Mặt tôi bắt đầu trở nên tái nhợt dần vì sợ hãi trước bọn côn đồ. Chúng định dẫn tôi vào trong một con hẻm. Vào đúng lúc ấy, có một thứ gì đó xẹt ngang qua mặt tôi, tạo thành một vệt khí.

“Gugahhhh!!”

Một tên côn đồ ồn ào thét lên, nhưng giờ không phải là lúc để chú ý đến hắn ta.

“Tụi bây đang làm trò gì thế?!”

“Mấy tên râu già bọn mày mà lại kéo một cô gái yếu đuối vào chỗ tối thế này thì biết là đã phạm tội gì rồi chứ.”

Dù hai tên côn đồ này có vẻ khá mạnh, nhưng cô gái có vóc dáng mảnh dẻ này vẫn đứng giữa chúng tôi và đe dọa bọn chúng với vẻ rất bình tĩnh. Cô mặt trên người áo khoác da, quần short và có mái tóc đuôi ngựa màu vàng.

Tôi đoán cô cũng ở lứa tuổi vị thành niên giống tôi vậy. Dựa vào chiếc khoác da cô đang mặc thì cô hẳn là một thợ săn, nhưng dù thế nào thì cô cũng thật liều lĩnh khi chọn đối đầu với mấy tên đó. Ngoài ra thì-

“Ái chà, thứ kì quặc như mày lại dám thách đấu với tụi này à? Cô em vừa đặt tay lên thằng bạn thân của tao đấy, nhận hậu quả đi là vừa”.

Bọn chúng nói đúng - cô ấy rất bất bình thường. Thậm chí là kì dị nữa kia. Trang phục không có gì bất ổn, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà cô lại đeo một chiếc hộp kim loại khổng lồ đằng sau lưng.

Cô đứng trước mặt tôi nhằm bảo vệ tôi khỏi bọn bắt nạt, vậy nên tôi có thể nhìn thấy rõ phần lưng của cô ấy, cùng theo đó là chiếc hộp kim loại chắn ở ngay tầm mắt.

Cái gì đây? Nó có màu trắng, nửa phía trên lại được gắn kính, tôi chưa từng thấy vật này bao giờ… Nhưng mà, nghiêm túc đấy, thứ đó là gì vậy? Trước đây, tôi đã từng được thấy rất nhiều loại magic item đến từ mọi nơi trên thế giới nhờ vào công việc của cha, song vật này thì quả là lần đầu tiên nhìn thấy.

Một trong những điều kì lạ nữa là những cái chai trong suốt in hình một ngọn núi trên đó, chai khác thì có hình trụ với hình vẽ bát súp màu vàng. Những cái còn lại thì vẽ hình đủ loại trái cây - À! Liệu có phải là tranh vẽ không? Chúng trông như là đồ thật vậy, họa sĩ vẽ nó hẳn phải có kĩ thuật rất điêu luyện.

Càng nhìn vào chiếc hộp, tôi lại càng thấy khó hiểu. Nhưng đột nhiên tôi lại không thấy nó nữa. Cô gái ấy thình lình di chuyển một cách bất ngờ, vụt ra khỏi tầm mắt tôi.

Đống kim loại nặng trĩu kia như chẳng là vấn đề gì đối với cô, cô lao thẳng vào một trong những tên côn đồ và tung ra cú đấm.

Trông thì giống như cô chỉ mới vỗ nhẹ lên vai hắn, nhưng hắn ta đã bị thổi bay lên trời, xoay vòng hệt như con quay vậy!

Khoan, làm sao mà cô đánh hắn một cách thô bạo vậy được chứ, đúng không? Hơn nữa, một cô gái nhỏ nhắn như vậy sao lại có thể hạ gục được tên đàn ông vạm vỡ như hắn ta.

Tôi chẳng thể nghĩ thêm gì về những việc bản thân vừa được chứng kiến. Tức thì, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ.

“Chiến thắng sẽ được phần quà miễn phí”.

Hử, giọng nói này là của ai? Và lời nói đó có nghĩa gì, chiến thắng sẽ được phần quà miễn phí?

“A, phía sau hả!”. Một đứa bạn của tên côn đồ lẻn ra đằng sau cô, nhưng cô đã kịp xoay lại và cho hắn ta một đá.

“Cảm ơn, Boxxo”.

“Hoan nghênh”.

Ai là Boxxo cơ?! Và ai vừa nói “hoan nghênh” đấy, mà tại sao lại nói vậy?

Tôi có cảm giác rằng nó xuất phát từ cái hộp kim loại, nhưng đời nào lại thế. Ai mà ngồi ở trong đó thì khi mà nó xoay mòng mòng như vậy hẳn phải tả tơi lắm.

Tôi cố tiếp cận với cô gái vừa đánh bại những tên côn đồ đó. Đặt một tay lên mũ - kéo nó xuống cho khuất mắt mình để nó không bị trượt - và cúi đầu. “Cảm ơn cô nhiều lắm”.

“Cậu ổn chứ? Có bị thương chỗ nào không?”

“Vâng, tôi không sao cả. Ừm, tôi có thể, biết tên cô được không?”.

Cô ấy dù trông hơi kì quặc thật, nhưng tôi không thể để lỡ cơ hội được làm quen với người con gái có kĩ thuật điêu luyện như vậy được. Hẳn cô phải là một thợ săn tiếng tăm ấy chứ.

“À, ừm. Tên tôi là Lam Lammis”

“Lammis? Tôi chắc chắn sẽ nh-”

“Và đây là Boxxo”.

Hử? Ai cơ? Tôi khá chắc là ở đây chỉ gồm tôi, cô Lammis này, và những tên côn đồ đang nằm dưới đất, phải không? Làm gì có ai xung quanh.

“Tôi, ừm, thứ lỗi nhưng, tôi không thấy Boxxo ở đâu cả”.

“Úi, xin lỗi cậu! Nghe vô nghĩa thật nhỉ. Cậu ấy ở đây nè!”

Cô để chiếc hộp kim loại xuống bên cạnh và chìa tay ra. “Magic item này là Boxxo đấy” .

“Hoan nghênh”.

“Sao?”

Chờ đã, cô ấy đang nói gì vậy? T-thôi nào, bình tĩnh đi. Rất nhiều thợ săn đặt tên cho dụng cụ chiến đấu yêu thích của họ cơ mà. Hẳn cô ấy cũng như bọn họ thôi… nhưng mà tôi vừa nghe thấy có một giọng nói ở đâu đó.

“À, vậy ra đây là Boxxo. Chỉ là tôi vừa nghe thấy nó nói chuyện”.

“Đúng rồi, cậu ấy nói đấy! Boxxo là một magic item biết nói. Nhưng chỉ có thể nói được vài thứ nhất định thôi”.

“V-vậy à. Tuyệt thật đấy!”

Nếu đó là sự thật, thì thứ này hẳn sẽ phải có giá thành không tưởng trên thị trường. Đụng phải mấy tên côn đồ ấy đã phá hỏng buổi chiều lén đi chơi của tôi, nhưng phát hiện mới này đã đủ bù đắp lại vấn đề đó.

“Phải! Nhưng đó không phải là tất cả đâu. Boxxo có thể cho ra thức ăn và đồ uống nữa, rất ngon đấy!

“Ưm...”

“Chà, chắc là cậu vẫn chưa tin mình nhỉ. Đây, để mình chứng minh cho. Này nhé. Cậu có thấy những con số ở dưới mỗi vật phẩm không? Chúng là giá tiền đấy. Giờ mình sẽ cho một đồng bạc vào đây”.

Có vẻ đó là giá tiền thật, cơ mà cả một đồng bạc chỉ để mua một món đồ thì hơi mắc nhỉ. Mà khoan. Cái hộp kim loại này bán hàng kiểu gì vậy?

“Sau đó thì nhấn vào cái nút bên dưới thứ cậu muốn mua. Rồi sau đó…”.

Nghe như có tiếng lách cách của vật gì đó vừa rơi xuống, Lammit ngồi xổm xuống, rồi thò tay vào phía dưới của món đồ kì quặc của cô ấy và tìm kiếm một thứ gì đó.

“Đây là cách mà cậu có thể lấy được vật phẩm”.

Wow. Đúng là thứ đằng sau tấm kính ấy đang ở trên tay cô ấy nè. Khoan, điều này là thật hả? Thứ kì diệu này có khi đáng giá cả một gia tài đấy.

“Liệu tôi có thể-? À, ý tôi là cô có phiền không khi cho tôi mua một món gì đó?”

“Tất nhiên rồi. Cậu thử đi!”.

Lammis tránh ra khỏi chiếc hộp kim loại. Khi tôi bước vào trong vị trí của cô ấy, nó nói, “Hoan nghênh".

“Xem nào - tôi bỏ tiền vào rồi này, giờ thì nên chọn món gì đây? Ừm, chắc tôi sẽ lấy thứ có hình vẽ hoa quả vậy”.

Tôi quyết định chọn món vẽ hình trái quýt có những múi lấp lánh ở phía trên. Sau đó tôi nghe thấy một âm thanh phát ra từ cái khe dài và hẹp phía dưới, và hồi hộp với tay lấy nó.

“Ế! Nó lạnh này!”.

“Đúng rồi đó, có những cái tất cả đều rất lạnh, nhưng cũng có những cái nóng và rất ngon”.

Nó thậm chí còn có thể làm lạnh đồ uống cho mình ư? Thứ này là gì vậy? Cái này trông có vẻ khá cứng, nhưng nếu ấn mạnh vào thì sẽ bị méo.

Có lẽ phần để uống là ở phía trên này. Dù sao thì nó cũng dài dài giống cái chai cơ mà.

Và nếu như giống một cái chai, thì tôi chỉ cần vặn phần đầu này là xong.

Tách một cái, phần nắp mở ra và một mùi hương tươi mát xộc vào mũi tôi.

“Ồ, t-thơm quá!”

Sợ hãi việc tôi có thể uống phải một loại bia đáng ngờ nào đó, tôi chỉ dám nhấp một ngụm.

“A, n-ngon ghê!”.

Vị chua của quýt hòa lẫn cùng vị ngọt thanh thanh khiến tôi cảm thấy thật sảng khoái. Tôi nốc xuống nhiều hơn nữa, cảm giác mát lạnh chạy khắp cơ thể tôi. Sau đó thì khà ra một hơi rõ to.

“Tôi cá là cô thích nó rồi chứ gì”.

Ơ, mình uống hết rồi này. Thứ magic item này chứa toàn những thứ có hương vị tuyệt vời, và còn nói được nữa chứ. Đây giống như là mỏ vàng vậy, tôi rất muốn sở hữu nó.

“Vâng, tôi thực sự rất kinh ngạc. Ôi, nhưng nhìn tôi này - thậm chí còn chưa cảm ơn cô nữa”.

“Không cần lo lắng về điều đó đâu”.

“Không, van cô đấy. Nếu không cảm ơn cô thì bố mẹ tôi hẳn sẽ giận lắm. Làm ơn nha?”.

Tôi cố gắng níu cô ấy lại để cô khỏi chạy trốn. Nhưng cô đã từ chối và nói rằng mình đang bận việc.

“Cô chủ, cô chủ! Cô chạy đi đâu vậy?”.

Có lẽ thời gian cũng không còn nhiều. Cô thợ săn Lammis và magic item của cô ấy, Boxxo. Tôi sẽ nhớ những cái tên này.