Mở đầu
Một vùng đất hoang tàn đầy rẫy đống đổ nát từ các công trình đã bị phá hủy, cảm tưởng như một thảm họa tự nhiên đã càn quét nơi này.
Nhìn vào vùng đất tan hoang, chẳng ai ngờ rằng nơi đây đã từng tấp nập người qua kẻ lại.
Những công trình bị bỏ hoang dần mục nát với cây cối và dây leo quấn đầy, một cảnh tượng như vậy chắc chắn không thể xảy ra chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Thực tế, đã hơn 100 năm trôi qua kể từ khi vùng đất này bị bỏ hoang.
Nhìn vào khung cảnh nơi đây, chẳng lạ nếu cho rằng nền văn minh của vùng đất này đã hoàn toàn diệt vong.
Dù tùy thuộc vào cái nhìn của mỗi người, song vùng đất này vẫn đã luôn như vậy.
Thảm cảnh hủy diệt đã tồn đọng xuyên suốt chiều dài lịch sử, khiến cả nỗi đớn đau cũng theo đó mà tan biến.
Thảm trời trong xanh trải dài vô tận, nhuộm xanh cả mép đường chân trời.
Rừng cây um tùm được tắm trong ánh nắng mặt trời, tạo nên một sắc màu rực rỡ kèm theo nguồn sức sống mãnh liệt.
Một phong cảnh hùng vĩ.
Động vật thì chạy nhảy qua các tán cây, nô đùa trên thảm cỏ xanh mướt.
Một người từng nói rằng, loài người chính là lũ sâu mọt đang gặm nhấm hành tinh, và cảnh tượng này đã chứng thực câu nói đó.
Nguyên nhân gây ra việc này là do sự xuất hiện của một thực thể đối nghịch với khái niệm về một ‘sinh vật sống’.
Một thực thể hết sức dị thường và kì quái, những khi hòa trộn với quy luật tự nhiên, chúng vẫn đủ điều kiện để được mô tả là một ‘sinh vật’.
Ngỡ như bước ra từ trong truyện cổ tích, sự xuất hiện của những con quái vật dị hợm đã đem hệ sinh thái của vùng đất này trở về trạng thái bình thường.
Tuy nhiên, nó cũng đồng thời là bước ngoặt của lịch sử nhân loại, là điểm gở báo hiệu sự diệt vong sắp sửa ập tới.
Chúng không sở hữu dáng vẻ kì diệu như những sinh vật trong sách, thay vào đó là một vẻ ngoài đáng sợ khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Có thể những con quái vật này đã được Thánh Thần gửi xuống như một đấng cứu thế của hành tinh, và giờ đây, chúng chính là kẻ thù không đội trời chung của loài người.
Từ đó, nhân loại đã đặt cho đám quái vật dị hợm kia một cái tên-<Quỷ>.
***
Ngay lúc này đây, một thiếu niên đang chạm trán với vô số thực thể dị hợm.
Nổi bật trong số đó là những con quái vật dị thường bặm trợn cầm thân cây tựa như trái trùy.
Chúng có thể dễ dàng sử dụng những món vũ khí chết người của mình để lấy mạng bất kì ai chỉ bằng một cái vung.
Trong khi đó, chàng thiếu niên sử dụng một thanh đoản kiếm cùng một món đồ có hình dạng ngoằn ngoèo.
Món vũ khí ấy chính là hiện thân của nỗi sợ hãi, đồng thời cũng là biểu tượng của sự khát máu.
Nó được tạo ra để tước đoạt sinh mệnh.
Một món vũ khí được sinh ra để tiêu diệt lũ quái vật dị hợm trước mặt cậu.
Đính ở đáy cán kiếm là một sợi xích mỏng nối liền với bao kiếm được gắn bên thắt lưng cậu.
Một món vũ khí kì lạ mà chẳng ai có thể nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả khi đối đầu với lũ <Quỷ> đô con cùng kích thước lớn hơn gấp nhiều lần cơ thể cậu thiếu niên.
<Quỷ> có rất nhiều chủng loại.
Chẳng có gì lạ khi kể cả những con <Quỷ> cùng loài cũng trông vô cùng khác nhau, cảm tưởng như chúng đến từ nhiều chủng tộc riêng biệt vậy.
Điểm chung duy nhất của đám quái vật này là vẻ ngoài hung hãn và xấu xí của chúng.
Trong số đó có loài khổng lồ một mắt, một loài khác với thân trên là của con người còn thân dưới là của thú vật.
Ngay lúc này đây, chàng thiếu niên đang đối mặt với hơn 10 con <Quỷ>.
Và đó mới chỉ là số lượng mà cậu nhìn thấy thôi.
Cậu còn cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của nhiều con đằng sau và trong rừng cây, phản chiếu trong đôi mắt chúng là sự nham hiểm độc ác.
Có lẽ vì là những kẻ săn mồi tuyệt hảo, chúng nhìn xuống cậu như thể đang chơi đùa với con mồi vậy.
Bất kì ai gặp phải tình huống này cũng phải tuyệt vọng. Dù có chống lại thì cũng vô ích.
Tuy nhiên, chàng thiếu niên lại chẳng tỏ ra dù chỉ một chút hoảng loạn.
Cậu cứ thế tiếp cận đám <Quỷ>, bước từng bước thật nhẹ nhàng và thanh lịch.
Mái tóc đen nhánh của cậu đung đưa theo từng bước đi.
Và khi khóe miệng cậu nhếch lên, đám <Quỷ> đồng loạt tấn công.
Những dáng hình to lớn chồng chéo trên đỉnh đầu cậu thiếu niên che khuất ánh nắng mặt trời, tưởng chừng như màn đêm đã buông xuống.
Ngay lập tức, tiếng gầm xung trận của con <Quỷ> đầu tiên bị đứt đoạn, thay vào đó là sự im lặng.
Đó là bởi vì cơ thể của con <Quỷ> đã nổ tung, ngỡ như nó bị một thứ gì đó nghiền nát từ hai bên.
Còn cậu thiếu niên thì đang chấp hai tay lại với nhau, giữa đôi tay ấy chính là con <Quỷ> kia.
Chất lỏng màu xanh đậm tuôn ra như trút nước, thế nhưng đám <Quỷ> hung tợn vẫn không chùn bước.
Cậu hẳn phải biết rằng chúng chắc chắn sẽ không dừng lại.
Khẽ nắm lấy thanh đoản kiếm trong tay, cậu cắt đôi đám <Quỷ> từng con một, cảm tưởng như một thế lực tuyệt đối đang đè bẹp bầy kiến vậy.
Thế nhưng, nhịp thở của cậu vẫn hết sức bình thường.
Thanh đoản kiếm đáng lí phải nằm trong tay cậu bỗng biến mất trong thoáng chốc.
Lí giải cho sự biến mất đó là sợi xích đang bay lượn tự do trong không trung.
Song không phải theo một đường thẳng, mà nó len lỏi theo con đường hướng tới các mục tiêu của nó.
Chỉ còn tiếng kim loại của sợi xích bị kéo lê vang lên trong không gian.
Vô số con <Quỷ> bị sợi xích đâm xuyên qua và giờ đã hoàn toàn im bặt.
Một sự im lặng đầy bí ẩn, chẳng rõ là chúng đã chết hay còn sống.
Mặc cho sự tàn bạo đang ngày càng trào dâng, đám <Quỷ> sủi bọt mép trong miệng lập tức bị đâm xuyên qua bởi thanh đoản kiếm ngay trước khi chúng kịp tiếp cận con mồi.
Sợi xích tiếp tục lướt qua rừng cây um tùm.
Kèm theo đó là tiếng gào thét chết chóc đầy kì quái vang lên liên tục.
Cuối cùng cậu thiếu niên cũng mở lời.
“Quét sạch.”
Cậu không đặc biệt nói với bất kì ai, chỉ đơn giản là tự nhận xét chính mình.
Cậu lấy ngón tay vuốt ve sợi dây xích rồi nhìn vào mắc xích nhỏ đã tạo thành sợi xích kia.
<Cộng hưởng>
Cậu thiếu niên cầm lấy mắc xích.
<Xích thuật thức> chuỗi 207 – Số mắt xích của chúng nhiều khủng khiếp tới nỗi đếm được thì cũng phát khùng - mỗi mắt xích lại sở hữu một thuật thức riêng cho mỗi câu chú được khắc trên nó.
Tiếng chuông vang khẽ lay động không khí khiến màng nhĩ cậu đau nhói.
Sợi xích xuyên thủng cơ thể đám <Quỷ> và xâu chúng thành chuỗi, sau một hồi, hết thảy bọn chúng đều đồng thời nổ tung từ bên trong.
Cả khu vực giờ đây bị chất dịch của đám <Quỷ> nhuốm bẩn.
Khung cảnh trở nên hết sức ghê tởm, các thớ thịt của cơ thể chúng rải rác khắp xung quanh.
Cảm tưởng như đống thịt kia đang chồng chéo lên một thế giới đẹp đẽ và sinh động vậy.
Mặc dù đang đứng tại trung tâm, chẳng một giọt chất dịch hay mớ thịt nào bám trên cơ thể cậu thiếu niên cả.
Dù vậy, mùi hôi thối bao trùm khu vực đang ngày một nồng nặc, từ trong túi quần cậu lấy ra một chiếc hộp.
Liếc qua không gian xung quanh, cậu vừa thở dài vừa mở chiếc hộp ra.
Nước chứa bên trong chiếc hộp tuy rất bình thường nhưng lại hoàn toàn trong suốt.
Và rồi cậu nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Một thảm trời tuyệt đẹp. Mỗi đám mây trắng xóa lại sở hữu một hình dạng riêng.
Những đám mây tự do trôi nổi theo ý muốn khiến cậu có chút ghen tị.
Trớ trêu thay, khung cảnh này chỉ tồn tại trong thế giới của loài <Quỷ> - <Thế giới bên ngoài>.
Chỉ những người thực hiện nhiệm vụ mới có cơ hội được ghé thăm <Thế giới bên ngoài>, một thế giới mà <Quỷ> làm loạn ở khắp mọi nơi.
Còn những người không liên quan tới công việc này sẽ chẳng bao giờ có thể được chiêm ngưỡng khung cảnh nơi đây.
Đó chính là thứ mà loài người luôn khao khát, họ khao khát cái ‘thế giới thực’ mà họ đã từng sinh sống.
Tương tự như việc người ta chỉ nhận ra giá trị của một thứ cho đến khi đánh mất nó.
Với ánh mắt dán chặt vào thảm trời vô tận, chàng thiếu niên giơ tay lên đỉnh đầu và dội nước lên người.
Sở dĩ lượng nước bên trong hộp chẳng còn nhiều, dòng chảy cũng theo đó mà ngừng lại.
Cậu rũ nước khỏi mặt mình và thêm lần nữa nhìn lên bầu trời.
Có thể nói việc này đã trở thành một thói quen của cậu.
Ngước nhìn bầu trời tươi đẹp sau khi nhanh chóng dội sạch cơ thể mang đến cho cậu một cảm giác khác hẳn.
Hành động này như thể hiện khát vọng của trái tim cậu.
Cậu thiếu niên tiếc nuối rời mắt khỏi khung hình trước khi đám <Quỷ> khác bị mùi hương của chất dịch thu hút đến đây.
Cậu thiếu niên ấy tên Alus Reigin.
Trong số những Ma pháp sư diệt <Quỷ>, cậu chính là kẻ đứng đầu.