Sáng hôm sau.

Như mọi khi, tôi thức giấc.

Tôi nhổm người dậy, rồi cứ thế ngồi yên trên giường.

Bên kia khung cửa là nắng ban mai tỏa khắp không gian cùng tiếng chim ca líu lo khắp chốn.

Mẹ tôi xông vào như vũ bão, la toáng lên [Còn tính ngủ đến khi nào!], mà tôi chỉ kịp đáp “A…” một tiếng. Tôi rệu rạo nhai miếng bánh mì khô khốc như bò nhai rơm, xong đến khi vào nhà tắm thì cứ đờ đẫn trước bồn rửa, miệng ngậm chặt cái bàn chải đánh răng, đoạn vô thức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút sinh khí của mình phản chiếu trên tấm gương.

Vậy hóa ra khi mà bao nhiêu tiêu cực độc đoán không còn nữa thì con người tôi sẽ như này đây.

Cảm tưởng như con sứa sắp chết khô trên cạn vậy.

(Có gì đó… sao mà người cứ ngây ra thế nhỉ.)

Đèn đường đang báo đỏ mà tôi vẫn định qua đường, đoạn một con xe tải lao đến bóp còi inh ỏi.

Lát sau bước lên khoang tàu đông nghịt thì bị cùi chỏ huých vào bên hông, ép dẹp lép như thứ nước quả ở cửa hàng trái cây.

Đến khi tới trường, đồng phục của tôi lại mắc vào tay nắm ngoài cổng trường, làm tôi ngã dúi dụi nghe rất kêu. Xong lúc vào lớp, vẫn cái nhìn băng giá ấy của hội trường hội học sinh, vẫn điệu bộ khinh khi của gái gyaru, và vẫn thái độ không thèm đoái hoài tới tôi vì còn bận tập trung vào cuốn sách đang đọc của thành viên câu lạc bộ văn học. Sau cùng là tên Đầu gấu kia [Đéo gì đây, thằng quần què này nhìn sống không ra sống, chết chả ra chết vậy. Đi học thì bớt trưng ra cái bộ dạng khúm na khúm núm hộ tao cái. Phạt mày hôm nay đi mua cơm cà ri, bánh mì với trái cây tráng miệng cho tao]. Nghe vậy, tôi lặng lẽ gật đầu cứ như vừa được khai sáng sau khi lên đỉnh.

(Bạn gái.)

Chỉ một từ không đến ba chữ. Ngoài hán tự (kanji) ra còn có thể viết bằng kiểu chữ đơn giản nhất mà ngay đến một đứa bé mẫu giáo cũng đọc viết được dễ dàng, ấy thế mà một từ như vậy đã đủ khiến tất cả mọi thứ xung quanh tôi như nhòa đi thành những tiếng ồn ào vô nghĩa.

Bạn gái.

Bạn gái, bạn gái, bạn gái.

Nếu phải quyết định xem có muốn bạn gái hay không thì đời nào tôi nói không chứ, dĩ nhiên là thế rồi.

Hồi trước thì nói lũ cùng lớp khác nào bầy khỉ đần chỉ biết đến làm tình nhắng nhít, nhưng giờ thì tôi cũng sắp đăng kí gia nhập cái đám ấy rồi.

Hóa ra tôi chẳng hơn gì lũ chúng nó. Dù tôi chỉ là hạng cá bé sống dưới đáy cái bể gọi là trường Caste này, nhưng tôi vẫn là thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Tôi cũng có những mong muốn thầm kín như thế chứ. Muốn lắm, muốn tới nỗi không thể cất lên lời luôn đây.

Nhưng này.

Cơ mà.

(Không, không, không! Không hề!)

Tôi gục xuống bàn, vò đầu bứt tai.

Nghĩ gì mà lại có kỳ tích như thế xảy ra cho được!

Rốt cuộc thì đó chỉ là mơ thôi mà.

Một thực tại khác? Giấc mơ mỗi đêm mà đòi ảnh hưởng tiêu cực tới thế giới?

Thôi nhảm nhí đi. Một câu chuyện chỉ có trong mơ, không những thế còn vượt quá giới hạn của hoang tưởng, đến mức ngay cả bệnh viện cũng đừng hòng giải thích nổi. Tự dưng lại có thể tùy ý thao túng giấc mơ của bản thân bất cứ lúc nào, nhưng khi quay trở lại thực tại thì tất cả sức mạnh đều biến mất không chút vết tích; nghe ngu ngốc cỡ nào cơ chứ? Đúng là cái thể loại tự làm tự nghiện. Muốn nói sao thì nói. Tôi chán ghét nó đến tận xương tủy. Tôi phát ốm vì cứ bị nói ra nói vào rồi, thật muốn bệnh luôn mà.

Nhưng thế đâu có nghĩa là tôi đã mất sức mạnh, chắc là đêm nay tôi muốn mơ sao thì mơ thì có lẽ vẫn được. Nhưng đúng như tôi nghĩ, giấc mơ đêm qua khác hẳn so với những đêm trước đó. Đến cuối cùng, tôi buộc phải thừa nhận thế này. Bao nhiêu giấc mơ là bấy nhiêu lần làm vua vờ vua vịt, và những lúc đó tôi chẳng hơn gì bọn khỉ đần mà tôi khinh ra mặt. À không, tệ hơn nữa kìa, tôi tự nhận mình đúng là hạng rác rưởi.

Có khi tôi thật sự không thể trở thành một người giống như đêm qua được.

Cô gái đó, bác sĩ dịch hạch với khả năng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, muốn đến là đến, thích đi là đi; vị bác sĩ tội nghiệp nói chuyện nghe như cố tình đổi giọng, đã bảo rằng『Dù không chữa được hoàn toàn cho cậu thì chúng tôi cũng sẽ cố gắng giúp xoa dịu để triệu chứng thuyên giảm ít nhiều』.

Thế rốt cuộc vậy nghĩa là sao? Mấy lời người đó nói ấy.

Sao mà tự dưng kiếm người yêu cho tôi thế được? Đâu phải đăng ký ứng dụng hẹn hò gì đâu. Mà không, có lẽ phải nói là, tất cả chuỗi sự kiện ấy là một phần trong giấc mơ của tôi, chính vì thế nên cứ mải mê suy nghĩ về những điều ấy khiến bản thân tôi cảm thấy thật trống rỗng. Vấn đề này bắt đầu trở nên rắc rối quá mức rồi đây… Khéo tôi phải đến nhà thờ làm tu sĩ hay xuất gia thành Phật tử luôn quá… không thì cứ vậy mà chết đi cho đỡ rách việc. Quan trọng là lúc nào mới được.

…Lúc nào chứ.

Tôi vẫn đang lấy tay ôm khư khư cái đầu thì trong lớp bỗng dưng láo nháo hẳn lên.

[Ai thế nhỉ?]

[Chịu.]

[Ổn không đấy?]

Lũ trong lớp hò nhau í ới ra chừng đồng thanh lắm, y hệt cái cách bọn khỉ cảnh báo cho nhau khi thấy có gì đấy bất thường ấy. Riêng mình tôi là vẫn yên lặng, nhưng tâm trạng không khác gì con sứa mắc cạn. Tai thì vẫn nghe thấy tiếng cảnh báo bất thường kia, chỉ là chưa đủ khiến tôi bận tâm thôi.

[Học sinh chuyển trường hả?]

[Lớp mình á?]

[Ôi mẹ ơi. Dễ thương không chịu được.]

Rồi tôi nghe thấy từng nhịp bước chân.

Ai đó đang tiến về chỗ tôi đang ngồi.

Ngay giữa lớp học ồn ào, duy chỉ có thanh âm ấy là vang lên thật rõ ràng rành mạch.

[Chào đằng ấy.]

Có người đang đứng trước bàn tôi.

Tôi ngước khuôn mặt u ám đang cúi gằm lên.

Rồi nuốt nước bọt trong vô thức.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp.

Tóc đen óng ả. Làn da mịn màng. Thân hình mảnh mai vừa vặn. Một dáng vẻ thật sự rất cân đối, không quá gầy gò, nhưng chỗ nào cần thì vẫn có đủ.

Hoản hảo. Đẹp đến mê mẩn. Cặp đùi lộ ra dưới lớp váy xếp ngắn nhìn kích thích đến ghê người. Và vòng một của co ấy lớn tới độ tôi thậm chí có thể nhận thấy rõ ràng dù đã qua lớp áo đồng phục.

Lúc đó, con sứa quắt queo bị vứt lên bờ là tôi kì thực vẫn giữ nguyên hiện trạng. Mặc dù một cô gái xinh đẹp mỉm cười khả ái đang đứng trước mặt, não tôi vẫn cứ mềm oặt ra như đậu phụ.

Thế rồi, cô gái xinh đẹp hết phần thiên hạ ấy.

Đã hôn tôi.

Không chút ngần ngại, tưởng như chuyện thường ngày ở huyện không bằng.

[Oái…? Ế…?]

[Coi như lễ nghi chào hỏi thông thường thôi. Em đến đây để thực hiện lời hứa của mình.]

Giọng nói ấy thật trong thật đẹp biết bao, nghe như một bé gái đáng yêu, khác hẳn so với những gì tôi tưởng tượng với thân hình kia. Hai đứa đứng gần nhau tới nỗi âm thanh từ giọng nói trong trẻo đó vọng vào tai tôi thật rõ ràng, khiến tôi không khỏi rùng mình một cái.

Lúc này đây, khắp chung quanh tạo nên một cảnh tượng rõ là quái lạ.

Thời gian như ngừng trôi, chắc vậy. Hội trưởng hội học sinh, gái gyaru, thành viên câu lạc bộ văn học trợn tròn mắt, dán chặt vào tôi với cô gái tóc đen xinh đẹp. Tên Đầu gấu thì há hốc miệng như muốn đánh rớt hàm ra ngoài, ngu không tả được. Ước gì khi ấy tôi bật điện thoại lên nhỉ. Quay đại một video thôi cũng thành chuyện truyền kỳ luôn đấy.

Nói thế chứ chắc tôi trông ngu nhất đám rồi, đỡ sao được.

[Dù ốm đau hay khỏe mạnh]

Cô gái nọ duyên dáng đặt ngón tay thanh mảnh lên bờ môi xinh.

[Em là một bác sĩ. Em sẽ không bao giờ trốn tránh trách nhiệm nếu như ngay trước mắt mình là một ca bệnh cần được cứu chữa. Nhưng mà này, em đã nói với anh chưa? Nói rằng em thích anh?]

Thế xong, gương mặt cô khẽ ửng hồng tựa như đương xấu hổ.

Dáng vẻ ấy sao mà đáng yêu đến thế không biết nữa, mà quan trọng hơn, cuối cùng tôi cũng nhận ra. Cách nói năng, lối diễn đạt này. Giọng nói này khác biệt hoàn toàn với những gì tôi đã nghe trong giấc mơ, nhưng đó rõ ràng là cô gái xinh đẹp cực kỳ đột nhiên ‘môi kề môi’ với tôi này đây—

[Xin hãy chăm sóc cho em, anh Sato Jiro. Kể từ bây giờ, em là người yêu của anh.]

Amagamu Yumiri

Cô là tồn tại độc nhất vô song, hủy diệt điều phi nghĩa, gạt bỏ điều vô lý và thách thức điều không thể.

Ngăn chặn nguồn cơn khủng hoảng trước lúc nó bùng phát, đó là một con người thật cô đơn xa cách.

Còn đây là tôi, Sato Jiro.

Và ấy là câu chuyện về cách mà tôi đã giết cô ấy, giết Amagami Yumiri.