Amiyu đang ngồi trên sàn cứng của nhà ngục.

Cô tự hỏi đã bao lâu kể từ khi bị đưa đến đây.

Ở dưới lòng đất, nơi mặt trời không bao giờ chiếu tới vô cùng yên tĩnh, ngay cả cảm giác về thời gian cũng trở nên mờ nhạt.

Vào ngày lễ nhập học, cô bị đưa lên xe ngựa và di chuyển liên tục cả đêm.

Dọc đường dù cho có đổi ngựa thì đoàn người cũng hầu như không nghỉ ngơi, và chỉ đêm hôm sau đã đến Đế đô.

Cô không biết tại sao họ lại vội vàng như vậy.

Cũng mơ hồ về thứ gọi là tội danh của mình

Sau khi đi qua cổng, cô ngay lập tức được đưa đến lâu đài Hoàng gia tại Đế đô.

Và sau đó, với rất ít hoặc không có lời giải thích nào, cô bị tống vào ngục.

Amiyu cho rằng đây không phải là nhà ngục bình thường dành cho tội nhân.

Dù sao thì đây là tầng hầm của lâu đài Hoàng gia. Có lẽ đó là nơi giam giữ các tù nhân chính trị.

Nhưng dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể hiểu tại sao một đứa con của một mạo hiểm giả và một thường dân như cô lại bị mắc kẹt ở một nơi như vậy.

Amiyu ôm chặt đầu gối.

Trời lạnh. Bên ngoài chắc đã nửa đêm rồi. Dù đã sang xuân nhưng trời vẫn se se lạnh. Sàn đá lạnh lẽo ngày càng lấy đi nhiều nhiệt độ cơ thể cô.

Đáng thương thay cho cô bé bị tống thẳng vào ngục mà chỉ mặc một bộ quần áo mỏng từ ngày bị kết án. Mặc dù có mang theo thanh kiếm trượng thường ngày nhưng nó đã bị tước đi trước khi cô bị đưa đi, vì vậy cô ấy không thể sử dụng ma pháp để giữ ấm.

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Ý nghĩ đó khiến cô rùng mình.

Tất nhiên không phải là do cái lạnh.

Cô không biết tại sao mọi chuyện lại như thế này

Chỉ vài ngày trước, cô vẫn đang đắm chìm vào suy nghĩ về năm học cuối cùng và cuộc sống với tư cách mạo hiểm giả sẽ bắt đầu sau khi tốt nghiệp.

Cô không biết lễ nhập học đã diễn ra như thế nào kể từ lúc đó.

Không biết Ifa và Mabel có lo lắng không.

Và Seiak với vai trò người đại diện trong lễ nhập học như thế nào.

“…”

Cô đưa tay lau những giọt nước mắt bắt đầu trào ra.

Cô có thể sẽ không thực hiện được lời hứa với Seika rằng họ sẽ cùng nhau thực hiện một cuộc phiêu lưu khác.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía sau song sắt.

"Hể!?"

Cô đã chuẩn bị tinh thần.

Một bóng người với ngọn đèn trong tay dần dần đến gần.

Nhận ra bóng dáng đó, đôi mắt của Amiyu mở to.

"Ể…Đó là….."