Sau khi Dư Thính tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Mọi thứ xung quanh cô đều đầy xa lạ, dù là cách bài trí trong phòng hay chiếc đèn chùm trên đầu. Cô bàng hoàng bật dậy, vừa bước một chân xuống giường, liền loạng choạng ngã xuống đất.

Gông xiềng.

Dư Thính sững sờ.

Sự hoảng loạn bắt đầu lớn dần và lan rộng ra như dây leo, cô ngước lên nhìn xung quanh. Căn phòng này đã hoàn toàn bị bịt kín, không có cửa sổ cũng không thấy cửa ra vào, chỉ có một thang máy vẫn sáng đèn. Dư Thính nghĩ mãi không ra đây là đâu, chỉ nhớ rằng cô chuẩn bị đi hẹn hò cùng bạn trai mới quen của mình thì gặp phải Yến Từ, sau đó…

Đúng, Yến Từ!

Dư Thính chợt nhớ ra.

Anh nói muốn thảo luận về việc của Quý Thời Ngộ, Dư Thính hoàn toàn không có chút đề phòng nào liền đi cùng anh, không ngờ anh lại đột ngột cầu hôn mình. Dư Thính tất nhiên sẽ không kết hôn với ai một cách tùy tiện, lập tức từ chối rồi chuẩn bị đi tìm anh bạn trai kia, sau đó càng ngày càng buồn ngủ, đến lúc tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.

Là Yến Từ đưa cô đến rồi trói ở đây chăng?

Suy nghĩ này khiến Dư Thính không thể tin được, Yến Từ là ai? Anh là chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi của một trong 50 công ty hàng đầu thế giới, người đã một tay thành lập công ty, thiên tài kinh doanh phát triển chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, là huyền thoại trong giới truyền thông và người ngoài.

Tính tình anh rất kỳ lạ, không hợp lòng người, thỉnh thoảng tham dự tiệc tùng cũng không nói chuyện với ai, giống như một quái thai cô độc. Dư Thính không thể tin được rằng anh sẽ làm ra loại việc bắt cóc giam cầm này.

Hoặc là nói, anh muốn đoạt được gì đó từ trên người mình ư?

Uy hiếp chị của mình? Không thể nào, công việc kinh doanh chính của nhà họ Dư là buôn bán, công ty của Yến Từ chủ yếu kinh doanh phần mềm, mọi công việc của hai nhà đều không liên quan đến nhau, căn bản sẽ không có bất kỳ trao đổi nào về lợi ích với đối phương.

Vậy thì là gì?

Chẳng lẽ chỉ vì không đồng ý lời cầu hôn, nên đã đưa cô đến trói ở đây?

Dư Thính nghĩ không ra, cảm giác sợ hãi khiến cô không chịu nổi mà muốn bật khóc.

Lúc mới đầu Dư Thính còn chịu đựng một lúc, sau đó càng ngày càng chịu không nổi, hai tay ôm gối ngồi bệt xuống đất, hai má vùi vào đầu gối khóc nức nở.

Đinh.

Cửa thang máy mở ra.

Dư Thính hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn sang.

Người đàn ông bước vào mặc một bộ vest đen, phong cách cổ điển, mỗi một góc trên quần áo đều được ủi ngay ngắn, không một vết nhăn. Sắc mặt anh nghiêm nghị, vẻ mặt cứng nhắc lạnh lùng làm cho khuôn mặt ưa nhìn này giảm đi đáng kể.

Thành thật mà nói thì Dư Thính vẫn luôn rất sợ anh.

Cả hai tổng cộng mới chỉ gặp nhau mười lần, nói chuyện cũng chưa nói được mấy lần, nhưng Dư Thính sợ anh, không muốn đối mặt với anh chút nào.

Mặc dù tính tình của Quý Thời Ngộ cũng cô độc lạnh lùng, nhưng ít nhất anh ta nghe lời và hiểu chuyện. Yến Từ thì khác, sự lạnh lùng của anh toát ra từ xương tủy, Dư Thính khó mà hình dung loại cảm giác này, giống như một người máy, không thể nào cảm nhận được bất kỳ hơi thở của con người từ trên người anh.

Cô vô cùng sợ hãi, sợ đến mức quên cả khóc.

Yến Từ đi về phía cô, bước đi bình tĩnh chậm rãi, tiếng giày da giẫm trên mặt đất giống như một lời nhắc nhở tao nhã, khiến da đầu Dư Thính tê dại.

“Anh đi ra đi, anh tránh xa tôi ra!”

Dư Thính sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng hét lên.

Bước chân Yến Từ khựng lại, sau đó thực sự dừng lại.

Dư Thính thu mình lại trong góc, dùng hai tay nắm lấy điều khiển điều hòa trên bàn cạnh giường, đặt trước ngực để bản thân can đảm hơn.

Anh không quan tâm, thong thả cởi từng cúc áo khoác.

Trái tim Dư Thính thắt lại: “Anh làm gì vậy?!”

Yến Từ không nói gì, anh cởi áo khoác ra, kéo cổ tay áo lên, để lộ một cánh tay săn chắc và gợi cảm.

Dư Thính sợ tới mức nước mắt tuôn rơi: “Anh nói đi! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nhanh thả tôi về nhà đi, cẩn thận chị tôi tìm anh tính sổ đó, còn có anh rể tôi nữa, anh ấy… anh ấy luyện tán thủ* đó, sẽ đánh chết anh đó! Còn có bạn trai của tôi, anh ấy là quán quân bắn súng.”

(*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.)

Cậu bạn trai mà Dư Thính mới quen vẫn chưa đến hai mươi tuổi, trông giống Quý Thời Ngộ đến năm phần, nhưng dịu dàng hơn anh ta. Dư Thính thừa nhận mình là đồ cặn bã, cho dù không yêu, nhưng vẫn coi cậu trai đó như niềm an ủi.

Kết quả thì tốt rồi, cô thậm chí còn chưa được chạm đến cơ bụng to lớn của cậu trai đó thì đã bị dây thừng lớn của Yến Từ trói tới đây.

Dư Thính càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt chảy ròng ròng, giọng điệu cũng rất giận dữ: “Nếu như anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ xé rách da của anh!”

Cô đã quen với tính cách kiêu căng độc đoán, cho dù tình thế không tốt cho bản thân, cũng muốn dùng lời nói của mình đánh bại đối thủ, không muốn anh coi thường.

Không ngờ rằng mọi sự phản kháng của cô lúc này, trong mắt Yến Từ chỉ như là một chú mèo con đang vươn móng vuốt, không đau cũng không ngứa.

“Em không có bạn trai nữa rồi.”

Gì cơ?

Nước mắt của Dư Thính đông cứng lại, ngây người nhìn sang.

“Cậu ta không còn là bạn trai của em nữa.”

???

Sau vài giây, Dư Thính bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Anh… anh thật sự thích tôi sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Ừ.”

Yến Từ thừa nhận rồi.

Dư Thính cực kỳ hoảng sợ, cô quả nhiên rất có sức hấp dẫn, đến người máy cũng sẽ thích cô!

Không đúng, đây không phải là trọng điểm.

“Anh thích tôi, cho nên muốn bắt cóc tôi đến đây sao?”

Yến Từ: “Ừ.”

“??”

Tam quan rách nát gì vậy chứ!

Dư Thính chỉ từng thấy loại tình huống này trong vở kịch mẹ chồng với các thể loại mẹ mẹ con con, không ngờ rằng trong thực tế cũng sẽ có ai đó sẽ làm thế này.

Cô vô cùng bất lực, lại tiếp tục khóc: “Vậy có phải anh định chuẩn bị hiếp tôi đúng không?”

Trong phim đều diễn như thế.

Dư Thính nhìn thân hình Yến Từ, rồi lại nhìn cánh tay xanh xao và yếu ớt của mình, nỗi sợ hãi càng lớn, nước mắt càng không thể ngừng chảy.

Vẻ mặt Yến Từ bình tĩnh: “Không đâu.”

Dư Thính còn lâu mới tin: “Anh nhất định sẽ như vậy! Đàn ông các người đều không phải thứ tốt đẹp gì!” Cô dừng lại một chút: “Ngoại trừ chồng tôi.” Sau một hồi lại dừng lại: “Còn có bố và anh trai của tôi.” Nghĩ một chút lại nói tiếp: “Còn anh Giang Hoài và chú Lý.” Nói xong mới dùng sức mắng ngược lại: “Đàn ông các người không phải thứ tốt đẹp gì cả!!”

Yến Từ: “…”

Yến Từ: “Em muốn nghĩ như vậy anh cũng hết cách.”

Cả đời này Dư Thính ghét nhất chính là phải nghe những câu này.

Trước kia lúc Quý Thời Ngộ còn sống, mỗi lần cãi nhau với cô đều dùng câu này để chặn cô, lần nào cũng khiến Dư Thính sống dở chết dở.

Ban đầu Dư Thính nghĩ rằng người chồng đáng chết kia sau khi chết đi sẽ không còn ai ức hiếp cô nữa, nhưng bây giờ thì tốt rồi, lại có người khác nói như thế.

“Tôi không thích câu này, anh đừng nói với tôi nữa.”

“Được.” Yến Từ gật đầu: “Xin lỗi, sau này anh sẽ không nói nữa.”

Anh quá nghe lời, khiến Dư Thính chết lặng một lúc.

Sự việc xảy ra bất thường ắt có điều quỷ quái, trực giác mách bảo Dư Thính rằng trong chuyện này chắc chắn có điều gì kỳ lạ.

“Anh sẽ khiến tôi bị thương phải không?”

Anh ta lại nói: “Sẽ không.”

“Vậy thì thả tôi đi.”

“Không thả.”

Giọng nói Dư Thính hơi thất thố: “Tại sao?”

“Nếu thả em đi, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.”

Nửa đời này của Yến Từ đã dành 80% thời gian để yêu thầm cô.

Nhìn cô tốt nghiệp, nhìn cô yêu, nhìn cô kết hôn, nhìn chồng phản bội cô, nhìn cuộc sống của cô ngày càng bất hạnh. Yến Từ luôn suy nghĩ, nếu anh mạnh mẽ hơn, liệu anh có thể là người sánh vai cùng cô? Vì vậy Yến Từ đã từ bỏ mọi thứ, dùng sức của một người chống lại tất cả.

Sau cái chết của Quý Thời Ngộ, Dư Thính bị trầm cảm trong một năm, sau đó cô đã tìm được bạn trai mới, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột làm Yến Từ không kịp trở tay.

Anh tỏ tình với cô nhưng lại bị từ chối.

Trong lúc kích động nên Yến Từ đã làm chuyện sai trái, bị vọng xui khiến, trói cô lại bên mình. Mặc dù biết rằng tất cả những điều này là sai, Yến Từ cũng không muốn sửa, so với ngồi tù và chịu sự trả thù của nhà họ Dư, anh càng sợ người con gái mà anh đã chờ đợi nửa đời mình sẽ tránh mặt anh hơn, lại càng sợ sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Vì thế… Anh muốn mang giấu cô đi.

Giấu bên cạnh mình, ai cũng không thể tìm thấy.

Dư Thính im lặng.

Cô vừa mở miệng, chưa kịp phát ra âm thanh gì thì nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông, hoa văn và kiểu dáng giống hệt của Quý Thời Ngộ.

Dư Thính nhớ ra chiếc nhẫn cưới đã bị mất từ lâu, sau khi hỏa táng cũng không tìm thấy nên đã cho rằng anh ta cố ý làm mất, dù gì Quý Thời Ngộ cũng không yêu cô, nên làm mất nhẫn cưới cũng không phải không thể. Nhưng mà… tại sao nó lại nằm trong tay Yến Từ?

“Chiếc nhẫn từ đâu ra vậy?” Đôi môi Dư Thính run rẩy, gò má hơi tái nhợt.

Anh cụp mắt, xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới bằng những đầu ngón tay mảnh mai.

Dư Thính nôn nóng kích động: “Tại sao chiếc nhẫn của chồng tôi lại ở trên tay anh!? Anh nói đi!”

Từ đầu đến cuối anh đều không nói gì, Dư Thính không thể chịu đựng được nữa, lập tức lao đến cướp lấy chiếc nhẫn.

Yến Từ nắm chặt lấy tay cô, thuận tiện ôm chặt cô vào lòng một cách dễ dàng.

Người đàn ông kìm lòng bàn tay cô giống như gọng sắt, bất kể Dư Thính có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cô vừa cào vừa đánh, dùng tay chân khua loạn xạ: “Buông tôi ra, buông tôi ra, đừng đụng vào tôi!”

Yến Từ không nhúc nhích, nhìn cô càn quấy.

Cuối cùng, Dư Thính không còn sức lực nữa.

Cô mềm nhũn dựa vào trong vòng tay anh, đôi vai run rẩy, so với sự gào khóc lúc trước, Dư Thính đang khóc thầm trông vô cùng đáng thương.

Yến Từ nâng cằm Dư Thính.

Mái tóc dài bù xù của cô gái xõa tung trên vai, vài sợi tóc bết lại trên má, hàng mi dài lấm tấm nước mắt, thậm chí có cả đôi môi xinh đẹp đều đang biểu lộ sự uất ức.

Yến Từ tiến đến gần hơn, từng chữ đều hết sức rõ ràng: “Giờ đây nó là của tôi.”

Đồng tử của Dư Thính co lại.

Cô cắn dưới, tức giận nói: “Cho dù anh lấy đi cũng không sao, tôi yêu A Ngộ nhất, anh không thể so sánh với anh ấy đâu.”

Vẻ mặt Yến Từ cứng lại, anh cười: “Vậy sao?”

Dư Thính cố chấp nói: “Đúng vậy!”

Anh lại cười lạnh: “Nếu em đã yêu anh ta, tại sao còn đi tìm người đàn ông khác?”

Dư Thính nói một cách ngay thẳng: “Tôi yêu anh ấy với việc tôi tìm một em trai xinh đẹp có mâu thuẫn gì không!?”

Giọng điệu của cô đầy lẽ dĩ nhiên khiến Yến Từ không nói nên lời.

Trong chốc lát, anh lại tiến gần hơn: “Vậy anh có đẹp không?”

“?”

Dư Thính quan sát anh.

Hơn cả xinh đẹp, nếu không có Quý Thời Ngộ, một người yêu thích vẻ đẹp như cô nhất định sẽ nhìn trúng anh.

Nhưng…

“Tại sao những em trai xinh đẹp khác đều được, còn anh thì không?” Yến Từ tỏ ra hung hăng, muốn Dư Thính đưa ra câu trả lời.

Dư Thính bị khí chất của anh áp chế đến nỗi đầu óc tê dại, vẻ mặt dần trở nên cáu kỉnh: “Em trai xinh đẹp sẽ không bắt tôi cho họ danh phận! Anh vừa đến đã cầu hôn tôi, tôi nhất định sẽ không đồng ý, con người anh thật kỳ lạ. Đồ đáng ghét, đồ thần kinh, tôi không thích anh, cả đời này cũng sẽ không thích anh!”

Dư Thính càng chửi thì càng hung dữ, Yến Từ chỉ nghe mà mặt không có biểu cảm gì.

Cô không để ý rằng vẻ mặt của anh càng ngày càng lạnh, rốt cuộc khi cô mắng mệt rồi, người đàn ông đột nhiên cởi cúc áo sơ mi của mình.

Tiếng mắng chửi bỗng nhiên dừng lại.

Dư Thính cảm thấy khác thường, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn dần dần tiêu tan, cô nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận rụt cổ lại: “ Anh… anh làm gì vậy?” Giọng điệu nhát gan hơn rất nhiều.

“Anh đổi ý rồi.”

Nói xong, Yến Từ bế Dư Thính lên và ném xuống chiếc giường lớn màu xanh đậm phía sau.

Dư Thính hoàn toàn bị dọa sợ đến nỗi ngơ ra, đến khi thân hình của Yến Từ bao phủ lên, cô mới vội vàng hồi phục, vành mắt ngấn lệ.

Cuối cùng cô không thể chịu đựng được sự sợ hãi, hạ thấp tư thế bắt đầu van xin.

“Đừng, anh đừng…”

“Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, anh đừng bắt nạt tôi…”

“Hu hu, tôi xin lỗi…”

“Tôi mới là đồ đáng ghét, tôi không nên mắng anh, anh đừng bắt nạt tôi, đừng bắt nạt tôi…”

Dư Thính đau khổ xin tha thứ, khóc vô cùng tủi thân cùng bất lực.

Hai cánh tay của Yến Từ chống đỡ ở hai bên đầu của cô, con ngươi nhìn cô chăm chú. Anh đưa tay muốn vén mái tóc dài trên má cô, hành động này khiến Dư Thính co rúm lại, sợ sệt tránh đi.

Đột nhiên, đầu ngón tay của Yến Từ dừng lại.

Anh hít sâu một hơi đứng dậy, mặc lại quần áo, hỏi: “Đói bụng không?”

Dư Thính sững sờ hai giây, toàn thân tràn đầy tuyệt vọng.

Anh đang… muốn cho cô ăn no rồi mới giết ư!?

Dư Thính lắc đầu, che mặt tiếp tục khóc.

Không được ăn không được ăn, ăn rồi là sống không nổi nữa hu hu hu!

*Tác giả có điều muốn nói:

Dư Thính: Thà chết còn .

*

Đây là chương kiếp trước, tam quan của hai người đều hơi có vấn đề!

Yến Từ không có Thính Thính ở bên đã trở thành con người như vậy, hơn nữa tâm lý cũng không còn bình thường hu hu hu hu, nên nếu bạn nào không thích thể loại phòng cấm thì có thể bỏ qua chương này! Không phải chính văn nên không ảnh hưởng!

Biên nhận lạc đề rồi, tôi rất muốn viết một bài về cầm tù máu chó, văn hóa phục hưng YYDS hu hu, nhưng lại sợ bị mắng _ (: з “∠) _