Luân hồi ngưng hẳn

Edit : Chuông cỏ

Beta : Trangki

Mắt Long Dịch Lăng mở lớn như muốn nứt ra, hắn dùng ánh mắt hung ác trừng Bạch Ngọc Đường: "Ta phải cho các ngươi chết không chỗ chôn. . . . . ." Hắn nói xong, vươn tay hướng Triển Chiêu siết chặt hai tay. Nhưng kỳ quái là, lần này Triển Chiêu không che cổ, tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng.

"Vì cái gì. . . . . ." Long Dịch Lăng không nghĩ ra, nhìn Lục Điểu trên mặt đất.

"Lão Vương vẫn luôn không hiểu, Lục Điểu tội ác tày trời như vậy, vì sao Ngũ di lại lưu hắn một mạng." Bạch Ngọc Đường nói: "Bởi vì Ngũ di đã hạ cổ hắn, cũng vì để mê hoặc ngươi. . . . . . làm ngươi tự cho là có thể lợi dụng điểm này khống chế những hậu duệ. Tất cả mọi người chịu ảnh hưởng của chất độc trong máu đều có có thể chết trên tay ngươi, nhưng chỉ có Triển Chiêu sẽ không"

Long Dịch Lăng sửng sốt: "Vì sao?"

Triển Hạo mở miệng: "Bởi vì máu của Bạch Ngọc Đường."

"Khóa và chìa khóa." Bạch Ngọc Đường nói: "Ngũ di từ nhỏ đã cho ta ăn một loại quả giống như mắt, chính là giải dược."

Long Dịch Lăng lại muốn ra tay với bọn Triển Hạo, nhưng. . . . . . hắn đã không còn khí lực.

"Ngươi luôn tin tưởng vào một con đường sai hướng, nhưng lại hoàn toàn không biết bí mật chân chính của Vân trung chi thành." Triển Chiêu lắc đầu: "Tội gì."

"Vì cái gì?" Long Dịch Lăng không tin, lắc đầu: "Vì sao các ngươi lại bày ra vở kịch này đem ta đùa giỡn xoay vòng, vì cái gì. . . . . ."

Nói đoạn, hắn nhìn Triển Hạo: "Ngươi luôn ở bên người ta, mục đích của ngươi là gì?"

"Vì ta muốn chấm dứt loại luân hồi này." Triển Hạo mở miệng, thấp giọng nói: "Những kẻ đi theo ngươi đều là những kẻ dã tâm bừng bừng, ngươi không phát hiện càng ngày càng ít sao? Cơ quan trong Vân trung chi thành đã khởi động, không lâu nữa nơi này sẽ hoàn toàn sụp đổ, chìm dưới cát. Không ai biết chỗ này là một toà thành giả, tất cả mọi người sẽ đều chỉ nghĩ Vân trung chi thành dưới đáy Hài Hải đã sụp đổ, Bát mộc thánh quả cũng đã chết. Từ nay về sau sẽ không còn ai mơ ước cái gì Tai hoạ chi tỉnh, cũng sẽ không còn ai biết đến Bát mộc thánh quả, chúng ta đến khi sáu mươi tuổi cũng sẽ an tưởng rời đi. . . . . . Sáu mươi năm sau đó, trên đời sẽ không còn ai chịu nỗi khổ kí ức luân hồi này, cũng sẽ không còn ai vì vậy mà trở nên điên loạn."

"Nguyên lai. . . . . . Nguyên lai chính là kết cục được tính trước." Long Dịch Lăng che ngực, máu tươi từ kẽ tay hắn chảy xuống, một giọt lại một giọt tích trên mặt đất. Sau khi biết chân tướng, ánh mắt hắn từng chút trở nên tán loạn, thân thể cũng lạnh dần đi. Bởi vì thân thể không thể chịu nổi độc tính của Bát mộc thánh quả, hắn rất nhanh liền chết .

Triển Chiêu nhìn thi thể trên mặt đất, chỉ vì dã tâm của hắn mà đã chết rất nhiều người.

Triển Hạo trầm mặc đứng một bên, thế hệ trước của hắn chính là người từng đem Bát mộc thánh quả cùng nhóm người Ngô Bất Ác từ trên biển đến lục địa. Hắn còn nhớ rõ kí ức của đời trước, giết chóc nhiều như vậy, tìm kiếm Cực lạc phổ, tìm kiếm Bát mộc thánh quả và Tai hoạ chi tỉnh, hết thảy chỉ vì phần dã tâm giống như thánh chủ năm đó.

"Đi." Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu: "Sắp chìm rồi."

"Bão cát bên ngoài có thể phải mất một lúc nữa mới dừng, phải tranh thủ!" Triển Hạo, Khô Diệp cùng bọn họ hướng ra ngoài.

Chính là, bão cát lần này so với thời điểm năm đó Ngũ di xây dưng cổ thành mạnh hơn so với dự đoán rất nhiều. Tốc độ sụp đổ càng lúc càng nhanh, bão cát và gió lốc xuyên qua khe hở tiến vào.

Mọi người chạy tới đại đường, cầu vồng đã biến mất, thủy tinh trong suốt rơi đầy trên mặt đất. Triển Chiêu để ý thấy được bên trong thủy tinh là hình vẽ Vân trung chi thành vô cùng tinh xảo, thuyền còn có thể lay động, giống như hình ảnh thận lâu trước đó.

Nhặt lên xem, Triển Chiêu kinh ngạc: "Này. . . . . ."

"Phỏng chừng chính là cơ quan tạo ra thận lâu, chỉ cần mở cửa, không khí từ bên ngoài tràn vào cổ thành bị phong bế tạo ra biến hóa của ánh sáng và hơi nước, ảo giác của thận lâu cứ vậy mà hình thành . "

" Hóa ra là vậy!" Triển Chiêu đưa tay kéo Bạch Ngọc Đường vọt qua một bên, né tránh mấy tảng đá lớn đang rơi xuống, vừa nói: "Mấy lần Triệu Phổ gặp quỷ kia, đều nói là khi có thời tiết biến hóa kịch liệt, ngươi đoán có khi nào cũng là vì tranh, ánh sáng và hơi nước không?"

"Cũng có thể!" Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Hai ngươi thật đúng là. . . . . ." Triển Hạo đẩy hai người tránh thoát một tảng đá lớn nện xuống: "Lúc này rồi còn nói chuyện phiếm?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo hai người chạy tới cửa, nhưng đang muốn rời khỏi đại đường, đột nhiên một nửa mái vòm rơi xuống, ngăn trở đại môn. Cả cổ thành bị thủng một lỗ to, cuồng phong tràn vào, mọi người cảm giác thân thể mất kiểm soát nghiêng về phía trước, như thể sắp bị cuốn đi.

Dùng thiên cân trụy cố định cơ thể, trốn vào góc tường.

"Nguy rồi." Bạch Ngọc Đường thấy vách tường cuối cùng đang chấn động, nếu vách tường này mà sập, như vậy đại đường của cổ thành sẽ bày ra dưới cuồng phong, không có gì ngăn cản. Như vậy cho dù nội lực của bọn họ có cao tới đâu cũng sẽ bị cuồng phong cuốn đi, đến lúc đó sống hay chết, không ai dám nói.

Đang lúc nguy cấp đột nhiên trên vách tường, một cánh cửa đá rất nặng mở ra, có người hô một tiếng: "Vào đây!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau _ là Trần Vượng!

Bốn người cũng quản được nhiều, nhanh chóng chui vào. Phía sau là một đường hầm thật dài, Bạch Ngọc Đường nhớ tới lúc trước Trần Vượng từng nói có rớt xuống một đường hầm cổ. Bốn người vừa đi vào đường hầm, "Rầm" một tiếng, vách tường cuối cùng bên ngoài sụp xuống , cả tòa cổ thành giống như một món đồ chơi, dưới sự tàn phá của cuồng phong, tứ phân ngũ liệt.

. . . . . .

"Gió thật lớn!" Tiểu Tứ Tử che tai, cố không nghe tiếng gió đáng sợ bên ngoài.

Công Tôn lo lắng nhìn Triệu Phổ: "Ta có chút lo lắng. . . . . ."

Triệu Phổ nhíu mày, lắc đầu: "Cát nhân đều có thiên tướng, ta không tin chỉ một cơn bão mà có thể lấy mạng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường!"

. . . . . .

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi tiếng gió dần nhỏ đi, mặt đất cũng không chấn động nữa.

Giả ảnh mở hé cửa hầm, đưa tay ra ngoài xem xét, bão cát đã dừng. Mở cửa ra nhìn. . . . . . sợ thật, cả Hắc phong thành sụp hơn phân nửa, khắp nơi đều là cát vàng và cát đen, đóng một tầng luôn. Nhưng bầu trời lại rất trong.

Mọi người đều từ trong hầm chui ra, việc đầu tiên là cảm khái uy lực cường đại của thiên nhiên, cả sa mạc cũng phải thay hình đổi dạng.

Chờ mọi người từ trong hầm đi ra, nhìn ra xa, đại mạc đã an tĩnh lại, giữa bầu trời trong veo là mặt trời tròn xoe đang lặn, cùng mặt đất bị ráng chiều nhuộm thành màu việt quất.

Triệu Phổ vội vội vàng vàng mang theo người chạy đến Hài Hải. Hạ Nhất Hàng cùng binh tướng vừa tránh thoát một kiếp kiểm kê nhân số dân chúng, công tác thống kê tổn thất, chuẩn bị trùng tu Hắc phong thành.

Đám Triệu Phổ vọt tới phụ cận Hài Hải mới kinh hãi phát hiện, cả tòa cổ thành đều biến mất! Không chỉ cổ thành biến mất, ngay cả Hài Hải cũng biến mất, một vùng bồn địa nháy mắt biến thành một vùng đất bằng phẳng.

Công Tôn sốt ruột: "Sao lại như vậy?"

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn mắt.

Thiên Tôn nhảy dựng lên, bộ dáng muốn liều mạng với Ân Hầu: "A! Đều tại ngươi, ta đã sớm nói chiêu này không thể dùng được mà!"

Ân Hầu cũng tức giận: "Ngươi mắng ta để làm gì, còn không đào đi!"

Triệu Phổ nhanh chóng phái Tử ảnh đến Hắc phong thành đem tất cả binh lính đến đào bọn Triển Chiêu ra. . . . . . phía sau, Thạch Đầu cùng Tiễn Tử đã bắt đầu đào.

Mới đào mấy cái, chợt nghe "Phốc" một tiếng. . . . . .

Mặt đất xuất hiện một lỗ thủng, một bàn tay thò ra.

Mọi người liếc mắt một cái liền nhìn thấy ống tay áo trắng như tuyết.

"Ngọc Đường !" Thiên Tôn vội vàng nắm lấy cái tay kia, dùng sức kéo lên.

Bạch Ngọc Đường từ trong hố cát thò đầu lên, tay kia thì túm một cái. . . . . . Triển Chiêu cũng bị kéo ra theo.

"Khụ khụ. . . . . ." Hai người một miệng đầy cát, hai vị đại hiệp lúc này y như tượng cát, ho khan liên tục.

Cách đó không xa, Tiễn Tử lại đào ra ba người _ Trần Vượng, Triển Hạo cùng Khô Diệp đều được đào lên, ngồi dưới đất nhổ cát trong miệng ra.

Triệu Phổ thở phào một cái, bất quá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại không may mắn như vậy. Bởi vì một đám lão nhân lão thái thái Thiên ma cung cộng tuổi lại cũng phải hơn một ngàn đang ôm hai người khóc nhè.

Xa xa mặt trời dần lặn về phía tây, đại mạc vẫn bình yên như cũ.

Sau khi Hạ Nhất Hàng hoàn thành công tác thống kê nhân số thì chỉ có một ít dân chúng và binh lính lúc trốn vào hầm bị vài vết thương nhẹ, mặt khác không ai tổn thất gì, nhà sập, bất quá Bạch Ngũ gia đã hào phóng quyên một số tiền lớn, giúp đỡ tu sửa phòng ốc.

Liêu quốc cùng Tây Hạ cũng truyền tin tức, bởi vì tránh đi sớm nên cũng không có tổn thất quá lớn, tất cả mọi người đều bình an vô sự vượt qua trận hạo kiếp này.

. . . . . .

Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Chiêu lại một lần nữa bị tiếng hò hét thao luyện rung trời làm cho bừng tỉnh, vừa ngồi dậy liền cảm khái: ". . . . . . Triệu Phổ cũng nghiêm quá đi, ngày hôm qua mới vừa trải qua hạo kiếp mà hôm nay vẫn thao luyện à?"

Chính là nói xong, lại không nghe thấy Bạch Ngọc Đường đáp lời, nhìn bên giường. . . . . . Bạch Ngọc Đường chạy đâu rồi.

Triển Chiêu thò đầu nhìn xuống gầm giường, lại nhìn xung quanh _ y phục không ở đây, đao thì để trên bàn, xem ra mới sáng sớm đã đi ra ngoài. (Cc: coi Ngũ gia là chuột thiệt hả mà tìm dưới giường J)))

Triển Chiêu xuống giường, mặc quần áo chạy ra ngoài. Chỉ thấy Hắc phong thành vô cùng náo nhiệt, tất cả dân chúng đang giúp đỡ sửa nhà cửa.

"Miêu Miêu!" Tiểu Tứ Tử đang cầm bát sữa đậu nành cùng bánh quẩy: "Ăn điểm tâm không?"

Triển Chiêu nhìn chung quanh, hỏi bé: "Ngọc Đường đâu?"

"Bạch Bạch và ca ca Miêu Miêu ra ngoài thành ."

Triển Chiêu cả kinh, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Hạo ra ngoài thành? Lạy trời đừng đánh nhau a!

Hắn vội vàng đuổi theo.

Đến cửa thành, Triển Chiêu liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang khoanh tay xem quân binh thao diễn.

"Ngọc Đường!"

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn: "Dậy rồi?"

Triển Chiêu nhìn khắp nơi: "Đại ca ta đâu?"

"Đi rồi."

"A?!" Triển Chiêu nóng nảy: "Sao ngươi đi tiễn hắn mà cũng không gọi ta dậy? Bây giờ đi không biết khi nào mới có thể gặp lại. . . . . ."

Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn hắn: "Đại ca ngươi đến Ân gia trại báo bình an cho cha nương ngươi, đỡ cho bọn họ phải lo lắng, sau đó hắn sẽ quay về Thường châu phủ tiếp tục làm sinh ý. Hắn bảo ngươi đừng cứ chết dí ở Khai Phong phủ, có rảnh thì dẫn ta về ở mấy ngày."

Triển Chiêu há to miệng, không phát ra tiếng.

. . . . . .

Thật lâu sau, Triển Chiêu dùng cánh tay huých Bạch Ngọc Đường: "Vậy là xong việc rồi sao?"

"Xong rồi." Bạch Ngọc Đường nhún vai: "Bao đại nhân cùng Bàng thái sư sáng sớm đã về Khai Phong phủ phục mệnh, nói cho chúng ta lưu lại vài ngày, dạo chơi một hồi rồi trở về cũng không muộn."

"Vậy à. . . . . ." Triển Chiêu gật gật đầu, đột nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường: "Ngươi đoán, năm đó người Hán kia chạy đến Vân trung chi thành, kỳ thật cũng là đã đoán trước được thời tiết, sau đó cùng đảo chủ thông đồng, lừa thánh chủ rồi đánh sập Vân trung chi thành, đổi lấy thiên hạ thái bình có phải không?"

Bạch Ngọc Đường cười cười: "Hẳn là có chuyện như vậy."

"Vậy cái người rất giống ta và người rất giống đại ca thì sao?"

"Đã lâu như vậy rồi." Bạch Ngọc Đường nhún vai: "Lúc nào chả có vài tên người xấu, bất quá thủ hạ của Long Dịch Lăng phần lớn đều đã bị Triệu Phổ bắt lại, những ai không làm gì thì sẽ được thả ra."

"Bọn họ sẽ không gây ra tai hoạ gì đó nữa chứ?"

"Chắc là không, tâm đã chết, Vân trung chi thành bị thổi bay, vất vả nghĩ ra diệu kế muốn lợi dụng Thổ Phiên khiến Đại Tống trở tay không kịp mà cũng không thành công."

. . . . . .

"Vậy ngươi đoán năm đó quốc chủ đã đi đâu?" Thật lâu sau, Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười, khoác vai Triển Chiêu: "Uh,. . . . . . Ta đoán, phỏng chừng là bị vị tiên tri tuấn mỹ kia bắt cóc rồi?"

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn: "Nga. . . . . . Tuấn mỹ tiên tri."

Bạch Ngọc Đường sờ mũi: "Nói mấy chuyện quốc chủ linh tinh này cũng không ý nghĩa, còn không bằng nhàn vân dã hạc một chút, rảnh rỗi thì uy mèo."

"Cũng đúng." Triển Chiêu gật đầu: "Rảnh rỗi thì trêu chuột cũng được."

"Vậy mấy ngày tới ngươi rảnh không?"

"Rảnh, không phải được nghỉ phép sao!"

"Lần trước chúng ta chưa kịp đi thăm người thân, không bằng lần này đi bù đi?"

"Cũng được, trước tới Băng nguyên đảo ở cực bắc, rồi đến Ân gia trại, rồi Ánh tuyết cung, rồi Khai Phong phủ. . . . . ."

"Bỏ qua Khai Phong phủ!"

"A?"

"A cái gì?"

"Bỏ qua?"

"Bỏ qua!"

. . . . . .

"Vậy trực tiếp đến Thường châu phủ rồi đến Hãm không đảo đi."

"Ân."

"Mùa này Hãm không đảo còn cua không?"

"Ách. . . . . . cua à. . . . . . chắc phải chờ sang năm."

"Vì sao?"

"Dùng uy miêu hết rồi, một con cũng không chừa."

". . . . . ."

. . . . . .

HOÀN CHÍNH VĂN