Khi lấy lại được ý thức thì, tôi, Kyouja Kujo đã ở chốn này rồi.

Một vùng đất hoang tàn, hiu quạnh.

Các tàn tích đứng sừng sững trông hệt như những bóng ma.

Một thế giới hoang tàn, chết chóc trải dài đến vô tận.

Dù chẳng rõ đây là chốn nào. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng nơi đây không thuộc về trái đất.

Duy chỉ có một khả năng nảy lên trong đầu tôi…. Lẽ nào, chuyện này cũng hệt như mô típ xuyên không thường thấy sao ?.

Nhưng đâu có ngờ được, tôi lại bị đưa đến một thế giới không có sự sống chứ.

Tôi đảo mắt nhìn quanh thêm một lần nữa, song thứ duy nhất trải dài xung quanh tôi là mặt đất cằn cõi, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Đến cả một con mèo hay chuột còn chẳng thấy đâu, chứ đừng nói đến chuyện có người đang chờ để chào đón tôi. Hẳn sẽ còn vi diệu hơn nữa nếu tôi đột nhiên bị một con quỷ tấn công.

Tôi cũng lờ mờ nhận thức được mình đang đề cập về cái gì, rằng cái thế giới này đã đến hồi kết rồi.

Tôi ngồi sụp xuống trong cơn chán nản, dù cho có đi đến đâu, thì vùng đất hoang tàn này vẫn không hề có điểm dừng. Nếu vậy thì chẳng có nghĩa lý gì khi cứ đi bộ tiếp nữa. Mà có khi, vai trò của tôi là “Kiến tạo nên một tân thế giới từ hư vô” bằng kỹ năng của bản thân cũng không chừng. Nhưng đen đủi thay, tôi làm đếch gì có cái thứ tài năng sáng tạo đó chứ. Tôi không có mục tiêu, ước mơ và chỉ phí hoài cuộc đời mình khi cứ răm rắp nghe theo lời của người lớn rồi mới hành động. Không đời nào, tôi có thể bất thình lình bắt chước vị thần được.

Khi nghĩ được đến đó, có lẽ thế giới rỗng tuếch này cũng phù hợp với tôi về mặt nào đó.

Ngay vào lúc tôi vẫn đang trầm tư, thế giới tưởng chừng đã đến hồi kết ấy lại bắt đầu rúng động.

“—Chào mừng, anh hùng, ta đã đợi ngươi đấy.”

Quay lưng lại, tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình.

Mái tóc đen tuyền óng ánh tựa như bầu trời đêm, đôi mắt vô cùng cân đối khiến người ta nhầm lẫn với các tác phẩm chạm trỗ, thân hình hoàn hảo không chút tỳ vết.

Đôi mắt màu đỏ thẳm thu hút mọi ánh nhìn. Cứ như thể, cô ta đã hấp thụ chút sự sống nhỏ nhoi đã từng tồn tại trên cái hành tinh này vậy. Một vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Tông giọng của người phụ nữ cũng đẹp đẽ như ngoại hình của cô vậy.

Cô thì thầm một cách hạnh phúc trong khi nở nụ cười tươi trên môi.

“Lại đây, giết ta đi.”