Cây kim vừa đưa xuống đã lập tức đâm vào đầu ngón tay. Ta lại không tiếng động thở dài lần thứ n, nhìn tấm vải dệt màu lam một cái rồi không khỏi thở dài lần thứ n + 1.

Tay bị kim đâm không phải ý của ta, đương nhiên phá hỏng mấy tấm vải dệt cũng không phải do ta muốn thế. Nhưng, giờ phút này ta lại đang cùng lúc làm ra cả hai sự kiện trên –

Thật sự là đáng giận !

Rõ ràng nhìn Bạch Tinh làm thấy rất là thoải mái, nhưng vừa đến tay ta thì lại nảy sinh không biết bao nhiêu vấn đề. Phỏng chừng dù ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không đạt được trình độ như nàng. Khó lắm mới có ý muốn giúp hắn may một kiện quần áo, vậy mà …

Cắn đứt sợi chỉ, trải ‘thành phẩm’ ra nhìn, dự cảm xấu vốn đã đóng thành một lớp trầm tích trong lòng nhiều ngày nay rốt cuộc đã được nghiệm chứng –

Các bộ phận được may tuy không nhầm nhưng cũng không bằng phẳng. Đường may ở cổ tay áo và cổ áo không thẳng mà cong vẹo như một loạt răng nanh. Ta có cảm tưởng chúng đang ngoác miệng ra cười nhạo ta, thật khiến ta nhức mắt …

Thượng đế à, bộ xiêm y thế này ai dám mặc a ?!

“Nương tử ?”

“A !” Kinh hô một tiếng, ta cuống quít cầm quần áo trong tay giấu ra đằng sau, giương mắt lên nhìn thì đã thấy Diêm Sâm hai mắt tràn đầy hứng thú đứng ở đó.

“Làm gì mà khẩn trương thế ?”

“À … cái này … Không … không có gì …” Không thể để cho hắn nhìn thấy, trăm ngàn lần tuyệt đối không được.

“Không có gì ?” Hai tròng mắt như đang mỉm cười nhìn về phía sau ta : “Vậy cái gì ở sau lưng nàng đây ?”

“Cái này …” Tròng mắt xoay chuyển nhanh như chớp, ta miễn cưỡng nhếch miệng : “Là … là … A ! Chàng –”

Vô lại, ỷ vào mình có võ công nên bắt nạt người ta.

Hắn tỉ mỉ xem xét vật cầm trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần phủ một tầng âm tình bất định. “Đây là … trường bào ?”

Giống như quả bóng cao su bị xì hơi, ta cũng lười đi đoạt lại, chỉ rầu rĩ ‘Ừ !’ một tiếng.

Ánh mắt hơi hơi nhíu lại : “Nàng làm ?”

“Ừ.”

“… Cho ta ?” Ngay cả giọng nói cũng trở nên là lạ.

“Ừ … Này, chàng làm gì thế ?” Hắn đột nhiên tóm lấy tay ta lật ra xem. “Nhìn cái gì chứ ?”

Sau một lúc lâu, Diêm Sâm ngẩng đầu lên : “Nàng lại đâm vào tay.” Ngữ khí là khẳng định mà không phải nghi vấn.

“Không thể tránh được.” Rút tay về, ta bĩu môi đáp : “Ai bảo ta cùng với kim thêu trời sinh không hợp.”

“Vậy thì không cần làm.” Hắn lại kéo tay ta, đặt ở trong lòng bàn tay hắn mà vuốt ve. “Ta không muốn nàng bị thương.”

Ta lại không tiếng động thở dài, nhỏ giọng nói thầm : “Chàng nghĩ rằng ta là vì ai ? Nếu bị thương mà có thể làm cho chàng một bộ quần áo tốt thì như thế có hề gì, cùng lắm thì … Đáng tiếc, vất vả lắm mới nhờ đại ca lúc về nhà nhập hàng mang theo vải tới, còn cố ý chạy tới chỗ Bạch Tinh tỷ học may vá …”

“Nương tử.”

“… Sao ?” Ngẩng đầu lên, Diêm Sâm tươi cười nhìn ta : “Giúp vi phu thay quần áo được không ?”

“…” Hắn không nói đùa chứ ?

Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, nụ cười của hắn lại càng thêm động lòng người : “Ta muốn mặc bộ áo mà nương tử tự tay may cho ta.”

“… Chàng … chàng chắc chứ ?” Ta thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

Hắn gật đầu, “Chắc.”

“Nhưng mà …”

“Bất kể thế nào, đây cũng là tâm ý của nương tử. Vi phu cảm động còn không kịp, lý nào lại thấy ghét bỏ ?”

“…”

Không hiểu sao vành mắt đột nhiên thấy ươn ướt. Ta ngượng ngùng cười cười, chân thành đáp: “Được, sẽ mặc. Nhưng … chỉ có thể cho ta xem.”

o0o

Ta đùa với đứa nhỏ giờ đã được bốn tháng tuổi, nó cứ ‘y y nha nha’ mấy tiếng nghe chẳng rõ nhưng lại làm ta thật vui vẻ, cười suốt.

Nếu không đi chợ mua đồ ăn cùng Bạch Tinh thì ta đành phải trông nom cục cưng này thôi. Lão thái thái Ngọc nương kia cũng không dễ buông tay như vậy. Lần nào thấy nàng ta ‘chiếm lấy’ tiểu bảo bối ta cũng đỏ mắt vạn phần, nhưng rồi lại đành chịu thua trước thân phận bà ngoại của nàng.

Nhưng bây giờ thì … Ha ha ha, đến lượt ta chơi đùa cùng tiểu tử đáng yêu này rồi.

À … Nhũ danh của nó gọi là gì nhỉ? Hình như là … Tiểu Hòa?

“Tiểu Hòa? Tiểu Hòa, TIểu Hòa …”

Đứa trẻ trong lòng mở to hai mắt đen trong như hòn ngọc, vẻ mặt ngây ngô làm ta cười khanh khách: “Ngoan lắm …”

Đi dạo trong sân suốt nửa ngày, ta bắt đầu thấy mệt nên đi vào thư phòng định để đứa nhỏ xuống rồi nghỉ ngơi một chút. Thoáng nhìn qua, ta thấy Diêm Sâm đang nằm tựa vào nhuyễn tháp ngủ, trong tay còn cầm một quyển sách.

“Cái người này …” Chẳng biết quý trọng thân thể mình gì cả. Không thể ăn thịt, dinh dưỡng không đủ, lại còn suốt ngày sách không rời tay, thật khiến người ta vừa giận vừa bất đắc dĩ.

Cúi đầu nhìn tiểu bảo bối trong lòng, một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu ta …

Chỉ chốc lát sau, Diêm Sâm từ từ mở mắt ra, tỉnh.

Hắn mang vẻ mặt kỳ quái nhìn bụng mình một chút, sau đó lập tức ngẩng đầu lên phát hiện ra ta đang đứng ở một bên cười trộm.

“Nương tử …”

Ta nhịn cười, cung kính cúi đầu đáp: “Dạ, tướng công.”

“Nó” – Ngón tay trắng nõn chỉ vào đứa bé – “Sao lại ở trong này?”

“À … Đại khái là ở đây có vẻ thoải mái hơn.”

“… Nhưng nó đang ngồi trên bụng ta.”

“Phì … khụ, khụ, khụ, … Ta nghĩ là nó rất thích chàng, cho nên mới muốn chơi với chàng.” Ta liều mạng kìm chế, cơ mặt vặn vẹo cố nín cười.

“Vậy sao?” – Diêm Sâm tà nghễ liếc mắt nhìn ta, môi mỏng gợi lên một nụ cười – “Sao ta lại cứ có cảm giác là có người đứng sau giở trò?”

“Nào có! Chàng nói vậy không sợ sẽ làm con nhà người ta thương tâm sao?” – Ta thuận miệng nói – “Hiếm lắm mới thấy có đứa nhỏ thích chàng như vậy mà …”

“…” Nhìn ta một lúc lâu sau, hắn cười rồi ngả người tựa lên đệm dựa, ôm Tiểu Hòa vào trong lòng để mặc nó ‘ngao du’, mình thì cầm lấy sách đọc tiếp.

Ta đứng bên cạnh thấy vậy mà thật mừng rỡ. Thế nên ta lại mở ngăn tủ lấy ra bộ kim chỉ, tiếp tục ‘phấn đấu’ với bộ quần áo của ta –

Đúng vậy, ta vẫn rất để ý đến kiện trường bào bị ta ‘tàn phá’ kia, nhất lúc thấy Diêm Sâm mặc vào người rồi. Cái sắc điệu đó, cái cảm giác đó cứ như thể trời sinh hắn ra là để phối hợp với màu sắc đó, có vậy mới thể hiện hết sự tao nhã cùng vẻ đẹp tuyệt trần. Càng kinh diễm, ta càng bóp cổ tay, số vải không nhiều thì dù có cố đến mấy cũng không … trừ phi …

Vì thế, dưới thế công theo kiểu vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ của ta, đại ca Sở Hoa Phong kính yêu lại lần nữa trở về Hà Dương, yêu cầu phường vải tìm ra nguyên liệu phối màu như lúc trước, làm thêm mấy khúc vải mang lên đây cho ta.

Ngày đó khi đưa vải tới, đại ca ý vị thâm trường nói:

“Tiểu muội, mấy khúc vải không tính là gì, trong lòng ta người thân mới là quan trọng nhất. Cho nên, đại ca ta hy vọng lần sau gặp lại vẫn sẽ thấy muội bình yên vô sự. Còn muội phu thì … hắn vẫn nên tự cầu phúc cho mình đi.”

… Kết quả là ta lúc ấy nghẹn đến không thốt nên lời, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Chẳng lẽ ta ‘ngu lâu khó đào tạo’ đến mức ấy sao?

Quân: Câu ‘ngu lâu khó đào tạo’ là mình thay đổi so với nguyên gốc, nhưng mình đảm bảo là ko thay đổi ý nghĩa của câu. Nếu để nguyên thì một số người có lẽ sẽ ko hiểu ý nên mình để câu này cho dễ hiểu hơn. Sở Huyền là muốn nói rằng khả năng may vá của nàng chẳng lẽ kém đến mức không thể cải thiện được hay sao.

Sỉ nhục! Đúng là một sự sỉ nhục!

Cho nên ta quyết định, cho dù hai khúc vải này có bị phát nát, ta cũng phải làm ra một bộ trông giống quần áo để cho tướng công ta đường đường chính chính mặc rồi đi ra ngoài cho người ta xem, thậm chí còn muốn đến trước mặt hoàng đế trình diện.

Đến lúc đó khi gặp lại Sở Hoa Phong, ta nhất định phải khỏe mới được, để bù đắp lại tâm tình buồn bực trong lòng ta bấy lâu.

Miên man suy nghĩ xong, ta gật gù cái đầu, cầm chỉ lên chuẩn bị xâu kim, nhưng đột nhiên lại thấy đầu choáng váng, còn có một cảm giác khó chịu không thể nói rõ …