Chắp vá, chắp vá, tiếp tục định hình hình dạng của nó.

Chắp vá, chắp vá, tiếp tục rập khuôn hình dạng của nó.

Chắp vá, chắp vá, tiếp tục thêm màu cho nó.

Chắp vá, chắp vá, chắp vá, và tiếp tục đến gần hơn việc hoàn thành.

Chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá, chắp vá.

Chắp vá, chắp vá, chắp vá, đến tận bây giờ, anh ta cứ chắp vá lại nhưng vẫn chẳng hoàn thiện--

※※※※※※※※※※※※※

???: [――Này, cậu có biết tên tôi không?]

Cô gái nhỏ, Amue Sears, nín thở trước câu hỏi đó.

Đó là một câu hỏi khá bình thường, không có bất kỳ sự gắn kết thực sự nào với nó. Đó lẽ ra phải là một câu hỏi buồn tẻ không cần nhiều thời gian hoặc sự chuẩn bị để trả lời. Nếu bạn biết điều đó, bạn biết. Nếu bạn không biết điều đó, bạn không biết. Đó là tất cả.

Amue:「――――」

Nhưng, giọng nói của Amue không sao phát ra được trước câu hỏi đó, ngay cả khi nó được nhìn thấy theo giá trị mặt chữ.

Cuộc sống là một chuỗi các lựa chọn. Đây là thực tế mà ngay cả Amue, người vừa tròn 14 tuổi, cũng nhận thức rõ từ những trải nghiệm trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Khi nói đến cuộc sống, các quyết định phải được đưa ra ở hầu hết mọi việc. Nó bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, bình thường, hoặc, có lẽ đó là một loạt các quyết định lớn ảnh hưởng đến cuộc sống. Nhưng, hãy gạt sang một bên, dù chúng lớn hay nhỏ, cuộc sống vẫn được hình thành hoàn toàn từ các quyết định.

Và bây giờ, một câu hỏi có sức nặng lớn nhất trong 14 năm sống của cô đã được nêu ra trước Amue Sears. Hoặc có lẽ, đó là quyết định trọng đại nhất trong cuộc đời cô. Cái câu hỏi buồn tẻ, không quan trọng đó, cũng chẳng có gì đặc biệt về nó, đã được đưa ra, đó là tất cả.

???: [――Này, cậu có biết tên tôi không?]

Câu hỏi lại được lặp lại tiếp tục thắt chặt cổ họng Amue. Tuy nhiên, người đã đặt câu hỏi dường như không muốn gây ra điều đó. Thậm chí đó còn là một sự tử tế khi lặp lại câu hỏi một lần nữa; cân nhắc như vậy lại làm mất cân bằng.

Nếu nó là câu hỏi đang hành hạ Amue, thì đó cũng là câu hỏi khiến cô lo sợ nhất. Thật ra, cô hiểu anh ta chỉ đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi đó. Đó là lí do vì sao Amue phải mò ra giải pháp tối ưu giữa những lựa chọn, cô suy ngẫm mà không có gợi ý nào ngoài những gì có sẵn trong đầu.

――Câu trả lời chính xác thực sự là gì?

???: [――Này, cậu có biết tên tôi không?]

Cô sẽ được giải thoát khỏi tình trạng ngột ngạt hiện tại bằng cách trả lời câu hỏi. Với tất cả sức mạnh ý chí của mình, Amue cuối cùng cũng di chuyển chiếc lưỡi run rẩy của mình và nói ra vài từ.

Amue: [Kh…không……]

Nghe theo con tim, Amue trả lời rằng cô không biết. Cô đã đưa ra quyết định sau khi đấu tranh tư tưởng không ngừng.

Cô trả lời với tất cả sự sáng suốt mình có. Thực tế, cô không hề biết tên hay khuôn mặt người hỏi đang đứng ngay trước mặt mình.

Với cô, người sống ở một nơi đáng lẽ phải được gọi là vùng biên giới, có thể nói là vùng quê hẻo lánh, những sự kiện xảy ra ở Vương quốc, kể cả những sự kiện nghiêm trọng, cũng giống như những tin đồn từ một vùng đất xa xôi.

Đó là lý do tại sao, cho dù anh ta có là một nhân vật quan trọng đến đâu, đối với cô, anh ta vẫn là một người xa lạ mà cô không hề biết――

???: [――Vậy sao?]

Một câu trả lời ngắn gọn. Cô không thể biết câu trả lời đó có mang theo cảm xúc sâu đậm nào không hay chỉ là sự chán nản. Nhưng Amue cũng đã đưa ra lựa chọn. Điều xảy ra sau đó là vấn đề của người hỏi.

Nếu cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn và quyết định thì ai cũng vậy. Vì Amue đã chọn nên người hỏi cũng phải chọn.

Amue:「――――」