Hắn bất chấp, quát: “Nếu như ngươi muốn cứu cô ta thì hãy đi tìm nữ pháp sư kia, dùng quyển sách nguyền rủa ngươi đã trộm để trao đổi!”

“Sách gì?” Anh nhíu mày.

“Hợp chi thư!” Xích Vĩ sợ hãi lùi thêm bước nữa, chuyển sang thuyết phục anh: “Chính là quyển sách ngươi đã trộm đi. Ngươi bị nữ pháp sư thôi nên cho nên ngươi đã quên tất cả mọi chuyện. Trước kia ta cũng đã nói rồi, nữ pháp sư kia đẫ lừa ngươi, bởi vì muốn lợi dụng ngươi gây chiến giúp cô ta, nhưng cô ta không chỉ làm có thế thôi đâu.”

Xích Vĩ cảnh giác nhìn hắn, nói: “Ả pháp sư ấy đã hại ngươi quên người phụ nữ này, hại ngươi tự tay giết cô ta!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt hắn lạnh lùng, tuy nói như thế nhưng trong đầu lại đau âm ỉ.

“Ngươi biết ta không nói linh tinh.” Xích Vĩ cẩn thận nhìn hắn, nói: “Sau khi ngươi giết cô ta thì đã phát điên, nữ pháp sư nhân cơ hội thôi miên ngươi, lợi dụng ngươi báo thù cho cô ta, gây chiến cho cô ta. Cô ta mới là người ngươi nên đối phó, không phải ta!”

Đầu anh đau quá, đau đến mức như sắp vỡ ra.

Hình ảnh đáng sợ theo từng câu từng chữ đan xen trong đầu.

Hại ngươi tự tay giết cô ta!

Không, anh không có!

Khuôn mặt đẫm lệ mơ hồ xuất hiện trong đầu.

Huynh nhất định phải đi… Nhất định phải đi… Van cầu huynh… Hứa với ta… Hứa với ta…

Ai? Đó là ai? Thu Nhiên?

Anh ngước mắt nhìn cô bị xích Vĩ dùng đuôi nâng giữa không trung.

Cô tái mặt, mất hết huyết sắc, nước mắt bởi vì đau đớn mà chảy xuống gò má.

Trong hoảng hốt, anh thấy móng vuốt sắc nhọn của mình đang cắm vào ngực cô, bóp trái tim còn đang đập của cô.

Không!

Anh sợ tới mức lảo đảo lùi lại, xúc cảm trong tay lại rõ ràng như thật. ‘Nói cho ta biết, nàng là ai?’ Anh nghe thấy mình hoảng sợ hỏi. Tại sao… Tại sao… Khuôn mặt của cô gái xuất hiện trong đầu bỗng biến thành Thu Nhiên. Anh nhìn thấy cô đau khổ, nghe thấy cô nghẹn ngào, câu hỏi cứ quanh quẩn không dứt.

‘Tại sao lại quên…’

Đầu anh đau muốn nứt, trái tim như ngừng đập.

Ngươi đã tự tay giết cô ta!

Không!

Anh cố gắng phủ nhận, trí nhớ lại ùa đến như sóng dữ.

Rừng rậm, suối nước nóng, hoa!

Cô cười, cô khóc, cô dịu dàng khẽ hát!

‘Xin chào, Dạ Ảnh.’

Anh sợ hãi, lại nghe thấy Xích Vĩ không cam lòng uy hiếp.

“Ngươi không muốn cô ta chết đúng không? Ta chỉ cần quyển sách kia, chỉ cần ngươi lấy được quyển sách ấy ta sẽ trả lại người phụ nữ này cho ngươi. Trừ phi ngươi muốn cả hai kiếp cô ta đều chết trên tay ngươi!” Thu Nhiên bị cái đuôi siết chặt, đầu choáng váng, gần như không thở nổi, nhưng cô vẫn nghe rõ từng câu từng chữ. Yêu quái này đang nói cái gì vậy? Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô kinh hãi nghĩ, tầm mắt và suy nghĩ lại bắt đầu nhòa dần. Không, cô không muốn chết, vẫn chưa muốn…

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô không muốn mất đi ý thức, nhưng điểm đen lại che kín trước mắt.

Ngay lúc cô sắp hôn mê, lại nghe thấy tiếng quát kinh thiên động địa của anh.

“Ta không có! Ngươi nói láo! Ngươi nói láo!!!”

Cái đuôi siết chặt lấy cô đột nhiên buông ra, cô ngã xuống đất.

Đuôi của tên yêu quái da đỏ bị thứ gì đó cực kỳ sắc bén chặt đứt, máu phun lên mặt hắn. Cô hé mắt chỉ thấy tay Dạ Ảnh đặt trên ngực yêu kia quái, vẻ mặt dữ tợn.

“Ta không giết cô ấy, không có!”

Xích Vĩ kinh ngạc nhìn người đàn ông nổi giận trước mắt. Hắn không ngờ tên này lại không để ý tới an nguy của người phụ nữ kia, đột nhiên ra tay. Hắn ho ra máu, sợ hãi cầu khẩn: “Đừng… Thả ta!”

“Ta không có!” Anh không để ý đến lời cầu xin của hắn, tức giận bóp nát tim yêu quái kia, điên cuồng hét lên: “Ta không có!”

Yêu quái trợn mắt, đau đớn khóc thét, lập tức tắt thở. Thu Nhiên sợ đến mức không nhúc nhích nổi. Anh rút bàn tay nhuốm đầy máu ra, máu tươi đầm đìa từ trên tay chảy xuống.”Ta không có… “

Anh nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, lẩm bẩm.

“Ta không có… “

Nước mắt chảy xuống khuôn mặt nhuốm máu của anh.

Bởi vì sợ hãi, cô khẽ run, cảnh tượng quỷ dị kinh khủng trước mắt quen thuộc như thế, như ác mộng giấu ở sâu trong linh hồn.

Gió lạnh thổi tới cuốn bay lá khô lên trời.

Đau đớn chôn dấu đã lâu rục rịch trồi lên.

Không, cô không muốn!

‘Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng…’

Cô thở dốc, bịt chặt hai tai, cố gắng không nghe lời hứa hẹn ấy nhưng lại không ngăn cản được.

Lá bay vang lên tiếng xào xạc.

‘Tử Kinh, Tử Kinh…’

Ký ức từ sâu trong linh hồn trỗi dậy, tàn bạo chà đạp cô. ‘Ta sẽ bảo vệ ngọn núi này, ta sẽ tiếp tục lên núi hiến tế, ta sẽ tình nguyện ở lại đây, ta sẽ không lập gia đình, sẽ không sinh con, cả đời cũng sẽ không rời đi, đến chết cũng sẽ ở lại đây…’ Cô nhìn thấy vô số gương mặt, nghe thấy mình khẩn cầu. ‘Ta cầu xin mọi người! Nể tình Dạ Ảnh đã từng cứu ta một lần… Xin hãy cho huynh ấy một con đường sống…’

‘Ta xin ngài… Ta xin ngài… Ta xin ngài…’

Cô nhìn thấy mặt hắn, vết thương chồng chất, chật vật nhếch nhác, đẫm nước mắt.

‘Nàng cùng… Chúng ta cùng…’

Cô nghẹn ngào, nhớ lại tình cảm xa xưa.

‘Ta không thể… Ta rất muốn, nhưng ta không thể…’

Không, cô không muốn. Cô nhắm mắt lại, nhưng những giọng nói này, những quá khứ kia, lại không chịu buông tha cô.

‘Nhưng ở đó… Không có nàng…’

Hắn bi thương nói.

‘Chỗ đó, không có nàng.’

Trái tim thắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Cô thở dốc, lại không kìm được đau khổ như đang trào ra từ từng tế bào.

‘Cô sẽ hối hận…’

‘Sẽ không, ta sẽ không hối hận…’

Cô cảm kích nói, nhưng ngay sau đó, cô lại trông thấy, cảm thấy được, tay của hắn cắm vào ngực cô, bóp lấy trái tim cô.

Cô không thở nổi, chỉ cảm thấy đau, đau khổ lấp đầy trong tim.

‘Nói cho ta biết, ngươi là ai?’

Hối hận và đau đớn trong tim rõ ràng đến mức gần như muốn xé rách cô.

Hắn đã quên, đã quên, đã quên tất cả!

Tại sao? Tại sao lại quên? Tại sao lại quên? Sao huynh có thể quên ta?

Cô thấy anh run lên, quay đầu lại nhìn cô, mới phát hiện mình đã hô lên thành tiếng.

Mặt anh trắng bệch, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, như bị người ta chém một đao.

Trong mắt anh có hoang mang, nhưng đa phần là hoảng sợ.

Cô khóc nhìn anh, đau đớn tràn đầy ra. Cô không kìm chế được đau khổ đã chôn dấu ngàn năm, chỉ có thể để nó trào ra.

“Sao anh có thể quên em, sao có thể? !”

Anh bàng hoàng nhìn cô, bị sự oán hận của cô đả kích.

Tiếng hét của cô văng văng trong không khí, đinh tai nhức óc. Trên người cô có máu, giống như năm đó. Anh có thể nhìn thấy, tay anh cắm vào lồng ngực cô, cảm nhận được trái tim cô dần ngừng đập trong tay mình, khi anh rút tay ra cô ngã xuống đất, ngừng thở. Anh sợ hãi lùi về phía sau, nước mắt trào ra.

“Không, anh không giết ‘cô ấy’, anh không quên em!”

Anh phủ nhận, đau khổ gào thét.

Trí nhớ giả tạo vì chất vấn của cô mà xé rách, lộ ra sự thật tàn khốc. Anh ôm đầu đau dữ dội, quỳ rạp xuống đất, tất cả mông lung không rõ đều hiện ra.

Loài người phản bội, yêu quái đánh đập, mất đi ánh sáng!

‘Đồ rác rưởi!’

Đây không phải sự thật! Đây không phải sự thật! Anh không phải thứ rác rưởi nhát gan nhu nhược! Không phải…

‘Huynh phải rác rưởi…’

Giọng nói dịu dàng ấy khiến nước mắt anh lại chảy xuống, trái tim như bị bóp nghẹt.

Sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt cô, nụ cười của cô. Tên của cô gái ấy hiện lên rõ ràng trong tim.

“Tử Kinh… “

Tử Kinh lương thiện dịu dàng, Tử Kinh nấu cơm cho anh. Anh run rẩy, nhớ lại. Trời ạ, là Tử Kinh! Anh đã giết cô, đáng ra anh phải bảo vệ cô, anh lại tự tay giết cô! Hoảng sợ trào ra từ mỗi tế bào.

Sao anh có thể ngu xuẩn như thế? Sao anh có thể làm vậy với cô?

Anh ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn cô đang rưng rưng chỉ trích anh.

‘Sao anh có thể quên em, sao có thể?!’

Ù ù như sấm, vang dội khiến tim anh như bị đốt cháy.

“Thu Nhiên… “

Chính là Tử Kinh.

Ánh mắt đau xót của hai người xuyên qua thời không ngàn năm giao nhau.

Cô ôm lấy mình, đau đớn nhìn anh, nước mắt ướt áo, giống như có thể nát vụn bất cứ lúc nào.

Anh hốt hoảng đứng dậy, đi về phía cô, muốn chạm vào cô, muốn ôm cô, muốn xin lỗi giải thích với cô.

Ngay lúc anh đưa tay lại, cô lại rụt lại, kích động run rẩy nói.

“Đừng! Đừng đụng vào tôi!”

Anh sững sờ, bàn tay ngừng giữa không trung.

“Đừng… Đụng vào tôi . . . ” Trong mắt cô có khổ, có hận, còn có vô tận đau xót. “Anh đi. . . ” Cô rưng rưng nhìn anh, run rẩy nói: “Anh đi đi… Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa… “

Thế giới chao đảo.

Từng câu từng chữ giống như lưỡi dao sắc bén, cắm vào tim anh.

Cô ở ngay trước mặt, nhưng anh không thể nào chạm tới.

Gần trong gang tấc lại cách xa ngàn dặm.

Con ngươi của anh co rút lại, không tài nào thở nổi, cũng không thể cử động.

Tay anh, còn có móng vuốt sắc bén, nhuộm đầy máu, dơ bẩn hèn mọn.

Nhìn người con gái vừa khóc vừa oán hận nhìn anh, cổ anh nghẹn lại, không thốt nên nổi một lời.

Cô bảo anh đi, bảo anh đi.

Anh đi tới, lại chỉ đổi lấy càng nhiều hối hận, càng nhiều đau xót.

Khi đó anh không phải người cũng chẳng phải yêu quái, nhát gan bẩn thỉu, nhưng anh đã học được bài học!

“Không, anh không đi…” Anh quỳ trước mặt cô, muốn chạm vào mặt cô, rồi lại dừng lại, chỉ có thể run rẩy nói: “Anh không đi… “

Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, nhẫn tâm lặp lại: “Tôi không muốn phải nhìn thấy anh nữa, anh nghe không hiểu sao?” Nét mặt của hắn bởi vì câu nói kia mà biến sắc; trái tim cũng bị xé nát. Cô làm tổn thương anh, cô biết, nhưng ngoại trừ đau khổ của bản thân cô không tài nào nghĩ được tới chuyện nào khác, chỉ có thể tức giận gào lên: “Anh đi đi! Đi đi!”

Cô hận anh, nhưng nỗi sợ mất đi cô càng khiến anh sợ hãi hơn.

“Anh không muốn mất em lần nữa… Anh không muốn…”

Hắn hạ quyết tâm, bất chấp sự phản đối của cô, ôm lấy cô nhảy lên trời, mang cô trở về, trở về nơi duy nhất trong mấy ngàn năm qua anh có thể gọi là ‘nhà’.

Tất nhiên, đó là ngôi nhà cô đã tự tay bố trí vì anh.

***

p.s: Còn khoảng 4 chương nữa là hoàn rồi. Cho trẫm tý động lực đê :v