Cô ta có sức mạnh xua đuổi lời nguyện – hay đúng hơn, lời nguyền.

Lời nói của cô ta như tia hy vọng đối với những người như tôi, tương lai không còn gì ngoài bóng tối. Khoảnh khắc đó, cô gái ngồi đối diện bỗng hóa thành nữ thần. Tôi không chỉ sắp buột miệng nói mấy câu như “Hả? Vậy mau hóa giải nó đi! Muốn gì tôi cũng chịu!”, mà còn định đứng bật dậy khỏi ghế và nghiêng người về phía trước. Nhưng may phút cuối, tôi đã kịp kiềm chế lại bản thân.

“…Quý cô nghiêm túc chứ ạ?”

“Tôi đã nói gì về việc trang trọng nhỉ?”

“…Cô nghiêm túc hả?”

“Rất nghiêm túc. Tất nhiên rất khó tin, nhưng tôi có sở hữu sức mạnh đó. Còn cô, người đã bị nguyền một cuộc sống không có hy vọng. Cứ như số mệnh đã an bài vậy, hoặc một trong hai ta đã cầu nguyện như vậy.”

“….”

Tôi chợt nhận ra gì đó.

Làm ơn hãy xóa bỏ lời nguyện, là điều tôi đã nguyện không biết bao nhiêu lần trong vài ngày trước.

Nhưng…

“…Cô thực sự có thể xóa bỏ lời nguyện?”

“Tất nhiên.”

“Nhưng bằng cách nào?”

Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều gì như vậy.

Cô ta nâng bàn tay mình lên cho tôi thấy. Ngón tay trắng, thanh mảnh chỉ về phía tôi.

“Tôi sẽ chạm vào cô, thế đó. Chỉ cần có vậy, lời nguyền trói buộc cô đã bị xóa bỏ.”

“….”

Tôi vô tình nheo mắt lại.

Ý tôi là, cô có thực sự, thực sự nghiêm túc không vậy?

“Mắt cô đang hiện rõ cô không tin tôi đấy.”

“À, ừm… Đúng vậy.”

“Vậy cô có muốn thử chứ?”

Cô ta đứng lên trong khi nói vậy, rồi ngồi cạnh tôi trong khi nói thế này “Thử một chút cũng có mất gì đâu.”.

Cô sát lại gần tôi tới mức cả vai và đôi chân chúng tôi chạm vào nhau.

“…Không phải hơi gần quá sao?”

“Càng gần càng dễ nói chuyện hơn mà?”

“Chứ không phải vậy cho dễ chạm vào nhau sao?”

“….”

Trúng tim đen rồi! Cô gái này dễ đoán quá mà.

“N-Nào, để chuyện đó qua một bên đi.”

Cô ta có gắng gạt lời tôi đi với vẻ mặt căng thẳng.

“Vậy ý cô thế nào?”

“… Việc này không đau, đúng không?”

“…………”

“Này, sao cô không nói gì vậy? Dừng lại, đừng có chạm vào tôi! Dừng lại!”

“Không sao, không sao đâu. Chắc sẽ không đau đâu. Fufufufufu…..”

“Aaaaaaaaaaaaaa!”

Tôi tuyệt vọng chặn bàn tay đang vươn tới từ cô ta.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

“Dạo nay, tôi chưa xua đuổi bất cứ lời nguyền nào cả, nên cô có thể coi tôi hơi lụt nghề. Này, tay trái tôi mỏi lắm rồi. Để tôi chạm đi.”

“Giờ lại lôi cái lý do trẻ con đó ra nữa!? Đáng sợ quá đó!”

“Thôi nào, không sao đâu. Nếu có đau, thì chỉ một lúc thôi.”

“Cũng có nghĩa là tôi sẽ chết chứ gì? Không! Tôi chỉ thấy mùi đáng ngờ từ cô thôi.”

“Tôi đã cho cô ăn, phải không? Giờ cố mà chịu đi!”

“Mới nãy cô nói đó là lời xin lỗi vì đá tôi mà!”

“Không may, cà phê không tính trong đó.”

“Tính mạng tôi chỉ bằng một tách cà phê thôi hả!?”

“Hả? Nhưng hạt cà phê là hàng thượng hạng đấy, cô không biết sao?”

“Vậy cuộc đời tôi không bằng hạt cà phê thượng hạng sao…?”

“Thì là Kopi Luwak mà. Cô biết đó, nó khá hiếm.”

“Ít nhất cũng phải phản đối đi chứ, chết tiệt! Mà không phải loại hạt đó sản xuất từ rác sao!?”

Ngụ ý khá đấy!

Tôi chưa bao giờ nếm qua loại cà phê này, nhưng tôi có nghe về nó! Không phải hạt cà phê là được chọn lựa từ phân của một cầy hương nào đó à? Thứ duy nhất làm nó ngon là vì nó hiếm! Đừng có đem cái thứ chết tiệt như vậy cho người khác uống chứ!

“Ha… Đó là vì sao lũ nghiệp dư rặt toàn thảm hại. Đừng chỉ vì các sản xuất hạt cà phê có hơi đặc biệt, mà cô đi rêu rao khắp nơi rằng thứ này dở tệ trong khi chả có lấy chút kiến thức trong đầu. Thứ này chỉ có giá trị với những ai biết rõ giá trị của nó và có khẩu vị sành điệu mà thôi.”

Ngay khi tôi nhận ra cuộc tấn công đã dừng lại, cô ấy đang khoanh tay lại và thở dài.

Điều cô ấy nói có thể nghe rất hợp lý, nhưng phân là phân, hiểu chứ? Dù có là cục phân tuyệt đẹp, thì nó vẫn là phân, chuẩn chứ?

Nói cách khác, cô ta đang nói cuộc đời tôi không bằng một cục phân sao? Này, cuộc nói chuyện này như bãi phân vậy.

“Vậy vị nó thế nào?”

“……………”

Tôi chuyển ánh mặt mình về mặt bàn, nơi đang đặt hai chiếc cốc. Cả hai chiếc đều đã cạn.

“Nó ngon.”

“Thấy chưa? Cô không thể chê bai loại cà phê nào nếu cô chưa thử được.”

“…. Ừm, được thôi.”

Tôi rên rỉ. Thực ra điều đó cũng không sai.

“Nói chung là chấp nhận để tôi xua tan lời nguyện đi. Yêu cầu của tôi cũng giống như tách cà phê này vậy.”

Có nghĩa là nếu chưa hiểu rõ thì đừng có ý kiến.

“…. Ừm, cũng đúng.”

Tôi lại rên rỉ.

Thực ra, giờ tôi mới bình tĩnh suy nghĩ, chả phải đây là cơ hội đổi đời sao?

Dù cô ta từng đá tôi, nhưng nếu không có bữa ăn này, tôi có thể đã thành một cái xác ướt sũng bên vệ đường rồi. Cơ bản tôi đã chết khi được đưa tới đây, nên giờ ít nhất tôi cũng nên thuận theo yêu cầu của cô ta bằng không tôi khác nào loại vô ơn.

Hơn nữa, dù cơ hội là cực nhỏ nhưng nếu điều cô ta nói là sự thật, thì nghe theo cũng chả mất gì cả.

Còn có thể nói rằng đề nghị này hoàn toàn có lợi cho tôi.

………….

Cuối cùng, tôi quyết định ngừng suy nghĩ.

“… Hãy nhẹ nhàng, nhé?”

Nói rồi tôi quay mặt lại phía cô ta. Có thể yêu cầu của tôi đã được chấp thuận, mà cô ta nhẹ nhàng đặt đôi tay lên bên má tôi.

Đầu ngón tay lạnh tới bất ngờ khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

“Không sao đâu, sẽ xong sớm thôi.”

Nói vậy, cô tôi dồn lực vào những ngón tay.

Ngay lập tức.

Ánh sáng xanh nhạt từ những ngón tay cô ta bao bọc lấy tôi. Trái ngược với ngón tay lạnh giá đó và màu xanh vốn có, nó cứ như ánh mặt trời mùa xuân, thật ấm.

Rồi ánh sáng biến mất như bọt khí, đúng như đã hứa, mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Trước khi tôi nhận ra, sự ấm áp đó đã biến mất không một dấu vết. Những ngón tay lạnh giá miễn cường rời xa da tôi.

“Đó, xong rồi.”

Như không có gì xảy ra, cô ta ngồi xuống cái ghế đối diện với tôi.

Nói sao đây, cái kết cụt hứng này.

“Ưm… Thực sự lời nguyện đã được xóa bỏ rồi sao?”

“Ờ, tất nhiên.”

“Nhưng tôi chả biết cô có làm nó mạnh lên hay không nữa.”

Thì điều duy nhất cô ta là giải phóng thứ ánh sáng nào đó từ bàn tay. Dù nó có mang tác dụng nào, tôi cũng không thể biết có gì đã thay đổi.

“À, đơn giản thôi.”

Tuy nhiên, gật đầu như thể việc đó là hiển nhiên ở thế giới này, cô ta lấy ra một tờ giấy nhăn nheo từ trong túi.

Nó là đơn xin dành cho cuộc phỏng vấn kỳ quái mà tôi tính tham dự hôm nay – Cửa hàng Giới kỳ ốc Riviere

“Nói mới nhớ, tôi chưa giới thiệu bản thân, nhỉ?”

Cô ta nói.

“Tôi là Riviere. Chủ nhân của cửa hàng với tên gọi [Giới kỳ ốc Riviere].

Vậy đó.

“Cô có muốn làm việc ở đây không?”

Và chêm thêm vào câu như vậy.

Đơn giản thì nhìn từ quan điểm của cô ta, nó sẽ như thế này.

Giới kỳ ốc Riviere, người có năng lực xóa bỏ lời nguyện, đang ở trong tình cảnh khó khăn khi lượng khách hàng dần tăng dẫn tới việc thiếu hụt nhân lực. Số lượng người bị nhà thờ nhầm lẫn lời nguyện ngày một tăng vào thời gian gần đây. Tuy nhiên, Riviere lại dở tệ trong khoản nắm bắt trái tim con người, khiến toàn những thứ sặc mùi ám muội được viết lên áp phích tuyển dụng. Nên chả mấy ai tới ứng tuyển.

Cùng thời gian đó, Cô ta bất ngờ tìm thấy tôi, người đã đổ gục xuống trên con đường tới phỏng vấn ở cửa hàng cô ta.

Nên, cái sự viện chả khác gì tai nạn này không chỉ là điềm lành của tôi, mà còn là may mắn với cô ta.

Khác quái gì tình huống đôi bên cùng thắng đâu!

Hay coi là tôi đã rơi vào bẫy đúng như dự đoán cũng được!

“ Nào, công việc này cũng không có gì làm cô phàn nàn, đúng không?”

“Ừm, chỉ là Riviere-san…”

“Đừng dung hậu tố, làm ơn.”

“Riviere.”

“Đây.”

“Đúng như cô nói, nhưng tôi chưa thể nhận lời được, chắc do tâm trí tôi vẫn chưa bắt kịp tình hình hiện tại…”

Không phải mọi thứ đang diễn ra quá thuận lợi sao? Không chỉ cứu mạng tôi, cô ta còn vướng vào tình cảnh khốn cùng của tôi, và giờ còn đề nghị một công việc nữa… Có ổn không khi tôi gặp được nhiều may mắn tới vậy? Cô ta sẽ không bán nội tạng tôi vào vài ngày nữa hay thứ gì đó tương tự đó chứ?

“Tôi nghĩ chả có vấn đề gì đâu. Suốt thời gian qua, cô đã đen lắm rồi, nên chỉ việc nghĩ rằng đây là khoản vận may đền bù lại thôi.”

“…………”

“Như cô mới nói, có vẻ cô đã bị nguyền khiến cô không thể có một công việc trong một thời gian, đúng không?”

“Hả, lời nguyền quái gì đấy?”

Đây là lần đầu tôi nghe tới thứ gì như vậy.

“Tôi đang nghĩ liệu cô có bị ai ganh ghét ở điểm nào không. Như cô biết, đất nước này ban tặng ngay cả những lời nguyện không tốt đẹp. Và đó là cách mọi thứ diễn ra.”

“Ý cô là…”

“Đó là cơ hội tốt để ai đó cầu nguyện cho sự bất hạnh của cô.”

“………….”

“Tôi đã xóa bỏ nó nên giờ chả còn vấn đề gì nữa rồi, nhưng… Dù thế nào, cô vẫn không thể giữ một công việc quá lâu vì hoàn cảnh như thế.”

Tuy nhiên, giờ mọi thứ giờ thay đổi rồi.

Dù chuyện gì xảy ra, dẫu cô phải gánh chịu cơn thịnh nộ nào, tôi vẫn sẽ bảo vệ cô.

Trong khi thì thầm vậy, cô ta đặt bút và giấy viết lên mặt bàn.

“Cô sẽ trở thành trợ lý của tôi chứ?”

Không phải cô ta là người với tâm hồn ngập tràn long tốt. Cũng không phải cô ta có kế hoạch mờ ám nào sau lưng. Tôi bị giam cầm trong đôi bắt xanh sâu thẳm của cô ta, cảm giác như chúng sẽ hút tôi vào trong nếu dám nhìn quá lâu.

Trong suốt những năm làm việc, tôi đã gặp rất nhiều loại người.

Thế nên tôi hiểu. Đám người lớn tuyệt vời mà tôi hằng ngưỡng mộ khi còn nhỏ, những người hành xử trưởng thành và đúng mực, chỉ là ảo tưởng. Tôi hiểu thế giới này tràn ngập những kẻ với bản chất nhơ bẩn và đôi mắt như vũng nước đọng, họ chỉ khao khát lợi nhuận cá nhân và không hề cố gắng thay đổi cái bản chất ấy ngay từ khi còn bé.

Thế nên họ không bao giờ ngừng cầu nguyện.

Nhưng cô gái này có khả năng ngăn chặn những lời nguyện.

Dù cô ấy rất trưởng thành tới nỗi khiến việc hai chúng tôi chỉ sêm tuổi nhau thật khó tin – Nhưng đôi mắt đó trong hơn bất kỳ đôi mắt nào tôi từng thấy trên đất nước này. Cô ấy thật thuần khiết.

Vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Bộ còn lý do nào phải chần chừ trước một cơ hội thế này sao?

Thế nên tôi cần cây bút lên, không có lấy chút chần chừ.

“Tốt, từ giờ cô sẽ phải làm việc như một con lừa thồ hàng tới mức sống dở chết dở, hãy chuẩn bị tâm lý nhé. Cửa hàng này làm những cô việc “bẩn” tới mức, gọi là “bẩn” còn là dịu dàng rồi đấy.”

“Hahahaha, cô lại nói đùa rồi. Tôi biết cô là người tốt mà, Riviere.”

“Hử? Mới gặp tôi vài giờ trước, mà cô đã nói như kiểu chúng ta đã quen biết lâu lắm rồi vậy.”

“Thôi nào, chúng ta còn đã ăn chung dưới một mái nhà rồi cơ mà?”

“Nói mới nhớ, vậy cô định chia tiền trả góp cho khoản nợ như thế nào đây?”

“….Hả?”

Khoản nợ? Cô ta đang nói gì vậy?

“Tôi có nguyên tắc là không đi vay nợ. Ngay cả hôm nay, dù cận kề cái chết, tôi cũng không có món nợ nào đứng tên mình cả.”

“Ồ? Vậy cô tính trả một triệu Lein cho việc xua tan thế nào đây? Hay tính bán nội tạng để trả?”

“Hả…”

“Tôi có nói sẽ xua tan lời nguyền, nhưng tôi đâu nhớ là mình có bảo làm không công đâu nhỉ. Nhớ làm việc chăm chỉ để trả lại, nhé?”

“……………”

“Cảm ơn vì đã chấp nhận giao dịch của tôi. Nếu cô từ chối, tôi sẽ phải đơn độc gánh rất nhiều công việc đấy. Ngay cả dọn dẹp nữa.”

“…………”

Cô ta đặt tay lên vai tôi.

“Dù sao thì, chào mừng tới giới kỳ ốc Riviere. Thật vui vì cô ở đây.”

Thế quái nào mà cảm quan của mình lại cho rằng mắt cô ta trong hơn những con mắt khác vậy?

Mắt mình bị mờ chăng? Hay mình đã bị lừa rằng không còn con đường nào để rút lui nữa, và chỉ còn con đường này để tiếp bước? Này, vậy khác quái nào cách làm của lũ xã hội đen đâu! Thật khủng khiếp!

“Cho hỏi, liệu có thể nghỉ việc hay thứ gì đó tương tự không?”

“Xin lỗi, chúng ta là doanh nghiệp “bẩn”, nên mấy thứ mang tính giải trí như vậy được.”

………..

Tôi biết mà, đây vẫn là việc bẩn! Sao tôi làm được chứ!