Theo sau màn đêm là cơn giông tố. Với vùng đất này, kiểu thời tiết ấy thật lạ thường.
Những hạt mưa tuôn rơi xối xả, dội lên trên ô cửa sổ tạo thành tiếng lộp độp ồn ã.
Ngọn gió rền rĩ thét gào, tựa hồ muốn thổi bay căn nhà gỗ người đàn ông đang trú ngụ.
Bên trong căn nhà ấy, chỉ có anh sống một thân một mình.
Qua mặt kính trên ô cửa sổ tối đen, người đàn ông săm soi chính mình. Nhìn bề ngoài, anh ta áng chừng ba mươi. Chiếc tạp dề anh đang đeo mang cùng màu với mái tóc. Người hoạ sĩ với tài hoa đã hao mòn theo năm tháng, bắt đầu tập trung cao độ.
Đôi mắt anh ánh lên sắc xanh lam.
Bên trong căn phòng chật chội lác đác vài thứ nội thất, ngọn lửa nơi lò sưởi nhuộm tất thảy bằng ánh sáng màu cam.
Trước mặt người đàn ông là một tấm vải bạt.
Trên đó, có bức hoạ anh đã vẽ ra.
Anh tiếp tục ngó ra bên ngoài. Chỉ toàn một màu đen kịt, chẳng thấy thứ chi. Những giọt mưa vẫn cứ xối không ngớt vào ô cửa sổ.
Dẫu thế, anh vẫn tiếp tục trông ra. Với anh, cặp mắt trần tục ấy có thấy gì hay không cũng chẳng quan trọng.
Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Hành động ấy đánh thức trong anh cảm hứng sáng tạo.
Anh đang vẽ khung cảnh bầu trời rực rỡ cùng cánh đồng ngát cỏ, và ở chính giữa có một bé gái đang đứng. Tà váy mang sắc trắng thanh khiết, tinh tuyền, khẽ tung bay trong làn gió.
Ngòi chì tiếp tục sột soạt trên bề mặt tấm vải. Tưởng như khung cảnh ấy đang hiện hữu ngay trước mắt người đàn ông.
Bốp.
Thứ gì đó va lên ô kính.
Sắc đỏ, tựa như một vệt máu bám dính vào ô cửa. Hay người đàn ông đã ngỡ như thế.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, anh nhận ra đó là một cô gái.
Một cô gái trong bộ quân phục màu đỏ đang bấu vào mép cửa sổ.
Thời gian như ngừng trôi.
Không thể có chuyện mình nhìn lầm được, anh nghĩ.
Đôi môi cô mấp máy liên hồi. Ấy nhưng, những lời của cô đều mất hút vào trong cơn gió, không cách nào chạm được tới tai người đàn ông.
Lại nữa, một tiếng bốp vang lên.
Cô gái đập bùm bụp vào mặt kính.
Rồi rút cuộc, thời gian cũng chịu trôi tiếp.
Có lẽ cô đang hỏi xin người đàn ông cho mình vào.
Chúa ơi, có nên cho cô ta vào không đây? Anh kêu trời.
Một thoáng trôi qua trước khi anh lê bước đến gần cánh cửa.
Thấy vậy, cô gái cũng tới trước lối vào.
Muốn mở cánh cửa ra cũng nào có dễ dàng. Những cơn gió rít gào đẩy cánh cửa về sau, tựa như có một bàn tay vô hình đang ép nó phải đóng lại.
Khi cánh cửa hé ra đủ rộng để len qua, cô gái lập tức chui vào trong. Lượng lớn nước mưa ập vào theo cô gái, khiến quần áo người đàn ông ướt sũng.
"Xin thứ lỗi. Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ." Cô chải lại mái tóc mình.
Ước chừng cô gái ngấp nghé đôi mươi.
Làn tóc trắng óng ả cướp trọn lấy ánh nhìn của người đàn ông. Cô hất mái tóc mình, khiến càng thêm nước đọng lại dưới chân anh.
Nước da cô trắng muốt, tới độ như thể khái niệm về sắc tố da chẳng là cái sá gì với cô. Có lẽ do phơi mình dưới làn mưa, mà cặp môi cô hơi tím lại.
Tuy nhiên, đôi mắt cô lại ánh sắc đỏ.
"Tôi đã gõ cửa, nhưng xem ra anh chẳng nghe thấy. Dẫu biết rằng có hơi bất lịch sự, nhưng tôi chỉ còn cách đập cửa sổ."
Nhìn vào bộ quân phục cô gái đang vận trên người, anh nói: "Không phải ngày nào cũng có một sĩ quan lặn lội đường xa tới đây nhỉ."
Cứ như thể anh chẳng biết gì về cô gái ấy.
Cô gái bật cười khó xử. "Tôi đoán là vậy."
"Để tôi kiếm cái gì đấy cho cô lau người, ngồi cạnh lò sưởi chờ nhé."
Cô gái nói lời cảm ơn.
Người đàn ông cắp lấy hai nếp vải gai rồi quay về chỗ lò sưởi. Cô gái đang ngồi trên tấm thảm, cách lò sưởi độ một bước chân. Bộ quân phục cao cấp dệt bằng cát-sơ-mia thì vứt chỏng trơ bên cạnh tựa lớp da vừa mới lột.
Giờ trên người cô chỉ còn độc mỗi chiếc áo lót viền đăng ten. Mái tóc cô ngập trong ánh lửa, lập loè đỏ thẫm.
Đôi môi cũng đã chuyển về màu hồng khoẻ mạnh.
Trên gương mặt cô nở một nụ cười tươi rói.
"Xin lỗi vì đã bày ra cái cảnh khó coi này. Nhưng xin hãy thông cảm cho tôi. Tôi chịu hết nổi cái bộ quân phục ướt sũng sĩnh đó rồi. Đã vậy nước mưa còn làm cho nó nặng thêm biết bao nhiêu nữa chứ. Mấy món trang trí quân đội đúng là vướng chết đi được."
Người đàn ông đưa cho cô miếng vải gai.
"Tôi thì không sao, nhưng xin đừng làm thế này ở nhà những người đàn ông khác. Sắc dục và dâm tiện là tội nghiệt. Nếu như cô vì chúng mà xuống địa ngục thì sao?"
"Tôi hiểu mối bận lòng của anh, nhưng thế nào chẳng được. Có dâm tiện hay không thì đằng nào tôi cũng xuống địa ngục mà thôi."
"Kẻ nào trong quân đội cũng đều như vậy cả."
"Ừ thế đó, tôi đã giết vô số người, đùa giỡn với muôn vàn trái tim. Vả lại…"
Cô gái thở ra một hơi. "Vả lại, tôi là một sát long nhân."
Đôi mắt người đàn ông mở to.
"Cô, là một sát long nhân ư…"
"Thực ra thì tên tuổi của tôi khá nổi tiếng ở Norveland đấy. Tôi là Brunhild Siegfried."
"Rất tiếc, nhưng tôi chẳng biết đó là ai sất."
Những gì cô gái - Siegfried nói là thật. Gia tộc Siegfried là một dòng dõi sát long nhân, và bản thân cô cũng đã thành công dẫn dắt nhiều chiến dịch.
Có điều, nơi người đàn ông sinh sống lại tách biệt hoàn toàn với thế giới con người. Kiếm ăn trong rừng rậm, nô đùa với muông thú, chuyện trò với muông hoa, đó chính là cuộc sống của anh.
"Chà, cũng dễ hiểu nếu anh không biết."
Cô gái lại nở nụ cười khó xử. Vậy nhưng, trong nét mặt của cô chẳng hề chứa chút mỉa mai.
"Liệu mưa có tạnh trước lúc bình minh không?" Cô thắc mắc.
"Có Chúa mới biết," người đàn ông đáp.
Đức tin của con người sống cách xa xã hội loài người này có đôi chút khác biệt.
"Cả chuyện cô tới đây cũng là do ý chí của Chúa định đoạt. Ngài đã cho phép cô trú chân trong ngôi nhà khiêm tốn này," anh bổ sung.
Người đàn ông kéo chiếc ghế tròn lại gần rồi ngồi xuống. Anh trầm ngâm một chốc sau đó tiếp lời.
"Nếu không phiền, cô kể cho tôi nghe câu chuyện của cô được chứ?"
Anh lại hướng mắt về tấm bạt. Trên những bức tường trong căn nhà treo đầy những tác phẩm của anh, tất cả đều khắc hoạ cùng một khung cảnh, cùng một mô típ về cô bé trong bộ váy trắng.
"Tôi hy vọng mình có thể tìm được cảm hứng qua câu chuyện của cô."
Cô gái cũng đưa mắt ngắm nghía những bức hoạ.
"Bé gái trong những bức tranh là…"
Cô rất rành chuyện nhìn thấu tâm can kẻ khác.
"Cô bé đó…"
"Đúng vậy, trông cô giống y hệt con gái của tôi."
Người đàn ông thừa nhận.
Cô gái chớp chớp mắt, hàng mi dài theo đó khẽ rung lên.
"Trông giống sao. Tức là cô ấy đã…"
"A ha ha, không phải đâu. Con bé vẫn còn sống nhăn răng mà. Nhất định là như thế, nó hẳn vẫn đang sống tốt ở đâu đó ngoài kia. Tuy là tôi cũng không muốn thấy con bé khoác trên mình bộ quân phục cho lắm." Người đàn ông đưa mắt nhìn bé gái từ đầu đến chân. "Tôi không muốn con bé làm một công việc sặc mùi máu tanh," anh bộc bạch.
Kể từ khi biết được danh tính của cô gái, người đàn ông đã quyết định như thế. Đấy là lời lên án của một con chiên ngoan đạo, hay là bản thân anh không muốn chấp nhận sự thật, người đàn ông cũng chẳng rõ.
Lặng im.
Cô sĩ quan băn khoăn không biết nên nói gì tiếp.
Còn người đàn ông mộ đạo thì đã buông hết những lời muốn nói ra.
"Câu chuyện của tôi cũng chẳng có gì khác ngoài mùi máu tanh, vậy anh có thấy phiền không?" Cô bảo.
"Nếu thế thì cũng đành chịu thôi, không tránh được."
Cô im ắng một lúc, rồi mở miệng ra, để lộ vẻ mặt cam chịu.
"... Tôi chẳng phải là một kẻ tốt đẹp gì cho cam. Tôi đã xuống tay với rất nhiều người, bao gồm cả những kẻ không có khả năng tự vệ. Đã dối gạt biết bao nhiêu người, trong đó có cả đôi ba kẻ tốt tính. Chẳng phải nhân danh cho chính nghĩa hay sự nghiệp lớn lao chi, mà tất cả là vì bản thân tôi, để thỏa mãn dục vọng trong tôi. Dẫu thế, tôi không hề nuối tiếc, ngay cả lúc này đây, ở tại căn phòng này."
Ngồi trên tấm thảm, cô ngước lên người đàn ông trên ghế.
Câu chuyện cô gái sắp sửa kể sau đây.
Với bản thân cô, là sự ăn năn mà không hối hận.
Còn với người đàn ông, lại là một câu chuyện hại người hiểm ác, nghe mà đau xé cõi lòng.
[Dẫu Chúa có trao cho tôi cơ hội để làm lại từ đầu, thì tôi vẫn sẽ chọn bước đi trên con đường ấy]
Bằng lời mở đầu như thế, cô gái bắt đầu kể câu chuyện của mình.