Ta lạnh lùng mân mê lưỡi trong tay áo: "Tiết muội muội, ta chẳng nợ ngươi điều gì cả.”
“Cha ngươi thông đồng với địch bán nước, tội đáng muôn chết, ngươi độc ác vong ân, hãm hại thanh danh của ta, ta chỉ đánh gãy một chân của ngươi, đã là khoan dung lắm rồi.”
“Nay ta đã là Vương phi, ngươi cũng đã thành thiếp của Sở Vụ Tiêu, sau này, nếu ngươi biết điều an phận, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không, ta không ngại tiễn ngươi xuống suối vàng đoàn tụ với cha mẹ ngươi đâu."
Nàng ta bỗng phá lên cười đầy đắc ý: "Ngươi có biết, Sở Vụ Tiêu vốn không ưng thuận hôn sự này.”
“Trước khi Hoàng thượng triệu Cố gia các ngươi hồi kinh, hắn đã quỳ ba ngày liền trước ngự thư phòng, khẩn cầu Hoàng thượng rút lại thánh chỉ. Suýt nữa thì người đã đổi ý, ấy vậy mà ta, chính ta đã khiến hắn cưới ngươi! Sở Vụ Tiêu si mê ta như điếu đổ, chẳng cần suy nghĩ đã vội vàng đồng ý."
Nàng ta thong thả chỉnh trang lại y phục xộc xệch, che đi dấu vết trên cổ. Chớp mắt, vẻ yêu mị đã trở lại như thường.
"Cố Quỳnh, ta không có được Thẩm Bích, thì ngươi cũng đừng mong cùng chàng đầu bạc răng long. Ta muốn ngươi cùng ta già trong Vương phủ này, trơ mắt nhìn người mình yêu đi lấy người khác!"
Sau khi nàng ta rời đi, ta mới sực nhận ra mũi đao đã đ.â.m vào đầu ngón tay, m.á.u chảy ròng ròng mà ta chẳng hề hay biết.
Ma ma từ ngoài vội vã chạy vào, thấy sắc mặt ta trắng bệch, bà hốt hoảng đến rơi nước mắt: "Vương phi, người sao vậy!"
Ta cố nén dòng lệ đang chực trào.
Nàng ta muốn thấy ta đau khổ, ta càng phải tỏ ra vui vẻ.
Nàng ta đẩy ta xuống vực thẳm, ta càng phải mỉm cười mà trèo lên.
Ta nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi thở ra một cách nhẹ nhõm, nói với ma ma: "Dọn dẹp chỗ này đi, đừng để ồn ào."
Quân cờ duy nhất của nàng ta, chỉ là tình yêu của Sở Vụ Tiêu.
Mất đi quân cờ ấy, nàng ta còn chẳng có tư cách bước vào ván cờ này.