Thập Tứ Nguyên, hoặc có lẽ nên nói – Thanh Miêu dẫn họ đến cung điện cũ của nữ vương.

Suốt đường đi đều có thể thấy một vài người đồ đen che mặt. Hai mắt họ đều phát ra tia sáng xanh, dưới ánh sáng hôn ám của cung điện, càng trở nên đặc biệt ghê rợn.

Mọi người đến trước cửa đại điện, sớm đã nghe bên trong truyền đến tiếng thông báo của thủ vệ: “Thanh Miêu đại nhân, mang Sát Phá Lang tam tinh và Phổ Đà Thiên Tôn cùng một đám người liên quan đến yết kiến!”

Hư Không Già La vô cùng bất mãn khi mình bị gọi chung là “một đám người có liên quan: “Móe! Hắn cho rằng chúng ta đếu lạy chầu hắn hả?! Chúng ta rõ ràng là bị uy hiếp mới đến thì phải?”

Thanh Miêu quay đầu, hung hăng trừng cậu: “To gan! Không được vô lễ với bệ hạ!”

“Thôi đi, Thanh Miêu. Để họ vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng nam, nghe có vẻ quen thuộc.

Mọi người bước vào trong điện, chỉ thấy Thiên Niên Trảm ngồi trên bảo tọa, mà hai người đồ đen che mặt bên cạnh hắn đang áp chế Chiến Thiên bị trói.

Không phải chứ? Lẽ nào Thiên Niên Trảm chính là đông ma giới đại ma vương Minh Không? Sao nhìn hắn không giống có năng lực đó vậy.

“Hôm nay khách quý ghé thăm, thật là rồng đến nhà tôm.” Tuy không nhìn thấy mắt trên mặt Thiên Niên Trảm, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra hiện tại hắn đang đắc ý và khoa trương: “Người đâu, ban tọa!”

Phổ Đà Thiên Tôn không thèm: “Hừ, miễn đi. Chúng ta không cần.”

Thiên Niên Trảm cũng không bực, hắn phất tay: “Nếu đã vậy, vậy ta nói thẳng luôn.” Nói xong, hắn vỗ tay, một tên đồ đen cạnh hắn liền rút dao găm lên để vào cổ Chiến Thiên.

“Ta hy vọng Sát Phá Lang tam tinh có thể gia nhập vào trong đại nghiệp của ta, cùng thống lĩnh một thiên hạ hoàn toàn mới.”

Nói thì dễ nghe, nhưng muốn mượn Sát Phá Lang tam tinh cùng phát động linh lực sản sinh sức mạnh, giúp mình đoạt thiên hạ, chẳng qua là xem họ là vũ khí mà thôi. Chân Chính lạnh giọng nói: “Nếu chúng tôi không chịu thì sao?”

“Không chịu? Chỉ sợ các ngươi cũng không thể tự chọn lựa. Ngươi không muốn cứu tiểu tình nhân của mình sao? Hơn nữa…” Hắn liếc nhìn Chiến Thiên. Người áo đen kia dùng lực, cắt lên cổ Chiến Thiên.

“Xí! Chỉ biết chơi trò âm hiểm, các ngươi còn chiêu nào khác không?” Hư Không Già La rất khinh bỉ thủ đoạn bỉ ổi của họ.

“Ha ha, chúng ta là ma tộc đó, ngươi cho rằng chúng ta là những kẻ đạo đức giả của thần tộc sao, đầy miệng là nhân nghĩa đạo đức?”

Thiên Niên Trảm bị cậu khinh thường, ngược lại cười lớn.

“Thần tộc thì sao? Cũng tốt hơn ma vật hạ lưu các ngươi nhiều!” Biết mình hiện tại có một nửa huyết thống thần tộc, Hư Không Già La sao có thể cam tâm chịu sỉ nhục?

Bên này hai người đấu võ mồm, đang đấu hứng khởi, bên kia Hiểu Dạ Bách Quỷ và Chân Chính đã sớm nhân lúc Thiên Niên Trảm phân thần, hợp tác giải quyết hai tên áo đen, cứu Chiến Thiên về.

“Dô, tay chân nhanh thật đó.” Thiên Niên Trảm đang muốn trách Thanh Miêu không trông chừng họ cho tốt, lại phát hiện nó đã sớm bị Phổ Đà Thiên Tôn khống chế.

Hắn vỗ tay bôm bốp: “Không hổ là Phổ Đà Thiên Tôn, động tác thật nhanh chóng. Nhưng các ngươi làm thế cũng uổng công thôi.”

“Ngươi bớt hoa chiêu đi! Ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, xem ngươi có thể chạy đi đâu?” Hư Không Già La cho rằng hắn chỉ đang phô trương thanh thế.

Lúc này, Chiến Thiên được Chân Chính dìu đột nhiên xoay người, bắt lấy Chân Chính. Một thanh lợi đao mang oán khí màu đen kê lên cổ hắn. Mà Thiên Niên Trảm, lúc này đã cung cung kính kính lùi sang một bên.

Mọi người đều kinh ngạc, tình hình sao đột nhiên lại nghịch chuyển? Hơn nữa Chiến Thiên này không phải là bạn của Chân Chính sao? Tiểu Giả chính vì hắn mới lọt vào cạm bẫy bị bắt.

Chiến Thiên ngẩng đầu cười nhẹ, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ tiều tụy vừa rồi: “Ha ha ha, các ngươi sẽ không cho rằng Thiên Niên Trảm chính là Minh Không đi?!”

Lúc này Chiêm Na cũng từ cửa điện bước vào: “Minh Không, ngươi lại nghịch ngợm rồi. Cứ thích đùa người ta.” Gương mặt yêu mị đó lóe chế nhạo. So với nói là quở trách Minh Không, không bằng nói là đang chế nhạo bọn Chân Chính là kẻ bị lừa.

Chiến Thiên chính là Minh Không?!

Trên gương mặt luôn như khúc gỗ của Chiến Thiên lúc này nở một nụ cười trào phúng: “Không cần hoài nghi, ta đương nhiên không phải là Chiến Thiên. Chiến Thiên thật sự bắt đầu từ khi các ngươi thi đấu đã bị ta giải quyết rồi.

Chân Chính bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vẫn không cảm thấy linh tràng trên người hắn có gì không đúng. Trước khi thi đấu, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ nửa mùa học được chút phép thuật lông gà vỏ tỏi, lúc đó linh thức của hắn chưa khai, căn bản không cảm giác được linh tràng của Chiến Thiên. Mà sau khi hắn tham gia thi đấu, linh tràng cảm giác được toàn là của Minh Không. Chẳng qua Minh Không vì không để bị hoài nghi, cố ý áp chế linh lực của mình.

“Nói thế, các ngươi đã âm mưu từ lâu?” Chân Chính lạnh giọng nói.

Minh Không không dáp lời, ngược lại Chiêm Na cười lớn trả lời thay người yêu: “Ha ha, còn lâu hơn các ngươi tưởng tượng. Kế hoạch này trước khi Sát Phá Lang tam tinh các ngươi ra đời đã có rồi. Mà tông tộc Chân gia các ngươi cũng đã bị ta khống chế từ lâu.”

Safin nghe thế đột nhiên nhớ ra: “Lẽ nào tây long tộc chúng ta cũng…”

Minh Không cười híp mắt: “Ha ha, ngươi rất thông minh. Không sai, trong số trọng thần và vương tộc của tây long tộc các ngươi đã sớm có người của ta.” Nói xong lại nhìn Hiểu Dạ Bách Quỷ: “Chỉ đáng tiếc chúng ta vẫn không tìm được Phá Quân tinh, thì ra bị tên Phổ Đà Thiên Tôn giành trước.”

“Mục đích của các ngươi là gì? Đoạt được thiên hạ?” Phổ Đà Thiên Tôn hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc, ông nghiêm giọng nói: “Các ngươi đã là vương giả của ma giới, còn có gì bất mãn sao?!”

Minh Không hừ lạnh: “Thiên hạ? Đương nhiên chúng ta cũng muốn! Chẳng qua, mục đích của chúng ta không đơn giản như thế. Chúng ta muốn gọi tỉnh ma thần đại nhân. Biến tứ giới thành ma vật! Thiên hạ của ma tộc đã sắp đến rồi! Các ngươi vẫn nên thức thời một chút, gia nhập vào chúng ta, cùng hưởng thắng lợi đi.” Chiêm Na và Minh Không đều hiện ánh sáng cuồng nhiệt trong mắt.

“Phi! Ai muốn thành ma vật chứ?!” Hư Không Già La còn nhỏ, nhịn không được nhất.

“Đúng vậy, ma vật xấu chết!” Gấu trúc cũng giúp đỡ.

“Nếu ta trụy lạc, nhà ta sẽ không bỏ qua cho ta.” Safin tuy nói lời trêu cợt, nhưng thái độ kiên quyết.

“Mơ tưởng!” Hiểu Dạ Bách Quỷ ngắn gọn ý nghĩa.

“Em gái ta biến thành như thế, chính là bị các ngươi đầu độc đúng không? Hừ! Hôm nay ta phải thay phụ vương báo thù!” Thương Lan đã biết chân hung đứng sau sai khiến em gái mình là ai.

Chân Chính không nói tiếng nào, trực tiếp gọi ra Âm Nguyệt kiếm, đấm vào Minh Không sau lưng, biểu đạt thái độ.

Minh Không né tránh, bỏ Chân Chính ra, tránh được một kích: “Xí! Một đám ngoan cố không chịu hối cải! Ta đã sớm biết các ngươi sẽ không ngoan ngoãn hợp tác. Nhưng cũng không ngại, ta có cách khiến các ngươi tự nguyện gia nhập.”

Vỗ tay hai tiếng, chỉ thấy một đám người áo đen áp giải nhiều người từ cửa vào.

“Phụ vương!” Thấy rõ người bị áp giải, Safin không khỏi kêu lên. Ông già nhà mình bị bắt lúc nào?

“Chị Thực?! Chiến Thiên?! Anh hai?!” Chân Chính cũng thấy người bị áp giải, trừ chị Thực và Chiến Thiên ra, còn có anh hai và chị dâu – cũng chính là em gái bảo bối Giả Sách Vân của người yêu.

Phổ Đà thấy ái nữ của mình bị bắt, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Các ngươi có ý gì đây?”

Minh Không nhếch môi lên: “Ta chỉ muốn các ngươi đừng quá kích động, bọn họ đều là hàng thật.” Nói xong, hắn lại chế nhạo nhìn Chân Chính: “Ngươi biết Thanh Miêu là thủ hạ của ta, chắc chắn sẽ hoài nghi chị ngươi cũng là người của ta đúng không? Chẳng qua, thật đáng tiếc, ngươi đoán sai rồi. Cô ta không biết ta là Minh Không, vẫn chỉ nghe lệnh ‘tộc trưởng’ của cô ta mà thôi. Mà tộc trưởng chân chính của các ngươi, vô cùng xin lỗi, rất nhiều năm trước, ông ta đã bị ta thay thế rồi.”

Mọi người đều phẫn nộ nhìn Minh Không, hận không thể khoét lỗ trên người hắn. Móe! Thật quá bỉ ổi!

Minh Không đắc ý nhìn mọi người tức giận, nhưng lại ra vẻ bất đắc dĩ: “Thế nào? Hiện tại người nhà và bạn bè của các ngươi đều ở trong tay ta. Hơn nữa bọn họ cũng đều giống Giả Tấn Xuyên, bị thi khóa hồn chú. Nếu không có mệnh lệnh của ta, cả đời họ cũng chỉ là một cái xác không hồn. Các ngươi không cần phí công sức nghĩ cách cứu họ.”

Hư Không Già La thử bắt đầu mở kết giới, liên tiếp đến chỗ con tin, dự định tập kích. Nhưng không ngờ, kết giới chưa kịp lại gần con tin, đã bị oán khí ngăn cách. Minh Không là đại ma vương quả nhiên cũng không phải ăn chay, hơn nữa hắn còn có được sức mạnh của thượng cổ ma thần, quả thật có tư cách để khoa trương.

Cậu thật sự càng nhìn càng thấy tên đó ngứa mắt, quay đầu chất vấn ông cha mới nhận chức của mình: “Này! Ba, không phải ba là thượng thần phương đông sao? Mau nghĩ cách đi!”

Phổ Đà Thiên Tôn vẻ mặt cười khổ: “Cũng không phải mỗi một thượng thần đều mạnh. Huống chi trên tay hắn còn có con tin, ba không dám làm bậy.”

Quả nhiên vẫn là một thần côn, Hư Không Già La khinh bỉ nhìn ông một cái.

“Nhưng mà, tuy ba đánh không lại, ba có thể gọi cứu binh.” Không cam lòng bị con trai xem thường, Phổ Đà lập tức xuất ra tuyệt chiêu của mình.

“Vậy ba còn không mau đi tìm đi?!”

“Yên tâm đi, ba đã gọi cứu binh từ lâu rồi.” Phổ Đà nước mắt đầy mặt, quả nhiên không phải do mình nuôi nấng, thật không quy củ, rốt cuộc nó là con, hay mình là con đây?

Đang nói thế, ngoài cung điện truyền đến thánh âm: “Minh Không, ngươi đã bị bao vây rồi, mau chóng đầu hàng, thả con tin bên trong ra.”

Mọi người thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra cung điện đã bị thiên binh thiên tướng thiên đế phái đến, cùng thiên sứ tây phương và đại tướng yêu giới bao vây.

Nếu Giả Tấn Xuyên lúc này còn tỉnh, y nhất định sẽ nói: “Oa! Giống hệt phim cảnh sát bắt cướp.”

“Xí! Chỉ dựa vào các ngươi cũng dám khiêu chiến bản vương! Thật to gan.” Xem ra Minh Không rất tự phụ với thực lực của mình. Không xem đám tinh anh thần giới vào mắt.

Lúc này trong đám thiên tướng bay ra một vị tiên tử, bà không tính là tuyệt diễm, nhưng lại có khí thế xuất trần, hơn nữa trên người còn tỏa ra chính khí và trang nghiêm.

Phổ Đà Thiên Tôn thấy bà, mắt sáng lên, gọi tiên tử đó: “Cảnh Dương!”

Cảnh Dương?! Chân Chính đối với tên của nhạc mẫu vẫn có ấn tượng. Nói thế, tiên tử trên trời chính là vợ của Phổ Đà, nhạc mẫu đại nhân của mình?

Lúc này mọi người chỉ có một suy nghĩ: Theo Phổ Đà thật quá lãng phí.

Cảnh Dương tiên tử ngay cả mắt cũng không thèm nhìn Phổ Đà, mà nói với Minh Không: “Dựa vào chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng chỉ cần có Không Động ấn, nai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.”

Minh Không nghe thế biến sắc, xem ra hắn vẫn có chút kiêng kỵ với Không Động ấn. Nhưng hắn nhanh chóng hồi phục trấn định: “Hừ, ngươi không cần hù dọa ta, ai không biết Không Động ấn đã biệt tích từ lâu?”

Cảnh Dương tiên tử cười: “Vậy ngươi sai rồi, Không Động ấn vẫn luôn ở trước mặt ngươi, chẳng qua ngươi không biết mà thôi.” Nói xong, miệng bà niệm quyết, một đạo thánh quang bắn về phía Giả Tấn Xuyên đang hôn mê.