Lục Tuần cởi áo vest khoác lên vai Giang Biệt Ý: “Tiệc có buồn chán không?”
“Không.” Giang Biệt Ý lắc đầu: “Chỉ là em không thích những nơi quá náo nhiệt.”
Lục Tuần thử nắm tay Giang Biệt Ý, thấy Giang Biệt Ý không phản kháng, anh mới tiến gần lại, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã chuẩn bị pháo hoa, lát nữa em có muốn xem không? Nếu không muốn thì anh đưa em về.”
“Xem chứ.” Giang Biệt Ý cười nhẹ: “Không thể để người ta chuẩn bị thành công cốc được.”
Sau khi Giang Biệt Ý nói muốn xem pháo hoa, Lục Tuần rõ ràng trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, anh ấy đã gọi điện thoại rất nhiều lần.
Giang Biệt Ý ngồi trong thang máy riêng của Lục Tuần đi xuống bãi đỗ xe.
Trên đường lái xe đi xem pháo hoa, Lục Tuần giả vờ không quan tâm hỏi: “Em và Chiêm Phong vừa rồi nói chuyện gì vậy?”
“Bạn bè lâu ngày gặp lại, nói chuyện tào lao một chút thôi.”
Lục Tuần nắm tay Giang Biệt Ý, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, ấm áp, dẫn Giang Biệt Ý đến chiếc xích đu đã được chuẩn bị sẵn.
Giang Biệt Ý phá bầu không khí một cách cố ý: “Anh không chuẩn bị nhẫn đấy chứ?”
Lục Tuần khựng lại.
“Em sẽ không nhận đâu.” Giang Biệt Ý nói: “Em chỉ cho anh một cơ hội thôi.”
“Anh biết mà.” Lục Tuần lấy lại dáng vẻ bình thường, dù gì ba năm qua anh ấy đã bị Giang Biệt Ý đả kích không ít, tâm lý cũng đã mạnh mẽ hơn.
Anh ấy nắm chặt đôi tay Giang Biệt Ý, trân trọng hôn nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn trống trơn của Giang Biệt Ý, “Em không thích thì anh sẽ không lấy ra để làm em bực mình.”