"Mình có chuyện muốn nhờ vả bạn, nên mới tới đây"

Tôi vừa chỉnh sửa lại quần áo vừa trả lời.

Đặng Phong nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi "Đã xảy ra chuyện gì? Bộ bạn đang gặp phải chuyện khó khăn gì sao?"

"Hổng có".

Tôi vội lắc đầu, đáp "Đây căn bản không phải là chuyện của mình, mà là mình muốn hỏi chuyện của một người".

"À".

Đặng Phong ra vẻ hiểu rõ, liền lên tiếng "Vậy thì tụi mình tìm một chỗ nào đó thuận tiện, rồi vừa ngồi xuống vừa nói chuyện".

"Vậy cũng được".

Tôi gật đầu đồng ý, sau đó tụi tôi vào quán nước, lần trước đã tới.

"Rốt cuộc bạn tới nhờ mình là hỏi về người nào?"

Vừa ngồi xuống ghế Đặng Phong đã lên tiếng hỏi, làm tôi vô thức giựt mình.

Tôi ầm ừ vài tiếng rồi đáp "Mình muốn hỏi về người pháp y từ Sài Gòn về đó".

Câu nói của tôi vừa dứt, Đặng Phong liền mắt bự mắt nhỏ nghi hoặc nhìn tôi, chỉ có điều sau đó 1 giây cậu ta liền lên tiếng hỏi "Là Trần Tiến Khoa sao?"

"Đúng vậy"

Tôi gật đầu, nói thêm "Vài ngày trước mình có gặp anh ấy trên đường, nhìn thấy anh ấy có vẻ kỳ lạ, chưa nói được ba câu thì anh ấy đã rời đi, không biết có chuyện gì không nữa".

Đặng Phong im lặng một chút như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rồi mới chậm rãi trả lời câu hỏi của tôi "Hình như sáng sớm hôm nay anh ấy không có tới, và mình cũng không nghe ai nhắc tới, chắc là đã trở về Sài Gòn rồi".

Những lời của cậu ta vừa nói là đang ám chỉ Trần Tiến Khoa đã xảy ra chuyện gì sao? không lẽ anh ta do bị cú sốc này, nên đã ngay lập tức trở về Sài Gòn để bảo toàn tánh mạng.

Nhưng mà, suy nghĩ kỹ thì chuyện này không thể nào có thể xảy ra, với tánh khí của Trần Tiến Khoa thì có chút gì đó khác lạ.

Hay là anh ta đã bị Quỷ Sông thủ tiêu rồi, không thể, Nguyễn Thành Hiên từng nói rằng, Lão Phan đã có cách bảo vệ Trần Tiến Khoa, nên chuyện đó không xảy ra, vậy thì rốt cuộc anh ta đã đi đâu và đang làm chuyện gì?

"Bạn đang suy nghĩ gì vậy?"

Đặng Phong đột nhiên lên tiếng, câu nói khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang, tôi ngay lập tức giựt mình nhìn sang cậu ta, với ánh mắt ngạc nhiên.

Chỉ thấy cậu ta cũng có vẻ ngạc nhiên, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó khẽ lay động trên bờ vai của tôi rồi lại hỏi "Bạn đang suy nghĩ gì? mà có vẻ chú tâm quá vậy?"

"À..không..không có gì đâu".

Tôi lắp ba lắp bắp lên tiếng, chỉ là câu nói của tôi hình như không đáng tin, nên cậu ta tiếp tục truy hỏi "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đúng không? Hông thể tự nhiên tự dưng lại tới đây hỏi về tình hình của anh ấy".

Vừa nói cậu ta vừa đưa, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tôi, tôi nuốt ngày một ngụm nước miếng, đáp đại "Không có gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy có khi nào anh ta sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của vụ án hay không?"

"Sao chứ? Nan nhân kế tiếp sao?"

Đặng Phong giựt mình vô cùng hoảng hốt lên tiếng hỏi, nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta như vậy, tôi biết mình đã nói sai ít nhiều, liền lập tức lên tiếng đáp lại "Không!Không phải, chỉ là mình...mìnhsẽ diễn ra thôi".

"Bạn làm mình hú hồn đó, tưởng đâu lại có manh mối của vụ án mạng trên rồi".

Cậu ta lúc này lại bày ra bộ mặt thất vọng.

"Mà nè Đặng Phong, cái người thanh niên mới nãy là ai vậy?"

Tôi nghĩ, không nên nói tiếp tục chuyện của Trần Tiến Khoa nữa, vì vậy đánh trống lảng sang chuyện khác.

Đặng Phong ngẩn người ra một lúc, rồi trầm giọng nói "Anh ta là diễn viên trên Sài Gòn đó, tên Phan Trọng Đăng, lần này tới đây tìm mình là để nhận xác người thân".

"Xác người thân sao?"

Nghe tôi hỏi trong sự ngạc nhiên tột độ, Đặng Phong thở dài một tiếng, rồi nhìn xung quanh một lượt, sau đó nghiêm túc nói "Thì là xác chết nữ đầu tiên, được tìm thấy trong vụ án liên hoàn dưới sông Hậu đó".

Tôi có chút ngạc nhiên liền lên tiếng hỏi trong vô thức "Ý anh là, cái xác nữ chết trôi sông, mở đầu cho hàng loạt chuyện cuồng sát kinh dị sao?"

"Ừ".

Đặng Phong gật đâu nói thêm "Sáng sớm hôm nay, mình vừa tới sở thì đã nhìn thấy anh ta đang ngồi bên trong chờ, sau khi giới thiệu qua lo, anh ta mới kể về một sự việc kỳ lạ".

Theo như lời của Phan Trọng Đăng, thì khoảng nửa tháng trước, em gái của anh ta, vì cự cãi với ba mình mà bỏ trốn, lý do cự cãi chính là một chàng trai lạ mặt, cái người này anh ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ nghe em gái mình kể lại, hắn ta rất đẹp trai, đa tài đã nghệ, chững chạc chu đáo, dịu dàng ấm áp. Đây chính là mẫu bạn trai lý tưởng mà hầu hết, những người đam mê truyện ngôn tình đều bị u mê.

Sau khi em gái anh ta trốn nhà đi, người trong gia đình cũng ra sức tìm kiếm, nhưng thật kỳ lạ thay, cho dù lùng sục khắp mọi nơi, vẫn không tìm được, hệt như em gái anh ta bốc hơi bay đi mất vậy.

Chỉ là gần đây, anh ta liên tục nằm mơ thấy một giấc mơ giống như nhau, em gái anh ta xuất hiện với bộ dạng hết sức kinh dị, đồng thời nói rằng, cô ta bị rớt xuống sông Hậu, chết rất thê thảm, cơ thể rất lạnh và rất nhớ người nhà.

Giấc mộng này liên tục diễn ra, khiến cho anh ta cảm thấy hoài nghi, liền nhờ người tìm kiếm khắp các khu vực của sông Hậu gần đó, nhưng mà chẳng tìm được manh mối gì.

Cũng tình cờ thay, vài hôm trước anh ta vô tình nghe được tin về việc thôn Trinh Phụ vớt được một xác chết nữ trôi, vì vậy anh ta đành thử vận may tới sự cảnh sát của thôn hỏi thử, biết đâu họ đã tìm được, nào ngờ hên thiệt, vừa mới nói ra những chi tiết về người em gái kia, Đặng Phong liền nhận ra đó chính là cái xách nữ trôi sông, ngay lập tức đưa ra một tấm hình chụp xác chết cho anh ta coi, vừa nhìn thấy tấm hình anh ta không kiềm được nước mắt, luôn miệng kêu "em gái".

Nghe Đặng Phong nói tới đây, tôiđột nhiên phát hiện ra một nghi điểm, rốt cuộc chàng trai kia là ai? Nếu như em gái của Phan Trọng Đăng trốn nhà đi, thì chắc chắn sẽ cao chạy xa bay cùng với hắn ta, vậy mà kết cục cô ta lại chết, còn hắn ta thì như thể không tồn tại vậy!

"Đội trưởng Đặng Phong".

Tôi còn muốn hỏi thêm nhiều chi tiết nữa, thì bỗng dưng bên ngoài có tiếng vọng tới, tôi và Đặng Phong không hẹn cùng nhau quay sang, xuất hiện sau cánh cửa là một cậu cảnh sát trẻ, sắc mặt hoang mang, dáng vẻ hấp ta hấp tấp chạy tới.

Đặng Phong đứng bật dậy, khó hiểu hỏi "Đã xảy ra chuyện gì? mà cầu hớt ha hớt hải như vậy chứ?"

Cậu cảnh sát kia thở hổn hển đáp "Có chuyện lớn rồi, lúc nãy khi tụi em dẫn anh Trọng Đặng tới chỗ chôn cất xác chết, khi đào lên thì chẳng thay đổi thi thể đâu".

"Đào thi thể sao?"

Tôi khó hiểu quay sang hỏi Đặng Phong, cậu ta chặt lưỡi một cái rồi đáp "Đây chính là yêu cầu của Phan Trọng Đăng, anh ta muốn ngay lập tức đem thi thể của em gái mình về nhà an táng tử tế, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện kinh dị như vầy".

Nghe được những lời này, tôi liền cảm thấy cực kỳ hoang mang, mọi chuyện đang càng ngày càng giống như năm xưa, đôi khi nó càng trở nên phức tạp hơn, nếu không xử lý đúng cách. Đồng thời chắc chắn chàng trai bí ẩn mà cô gái của Phan Trọng Đăng nhắc tới, có liên quan tới Quỷ Sông rồi, chuyện thi thể tự dưng biến mất chắc chắn là một cái bẫy.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, thì Đặng Phong đã cùng cậu cảnh sát kia rời đi.

Thiệt tình, tôi đang có ý định sẽ ngăn cản cậu ta đi tới đó, vì sẽ nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng mà cậu ta đã lỡ đi, hiện tại tôi chỉ còn một cách, chính là đuổi theo bọn họ.

Tôi biết nơi chôn thi thể của em gái Phan Trọng Đăng nằm ở khu vực gần bờ sông Hậu của thôn Trinh Phụ, vì vậy tôi liền chạy tới đó. Tuy nhiên quãng đường khá xa, nên mất hơi bị nhiều thời gian để tới được.

Khi tới nơi, thì tôi đã thấy một nhóm cảnh sát đang tụ tập lại gần một cái hố, trong đó có Đặng Phong, tôi vội vàng bước tới đó, chỉ là vừa lúc Đặng Phong nghiêm giọng hỏi "Các cậu mau kể lại rõ ràng tình hình mọi chuyện cho tôi".

Một cậu cảnh sát ra dáng nhóm trưởng, liền lên tiếng "Thưa đội trưởng, lúc nãy theo lịnh của anh, tụi em giận anh Trọng Đăng tới khu vực chôn thi thể của em gái anh ta mà đào lên. Nhưng không ngờ, đào mãi mà chẳng thấy đâu, chỉ có một chiếc chiếu quấn quanh thi thể là còn ở dưới huyệt mộ".

"Trước khi tới đây đào mộ, các cậu có nhìn thấy dấu vết bị đào bới trước hay không? Hoặc là những điểm khả nghi nào đó?"

Nghe câu này của Đặng Phong, tôi liền hiểu ngay hàm ý của cậu ta, chắc chắn là cậu ta muốn biết có kẻ tới đào trộm hay không? Hoặc chính là hung thủ muốn tới đây để tiêu hủy chứng cứ.

Chỉ có điều cầu cảnh sát kia không suy nghĩ nhiều liền lắc đầu, đáp "Không có, xung quanh mộ mọc một ít cỏ dại, đất xung quanh mộ thì không có dấu hiệu đào bới, vẫn còn nguyên vẹn".

Câu trả lời này, khiến cho Đặng Phong và tôi có chút chấn động, trong lòng đều mơ hồ cảm thấy hoang mang. Vậy rốt cuộc xác chết làm sao mà biến mất? không lẽ nó tự bốc hơi?

Đặng Phong cho mọi người tản ra tìm kiếm manh mối, chỉ một mình anh ta ở lại quan sát mọi chuyện. Lúc này, tôi cũng bước tới coi thử cái huyệt mộ ra sao.

Cái huyệt được đào rất sâu, đúng là mọi người đã đào rất nhiều, để tìm ra cái xác, nhưng rốt cuộc chỉ là phí công phí sức.

Phía bên dưới ngoài cái chiếu cuốn thi thể ra, thì chẳng có gì khác, Đặng Phong lúc này ngồi chồm hổm, nhíu mày, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn chăm chăm vào nó.

Thấy cậu ta có vẻ say sưa, tôi cũng không muốn làm phiền, chỉ là cái chiếu này nằm sâu dưới lòng đất, nên đã bị mục nát ít nhiều, hình dạng và màu sắc cũng thay đổi không ít.

Cho dù có để lại manh mối đi chăng nữa, cũng chắc chắn đã bị phai mờ đi rồi.