Lúc ta chạy về Võ Đang, phát hiện chân núi vẫn không có thủ vệ, nhất thời cảm thấy quái dị, đến phụ cận đại điện trên đỉnh núi, khi qua hậu hoa viên, bỗng nhiên nghe thấy trong bụi hoa cúc truyền đến tiếng nức nở.

Ta nhìn sang bụi hoa, chỉ thấy một hồng y nữ tử đang ngồi bên đường thút thít khe khẽ, nháy mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy nữ tử nọ dáng người thướt tha, khí chất thoát tục. Ta nhìn kỹ, mới phát hiện nàng đúng là Nghê Thường công chúa.

Vốn ta muốn vòng qua không để ý, nhưng nghĩ đến nàng ở nơi này tám chín phần mười là bởi vì Hoàn Nhã Văn. Mà nguyên nhân nàng khóc, đại khái vẫn là bởi vì Hoàn Nhã Văn thôi. Nhất thời cũng không biết là thế nào, lại cảm thấy hơi có lỗi với nàng, liền đi đến, ngồi xổm bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, ngươi làm sao vậy?”

Nghê Thường công chúa dùng cổ tay áo nhung tơ chùi chùi đôi mắt sưng húp, thấy rõ người trước mắt, nức nở nói: “Ôn… Ôn Thái?” Ta gật gật đầu: “Tâm tình không tốt thì cứ khóc to, khóc rồi thì cái gì cũng quên hết.” Nàng bỗng nhiên nhào vào lòng ta mà gào khóc, nước mắt ngấm vào y sam của ta: “Ta từ xa tít chạy đến Võ Đang, muốn gặp Hoàn đại ca, nhưng mà, y lại nói… y nói y muốn chia ta với ta… ô ô… ta phải làm thế nào…”

Lúc này nhìn Nghê Thường công chúa không kiêng nể gì khóc trong lòng, ta mới phát hiện vô luận nàng cao quý hơn xảo quyệt hơn, cũng chỉ là một nữ tử, một nữ tử si tình sa vào lưới tình khó mà tự thoát. Chỉ là Nghê Thường yêu khổ hơn nữa, chí ít nàng chưa từng thể hội cảm giác thân thể tâm hồn kết hợp với người trong lòng, chí ít nàng không mất đi sau khi có được, chí ít.. nàng không bị người yêu chán ghét.

Vì thế ta lại nghĩ tới mình. Mũi cay cay, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi: “Không sao, ngươi chỉ cần tận lực không nghĩ đến y, thì sẽ quên rất nhanh.” Thiết nghĩ nàng nên hiểu được ý tứ của ta, nàng là công chúa, nếu nàng cho phụ hoàng biết Hoàn Nhã Văn không định thành thân với nàng, chỉ sợ Hoàn Nhã Văn tính mạng khó giữ.

“Tận lực đừng nghĩ đến y nữa, thì sẽ quên rất nhanh…?” Nàng thì thào lặp lại. Ta gật gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, thời gian dài, cái gì cũng quên hết. Bao quát hết thảy y làm với ngươi, bao quát hết thảy ngươi bỏ ra vì y.”

Đau nhiều hơn, cũng chỉ là trong nháy mắt này mà thôi, qua một đoạn này, hồi ức si và oán lúc đó, sẽ chỉ cảm thấy thập phần ấu trĩ. Trên đời này, không có gì khắc cốt minh tâm là không thể quên, không quên được, sẽ không quên.

“Thế, nếu ngươi chết rồi, y liệu có lại cần ta…” Nàng ở trong lòng ta nhẹ nhàng nói.

Ta nhất thời bỗng nhiên minh bạch điều gì, lập tức động thủ chuẩn bị phòng bị nàng. Kết quả nàng không hề động thủ giết ta, chỉ ra sức lui lại, hô lớn: “Không được, cứu mạng, ngươi không được qua đây!!”

Ta hơi mê mang nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu nàng rốt cuộc đang làm gì. Thấy nàng kêu khóc không ngừng, lập tức buông tay, đẩy ta ra, sau đó sấp ngửa chạy ra phía sau ta.

Ta quay người, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân nàng làm như vậy – mấy đệ tử Võ Đang và Nga Mi, Ly Không sư thái, cùng với Hoàn Nhã Văn đang đi đến chỗ chúng ta. Nhưng mà màn vừa rồi, đại khái đều bị họ nhìn thấy.

Một đệ tử Võ Đang trong đó đứng ra, giận dữ đổi sắc nói: “Ôn Thái, ngươi trước kia cùng Mai Ảnh giáo chủ ghê tởm còn chưa tính, hiện tại, ngươi lại làm ra chuyện hạ lưu như vậy! Ngay cả sự thanh bạch của công chúa ngươi cũng dám làm bẩn!” Ta đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết ta cùng Mai Ảnh giáo chủ có quan hệ, vậy ngươi cũng nên hiểu được, ta không thích nữ nhân – chí ít, ta không thích nữ nhân này.”

Đệ tử nọ lại nói: “Ngươi còn muốn ngụy biện! Vừa rồi ngươi rõ ràng chính là muốn xâm phạm người!” Ta nhìn Nghê Thường công chúa, cười khẩy, trong lòng tức giận đến cực điểm, nghĩ đến dù sao cũng chẳng trốn nổi, liền hoàn toàn không chừa cho bất cứ thể diện gì: “Công chúa này tư sắc không bằng một phần mười Lộng Ngọc, ta cho dù muốn hạ thấp phẩm vị, cũng phải chậm rãi quá độ chứ.”

Lời này vừa ra, quả thật là dẫn đến công phẫn, đệ tử kia mắng ta không ra gì, Ly Không sư thái không nói tiếng nào, Nghê Thường sớm tức đến đỏ bừng mặt, ngay cả Hoàn Nhã Văn cũng không nhịn được nói: “Thái, ngươi…” Lòng ta giận cực, càng lúc càng kích động: “Ta thế nào, ngươi cũng không tin tưởng ta, có phải không? Ngươi cũng cho rằng ta muốn xâm phạm nàng ta, có phải không?!”

Hoàn Nhã Văn vội vàng giải thích: “Không phải, ngươi đừng suốt ngày cho rằng người khác muốn đối nghịch với ngươi. Việc này có hiểu lầm, chậm rãi nói không phải là được rồi.” Nghê Thường công chúa lau nước mắt, nói với Ly Không sư thái: “Sư thái, phái Nga Mi trăm năm cơ nghiệp càng thêm thịnh vượng hay bước đến suy kiệt trong tay bà, ngay trong một ý niệm của bà, bà xem mà làm đi.”

Ly Không sư thái thở dài thậm thượt, còn chưa nói gì, lại thấy một đạo tử quang lóe qua, tại không trung phát ra tiếng “Tạch”, tựa như không khí chung quanh bị sờ sờ chém thành hai nửa. Còn chưa thấy rõ là chuyện thế nào, đã nhìn thấy Nghê Thường công chúa mắt hạnh trừng tròn, mở miệng nói: “Ai…” Còn chưa nói xong, mắt một khắc sau mất đi thần thái, tiếp đó người liền ngã ngửa xuống đất.

Hoàn Nhã Văn thống khổ nhắm mắt, không nhìn nàng nữa. Ta nhìn người Nghê Thường, chỉ thấy cổ họng nàng cắm một mũi ám khí hình châm mang theo hắc mai, miệng vết thương ẩn ẩn phát tím, máu chảy ra đều là màu đen đậm.

Chúng đệ tử đều sợ tới mức không dám phát ra một chút thanh âm, kế đó lập tức tan tác như ong vỡ tổ. Ly Không sư thái quát: “Không được trốn, hết thảy trở về cho ta! Nếu không giết không tha!” Vừa dứt lời, những đệ tử đó lại vẫn thật sự thành thật quay về, nhưng thân thể mỗi người đều đang run rẩy nhè nhẹ. Ly Không sư thái nhìn thi thể Nghê Thường công chúa, vừa kinh vừa sợ nói: “Minh Thần giáo… họ lại dám đến giương oai vào lúc này! Mai Ảnh giáo chủ, thỉnh hiện thân!”

“Lão thái bà, không cần kêu nữa, nếu là giáo chủ động thủ, bà nương chết toi này trước khi chết còn có thể nói ra lời sao. Chút thường thức này cũng không hiểu.” Một thanh âm có chút trêu chọc từ trên không truyền đến. Chỉ thấy Mẫn Lâu từ lầu hai nhảy xuống, Thiên Nhai đi theo phía sau y, trên người vác một cái bao tải to, bên trong dường như chứa thứ rất nặng.

Ly Không sư thái đã thập phần tức giận, lại cố kiềm nén nộ khí nói: “Thì ra là Minh Thần tả hữu sứ, Minh Thần giáo hiện giờ nguy trong sớm tối, các ngươi nên mau mau trở về chuẩn bị thu thập chút đồ mà rời khỏi đi, nếu không đến lúc đó đừng trách lão ni không khách khí.”

“Ha ha ha ha…” Mẫn Lâu cười rộ lên đầy càn rỡ, “Lão ni cô, bà không phải trêu ta chứ, chỉ bằng ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi,” y vừa nói vừa chỉ vài người, bảo, “Muốn xử lý Minh Thần giáo? Các ngươi giúp Mẫn đại gia ta gãi ngứa đại gia ta còn chê quá nhẹ.” Ly Không sư thái cả giận nói: “Đương nhiên không chỉ chúng ta, đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”

Mẫn Lâu khinh miệt nói: “Không phải là Thiếu Lâm Không Động Nga Mi Võ Đang mấy môn phái rách liên hợp sao, Mẫn đại gia còn sợ các ngươi hay sao? Chậc chậc chậc chậc… Quên đi, Mẫn đại gia không rảnh chơi với các ngươi, Thiên Nhai, đón lấy.” Nói xong lấy từ trong túi một tờ giấy gấp ngay ngắn, ném cho Thiên Nhai, Thiên Nhai rút một mũi Mặc Mai ngân châm, lăng không đâm xuyên tờ giấy kia, cắm vào cột nhà mấy tấc.

Thời điểm mọi người còn đang nhìn châm kia bay đi, quay đầu trông lại, sớm không thấy bóng dáng hai người kia.

Ly Không sư thái lấy tờ giấy kia từ trên tường xuống, mở ra đọc: “Trên Bích Hà đường, Thất Hành sơn. Phong hồng thuần tửu, cộng ẩm tiêu sầu. Lộng Ngọc thượng.” Bà vo tờ giấy kia thành một cục, lẩm bẩm: “Lại đem vị trí cụ thể của Minh Thần giáo cho chúng ta biết… Mai Ảnh giáo chủ, ngươi tự phụ bất phàm như thế, chắc chắn hối hận không kịp.”

Đúng lúc này, một đệ tử Võ Đang bỗng nhiên cuống quýt chạy tới nói: “Sư thái, không, không tốt, Tu Mi đạo trưởng không thấy đâu!” Ly Không sư thái thoạt tiên cả kinh, tiếp theo thở dài, chuyển hướng sang mọi người nói: “Thiết nghĩ trong cái bao tải vừa rồi họ vác đi đại khái chính là… Ôi, Tu Mi đạo trưởng làm hết việc ác, quả thực chưa được hảo báo, lần này bị mang đi, đại khái là dữ nhiều lành ít… Việc không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại thu thập đồ đạc sẵn sàng, bảy ngày sau, tấn công Minh Thần!”