Editor: Quân

Ngón tay không khỏi bấu chặt vào khung cửa sổ ở sát bên người, ta nhìn Hiên Viên Kiệt đang cười dài trước mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn dùng ta làm con tin để áp chế tướng công nhà ta?”

“Áp chế?” – Hắn có chút đăm chiêu gãi gãi cằm – “Có nghiêm trọng như vậy không?”

“Ngươi nói chẳng phải ý này sao.” Người này nói chuyện thật chướng tai!

“A …” – Khoát tay áo, Hiên Viên Kiệt ra vẻ như là ‘ta đã hiểu’. “Đệ muội hiểu lầm rồi, ta không hề có ý muốn bắt ngươi để áp chế huynh đệ của mình … chỉ là dùng ngươi làm mồi nhử dẫn cá cắn câu thôi.”

“…” Hai chuyện này khác nhau sao?

“Nói đi cũng phải nói lại, ta cùng Bạch Vô Thường cũng từng trải qua một thời gian dài sống hòa hảo với nhau. Nhớ ngày đó hai chúng ta còn là Hắc Bạch Vô Thường nổi danh Quỷ lâu nữa kia.” – Hắn cười mị mắt – “Nhất là cái mặt câu hồn của tiểu tử kia, đi đến đâu cũng thành tiêu điểm trong mắt nữ nhân. Thật sự là khiến ta cảm thấy rất khó chịu … Nhưng hắn đối với nữ nhân lúc nào cũng giữ vẻ ôn hòa, cho nên ta rất tò mò …” Ánh mắt hắn đảo một vòng trên người ta. “Nữ nhân mà hắn thích rốt cuộc sẽ là dạng người gì.”

“… Cái mà ngươi muốn chỉ là gặp mặt thôi sao?” Quỷ cũng không tin!

Hiên Viên Kiệt đột nhiên vỗ tay đánh tét một cái, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha, đệ muội à … Biểu tình híp mắt cười âm hiểm của ngươi lúc này quả thật giống ý hệt huynh đệ của ta. Ừ, ta hiểu rồi, khó trách các ngươi lại xem hợp mắt nhau. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mà … A, xem như ta chưa nói gì cả.”

Cố nén xúc động muốn chửi bới người nào đó, ta nghiến răng nói: “Như vậy nghĩa là nếu tướng công nhà ta không đến, ngươi sẽ không thả ta đi?”

“Đệ muội cứ yên tâm,” Hắn ra vẻ như đã định liệu trước: “Bạch Vô Thường hắn nhất định sẽ đến.”

“Ngươi khẳng định là như vậy?” Chí Dương thành rộng kinh người, cho dù đi hết cả thành một lần cũng mất ít nhất một ngày, huống hồ là đi tìm người.

“Ha ha … đương nhiên rồi.” – Hắn chớp mắt vài cái – “Bởi vì trước đó ta đã phái người thông tri cho hắn rằng đệ muội muốn tới nơi này làm khách.”

“Ngươi … rốt cuộc muốn thế nào?” Trực giác nói cho ta biết mục đích của người này không hề đơn giản.

Nào biết Hiên Viên Kiệt chỉ buông tay ra vẻ vô vị. “Ta chẳng muốn thế nào cả, đơn thuần chỉ muốn gặp lại cố nhân mà thôi. Đệ muội đa tâm quá rồi.”

“Vậy sao?” Nhưng trong mắt ngươi ta lại thấy rất rõ hai chữ ‘tính kế’. “Nhưng có hai việc ta nghĩ nên nói trước cho Hiên Viên công tử biết.”

“Đệ muội có gì muốn nói?”

“Thứ nhất, nếu Quỷ lâu các ngươi muốn lợi dụng ta làm ‘đạo cụ’ để áp chế tướng công nhà ta đi vào khuôn khổ, vậy thì mười phần sai, bởi vì ta không phải loại người sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thứ hai, cho đến khi tướng công nhà ta chính miệng thừa nhận, ta sẽ không gọi ngươi một tiếng ‘đại ca’, cũng xin Hiên Viên công tử chú ý cho, đừng luôn mồm gọi ‘đệ muội’ như thế, thật sự là khiến người ta vô cùng khó chịu.” Nói đến cuối, ta đã là nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

“…” Trợn mắt há mồm hết nửa ngày, Hiên Viên Kiệt mới hồi phục lại tinh thần, phì cười: “Thì ra là thế … Ta nghĩ mình rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao hắn lại thích đệ muội ngươi rồi …”

“Hiên — Viên — công — tử?” Hai tay từ từ chuyển đến bên hông, ta đang nghĩ xem có nên độc cho hắn thành câm luôn hay không.

“A, ngại quá ngại quá, nhất thời thuận miệng ấy mà. Đệ … à … Diêm phu nhân, xin thông cảm cho.” – Hắn cười hì hì ôm quyền nói – “Vậy trước khi vị huynh đệ của ta đến, phu nhân có muốn nghe một vài chuyện thú vị của phu quân mình trước kia không?”

“Không cần.” Ta lạnh lùng thốt ra một câu. Nam nhân này thật sự rất có tiềm năng làm bà tám.

“Thật sự không cần sao?” Hiên Viên Kiệt mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ bất đắc dĩ mà thở ngắn than dài: “Dựa vào võ công của Bạch Vô Thường thì đến đây trong vòng nửa nén hương thời gian là không thành vấn đề. Nhưng mấu chốt là ta vì để Diêm phu nhân ngươi có thời gian dư dả tìm hiểu về phu quân mình nên đã cố ý thiết lập kỳ môn độn giáp bốn phía bao quanh Hoàng Tuyền các này. Như vậy … phu nhân muốn nghe mấy chuyện thú vị cho hết thời gian hay là tình nguyện ở chỗ này hai mắt nhìn nhau với ta?”

“…”

Nếu ai dám nói người này không biến thái, ta nhất định sẽ đánh gãy xương hắn!

Không biết từ khi nào, chén trà trong tay đã nguội lạnh, ta ngơ ngác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên tai không ngừng truyền tới tiếng Hiên Viên Kiệt thao thao bất tuyệt.

Cho tới bây giờ, ta cũng không nguyện miệt mài truy đuổi xem rốt cuộc chuyện Diêm Sâm cố ý che dấu là thế nào. Ta chỉ muốn hắn có thể khoái hoạt mà sống trong hiện tại, có thể thường thường mỉm cười với ta, thế là đủ rồi. Nhưng lúc này đây, khi biết được những chuyện trước kia qua miệng của Hiên Viên Kiệt, mọi thứ lại ra ngoài dự kiến của ta rất nhiều …

Nói hết nửa ngày cũng không thấy ta có phản ứng gì, Hiên Viên Kiệt đi tới chộp vai ta: “Ngươi làm sao vậy …”

“Hiên Viên Kiệt.”

Ta cùng hắn đồng thời ngẩn ra, nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, hơi thở khốc liệt tản mát trong không khí, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào chúng ta, mặt không chút thay đổi, lời nói ra tuy vẫn âm nhu như trước, nhưng lại khiến người ta không rét mà run. “Nếu ngươi còn dám chạm vào nàng nữa thì ta sẽ phế bỏ tay ngươi.”

“…” Vội vàng vòng tay ra sau lưng, người nào đó rất là thức thời lùi lại liên tiếp sáu thước.

Trước mắt một mảnh mơ hồ, nhìn bóng người từ từ đi tới, ta chợt thấy mũi mình cay cay, hai hàng lệ lã chã tuôn xuống.

Diêm Sâm mâu quang chợt tắt, nhanh chóng tiến về phía ta. “Nương tử, nàng làm sao vậy?”

“…” Ta không nói lời nào, chỉ đưa tay lên vuốt ve mặt hắn.

“Nương tử …” Ánh mắt hắn đột nhiên biến đổi, ngay lập tức tàn độc quét ánh nhìn về phía Hiên Viên Kiệt. “Ngươi đã làm gì nàng?”

“Hả?” Hiên Viên Kiệt ra vẻ như hòa thượng không hiểu gì chỉ vào mình: “Ta làm gì nàng? Ta cái gì cũng chưa làm a, ngươi đừng có đổ oan cho người tốt …”

“Hiên, Viên, Kiệt!” Kể ngốc cũng có thể nghe ra người nói đã vô cùng tức giận.

“Thật sự không có làm cái gì, chỉ nói về chuyện trước kia của ngươi với đệ muội thôi … cũng không làm gì ám muội cả …” Giọng người nào đó càng nói càng nhỏ, còn xoa xoa tay như thể bị cái gì đó làm đông lạnh. “Ngươi … không thể đừng nhìn ta như vậy nữa sao?”

Diêm Sâm sớm đã chuyển mắt. “Món nợ này ta nhớ kỹ, sau này sẽ trả lại ngươi.” Nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi ta, giọng nói của hắn lại trở về ôn tồn đến cực điểm. “Chúng ta về nhà đi, được không?”

“… Được!”

o0o

Trong phòng ngủ.

“Nương tử, đừng khóc nữa được không?”

“Không được.”

“Nhưng vi phu rất đau lòng …”

“Ai thèm quan tâm đến chàng!”

“Nương tử …”

“Chàng là tên khốn kiếp, chàng nghĩ ta vì ai mà khóc?” Đánh hắn một quyền, ta giương đôi mắt đỏ hồng như mắt thỏ lên, hung hăng trừng hắn: “Ta thật hoài nghi chàng rốt cuộc là còn bao nhiêu bí mật giấu ta. Lừa gạt ta như vậy vui lắm sao?”

Diêm Sâm giữ chặt tay ta đặt trước ngực, đôi con ngươi trong suốt sáng lạn không tỳ vết: Ta không lừa gạt nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không lừa gạt nàng … Sở dĩ ta không nói, là vì không muốn nàng bị cuốn vào những chuyện như thế …”

“Ta rốt cuộc có phải nương tử của chàng không?” Hai tay nâng khuôn mặt trắng nõn của hắn lên, ta cắn răng hỏi.

“Đời này kiếp này, ta chỉ lấy một mình nàng.” Hắn lẳng lặng nhìn ta.

“Tốt! Vậy ta hỏi chàng, vợ chồng chẳng phải nên công bằng bình đẳng, thẳng thắn thành khẩn với nhau sao?”

“… Nên.”

“Tốt! Xin hỏi Thái phó đại nhân, ngài thật sự xem ta là thê tử sao?