Chu San chạy về phía bóng lưng của Lăng Tiêu. Vì quá vội nên cô thở hổn hển, thổi ra từng làn hơi trắng, đồng thời gió lạnh lùa vào miệng khiến đầu lưỡi tê cứng.
Lăng Tiêu nghe tiếng bước chân, biết là cô.
Anh dừng bước, cố gắng bình ổn cảm xúc nhưng không quay người lại.
Rồi Chu San ôm lấy Lăng Tiêu từ phía sau.
Lăng Tiêu hít một hơi sâu, xoay người ôm lấy Chu San, khẽ nói: “Ra đây làm gì? Mau quay về đi.”
Chu San lắc đầu, cô muốn ở bên anh.
Lăng Tiêu nhìn ánh đèn đường, thở ra một làn hơi trắng, rồi cúi đầu, môi kề sát tai cô: “San San, em có thể giúp anh một việc được không?”
Chu San gật đầu.
Lăng Tiêu nói: “Vừa rồi anh nói hơi nặng lời, em quay về dỗ mẹ giúp anh nhé.”
“Nhưng, anh cũng cần được dỗ nữa mà.”
“Anh bây giờ đã được dỗ rồi, từ nhỏ em đã luôn là người dỗ anh.” Lăng Tiêu đẩy nhẹ người Chu San ra, dùng ngón tay chạm nhẹ lên má cô: “San San, giúp anh được không?”
Chu San nhìn Lăng Tiêu vài giây, rồi gật đầu: “Được.”
Lăng Tiêu nở nụ cười, nói với cô: “Ngoan.”
Khi Chu San quay về, Lăng Việt vừa bước ra từ phòng ngủ chính.
Chu San hỏi: “Dì thế nào rồi?”
“Khóc chứ sao.”
“Để tôi vào xem.”
Chu San đi đến cửa, gõ nhẹ: “Dì ơi, con vào được không?”
Không có ai trả lời.
Chu San gõ thêm lần nữa: “Con vào đây.”
Cô đẩy cửa ra, căn phòng tối om, chỉ có một chiếc đèn ngủ bên giường được bật.
Mẹ Lăng nằm nghiêng trên giường, dùng mền che mặt, hai chân thả xuống mép giường.
Chu San cúi người nhẹ nhàng: “Dì ơi, Lăng Tiêu không trách dì đâu.”
“Dì biết mà.” Giọng của mẹ Lăng vọng ra từ trong mền: “Nó chỉ ấm ức thôi.”
Mắt Chu San đỏ hoe, nhẹ nhàng vỗ vai mẹ Lăng.
Mẹ Lăng kéo mền ra, đôi mắt hơi đỏ: “San San, thật sự chúng ta không làm tròn trách nhiệm của ba mẹ. Dì nghĩ rằng chỉ cần để chúng nó không phải lo về kinh tế, ăn no mặc ấm là đủ, nhưng dì đã bỏ qua cảm xúc của nó.”
Chu San tiếp tục vỗ nhẹ vai bà.
Mẹ Lăng nói: “Việt Việt vừa sinh ra đã ở bên dì nên dì biết nó thích gì, không thích gì. Nhưng Lăng Tiêu thì không. Nó về nhà khi đã gần bốn tuổi, nói rất ít. Thấy dì vừa sinh xong còn yếu, nó biết điều mang nước cho dì, giúp nhặt rau quét nhà. Dì đã xem những việc đó là điều hiển nhiên. Nhưng thực ra nó làm vậy là vì sợ bị dì gửi trả lại quê.”
Nước mắt Chu San lại lăn xuống.
Mẹ Lăng tiếp tục: “Khi cô giáo chủ nhiệm của nó gọi điện nói nó vi phạm kỷ luật, dì nghĩ tính cách của nó kiêu ngạo, không cho phép dì mắng trước mặt người khác. Dì thường xuyên liên hệ cô giáo, nhờ cô đừng trách móc nó quá nhiều để không làm tổn thương lòng tự trọng của nó, mà hãy hướng dẫn thêm. Nó luôn rất xuất sắc nên dì nghĩ mình làm đúng. Nhưng hóa ra dì sai rồi. Dì không nên làm vậy. Dì nên gọi điện hỏi thăm nó, nên quay về thăm nó.”
Chu San ôm lấy mẹ Lăng.
Ba mẹ Lăng vốn là những chuyên gia địa chất thuộc thế hệ đầu tiên. Ngay từ khi còn học đại học họ đã được tuyển chọn vì thành tích xuất sắc để cống hiến cho ngành khoa học của đất nước.
Không nghi ngờ gì, họ là những người thông minh.
Nhưng họ vẫn không làm tròn trách nhiệm làm ba mẹ.
Sau khi mẹ Lăng ngủ, Chu San mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lăng Việt ngồi trên ghế sofa, hiếm khi không cầm điện thoại mà ngẩn người nhìn trần nhà.
Chu San bước tới: “Lăng Tiêu về chưa?”
Lăng Việt lắc đầu.
Chu San làm nóng túi sưởi rồi quấn khăn dày quanh cổ che kín cả tai và má, chỉ để lộ đôi mắt.
Lăng Việt ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi ra đầu ngõ đợi Lăng Tiêu.”
Lăng Việt vỗ nhẹ lên sofa: “Chờ ở đây, chúng ta cùng đợi.”
Chu San lắc đầu: “Tôi muốn Lăng Tiêu sớm nhìn thấy tôi.”
Chu San bước ra khỏi nhà, cổ co lại vì gió lạnh.
Cô đi về phía trước, đến trước cửa tiệm tạp hóa nhỏ, ngồi lên chiếc ghế dài, lạnh đến mức dậm chân liên tục.
Lăng Việt cũng ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Chu San.
Hai người không nói gì, chỉ nhìn lên khoảng không đầy sương mù, thẫn thờ.
Một lúc lâu sau, Lăng Việt hít mũi.
Chu San quay đầu lại: “Cậu khóc à?”
“Lạnh quá thôi.” Nhưng mắt anh đã đỏ hoe.
Một lúc sau, Lăng Việt lên tiếng: “Peppa, từ nhỏ tôi rõ ràng là dựa vào anh ấy, tin tưởng anh ấy, nhưng tại sao lại không thích anh ấy, cả ngày chỉ muốn đánh bại anh ấy?”
Chu San nhìn Lăng Việt một cái.
Có lẽ, vì tình cảm thuở nhỏ quá nông cạn.
Không biết thế nào là thực sự thích.
Không hiểu thế nào là yêu.
Lăng Việt sờ ngực: “Lúc mới sinh, tim tôi có một lỗ hổng, bác sĩ nói phải đợi đến năm tuổi mới có thể phẫu thuật.”
Chu San không biết chuyện này: “Vậy dì là chờ cậu phẫu thuật xong mới rời đi sao?”
“Ừ. Có lẽ vì căn bệnh bẩm sinh này nên mẹ tôi quản lý tôi chặt hơn. Tôi đã từng ghen tỵ vì mẹ không quản anh trai tôi.”
“…”
“Cậu nói xem, anh trai tôi đã chịu đựng nhiều năm như vậy, tại sao không nói gì cả? Cứ để mình uất ức như thế?”
“Anh ấy cũng từng là một đứa trẻ, không biết cách bày tỏ.” Chu San thở ra một hơi dài: “Khi anh ấy nhận ra điều đó, mọi người đã có nhận thức cố định về anh ấy rồi: anh ấy là người hiểu chuyện, biết chăm sóc người khác, tự lập, kiêu hãnh… Thêm vào đó, chú dì thường xuyên không có nhà, anh ấy chẳng thể nào mở lời được.”
Lăng Việt hít mũi: “Đúng là kẻ kiêu ngạo.”
Chu San gật đầu, đau lòng mắng: “Đồ kiêu ngạo đáng ghét.”
Lăng Việt lau nước mắt, đột nhiên kích động: “Ba mẹ không ở nhà, còn có tôi đây mà! Anh ấy đáng lẽ nên nói với tôi chứ!”
“Đúng vậy, còn có tôi nữa!” Chu San chỉ vào mình, giọng lớn hơn: “Tôi cũng có thể quan tâm anh ấy mà!”
Vậy mà anh ấy chỉ giữ trong lòng không nói với ai.
Hai người nhìn nhau, nước mắt đọng trong khóe mắt.
Bằng sự thấu hiểu từ khi còn nhỏ, Lăng Việt và Chu San ôm nhau, khóc nức nở.
Lăng Việt: “Tôi thật sự không chịu được nữa, cố kìm mà không nổi.”
Chu San: “Tôi cũng nhịn lâu rồi!”