Trên đường đi học về, Haruna đang ngồi đợi tàu trên băng ghế dài.

- Fu~fu~fu~fun, gao ồ ~ gao ồ ~ ♪

Cô đang ngân nga bài ca tự viết. Daiki và Aki phải sinh hoạt clb, còn Touko đi đến hiệu sách ở xa, nên thật hiếm khi nhưng cô đang về nhà một mình.

Sau đó, một học sinh nam ngồi xuống băng ghế kế bên.

- Hnn?

Cô chỉ hát khi cô ở một mình, vì thế cô dừng lại và nhìn vào cậu ta.

- Ehh? Konoe-kun?

Người quen của cô. Cậu ấy là [Konoe Souta] học cùng lớp. Cô ít khi nói chuyện với cậu, chỉ dừng lại ở mức (chi--) chào xã giao. Nhưng cậu vẫn để lại ấn tượng trong cô.

- Ahh~, Kasai…nhỉ?

Tuy nhiên, Souta chỉ có ấn tượng mờ nhạt về cô ấy. (quất ngựa truy phong)

- Geez, nhớ kĩ lại đi! Tớ là bạn cùng lớp đúng không!

Cô phồng má lên và tiến lại chỗ Souta.

- Xin lỗi, cậu là người hay ở cùng với Minamiyama nhỉ….. Nhóm bốn người.

Souta xin lỗi và nói những gì cậu nhớ về cô.

- Un, với Daiki-kun, Aki-chan và Touko-chan, bọn tớ là bạn thân đấy.

Cô giơ tay chữ V đồng thời trưng ra bộ ngực quái vật của mình.

- Là vậy ah….

Tuy vậy, phản ứng của Souta vẫn rất hững hờ. Từ khi quay lại đây 3 năm trước, cậu cố tránh liên hệ với con người thế giới này. Như thể, cậu cảm thấy đây không phải là nơi mình thuộc về.

- Geez, nói gì thêm đi chứ?

- Xin lỗi.

Mặc dù vậy, Haruna cũng cảm thấy bối rối với phản ứng hời hợt cảu Souta.

- Không ~sao, cậu nên cười nhiều hơn, Konoe-kun không nghĩ rằng như thế sẽ có nhiều bạn hơn sao?

Bởi vì Souta chỉ xuất hiện mờ nhạt ở lớp, cô đưa cho cậu lời khuyên. Souta cũng thấy vậy, nhưng cậu không quan tâm lắm.

- Thôi nào, mỉm cười! mỉm cười nào! Mà thôi…. Cũng không tốt nếu miễn cưỡng (như Hishiro-sama~). Truyện cười thì sao…. Đúng rồi! Một thời gian trước, Touko-chan đột nhiên lấy ghế của Dai-kun, cậu ấy đang đứng, nhưng đang chuẩn bị ngồi xuống.

- Fumu, và thế là cậu ta ngã xuống hả?

Cô lắc đầu

- Un~n, tớ cũng nghĩ cậu ấy sẽ ngã, nên tớ đã ngay lập tức đặt một thanh đỡ để giúp cậu ấy. Cái thanh đỡ sau đó đã đâm vào mông cậu ấy (á hự). Nhìn mặt của Dai-kun lúc đó…..

- Hahahahah, hẳn là cực thốn, tớ không tưởng tượng được chuyện đó lại xảy ra với khuôn mặt thông minh đó. (tại mày chứ ai)

Cô ấy nói với cử chi phóng đại lên, Souta cũng cảm thấy thư giãn đôi chút, và khẽ mỉm cười. Haruna sau đó tiếp tục nói chuyện với cậu cho đến khi có tàu với một nụ cười hài lòng.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cái này là TN bên eng [vậy là, trinh lỗ hậu của Daiki đã bay, nó vào được nửa chừng rồi]

Mình không dám để là ‘lỗ hậu’ vì quá thốn~~~

Haruna-chan GJ (y)