Ngày đánh dấu mốc bốn mươi nồi bánh chưng đã gần kề, ấy vậy mà trái tim tôi giờ vẫn còn đang lẻ loi.
Đấy cũng là lí do tại sao tôi sẽ đi đến cửa hàng thú cưng đấy. Một người đàn anh trong công ty tôi nhận nuôi một chú mèo, và niềm vui thuần khiết anh ấy có trên khuôn mặt đã truyền tới được tôi. Con mèo giờ đã xâm chiếm hết từ máy tính cho đến hình nền màn hình điện thoại của anh ấy rồi.
Dù thế, mèo không phải là thú cưng dành cho tay mơ.
Nhận nuôi một con đồng nghĩa với khoản đặt cọc trên trời dành cho căn hộ, và cũng cần rất nhiều diện tích nữa. Tệ hơn nữa, có ai đó bảo tôi rằng khoản phí đầu tiên để nuôi mèo lên tới cả trăm nghìn yên. Đáng buồn thay, với mức lương bèo bọt của tôi thì nhiêu đó là đủ để tôi phải nghĩ lại rồi.
Ước gì mình có nhiều tiền, tôi nghĩ. Có vậy thì tôi mới dám nhận nuôi một con mèo chứ. Mà thật ra chó cũng chẳng phải ngoại lệ. Một con Golden Retriever - loài tuyệt vời nhất trong các giống chó. [note46955]
Nhưng tôi làm gì kham nổi số tiền ấy đâu, thế nên sẽ chẳng có chó mèo gì ở đây cả.
Và nó đã dẫn tôi tới ngày hôm nay. Lúc này, tôi đang đứng trước một chú chim nhỏ.
Nơi ở của tôi hiện tại chỉ là căn hộ một gian với nhà bếp riêng biệt, thế nên tôi gần như chẳng có chỗ nào để nuôi thú cưng.
Như vậy nên lựa chọn của tôi giảm xuống chỉ còn là một chú chuột hoặc một chú chim mà thôi. Đen cái là, vòng đời của chuột thường rất ngắn - tôi nghe rằng phần lớn những chú chuột sẽ chết trong 2-3 năm.
Nếu tôi định nuôi một chú chuột, tôi sẽ phải dành rất nhiều thời gian để trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi với nó, trong lòng nơm nớp lo sợ rằng năm nay hoặc năm sau sẽ là lần cuối được ở bên nhau. Cái tôi muốn là một con thú cưng mà sẽ chữa lành tôi, chứ không phải một con đem tới cho tôi thêm nhiều căng thẳng như vậy.
Nghĩ vậy rồi, một chú chim chính là lựa chọn duy nhất của tôi. Nếu có thể thì, tôi muốn một con yên tĩnh, thông minh và có thể giải tỏa đôi chút căng thẳng trong tôi.
Nhìn liếc về con Golden Retriever, trái tim tôi đang thầm ước được nuôi một chú chó to lớn.
“Đáng yêu quá…”
Chú cún đang ngủ gật trong cái lồng của nó, khiến cho tôi chẳng thể nào cưỡng lại mà ngắm nhìn khung cảnh đáng yêu ấy; theo đó tôi gần như đứng bất động giữa cửa hàng luôn. Ánh mắt tôi dán vào bảng giá, và rồi tôi so sánh nó với số dư thẻ tín dụng của mình.
Nhưng kể cả số dư ấy có cho phép, ước muốn độc nhất ấy vẫn sẽ chẳng thể thành hiện thực được.
Dù gì thì, căn hộ của tôi chỉ là một căn nhỏ bé rộng chừng 6 tấm tatami - tức là chỉ khoảng hơn 9 mét vuông thôi. Mà quan trọng hơn là tôi cũng chẳng có đủ tiền để trả ấy chứ.
Bước qua chú cún đáng yêu ấy, tôi đi tiếp đến khu chim cảnh.
“Chúng đây rồi…”
Tôi đã chốt sẵn một con rồi: một con sẻ Java. [note46956]
Theo những gì tôi tìm được trên internet, chúng khá là yên lặng, thông minh và tuổi thọ trung bình khoảng từ 7-8 năm. Thêm nữa, chúng rất nhỏ - và dễ gần với con người nữa. Khi đã biết vậy rồi thì chẳng còn loài chim nào còn có thể trong tầm ngắm của tôi nữa. Thế nên tôi đã đi đến cửa hàng với một lựa chọn duy nhất trong đầu.
“Ôi không, chúng đáng yêu quá.”
Mua nó đi. Mà đã mua rồi mà nhỉ.
Nhưng phải chọn con nào đây? Cửa hàng này có nhiều con hơn tôi tưởng.
“...”
Phiền thật. Mà đằng nào thì tôi cũng đang chọn lựa bạn đời cho mình trong vài năm tiếp theo đấy chứ. Xét trên việc hầu hết các cuộc li hôn đều diễn ra trong năm năm đầu, tôi cơ bản là đang kiếm tìm bạn đời cho mình. Tôi cần được nhận nuôi một con tương thích với tôi nhất có thể. Và ngoại hình cũng là một yếu tố quan trọng khác nữa.
Tôi đi xuống một dãy các cặp lồng, cẩn thận kiểm tra từng con một. Sau một hồi, tôi nghe được tiếng từ một trong số chúng.
“Chọn tôi, chọn tôi đi!”
“...”
Con sẻ ấy vừa mới nói với tôi hả.
Tôi khá ngạc nhiên khi trước đó tôi đã đọc được trên mạng rằng chỉ một số ít trong số chúng có thể nói được. Có lẽ đây là một trong số chúng.
“Chọn tôi, chọn tôi đi!”
Có vẻ nó muốn về nhà với tôi thì phải.
Không phải là vì tôi tin là nó hiểu được những gì nó vừa nói đâu, mà tôi chỉ nghĩ nó chỉ lấy bừa cụm ấy từ một ai đó thôi. Ngoài ra, nó chỉ lặp lại mãi cụm từ đấy từ nãy nữa. Chắc một cuộc trò chuyện giữa nhân viên cửa hàng và khách đã nhóm lên thứ gì đó trong chú sẻ này rồi. Nó biết tự quảng cáo luôn kia mà.
“...”
Chắc chắn nó đã làm tôi thấy hứng thú. Thật ra, tôi đã bắt đầu có cảm giác đây là do bàn tay của số mệnh đưa đẩy rồi.
Ừm! Tôi đã quyết định rồi.
“Xin lỗi! Tôi muốn chú sẻ Java này…”
Thành viên mới trong gia đình tôi sẽ là chú sẻ ồn ào ấy.
✽✽✽✽✽✽
Tôi rời khỏi cửa hàng thú cưng rồi trở về nhà. Sau khi đã lau dọn lồng chim xong, tôi đặt nó lên một chiếc hộp sặc sỡ ở góc phòng. Như vậy là thủ tục chào mừng đã hoàn thành. Cái hay là khác với chó và mèo, tôi chẳng cần phải đặt thêm cái khay hay đâu đó để chúng đi vệ sinh. Thứ duy nhất tôi cần chuẩn bị chính là thức ăn cho chim và một mảnh vải để treo cái lồng lên.
“Mày dễ thương nhỉ…”
Nhìn vào sinh vật trong lồng làm tôi ấm lòng. Golden Retriever thì đúng là tuyệt thật, nhưng chú sẻ Java này cũng chẳng kém cạnh gì.
Rất vui được gặp mày - từ hôm nay đây sẽ là ngôi nhà mới của mày nhé.
“Ô, đúng rồi. Tao phải đặt tên cho mày đã.”
Nhưng cái tên nào mới hợp đây nhỉ? Tôi muốn đặt cho nó cái tên nào dễ thương ấy. Ưu tiên cái tên nào là từ ngoại hình của nó nhé.
“Tên tôi là Hiền giả tinh đẩu Piercarlo, cư dân của dị giới.”
“...”
Nó vừa nói hả. Con sẻ vừa mới nói với tôi nhỉ. Hình như nó đã có một cái tên hoa mỹ cho mình rồi - ơ từ từ, vô lý thế.
“Piercarlo?”
“Đúng vậy.”
“...”
Ôi, tuyệt. Tôi vừa mới giao tiếp với một con chim. Như bình thường luôn ấy chứ. Chẳng phải ông Yamada từ cửa hàng thú cưng nói con chim này mới có hai tháng tuổi thôi sao? Ông ấy cũng có bảo tôi nếu có thể làm nó thích nghi với việc tiếp xúc với con người thì nó còn có thể đứng trên tay tôi nữa. Và thế là tôi đi về nhà với ý định biến nó thành sự thật.
“Pi.”
“Được, Pi sẽ là tên của mày nhé.”
“...”
Trong một khắc, trông như nó có chút sợ hãi thì phải. Nó không thích cái tên ấy chăng? Nhưng mà nó đáng yêu quá à.
Tôi quyết định nói chuyện với nó thêm một lúc nữa, để chắc chắn thôi.
“Pi, hôm nay mày muốn ăn gì?”
“Tôi muốn một phần bít tết Chateaubriand bò Kobe.”
“Cái gì? Sao mày…?”
“Người đàn ông tên Yamada ở cửa hàng nói đấy là thứ ngon nhất ông ta từng được ăn.”
“...”
Đúng thật rồi. Đây chắc chắn là một cuộc nói chuyện rồi.
À mà, ông Yamada chắc đã được ăn miếng thịt xịn xò đấy nhỉ. Chẳng phải bít tết Chateaubriand có giá khoảng 10 nghìn yên/100g sao? Và ở những cửa tiệm nổi tiếng khéo giá phải gấp hai, mà có khi gấp ba luôn ấy chứ.
“...Mày không muốn ăn những thứ này hả?”
Tôi hỏi trong lúc chỉ vào cái túi bên cạnh lồng. Nó có đựng thức ăn cho chim bao gồm những hạt dinh dưỡng mà tôi đã mua khi nhận nó về. Nhân viên cửa hàng đã bảo tôi mấy túi này chứa đầy đủ những gì con sẻ này cần, và nói một khi chúng đã ăn cái này rồi thì chúng chỉ cần thêm nước nữa thôi. Đấy đúng ra là bữa ăn cả đời của một con sẻ - cũng như kiểu chuỗi cửa hàng cơm bò bình dân cho những nhân viên nghèo vậy.
“Tôi không thích vị của nó.”
“Ồ…”
Chắc là mấy thứ này không ngon thật nhỉ. Nếu là tôi thì tôi cũng không thích gì mấy cái món thơm ngon ấy đâu mà.
À đâu, món cơm bò ở chuỗi cửa hàng ngon phết đấy chứ. Thêm mấy lát gừng đỏ ngâm lên rồi trộn với trứng sống thì ngon tuyệt. Cứ khi nào tôi xuống khỏi chuyến tàu cuối rồi sà vào quán quen làm bát cơm bò là tôi lại cảm thấy có đủ năng lượng để làm tốt ngày hôm sau rồi. Thỉnh thoảng thì tôi cũng ăn cùng với một bát súp miso nữa.
“Tao xin lỗi. Tao không nghĩ tao kham nổi món Chateaubriand đâu.”
“Sao lại thế?”
“Loại thịt đấy đắt lắm, và tao thì lại không có đủ tiền.”
“...Thế à?”
“Xin lỗi vì một nhân viên quèn như tao nhận nuôi mày nhé.”
“......”
Lúc này thì, tôi tạm gác lại sự thật rằng tôi đang nói chuyện với một con chim sẻ. Một động lực thúc đẩy tôi phải quay video lại và đăng nó lên Youtube, nhưng nó còn ‘con người’ hơn tôi tưởng, thế nên tôi có lưỡng lự khi làm vậy. Thế nên giờ tôi quyết định nói chuyện với nó thêm chút đã.
“Tao có sườn heo đấy. Mày muốn ăn nó thay món kia không? Chúng được cất trong tủ lạnh ấy."
"Nếu như ông anh không có tiền, thì ông anh chỉ cần đi kiếm tiền thôi."
"Huh?"
Nó không thích sườn heo à? Tôi nghĩ với tôi thì chúng khá ngon mà, nhưng…
"Tôi đã nghĩ ra rất nhiều thứ kể từ khi bị lưu đày tới thế giới này và sống trong hình hài mới này rồi: Mình quay lại thế giới cũ của mình kiểu gì? Mình phải làm thế nào? Và mình sẽ làm gì nếu quay trở lại đó đây?"
“...Thật vậy sao?”
Sao bỗng nhiên nó lại độc thoại một mình vậy nhỉ. Con sẻ này có cả một câu chuyện ở đằng sau luôn ạ — hơn những gì mà tôi tưởng tượng nữa. Và thế là tôi lại đang thấy mình trở nên tò mò về phần còn lại của câu chuyện, và rồi nó đã đáp lại trước cả khi tôi kịp nhận ra.
“Và tôi đã đi đến một kết luận.”
Cái cách mà cái mỏ của nó cứ mở lên mở xuống dễ thương quá. Trông cứ như thể nó đang cầu xin chim mẹ mớm cho ấy nhỉ.
“Rằng tôi, nói trắng ra là nên sống theo cái cách mình muốn.”
“...Tao hiểu.”
Dù với tiểu sử hùng tráng đến vậy, cuộc sống của nó vẫn quá đỗi bình thường. Mà dù gì thì, dưới góc nhìn của tôi thì nó đáng quý mà. Tại sao ta lại phải phí hoài thời gian của chính mình để cố làm vừa lòng người khác chứ.
Ai trong chúng ta đều chẳng chết một mình; Mà tôi cũng đã mường tượng ra rằng sẽ tốt hơn nếu ta làm bất cứ thứ gì mình hết sức mình khi ta còn có thể. Là một tên nô lệ của công việc, tôi đã thấm nhuần thứ tư tưởng này rồi.
Dù sao thì, liệu đấy có phải lí do mà nó nói “Chọn tôi, chọn tôi đi” không nhỉ? Nó đang bắt đầu trở nên cực kỳ dễ thương rồi.
“Để có thể làm được, tôi cần tới sự trợ giúp từ ai đó trên thế giới này.”
“Tao hiểu.”
“Tôi muốn ông anh giúp đỡ tôi. Rồi ông anh sẽ thấy làm giàu không quá khó đâu.”
“Mày biết tao sẽ làm mọi thứ cho chú chim đáng yêu của mình rồi mà, nhưng—”
“Tốt. Hợp đồng đã hoàn thành rồi.”
“Cái gì—?”
Con sẻ cạch cạch cái mỏ.
Và rồi, bỗng nhiên, một cái cổng phép thuật hiện lên trước mắt tôi—thứ mà bạn hay thấy trong manga và anime ấy. Nó trôi nổi giữa không trung, phát sáng rực lên. Tôi nhớ mình có mua món đồ chơi nào như thế này đâu nhỉ, tôi nghĩ. Pi tạo ra thứ này hả?
“Pi, cái gì đây?”
“Tôi sẽ cho anh một phần sức mạnh của tôi.”, con chim nói, cái cổng tiếp tục rực sáng hơn nữa.
Rồi vụt sáng lên một cái, tầm nhìn tôi trở nên trắng bóc. Do không thể chịu nổi nữa nên tôi đành run rẩy mà nhắm mắt lại. Ngay khi tôi làm vậy, tôi cảm nhận được cái cảm giác ấm áp khi có gì đó đang kết tinh lại trong lồng ngực tôi. Cứ như thể có ai đó vừa mới nhét túi giữ nhiệt vào bên trong tôi vậy.
“Đợi đã, tao, ự, bình tĩnh…”
“Tĩnh tâm lại đi. Chút nữa là hết rồi.”
“...”
Nếu không có gì thuyết phục nổi tôi, việc này—Pi chắc chắn không phải là một sẻ bình thường. Có lẽ mình đã nên chọn con ở lồng bên cạnh, tôi nghĩ mặc cho bản thân mình đang trong cái tình cảnh này. Nếu cái cổng phép thuật này có phát ra sóng điện từ thì sao? Như kiểu, phơi nhiễm phóng xạ ấy? Có lẽ lần tới đi khám tôi nên kiểm tra cẩn thận hơn mới được.
Hành động ấy chỉ diễn ra tầm khoảng 10 giây đổ lại. Dần dần, luồng sáng từ phía trong lồng dần nhạt đi, và cái cổng phép thuật phía trước Peeps cũng đã biết mất tự lúc nào.
“Giờ chúng ta đã được gắn kết bởi một con đường rồi.”
“Cái gì?”
Tôi chẳng biết ‘con đường’ đấy là cái gì đâu. Chẳng có vẻ gì là đang có thứ liên kết chúng tôi cả.
“Liệu anh có thể mở cái lồng này cho tôi được không?”
“Ô, được thôi.”
Tôi vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra cả, nhưng tôi đã đi xa đến vậy rồi–nên chắc cũng sắp biết được rồi. Tôi đang rất muốn hỏi nó là cái quái gì vậy, nhưng tôi đã quá rối để bận tâm rồi. Và tôi cũng hơi sợ nếu tôi phàn nàn thì Pi sẽ ức chế nữa. Dù gì thì giờ chúng tôi cũng sống cùng phòng mà, hoà hảo thì vẫn tốt hơn.
Tôi mở cửa lồng ra.
"...Có ổn không vậy?"
"Có."
Pi bay ra khỏi lồng và đậu lên vai tôi. Một con sẻ đang ở trên vai tôi! Dễ thương quá! Nó còn chẳng cần tập đứng trên tay tôi mà đứng trên vai tôi luôn này. Tôi ngây ngất—tôi đã đúng rồi, khi chọn con sẻ này.
"Giờ tôi đã có thể sử dụng sức mạnh trước đây thông qua anh. Thân anh gầy gò quá, nhưng dù sao thì vẫn hơn thân chim bé nhỏ này. Ít nhất thì khi dùng phép thuật cơ thể anh sẽ không thành khuyết tật đâu."
"Um, nếu việc này có hại tới sức khoẻ tao thì tao thà từ chối còn hơn…"
"Đưa bọn ta đi."
Một lát sau, tầm nhìn bỗng tối sầm lại.
✽✽✽✽✽✽
Sau một thoáng mất ý thức, tôi nhận ra cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Nói tóm lại thì, nó khá giống thế giới fantasy với kiếm và ma pháp các thứ ấy. Những con phố trải dài những tòa nhà bằng đá và nền được lát hết bằng gạch cả. Còn những người đang đi xung quanh cứ như mấy nhân vật của mấy trò chơi nhập vai ấy. Ở đây và kia, tôi có thể thấy kiếm, giáo và áo giáp—toàn những thứ đồ cổ hủ cả. Tôi còn thấy cả chiếc xe kéo chạy qua luôn kia mà.
Chúng tôi đứng ở con hẻm được nối thông với con đường chính mà nhìn mọi thứ từ chỗ ấy.
“Peeps, chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Thế giới mà tôi sống trước khi được chuyển sinh thành dạng này.”
“Ồ.”
“Đây là một con phố tỉnh lẻ thuộc vương quốc Herz có tên Baytrium.”
“Nhân tiện, tao đang không có đi giày.”
“...Ông anh không đi giày thật luôn hả trời.”
Đúng ra là, tôi vẫn đang mặc cái áo phông và quần đùi mà tôi thường chỉ mặc ở nhà. Tôi thấy hơi mặc cảm rồi đấy. Nếu tôi biết mình sẽ đi ra ngoài thì ít nhất tôi cũng sẽ mặc thêm cái quần lót và một cái áo có cổ nữa.
Mà với cái tuổi hiện tại của tôi thì khó lòng nào mà tôi có thể rời xa được chiếc áo phông rồi. Tôi cảm thấy rằng mình còn chẳng mong mỏi gì quyền con người trừ khi trên người tôi có ít nhất một cái áo hay cái quần lót che thân.
Chỉ mỗi việc bước vào cửa hàng tiện lợi hay siêu thị với chiếc quần jean và áo thun hoặc một bộ quần áo tử tế cũng có thể khiến nhân viên nhìn bạn với ánh mắt khác hoàn toàn. Có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi, nhưng đối với một ông chú vừa già vừa xấu, đây cũng là một dạng tự vệ cần có. Một chiếc thẻ doanh nhân cùng bộ Âu phục và cà vạt— nhiêu đó cũng đủ để bảo vệ các ông chú khỏi thế giới này.
“Đây đúng là giống hệt dị giới thật luôn.”
“Tin rồi chứ?”
“Ừ, tao nghĩ là tao cuối cùng cũng hiểu được ý của mày rồi.”
“Tốt rồi.”
Trông có vẻ như nó không lừa tôi thật nhỉ. Một con chim biết nói thường thì đã quá đủ để thuyết phục tôi rồi, nhưng cái cảm giác của nền gạch này thì không lẫn đi đâu được nữa rồi.
“Nhưng cái này thì liên quan gì tới kiếm tiền?”
“Ta có thể tự do qua lại giữa thế giới này và thế giới của anh.”
“...Và?”
“Ta có thể kinh doanh giữa hai thế giới đấy. Những thứ rẻ bèo ở bên thế giới của anh có thể bán với giá cao ở thế giới của tôi. Và những thứ rẻ bên tôi lại có thể bán giá cao bên anh thôi.”
“Tao hiểu rồi.”
“Và thế là đủ để trong thực đơn của tôi có món bít tết Chateaubriand rồi chứ?”
“...Chắc vậy.”
Tôi đã mường tượng ra Pi định ám chỉ cái gì. Tôi đã có cảm giác, cho dù sẽ tốn rất nhiều thời gian để thiết lập một mối quan hệ khăng khít giữa hai bên. Dù gì thì nó đang đề nghị trao đổi đồ vật từ thế giới này với yên—mà có vẻ như toàn là đồ trộm cắp thì phải.
Và chắc hẳn là sẽ phải lao lực để có thể thực sự thêm bít tết Chateaubriand vào thực đơn hàng ngày của chúng tôi đấy. Mỗi bữa sẽ tốn sương sương mấy chục nghìn yên, và tổng vị chi là hơn mười triệu yên mỗi năm. Với khoản tiền ấy thì chẳng thể nào xem nhẹ được.
“Pi, không dễ đâu.”
“Tại sao lại thế?”
“Kể cả nếu ta có thể lấy được món giá trị từ bên này về bên tôi, chẳng có cách nào để biến nó thành tiền mặt cả. Nếu ai mà hỏi tôi chúng đến từ đâu thì tôi biết trả lời sao.”
“...Sao lại không?”
“Nếu tôi thành thật mà bảo với họ rằng mấy món đấy từ dị giới thì sẽ thành chuyện động trời mất.”
“Thế ông anh không giữ bí mật được hả?”
“Tao biết là mày sẽ nói vậy mà—nhưng không.”
Thông thường, nếu một “nô lệ” làm công ăn lương liên tục đem đồ đến tiệm cầm đồ, chủ tiệm sẽ, tất nhiên, không chút do dự mà báo cảnh sát. Các tiệm cầm đồ thực ra cũng thường xuyên hợp tác với chính quyền đấy. Nếu họ tra hỏi tôi về việc mớ đồ này lấy từ đâu ra… Chà, tôi cũng không biết làm thế nào để đối phó với mấy câu hỏi như vậy nữa.
Kể cả khi tôi thỏa thuận được đi nữa, chuyện cũng sẽ bị lộ ra trên tờ khai thuế mất.
Đặc biệt là ở Nhật Bản, nơi rất nghiêm khắc về việc quản lí tiền tệ lưu thông. Ví dụ, gái bán hoa cũng thường xuyên bị phạt kèm thuế bổ sung chỉ vì họ tự kinh doanh và khởi nghiệp với vốn hiểu biết về luật bằng 0.
Kể cả nếu lương của bạn có được trả bằng tiền mặt thì chuyện bị bắt là cực kì dễ xảy ra. Mấy nhân viên thu thuế sẽ có cả tá cách để truy ra dòng tiền của chúng ta, và sẽ càng hiệu quả hơn khi kinh tế kỹ thuật số ngày càng phổ biến như hiện nay. Có kha khá người không biết được rằng mục đích của xã hội không dùng tiền mặt chính là để họ có thể ăn bớt được chút đỉnh từ thu nhập của từng người một đâu.
Tôi thừa biết rằng nếu cứ liên tục đem những món đồ có giá trị ra chợ bán, họ sẽ bắt đầu thắc mắc những món đó xuất xứ từ đâu. Nếu bị một nhân viên thuế vụ nào đó điều tra tôi thông qua những giao dịch ở tiệm cầm đồ, đó sẽ là kết thúc của tôi. Dẫu vậy, nó cũng không đồng nghĩa với việc tôi có thể chỉ đơn giản là sủi trả thuế trong các giao dịch công khai.
Nhật Bản đã đề xuất một hệ thống trả thuế tự đánh giá và một hệ thống đánh thuế dựa trên lượng giá. Nếu họ biết được chuyện tôi trốn thuế chắc chắn sẽ bắt tôi phải nộp thuế phạt dựa theo tính toán của họ mất. Để tránh việc đó xảy ra, tôi sẽ phải tìm được một cái cớ hợp lý và hợp pháp.
Tôi có thể chém gió cái gì cũng được, nhưng trừ việc tôi đem số kho báu này từ dị giới về. Nếu tôi nói như thế, họ chắc chắn sẽ tra khảo tôi đến khi tôi khai ra hết—và họ sẽ chia cắt Pi khỏi tôi. Hơn nữa, cho dù tôi phá sản, tôi vẫn sẽ phải trả thuế.
Tôi không hề muốn mạo hiểm một chút nào cả. Thế nên đấy có nghĩa là ta cần làm gì đó để ngăn điều đấy xảy ra—như thể rửa tiền, cái mà bạn hay thấy ở mấy phim yakuza ấy. (Note: Xã hội đen Nhật Bổn)
Ý tưởng là tôi sẽ kinh doanh mấy món hàng ấy bằng tiền yên, nhưng cơ bản điều đấy là bất khả thi rồi.
Cả ý tưởng dựa trên mấy món hàng từ dị giới này sẽ chẳng bao giờ được lưu lại trong sổ sách cả. Thế nên để biến những ước vọng ấy thành hiện thực thì tôi cần một giải pháp hợp lí hơn.
Tôi giải thích hết mớ đấy cho Pi.
“Hệ thống tài chính trong thế giới của ông anh phức tạp ghê.”
“Đúng thật.”
“Nhưng nó cũng tuyệt mà. Một hệ thống đáng kinh ngạc, theo quan điểm của tôi.”
Bất ngờ thay, nó lại khá hiểu chuyện. Thật là một chú chim thông minh. Tôi còn nghĩ, bất chấp suy nghĩ của bản thân, rằng có lẽ việc tự quay phim chúng tôi trò chuyện với nhau và đăng lên YouTube không chừng lại là cách nhanh nhất để đạt được mục tiêu đấy chứ. Tôi sẽ không làm thế đâu, mặc dù— Tôi thấy rất áy náy cho nó.
“Và nếu ta có được những thứ mà ai cũng có thể sở hữu và bán nó ở chợ đấu giá hay gian ngoài trời thì ta vẫn chẳng có món Chateaubriand mỗi buổi tối đâu. Sẽ mất chút thời gian để hoàn thành những gì mày đề nghị đấy.”
“Hmm…”
“Thế. Vậy tối nay ăn sườn heo nhé?”
Tùy theo cách bạn nấu, món sườn heo cũng có thể khá là ngon đấy chứ. Nó là vua của các loại nguyên liệu cho món xào, và kimchi thịt lợn thì hết nước chấm—với cơm thì ngon hơn nữa.
“Chắc là không được chọn rồi nhỉ. Chắc tôi phải từ bỏ việc tận hưởng cuộc sống ở thế giới của ông anh thôi.”
“Xin lỗi vì đã để mày mất công đề nghị với tao như thế.”
“Đổi lại, thay vào đó, chúng ta có thể tận hưởng cuộc sống ở đây. Vậy có ổn với ông anh không? Sự tò mò của tôi tới thức ăn ở thế giới của anh là vô biên rồi, nhưng đường còn dài, chẳng phải vội làm gì cả. Đôi khi chỉ cần chững lại một lúc thôi là tình hình sẽ biến chuyển rồi.”
“Cách thế giới này vận hành có giống với thế giới của tôi không?”
“Thuế thì có nhưng không nghiêm thế đâu.”
“Ồ.”
Thế thì chắc nó cũng sẽ không gây rắc rối gì đâu.
Chuyện đã như vậy rồi, tôi cũng đang rất hiếu kỳ về mọi thứ xung quanh. Quan sát từ con đường nơi chúng tôi đang đứng, mọi thứ trong tầm mắt đều thật mới lạ với tôi, và tôi đang có hứng đi dạo để thưởng thức cảnh vật nơi đây. Nếu chúng tôi có thể đi và về tuỳ ý, thế thì nó sẽ giống như kế hoạch nghỉ mát đã được lên lịch sẵn của tôi vậy.
“Rồi thế là ta chốt được rồi đấy nhỉ.”
“Nghe có vẻ ổn đấy.”
Khi hai bên đã đồng thuận, chúng tôi cùng quay lại căn hộ của tôi.