Tạm biệt bình thường, xin chào bất thường
Tiết 1
***
Kyousuke là một cậu trai hoàn toàn bình thường. Ngoại hình và gu ăn mặc bình thường, học lực và phản xạ vận động đều bình thường. Những sở thích bình thường của cậu là thưởng nhạc và chơi game. Cậu cũng có một dự định tốt nghiệp một cách bình thường ở trường sơ trung địa phương trong nửa năm tới, và nguyện vọng học vấn của cậu cũng chẳng có gì quá cao siêu: Cậu nhắm đến một ngôi trường cao trung công lập gần trung tâm. Và cũng chính cậu học sinh 15 tuổi hoàn toàn bình thường này đây…
“...”
…đang đứng trong một nhà kho cũ mà nhìn như sắp thành cái miếu mộ đến nơi.
Kyousuke, đầu tóc rối bời có cùng một tông màu đen với cái áo hoodie cậu đang mặc, đút hai tay vào túi quần. Cậu im lặng, căng mắt ra đánh giá tình hình xung quanh cùng với một biểu cảm nghiêm trọng. Một, hai, ba, bốn,... tổng cộng là 12 người. Những kẻ du côn ngỗ ngược, những kẻ lông nhông ngoài đường mặc những bộ đồ lòe loẹt đang bao vây Kyousuke, trên tay chúng toàn thứ thô bạo như gậy kim loại, xà beng, dây xích, và cả những khúc gỗ nặng trịch nữa.
Trong số chúng,
một anh trai có quả đầu Pompadour và mặc áo khoác satin được thêu riêng, gầm gừ với cậu. “Vậy, mày là Kyousuke Kamiya mà người ta đồn ấy hả, ờm, ‘Sát Nhân’ à? Hay là ‘Siêu Chết Chóc’ nhể?”
“...Ờm không, có phải tôi đâu. Tôi chỉ là Kyousuke Kamiya bình thường thôi mà.”
“Bình thường!? Mày nói mày bình thường á hả!? Há!” - Pompadour khì mũi cười to - “Mày chỉ được nói mớ khi đang ngủ thôi, biết chưa!”
Đám du côn còn lại cũng bắt đầu gào lên “Đúng vậy!” và “Chửi nó đi!”. Nhưng Kyousuke khiến bọn chúng phải câm nín bằng một cái lườm chậm nhưng thật dài. Một cái nhăn mặt đầy sự đe dọa lạnh băng đủ để khiến cho kẻ dũng cảm nhất trong đám du côn gặp khó khăn để ngăn bản thân run rẩy. Còn những tên yếu lòng hơn đang phải cố kìm lại nước mắt.
Bọn họ đang sợ hãi một cách vô lý. Pompadour lên giọng với chút dũng cảm sót lại. “M-m-mấy con chó này! T-tụi mày sợ cái gì!? Chỉ có một mình nó thôi! …Cho dù có là Kamiya từ ‘Sóng Âm Hội’ đi nữa, nếu tất cả chúng ta hợp sức, thì sẽ có thể—”
“Sóng Âm Hội?” - Kyousuke vặn lại - “Ý anh là cái băng nhóm gì đó mà tôi phá tan hồi trước ấy hả? Đừng có gộp chung tôi với mấy tên khốn đó, đồ ngu!”. Có lẽ vì đang hơi lười, nên Kyousuke chỉ vung đại nắm đấm ra và vô tình trúng vào phần dưới vai của Pompadour.
“Á ôiiiiii! Tay tao!” - Pompadour gào lên, ôm lấy chỗ bị Kyousuke đấm trúng. “Tay taooo!” - anh ta ngã quỵ xuống sàn, vừa lăn lóc trên chỗ đường nhựa dơ bẩn vừa gào thét.
Kyousuke liếc nhìn anh ta. “Ê nè, nhìn anh ta đi…? Lộ quá trời luôn”. Tên đần này chắc chắn đang diễn trò rồi, mà còn diễn nhiệt tình nữa là đằng khác. Sao mà đau tới vậy được chứ. Tôi chỉ đụng nhẹ anh ta thôi mà! Nhưng tiếc là không phải ai cũng đồng ý với suy nghĩ đó.
“Mobuuuuuu!! Hả…? Làm sao mà—! Hắn hạ Mobu trong một đòn luôn sao!?”
“T-tay của hắn chỉ chạm nhẹ… Sức mạnh gì đây! Nó có còn là con người không thế!?”
“Này, mấy thằng đần kia, hội đồng nó luôn đi! Hắn là kẻ thù của Mobu đó. Đánh nó, giết nó!”
Đám du côn còn lại phải đành quay lưng với cái tiệc chia buồn rẻ tiền của Pompadour, cơn giận của bọn họ đang sục sôi, thèm khát một cuộc trả thù đẫm máu. Hồi nãy bọn này vẫn còn vui vẻ lắm, mà giờ thì thành thế này.
“...Chậc, mệt thật đấy” - Kyousuke khịt mũi. “Tôi đây không hề muốn phải động tay động chân tí nào, nhưng kể cả thế thì mấy anh làm được gì chứ?”. Pompadour vẫn đang rên rỉ sướt mướt trên sàn trong khi Kyousuke bắt đầu lần lượt giãn từng nhóm cơ trên người. “Chúng ta cũng đi hơi quá đà rồi… và chưa có chuyện gì xảy ra cả, nhể?”. Cậu khởi động một chút với những động tác chùng chân. “Nhưng nếu thật sự phải chơi, thì mấy người sẽ không phiền khi tôi chơi hết sức đâu đúng không?” Lưng, vai, cổ… Trong khi đang lần lượt xoay từng bộ phận, Kyousuke đánh mắt nhìn những tên cô đồ xung quanh mình.
Có 7 tên đang cầm vũ khí và 4 tên đang giơ nắm đấm, trong khi cậu ta thì đơn độc, cũng chẳng có một tấc sắt trong tay… nhìn không được công bằng cho lắm. Nhưng cậu cũng chẳng để tâm đến chuyện đó, vì như thế chỉ đồng nghĩa với việc mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc mà thôi.
Sau khi Kyousuke thư thả tập những bài khởi động, cậu ta cười ngặt nghẽo. “...Nào, chần chờ gì thế? Lên đi chứ! Tao sẽ chơi với tất cả tụi mày cùng lúc!”
***
“Thật luôn hả, anh hai!? Anh nói là đi chạy bộ, nhưng thật ra là đi đánh nhau nữa đúng không? Anh biết là anh không qua được mắt em mà… Hay giờ ta phải ra luật cấm anh đi ra khỏi nhà hả?”
“...Xin lỗi mà, Ayaka” - Kyousuke buồn bã cúi đầu. Đứng ở cửa nhà, cậu mới nhận ra bản thân trông như một mớ hổ lốn vậy. Gương mặt bị trầy xước và bầm tím, chiếc áo đấu từng có màu đen giờ đã dính đầy bụi bẩn… Tất nhiên là em ấy sẽ nổi giận với cậu rồi, đi về với cái bộ dạng như thế này. “Nhưng tụi nó kiếm chuyện với anh trước mà! Họ tụ tập ngay trước cửa hàng tiện lợi, và anh đã làm lơ họ rồi, anh thề, nhưng họ bắt đầu giở trò, nói là ‘Ê thằng kia, đưa tao mượn ít tiền coi nào?’, rồi thì—”
“Đừng có mà biện hộ với em!” - cái muôi canh kim loại đập cái bốp vào cái trán bầm tím của cậu, khiến Kyousuke phải câm nín. Ayaka Kamiya— em gái của Kyousuke và cũng là người duy nhất trên thế giới này mà cậu thật sự trân trọng— chống tay lên hông và lườm cậu, đôi má trơn láng trở nên phúng phính do cơn nóng giận, còn đôi mắt thì tràn ngập vẻ cáo buộc. Năm nay 13 tuổi, cô bé mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc tím, cùng hoạ tiết với cặp ruy băng đang cột hai bên tóc của mình. “Thật sự đấy… em lo lắm đó, anh biết không? Cái cửa hàng tiện lợi đó cách nhà có 5 phút đi bộ, mà một tiếng trôi qua vẫn không thấy anh về! Em cứ tưởng anh bỏ cái thói đánh nhau đi rồi, nhưng mà anh vẫn thế…”
Cô bé nhìn Kyousuke, đôi mắt ngấn lệ đó khiến cậu phải bối rối. “L-là tại anh… Anh xin lỗi! Thật lòng đó! Từ giờ anh sẽ sửa đổi mà, nên là…”
“Vậy á hả. Lần trước anh cũng nói câu y chang đó, nhớ không? Cái lần mà anh một mình xông vào chỗ bọn độ xe tụ tập ấy. Anh hai à, anh định làm em lo đến mức nào thì anh mới hả dạ đây? Cho dù anh có tự tin mình cứng cáp đến đâu đi nữa, nếu cứ dính líu vô mấy cuộc ẩu đả điên khùng đó… sẽ có ngày anh chống chịu không nổi, và chẳng còn về được đến nhà để nghe em mắng nữa đâu! Anh có hiểu không!?”
Tông giọng cứng rắn thất thường của cô bé đánh động vào điểm yếu trong tim Kyousuke. “Anh xin lỗi em, Ayaka. Anh thật lòng xin lỗi”. Lần này cậu xin lỗi một cách chân thành, đôi mắt ghim thẳng xuống sàn nhà. “Từ giờ anh sẽ cẩn thận hơn, anh hứa”.
Ayaka thở dài, “Thôi được rồi. Ít nhất thì anh cũng bình an về đến nhà… mặc dù người ngợm toàn vết thương không à”. Cô bé dịu dàng nói, và khi Kyousuke đưa mắt lên nhìn thẳng vào cô, Ayaka ngọt ngào mỉm cười.
Bỗng cảm thấy xấu hổ, Kyousuke vô thức đánh mắt đi. “Gì đâu, chỉ là xước nhẹ thôi mà. Bôi xíu nước bọt lên là ổn ngay.”
“Ô thật sao? Vậy chắc là em nên—”
Liếm
“Hả—!? Cái gì vậy, Ayaka? T-tự nhiên liếm má anh thế…!?”
“Thì bôi nước bọt lên là nó sẽ lành mà? Sao nhìn anh ngạc nhiên thế? Dễ thương thật!”
“...Im đi.”
Kyousuke lấy tay đặt lên chỗ cô bé vừa liếm và nhìn cô một cách khiển trách. Nhưng cái ánh mắt đủ để dọa nạt bọn côn đồ lại chẳng hề có tác dụng với cô em gái này.
Ayaka đáp trả lại bằng một cái nháy mắt tinh nghịch, lưỡi thè nhẹ ra rồi nói. “À mà, anh hai nè. Anh phải khử trùng vết thương đàng hoàng đấy biết chưa? Và giặt quần áo đi nhé… À, anh muốn tắm trước không? Xong rồi ăn tối nhé? …V-và rồi, tới em—”
“Đừng có nói nữa!! —‘Tới em’ á? Nếu đó là những gì em sắp nói, thì anh không nghe nữa đâu!!”
“Hả? Anh nói gì thế, anh hai? Em định bảo là ‘Và rồi, tới kem’ mà. Anh muốn lùm xùm với em gái mình tới thế sao? He he.”
Ayaka nghiêng đầu sang một bên, rồi cười một cách kỳ cục.
“...Thôi nào. Anh hoàn toàn mắc bẫy luôn! Nhìn anh ngại chưa kìa!”
Kyousuke mếu miệng xuống tỏ vẻ bất mãn, nhưng việc đó chỉ khiến cô em gái của cậu cười cợt nhiều hơn. Bao nhiêu lần cậu đi đánh nhau về nhà, là bấy nhiêu lần cô bé nghĩ ra cách để dạy cho một bài học. Ayaka… Mình có thể không tránh khỏi những trận đánh vô nghĩa, nhưng mình ghét phải làm em ấy lo lắng. Kyousuke siết chặt tay thành nắm đấm.
Với nắm đấm này, cậu sẽ bảo vệ gia đình mình khỏi những thứ xấu xa trên cõi đời. Những tên nhãi ranh dám trêu ghẹo Ayaka… hay những kẻ vô lại huýt sáo để bình phẩm em ấy… Kyousuke sẽ dùng đôi tay này đánh gục tất cả các mối phiền toái, như cách mà cậu nghiền nát những tên du côn lúc nãy vậy.
Cậu cũng chẳng rõ lắm từ khi nào cậu lại có mấy cái danh như “Sát Nhân” hay “Siêu Chết Chóc” nữa. Khá chắc là cũng tốn hơi bị nhiều nhân tài để nghĩ ra mấy cái tên xàm xí đó đấy. Nhưng kể cả thế, khi những lời đồn được truyền đi, Kyousuke thấy mình bị như bị cô lập, cậu bị những người bình thường nghi ngờ và sợ hãi… đặc biệt là với những bạn nữ tầm tuổi cậu. Cô gái duy nhất dám làm thân với Kyousuke không chút chần chừ thì chỉ có em gái của cậu mà thôi.
“...Thôi được rồi. Em vô trong bếp lại đây.” - Ayaka cột lại dây tạp dề trong khi tay vẫn nắm chặt lấy muôi canh, cô ngay lập tức vui vẻ trở lại. “Mẹ cùng những người khác đi nước ngoài cũng được một thời gian rồi… nên em phải cố hết mình! Anh hai nè, anh tự đi chữa trị vết thương đi nhé? Bữa tối sắp xong rồi, nên là nhanh lên nào!”
“Đ-được.” Cậu hơi cau mày - “Anh xin lỗi vì lúc nào cũng khiến em phải chăm sóc cho anh.”
Cậu thật sự không bằng em gái mình, một con người nhạy bén dù vẫn còn trẻ. Và vì cha mẹ của cả hai lúc nào cũng bận rộn với công việc, Ayaka vừa phải lo việc nhà, vừa phải đi học, như một cái máy vậy.
Cô bé hoàn toàn khác so với người anh trai vô tích sự, chẳng làm được gì ngoài gây gổ đánh nhau. Nhưng với Ayaka thì…
“A ha ha, anh khó đoán thật đó. Đúng là không có em thì anh chết chắc, nhưng mà nè… Em cũng cần anh mà! Anh bảo vệ em, nên em mới có thể tươi cười mà sống đó! Hãy cứ ở bên em mãi mãi, và cứ để em chăm sóc cho anh, nhé?” -
cô bé cho cậu thấy nụ cười ngây ngô tỏa nắng của mình.
Kyousuke cảm thấy gò má mình ấm lên. Vậy ra Ayaka cũng cần cậu. Thế thì cậu sẽ… “Tất nhiên rồi! Anh sẽ luôn ở bên em, và anh sẽ còn làm em lo lắng dài dài nữa.”
Những ngày tháng ấy thật quý giá biết bao, cậu chỉ ước sao chúng sẽ cứ kéo dài mãi mãi.
***
“Ở bản tin tiếp theo…” - phát thanh viên đó tiếp tục nói - “khoảng 6 giờ tối nay, thi thể của một số thanh niên, ước chừng 20 tuổi, được tìm thấy tại một nhà kho bỏ hoang ở quận phía Đông của thị trấn Otsuki. Những báo cáo cho rằng cảnh sát đang xem xét vụ án này như một vụ giết người.”
Phòng ăn được dọn dẹp sạch bong và được trang trí bằng những tông màu trắng và be dịu nhẹ. Kyousuke, trong lúc đang vui vẻ tận hưởng món bắp cải nhồi thịt của Ayaka, bị ngạc nhiên đến mức mắc nghẹn.
“Anh hai!? Nè… ổ-ổn không anh!? Đừng nói là món em nấu có cái gì lạ đấy nhé!”
“K-không, nhưng mà…” - Kyousuke ho sặc sụa - “bản tin… trên TV…”. Đau đớn gập duỗi người, cậu run rẩy chỉ vào màn hình.
Ayaka chạy vòng qua bàn, vô tình làm ngã ghế trong lúc vội vàng. “Hả? Bản tin ạ? Bản tin đó làm sao cơ…?” - ánh mắt cô nhìn cái màn hình mà Kyousuke chỉ tay vào.
Hiển thị trên màn ảnh là một nhà kho bỏ hoang, chỉ còn hơi trụ vững vì đã quá cũ kỹ và hư hại. Đó cũng là nơi mà Kyousuke bị đám côn đồ hội đồng vài giờ trước. Và họ đang báo rằng có một vụ giết người ở đó sao?
“Tổng cộng có 12 cái xác được tìm thấy” - phát thanh viên tiếp tục. “Các nạn nhân đã không thể chống chọi được những chấn thương lực cùn. Nhân viên điều tra báo cáo rằng có một số lượng lớn vũ khí, bao gồm gậy và ống sắt, nằm rải rác khắp hiện trường, họ cho rằng chúng là những công cụ gây án. Cảnh sát sẽ thực hiện một cuộc điều tra toàn diện, nhưng không thể loại trừ trường hợp những nạn nhân này đã bị vướng vào cuộc ẩu đả giữa các băng đảng.”
“K-không thể nào!”. Nhìn chằm chằm vào màn hình, Ayaka ngạc nhiên lên tiếng. “Chỗ đó khá là gần nhà ha Kyousuke? Ừm, từ nhà mình đi một tí là tới à…”
Kyousuke câm nín, cậu cố gắng định hình lại. Là cái nơi cậu đến vài giờ trước… là cái đám du côn cậu đánh… và cũng là cái đống vũ khí mà chúng dùng để tấn công cậu… Và giờ thì, bọn chúng đã chết hết rồi!? Nực cười! Nhưng tình hình này, cứ như là…
Như thể cậu gọi bọn chúng đến nhà kho, để nhốt tất cả lại, và giết từng tên một.
“...Nè, anh hai… sao thế ạ? Nhìn anh nhợt nhạt quá.” - giọng Ayaka nặng trĩu những nỗi lo. “Không lẽ…? Đừng nói là anh có liên can gì đến chuyện này đấy nhé!?”
“Không có! Anh không biết gì về chuyện này hết!” - Kyousuke gào to đến mức bản thân cậu cũng phải giật mình.
Đến Ayaka trong một khoảnh khắc cũng phải giật nẩy khi thấy biểu cảm kinh hoàng của cậu. Nhưng cô bé ngay lập tức trụ vững trở lại và giữ chặt lấy người anh trai vẫn chưa hoàn hồn của mình.
“Bình tĩnh nào, Kyousuke! Anh lo sợ chuyện gì chứ? Anh có dính líu gì đến chuyện này đâu… đúng không?”
Nhưng Kyousuke vẫn tiếp tục ngậm chặt miệng.
“Làm ơn… nói cho em biết đi” - Ayaka nhẹ nhàng cầu xin. “Anh có tới nhà kho đó không, anh hai? Chuyện gì đã xảy ra ở đó thế? Anh không cần phải nói hết cho em nghe đâu, nhưng hãy nói gì đó với em đi, được không anh?”. Vừa nói, cô vừa dịu dàng xoa vào đôi vai căng cứng của Kyousuke, nhịp tim cậu dần dần ổn định trở lại.
Phát thanh viên trên TV đã chuyển sang một bản tin khác.
“A-à… anh xin lỗi. Anh ổn, Ayaka, thật sự… anh chỉ là… xin lỗi em.”
“Em biết rồi, em không lo sợ gì đâu” - cô bé trấn an cậu. “Chỉ là em… muốn nghe anh kể về chuyện đó thôi.”
“Thật sao? Ừm, được… Anh sẽ kể cho em, Ayaka.” Và Kyousuke đã kể cho cô bé nghe.
Cậu kể về chỗ nhà kho bỏ hoang mà cậu bị kéo đến, cả về chuyện cậu tự mình lội ngược tình thế hội đồng của đám côn đồ. Rằng cậu làm những chuyện đó chỉ bằng đôi bàn tay mình mà không dùng một tấc sắt nào cả. Rằng cậu chắc chắn không giết một tên nào, cậu chỉ đánh chúng bầm dập— nhưng vẫn còn sống— rồi rời đi.
Khi Kyousuke kể xong câu chuyện, biểu cảm của Ayaka chuyển nghiêm trọng. “Vậy có phải là sau khi anh rời đi, một kẻ nào đó đã tới cái nhà kho ấy, và… giết sạch những người kia? Ý anh là vậy đúng không?” - và Kyousuke gật đầu. “Em nghĩ là nếu anh báo chuyện này với cảnh sát… thì mọi chuyện sẽ được giải quyết đấy.”
“Hừm… anh nghĩ… em nói cũng đúng”. Kyousuke lấy điện thoại trong túi ra, cậu lướt trên mục danh bạ để tìm một cái tên. “Đầu tiên thì anh sẽ báo với Zenigata trước.”
Zenigata là một thám tử, một chuyên gia trong lực lượng điều tra, và cũng là người đã luôn chăm sóc cho Kyousuke, mặc dù đôi khi chuyện này cũng mang lại rắc rối cho cậu. Anh ta là một trong ít người thấu hiểu Kyousuke, rằng cậu là một người lúc nào cũng bị vướng vào hiểu lầm. Hít một hơi sâu, Kyousuke chuẩn bị ấn vào nút gọi điện.
Ding-dong.
Ding-dong…
“Hửm? Ai lại đến giờ này nhỉ…? Hay là mẹ gửi đồ chăng?”. Cái chuông cửa khiếm khuyết đó cứ reo liên hồi, như sắp hư nát ra vậy, và tại khoảnh khắc đó, một cơn lạnh run chạy dọc xương sống Kyousuke. Cậu có linh cảm rất xấu về chuyện này.
“Khoan, Ayaka!” - Kyousuke kịp thời ngăn cô em gái đang đi về phía cửa nhà lại. “Để… để anh ra cho. Em đợi ở đây đi. Được chứ?”
“Anh hai…? V-vâng… em hiểu rồi.”
Cậu để cô em gái Ayaka đang cực kỳ lo lắng ở lại phòng ăn và tiến về phía cửa nhà. Cậu càng bước đi, thì cái cảm giác tồi tệ bên trong tạng thịt càng lớn dần, đặc sệt và nặng nề hơn. Không lẽ nào? Với cái khoảng thời gian thế này sao?
“Thứ lỗi cho tôi vì đã gọi cậu ra vào lúc tối muộn thế này. Cậu là Kyousuke Kamiya đúng chứ?”. Một người đàn ông gọn gàng với chiếc áo khoác lông vũ tươm tất— rõ ràng là một người từ bên cảnh sát— đứng ngay trước cửa vào, và cả những cấp dưới áo quần luộm thuộm đằng sau ông ta nữa. Người đàn ông đóng quyển sổ trên tay mình lại, rồi nhìn thẳng vào Kyousuke. Đó là đôi mắt của một con thú ăn thịt, của một thợ săn đã quen với việc chộp lấy con mồi.
Ông ta có cái vẻ đe dọa hoàn toàn trái ngược với tông giọng thân thiện và những lời lịch thiệp đó. Và ông ấy cũng không hề giống với những cảnh sát mà Kyousuke quen biết. Đơn vị điều tra tội phạm 1. Bộ phận làm việc với những tên giết người khét tiếng. Cái cảm giác tăm tối trong lòng cậu bắt đầu co bóp.
Kyousuke đánh hắng cái cổ họng khô rang nhưng nhớp nháp của mình. “V-vâng… tôi là Kyousuke Kamiya. Nhưng—”
“Cậu có thời gian chứ?” - vị thám tử đó chặn ngang lời cậu.
“V-vâng. Tôi, tôi không phiền đâu. T-thật ra, tôi đang định gọi cảnh sát về những chuyện xảy ra vài giờ trước ở cái nhà kho bỏ hoang gần đây……”
“Hừm… thế thì, hoàn hảo rồi.” Vị thám tử ấy không cười. “Vậy giờ ta về đồn để lấy lời khai nhé?” - vừa nói, ông ta vừa lấy cái còng tay từ thắt lưng ra, gắn chúng vào cổ tay Kyousuke với một tiếng cách lạnh băng của kim loại.
“Ể…?” - chẳng hợp lý chút nào. Đôi mắt của viên cảnh sát ấy như xuyên thấu Kyousuke, như thể ông đang nhìn qua một đống rác rưởi vậy. “T-thám tử! Ông đùa tôi đấy à?”
“Kyousuke Kamiya” - người đàn ông đọc tên cậu, từng âm tiết một. Kyousuke bỗng nghĩ về những thứ mà cậu đạt được, quãng thời gian yên bình mà cậu trân trọng, và những hạnh phúc mà cậu níu giữ đến tận bây giờ. Tất cả đã bị câu chữ của vị thám tử thổi bay mất.
“Về vụ án sát hại 12 thanh niên ở nhà kho bỏ hoang, tại quận phía Đông của thị trấn Otsuki— tôi sẽ bắt giữ cậu như một nghi phạm.”
***
“...Và như thế” - Kurumiya nói tiếp - “16 cô cậu đây được triệu tập vào lớp 1A này tại Ngục Viện Cải Tạo bởi vì mấy người là những tên sát nhân. Nhìn xung quanh xem nào? Tất cả những kẻ trong tầm mắt các người đều giống nhau: đều là một tên giết người. Mấy tên đô con kia… và những kẻ có vẻ vô hại đó… đều cùng một giuộc cả! He he he… các ngươi nên tranh thủ kết thân với nhau trong vài tiếng tới đi.” Cô giáo đó kết thúc câu bằng một tiếng cười khúc khích như trẻ con.
Kyousuke nắm chặt tay dưới bàn, nhẫn nhịn ham muốn đứng lên, gào thật to rồi chạy trốn. Nhưng cậu đang bị mắc kẹt lại nơi này. Kết thân á…? Làm như tao sẽ kết bạn với đám cặn bã này ấy! Nực cười! Cậu cúi đầu, cơ thể hơi run lên.
Có đến 15 kẻ sát nhân đang ở chung một căn phòng với cậu… hơi quá đáng rồi. Mà Kyousuke nhận ra rằng thật ra số lượng không còn là 15 nữa. Trong lúc Kurumiya vẫn đang luyên thuyên với cái giọng áp bức nhưng ngọng nghẹo ngọt ngào đó, những người vận y phục cứu thương trắng đến và đưa Mohawk ra khỏi vũng máu đó, họ dùng băng ca để lịch thiệp vận chuyển cái cái hình dạng méo mó khó xác định của cậu ta đi.
Cậu tự hỏi liệu Mohawk cũng từng giết người sao. Kyousuke rùng mình khi nghĩ về việc cậu gây sự với một kẻ như thế. Nếu Kurumiya không đến, có lẽ người nằm trên băng ca sẽ chính là cậu. Một ngôi trường nơi những tội phạm vị thành niên tập hợp— thật ra cậu từng nghe qua nơi này rồi, và nghĩ rằng nó như kiểu một trường giáo dưỡng mà thôi, nhưng rõ ràng là cậu đã quá ngây thơ rồi. Cả một cái lớp toàn những kẻ giết người… thật khó mà tin nổi. Tệ rồi… thật sự tệ lắm rồi. Một nơi như thế này thì làm gì có lối thoát. Làm sao mà một ngôi trường toàn những kẻ điên này lại chứa chấp một người bình thường như Kyousuke được.
Dù cho cậu đã bị bắt giữ với tội danh giết người, đã bị phán là có tội, hay kể cả khi cậu bị ép phải vào một cái trại điên mang danh trường học này… Thì chắc chắn vẫn đang có nhầm lẫn gì đó! Chuyện này là không đúng, không hề đúng!
Nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì được. Nội việc cậu ở đây và theo học ngôi trường này, thì Kyousuke đã là một tên sát nhân trong mắt mọi người rồi. Cả Kurumiya, và những người bạn cùng lớp nữa… cậu đã bị xem là một trong bọn chúng rồi.
Mình như một con cừu trong hang sói vậy. Nếu bọn họ biết được cậu chỉ là một thanh thiếu niên bình thường… thì cậu sẽ bị cười nhạo sao… hay là bị làm nhục? Tất nhiên là cậu sẽ bị giết tại chỗ rồi! Cũng chẳng còn cách nào khác… mình cũng phải giả vờ bản thân là một tên giết người thôi. Đối mặt với nguy cơ bị những kẻ cùng lớp giết hại một cách tàn nhẫn, Kyousuke chuẩn bị tinh thần cho chính mình.
“Rồi nhá, giờ thì” - Kurumiya nói - “ta sẽ cho từng đứa các ngươi tiến về phía trước để tự giới thiệu bản thân. Nêu tên tuổi, số nạn nhân các ngươi đã giết và giết như thế nào, động cơ các thứ… làm cho đàng hoàng đấy, rõ chưa?” - cô ta cười như đang đe dọa. “Mỗi người có 3 phút. Lần lượt theo thứ tự chỗ ngồi nhé. À, đứa nào đùa cợt hay giỡn hớt… là ta cho ói ra máu hết đấy nhé.”
Nâng cái ống sắt vẫn còn dính máu trên bờ vai nhỏ nhắn của mình, Kurumiya bước khỏi bục giảng. Đứng trong tầm đánh của thứ vũ khí chết người đó, áp lực để đưa ra một bài giới thiệu tử tế là không tưởng.
Tuy nhiên, Kyousuke đang gặp một khó khăn khá là đặc biệt. Cô ta yêu cầu phải nêu ra cách mà cậu giết người cũng như là động cơ thực thi, nhưng cậu có giết một ai đâu. Nên rõ ràng là cậu phải tự bịa ra cái gì đó rồi, nhưng vấn đề là những tên học sinh ở đây đều đã có kinh nghiệm giết chóc.
Rùng mình vì sức nặng của nỗi lo lắng, Kyousuke đang không biết làm sao để cậu sống sót vượt qua chuyện này.
“...Hầy, phiền thật đấy” - cô gái kế bên cậu vừa đứng dậy vừa càu nhàu, cố sức nhịn cơn ngáp lại. Có vẻ cô là người đầu tiên. Thả những món đồ chăm sóc móng xuống bàn, cô uể oải tiến về phía bục giảng, và đó cũng là lần đầu tiên Kyousuke thật sự để ý đến nhan sắc của cô.
Làn da trắng ngần như ngọc thạch, ngũ quan thanh tao và đẹp đẽ. Những lọn tóc nâu đỏ của cô được cột thành một chùm dài và xoăn nhẹ, phần mái được cắt tỉa để ôm lấy gương mặt thanh tú ấy. Đôi mắt màu đỏ rượu cùng tông với mái tóc của cô chỉ đang hơi hé mở, khiến những sợi mi đính trên chúng đổ một lớp bóng mờ lên đôi gò má được trang điểm nhẹ đó.
Cô gái đó cao và thon thả, quả thật là thân hình của người mẫu. Đôi chân bên dưới lớp váy ngắn của cô thật dài và đẹp, và cặp vớ gối kẻ sọc đen trắng như đang trêu ngươi những kẻ chỉ thoáng thấy được phần đùi lộ ra ấy.
Kyousuke nuốt ực, mang trong lòng một sự căng thẳng khác với lúc nãy.
Cô ấy ngồi ngay cạnh cậu, nên cậu có thể thử và bắt chuyện với cô.
Nhưng tất nhiên là không đời nào rồi. Nhất là sau khi được lắng nghe màn giới thiệu của cô ta.
“Tôi là Eiri Akabane” - một giọng nói thờ ơ cất lên. “Năm nay 15 tuổi. Tôi đã giết… 6 người.”
Cô gái— Eiri nói như thể đó là chuyện thường tình.
“...Hả—!?” - Cả lớp giờ ầm ĩ hết lên. Ngay cả Kurumiya cũng có vẻ kinh ngạc, hoặc là ấn tượng. Mọi người trông khá sốc với con số nạn nhân của cô ta. Cũng là lẽ đương nhiên, ai lại ngờ rằng một cô gái đáng yêu thế này lại là kẻ đã cắt cổ của 6 con người?
“Ý là… thôi sao cũng được”. Cô đưa mắt xuống nhìn bộ móng còn đang làm giữa chừng của mình, rồi tiếp tục nói, xen lẫn chút khó chịu. “...Tôi đã dùng dao để cắt cổ bọn họ. Cách người ta hay làm ấy. Chẳng có động cơ gì cả. Mà cũng không hẳn. Nhưng kể cả có đi nữa, thì giờ tôi cũng quên mất rồi. Nên nói chung là, không có động cơ. Thế thôi hả? Ờm, chắc vậy rồi. Dù sao thì, hân hạnh được làm quen mọi người”. Kết thúc bằng một cái ngáp nhỏ, Eiri rời khỏi bục giảng.
Cô ta thật sự kinh khủng đấy. Mình đã bị ngoại hình của ả lừa, nhưng… Kyousuke nhìn về phía Eiri, cô đã ngồi lại vào chỗ của mình và tiếp tục làm đẹp móng. Không đời nào mình đi dây dưa với ả ta đâu. Cậu gạt bỏ giọt mồ hôi lạnh, cố gắng lấy lại sự tập trung. Toàn bộ cái đám học cùng lớp này đều là sát nhân. Chuyện là thế đấy. Kể cả những đứa trông có vẻ vô hại nữa. Mình không được phép quên chuyện đó.*
“Nè, tiếp theo! Đợi chờ cái gì đó!?” - Cái giọng cáu bẳn của Kurumiya khiến cả lớp giật nẩy và phải tập trung trở lại. “Bước lên bục giảng đi, nhanh cái chân lên! Hay lại muốn bị phạt đây hả!?”
Có tiếng va chạm phát ra từ phía sau bên trái chỗ Kyousuke đang ngồi. “Éeee!! X-xxxin-lỗii! Ui da…”. Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn màu hạt dẻ đang cố di chuyển, không cần lắng tai cũng có thể nghe thấy tiếng loạch xoạch từ đôi dép đi trong nhà. “R-rất xin lỗii… E-e-em hơi l-lơ đễnh ạ! Óaaaa!”. Một ngoại hình khiến người ta liên tưởng đến loài vật nhỏ nhắn và yếu đuối, cùng với cách nói chuyện non nớt không rành mạch đó, cô gái nhỏ có vẻ rất sốc trước tông giọng tức tối của Kurumiya, đến nỗi bị ngã vài ba lần trước khi đến được chỗ bục giảng.
Đôi mắt màu hạt lanh ứa nước đó cứ gấp gáp nhìn trái liếc phải, và rồi cô gái lên tiếng - “A-am… ưm, là… ư… em xin lỗi vì đã ra đời ạ!”. Cô hết lực cúi đầu… và một tiếng cốp vang lên khi cô cắm thẳng trán mình lên bề mặt bằng gỗ của cái bục giảng.
Rồi cả lớp lại chìm trong im lặng. Cô gái không động đậy một li, trán cô vẫn cứ tiếp tục cắm ở đó, cho đến khi - “Oa… oa… oaaaaaaa…”. Cả cơ thể cứng đờ của cô run lên từng chút một.
Thôi nào, đừng khóc, Kyousuke chợt nghĩ, ngay lúc đó Kurumiya đang lăm le ống sắt trong tay và nói - “Cứ thoải mái khóc đi. Mà ta có nên đập vỡ cái sọ ngu si của ngươi không đây?”. Gương mặt cô ta hoàn toàn vô cảm, cái giọng đe dọa đó thì lại đằm và khô khan.
Cơ thể run rẩy của cô giật bắn lên thấy rõ, rồi cô ngẩn gương mặt giàn giụa của mình lên. “E-em… đang… k-khóc nãy giờ… r-rồi mà… khịt.”
“Hừm”. Bờ má của Kurumiya co giật. Nhìn thấy điều đó, Kyousuke chắc mẩm rằng cô gái kia toang rồi. Có lẽ những người khác cũng đồng quan điểm với cậu. Cô gái đó ré lên một tiếng, rõ ràng là đang cực kỳ lo sợ rồi, và cô nhắm chặt đôi mắt mình lại. “Hừm, chà, ta đoán là cũng hết cách rồi, nhể?” - Kurumiya thở dài.
Cái ống sắt vung xuống với một cái lực đủ để nát xương, tiếng cắt gió nghe rõ mồn một.
“Tiếp tục tự giới thiệu đi. Ngươi vẫn còn 1 phút 46 giây đấy”. Đầu ống sắt dừng lại, nếu tiến xuống chừng vài phân nữa thì có lẽ hộp sọ của cô gái kia đã bị giã nát rồi.
“...Hả—?”. Cô gái hé mở đôi mắt mình và thấy Kurumiya đã rút ống sắt về trên vai mình và lùi lại nửa bước.
Đối diện với một cô gái đang hiện rõ sự khủng hoảng trong đôi mắt, Kurumiya lại tiếp tục nói. “Ê, đồ ngu này! Ngươi làm cái gì vậy hả? Nhanh gọn lẹ đi chứ! Và đừng có tưởng chỉ vì mang cái ngoại hình nhỏ con đó mà ngươi có quyền thách thức ta đấy nhé”. Có vẻ Kurumiya đang có chút cảm thông cho cô gái kia, chắc hẳn cô gái ấy đã làm vị giáo viên bạo dâm này liên tưởng đến ngoại hình bé con của mình.
“Ể? À… vâng-g-g!!”. Không phí thời gian nữa, cô gái nhỏ ở bục giảng nâng thẳng vai và cất tiếng, giọng nói như có chút vội vàng nhưng lại du dương không ngắc ngứ.
“Maina Igarashi, 14 tuổi ạ! Thức ăn ưa thích của em là những thứ mềm mại bồng bềnh và đồ ngọt nữa, và em ghét đồ ăn cứng hay nhớp dính, hoặc là đắng nghét lắm— Ý em là— À, ừm, gì nữa… à-à đúng rồi! Còn phải nói về số người mình sát hại nữa! Em đã giết…”
Những giọt lệ lại ngấn đầy trên đôi mắt của cô gái nhỏ— Maina. Cô cắn môi và nói trong run rẩy - “...3 người. Nhưng đó là tai nạn thôi… tại vì em quá ngốc. Tại vì em, mà mọi người…”. Cô gái bắt đầu nức nở những quãng ngắn. “Em không hề có mong muốn giết hại họ… hức… em xin lỗi. Vì bản thân chỉ là một con ngốc, em gất sin ỗi… Bị ngọng mất rồi. Em là một con ngốc vô dụng, nhưng g-gất vui được gặp mọi người ạ… Lại ngọng n-nữa gồi. Ư hư, em làm rối tung lên hết rồi!”. Maina buồn bã trở về chỗ ngồi của mình, gương mặt giàn giụa nước mắt ấy như đang thể hiện rằng cô hoàn toàn ý thức được tội ác nặng nề của mình.
Nhìn Maina, người vẫn đang run rẩy nức nở tại chỗ, Kyousuke như thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn một người bình thường ở đây! Dù sát nhân thì vẫn là sát nhân, nhưng mà… Ấn tượng đáng sợ đến gai người mà cô gái đầu tiên để lại làm cậu tưởng rằng mấy người học chung với mình chẳng là gì ngoài những kẻ bệnh hoạn máu lạnh chỉ biết đến giết chóc… Nhưng sau khi nghĩ lại, Kyousuke nhận ra có thể có những người bị cảm xúc lấn át dẫn đến phạm tội.
Maina nói đó là một “tai nạn”. Cô bảo rằng cô không hề muốn giết người ta. Maina hệt như một nữ sinh bình thường vậy, chỉ là một cô gái trẻ vô tình giết người để rồi phải run sợ trước gánh nặng tội lỗi. Tại sao, nếu ta có thể đưa cô ấy ra khỏi cái hoàn cảnh thô thiển này… Igarashi chắc hẳn cũng rất lo ngại với cái nơi này… Được rồi!
Kyousuke quyết định là sẽ thử nói chuyện với cô gái đó sớm nhất có thể. Và nếu có những người bạn cùng lớp bình thường khác nữa, thì họ có thể hợp thành nhóm với nhau để chống lại những người nguy hiểm như Eiri. Có vẻ đó là ý kiến sáng suốt nhất mà cậu ta nghĩ ra được.
“Rồi, rồi, tiếp theo! Còn 13 người nữa đấy, nên là làm nhanh xong nhanh đi!”. Trước cái giọng hối thúc của Kurumiya, Kyousuke vẫn thoải mái, cậu thả lỏng đôi vai mình một chút. Cậu chẳng thể biết được trong một giờ tới chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng bất ngờ thay, cậu tin rằng bản thân sẽ xử lý được hết.
***
…Làm gì có chuyện cậu ta xử lý được.
Sau Maina, có hai người nữa cũng đứng ra tự giới thiệu, và họ hoàn toàn đáng bị giam ở đây. Kyousuke cảm thấy như sự nhẹ nhõm mới nãy giờ đã chạy đi mất.
Người đầu tiên là một cậu trai lưng gù nhỏ con có cái vẻ u sầu và tự giới thiệu mình là Kagerou Usami. Bộ tóc mái dài và bóng nhờn che đi hầu hết gương mặt, và cậu ta cứ nói lí nhí mãi nên khó để mà hiểu nổi. Từ những gì Kyousuke nghe được, Usami đã giết một mạng người, nhưng khi đứng ở bục giảng thì cậu ta cứ luôn miệng lẩm bẩm những cái tên mà Kyousuke không hề biết tới, nào là “Jeffrey Dahmer” hay “Ed Gein”. Diễn viên chăng…? Cái lưng gù kỳ lạ của cậu trai mang lại một cái cảm giác dị hợm đến nỗi hiếu kỳ, và Kyousuke ghi chú lại rằng bản thân nên tránh xa cậu trai kia hết mức có thể.
Còn sau Usami là một cậu trai cao to, làn da sậm màu, cùng với những lọn tóc bện thừng và chiếc kính râm, dù đang ở trong nhà. Cậu ta nói tên mình là Arata Oonogi, rồi bắt đầu khoe khoang về chuyện anh ta chia tách một cặp tình nhân bằng con dao của mình. Mặt anh ta chẳng có vẻ gì hối lỗi khi kể lại mấy chuyện giết người cả. Anh ta như kiểu chẳng ý thức được tội lỗi mà mình đã gây ra vậy. Lại một học sinh nữa mà Kyousuke cần phải tránh xa.
Và sau Oonogi…
“Rồi tiếp là thằng khốn bàn đầu! Lên đi!” - đến lượt Kyousuke. Nuốt nước bọt cái ực, cậu đứng dậy— tay nắm chặt, lông mày nhỏ mồ hôi— cố gắng kìm sự run rẩy của bản thân lại mà tiến đến bục giảng. Hít một hơi sâu, cậu quay mặt về phía cả lớp.
Khung cảnh ấy cứ như đến từ ảo giác vậy… hay thậm chí là từ một cơn ác mộng. Bên trong căn phòng học mục ruỗng phủ đầy graffiti, việc xếp chỗ ngồi thành 4 hàng 4 dãy khiến cái tổ hợp dị hợm gồm những tên tội phạm tuổi học sinh trông càng kỳ lạ và đáng sợ hơn. Còn Kyousuke, người đã quá quen việc tiếp xúc với du côn du đãng, không thể không cảm thấy khúm núm. Không thể nào… cái đám này là sao đây? Cuối cùng thì vẫn chẳng có đứa nào tử tế cả à? Cậu nhận thấy những ánh mắt khát máu đang dõi theo từng cử động của mình, một nỗi khiếp sợ sâu thẳm nhồi nhét bên trong cậu. Cậu muốn trốn đi, muốn bỏ chạy và không bao giờ nhìn lại… nhưng không thể rồi. Mình phải cố gắng hết sức thôi. Không việc gì phải nhún nhường một đám giết người hạ đẳng như này.
Giữ cho tâm can mình cứng rắn, Kyousuke đưa mắt lườm cả lớp. “...Kyousuke Kamiya, 15 tuổi. Số người mà tôi giết là mườ—” - rồi cậu ta ngập ngừng. Đúng là cậu không thể nào khai rằng mình chưa từng giết người, nhưng thừa nhận cái tội ác mà người ta vu oan cho thì có phải là ý hay không chứ? Tuyệt đối không, phải khai con số khác thôi, số nào đó nhỏ và đáng tin hơn. “Đinh nhô phải đóng, người khôn phải dìm” mà. Kể cả là một nơi như thế này đi nữa, thì cũng không nên làm bản thân nổi trội quá.
“Ừm… tôi đã giết một người. Tôi chẳng xài hung khí gì hết, tôi đã tay không đánh chết hắn ta—”
“Xạooo!” - Kurumiya cắt ngang lời cậu. “Ngươi đã giết 12 người, có đúng không hả Kamiya? Không lẽ tên sát nhân khét tiếng đây lại đang muốn khiêm tốn về số đếm mạng cao nhất lớp của mình sao? He he hé!”
Kyousuke không thể phản pháo lại. Và như thế, kế hoạch cậu tưởng tượng trong đầu vỡ tan và cuốn đi theo tiếng cười ngặt nghẽo của vị giáo viên đang nở nụ cười bạo dâm kia. Mình “giết” nhiều người nhất ư? Đứng đầu cái lớp toàn sát nhân này á!?
Kurumiya liếc nhìn một Kyousuke như đang hóa thành tro bụi kia rồi tiếp tục châm dầu vào lửa, những người còn lại thủ thỉ với nhau, như những cuộc nói chuyện phiếm thông thường mà không dính líu gì đến giết người hàng loạt
“Ngươi nhốt 12 anh trai vào một nhà kho, rồi dùng gậy kim loại, xích, khối bê tông và mọi thứ mà ngươi tìm thấy để thảm sát bọn họ, chẳng phải sao? Ta đã gặp nhiều tên sát nhân rồi, nhưng cả cái nước Nhật này chẳng có ai tàn ác được như ngươi đâu! Nội cái số mạng người thôi, cũng khiến ngươi thăng lên hạng 5 toàn quốc rồi đó! Còn về tổng số mạng giết được trong một vụ, thì ngươi chỉ đứng sau vụ “Thảm sát Tsuyama” 30 mạng thôi á. Và ngươi còn chả xài súng nữa chứ! Ngươi đánh chết bọn họ bằng bất cứ thứ gì có trên sàn! Hơn hết, ngươi vẫn còn là trẻ vị thành niên! Như một cái địa ngục biết đi luôn! Ta cá là ngươi đang định tỏ vẻ trưởng thành, tách biệt để lừa ta và cả lớp nhỉ? Nhưng mà thất bại rồi ha? Đúng là thế… ngay tại đây, ngay lúc này, ta hứa rằng ta sẽ đập cái tư tưởng hèn nhát gian xảo của người nên hình nên dạng!!”
Rồi xong… chấm hết luôn! Kyousuke nghe thấy tiếng thì thầm của đám người học cùng lớp.
“Thằng cha này là cái mẹ gì vậy, Kyousuke Kamiya ư…? Kinh khủng vãi! Hơn mười mạng người? Tàn độc thật sự!!”, “Giết một loạt 12 mạng người cùng một lúc? Điên bỏ mẹ! Đáng sợ bỏ mẹ! Ha ha ha…”, “Hee hee… dịch cơ thể phun trào, chất xám tung bay, những tiếng thét lìa đời nghe mà oái oăm… Hee hee hee…”, “Ôi thôi… mình sợ… quá đáng sợ… cứu con với, bố ơi… mẹ ơi… cho con ra khỏi đây đi mà…”, và còn nữa. Từng giọng nói cất lên, dù có những kẻ lầm bầm không rõ câu chữ, chứa đầy nỗi sợ hoặc ngưỡng mộ đan xen với toan tính và đố kỵ.
Trong cái tình thế có lẽ là tệ nhất này, Kyousuke trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hết đường lui rồi. Chó chết! Giờ thì mình thành mục tiêu của tụi nó rồi… Lúc tan học kiểu gì cũng sẽ có đứa… Cậu ta gục đầu, đôi vai buông thõng, và ủ rũ trở về chỗ ngồi của mình.
Tuy nhiên lúc vừa ngồi xuống, Kyousuke cảm thấy có người đang săm soi mình. Đánh mắt nhìn, cậu thấy người phụ nữ xinh đẹp với số đếm là 6 mạng— Eiri— đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Rồi ngay lập tức, cô ta đưa mắt đi, tiếp tục tô sơn móng. Đúng lúc mình tưởng là chuyện không thể tệ hơn được nữa ấy. Chưa chắc lắm nhưng mà: Eiri Akabane có hứng thú với cậu. Kyousuke chẳng biết cái vẻ thù địch lạ lùng của cô bắt nguồn từ sự hiếu kỳ hay là đố kỵ nữa. Ánh nhìn mơ màng đó chỉ trở nên sắc bén khi cô tập trung về phía cậu.
Đôi mắt đỏ như rỉ sét, sắc bén tựa lưỡi dao… Kyousuke sợ hãi đến rợn gai góc, trong một khoảnh khắc, tựa như có một con dao cắm thẳng vào cổ họng. Không được rồi… tệ lắm rồi! Không chỉ Eiri… mọi người ai cũng đang nhìn mình chằm chằm! Buổi tự giới thiệu cứ thế tiếp diễn, còn Kyousuke thì tự hỏi chẳng biết bản thân còn sống được thêm mấy ngày nữa.
“Xin chào mọi người. Mọi người có thể xem tôi như kiểu ‘Ted Bundy ở Nhật Bản’ ấy, hoặc dùng tên thật của tôi là Shinji Saotome. Hê hê… tôi cá là mọi người biết ông ta là ai mà ha? Ted Bundy ấy? Ông ấy là một kẻ siết cổ vô đối ở Mỹ, là kẻ giết người mà tôi tôn trọng và ngưỡng mộ nhất đó! Mặc dù chẳng thể nào so sánh với thành tích 30 mạng của ông… nhưng tôi cũng đã giết hai người, và đều là nữ. Tôi đã lấy đôi tay này bóp nghẹn họ… từng đầu ngón tay tôi cảm nhận được chúng… nhất là khi họ trút những hơi thở cuối cùng của mình…
À tất nhiên, sau đó thì, tôi đã… ừm, nói dông dài là tôi đã thỏa mãn bản thân mình chút đỉnh. Còn ngắn gọn thì, tôi chơi xác chết. Tại tôi yêu phái nữ lắm, nhất là những cô gái xinh đẹp, tựa như búp bê ấy. Ví dụ như bạn Eiri Akabane mới nãy nè! …À, nói chung là, Kyousuke Kamiya nè, phải nói là tôi cực kỳ tôn trọng cậu với tư cách một kẻ giết người. Thật vui khi được làm quen.”
Cậu trai đó nhợt nhạt nhưng toát ra vẻ thanh tú, đẹp mã nhưng phần bên trong thì thối rữa. Khi ánh mắt họ giao nhau, cậu ta nháy một cái với Kyousuke, đủ để khiến cái dạ dày phải đau thắt. Cái này thì không có gì phải nghi ngờ nữa: Thằng cha Shinji ấy điên hết cứu chữa rồi.
Và tất nhiên, nó lầm tưởng rằng mình là đồng loại của nó… mà không, cái đám này ai ai cũng nghĩ vậy cả! Giờ ngoài “Sát nhân” với “Siêu chết chóc” ra thì cậu ta sẽ có thêm một biệt danh mới, “Đồ Tể Nhà Kho” - Kẻ sát nhân chuỗi 12! Khác hẳn với trước đây, cái tên này không phải để lôi kéo mấy thằng đầu gấu lưu manh nữa. Những kẻ bị thu hút bởi biệt danh mới của cậu chỉ có thể là một đám giết người man rợ hoặc là lũ biến thái tâm thần mà thôi. Kyousuke không khỏi rên rỉ khi nghĩ về những thử thách đang chờ đợi cậu. Đời mình đến đây là tàn lụi rồi sao?
***
“...Ừm hứm. Mọi người đã tự giới thiệu xong hết rồi ha?” - Kurumiya quay về chỗ bục giảng. “À phải rồi, vẫn còn sót thằng óc lợn lúc nãy nữa… chắc nó chết mất tiêu rồi… nhưng nếu mà tai qua nạn khỏi thì chắc sẽ sớm đi học lại thôi.”
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng và nặng trĩu. Kurumiya gõ cái ống sắt bộp bộp lên vai mình, cô mỉm cười nhạt nhòa rồi đưa mắt nhìn quanh cái lớp học chứa đầy những kẻ sát nhân. Đôi mắt to tròn, đầy sức trẻ của cô chẳng lắng đọng chút sợ hãi nào bên trong, dù ngoại hình chẳng khác gì học sinh tiểu học, nhưng dám chắc rằng dù cả cái lớp này có xúm lại chơi hội đồng thì cũng chẳng thể nào giết nổi cô ta.
“Chà, sau cái buổi tự giới thiệu này, các ngươi thấy sao nào? Có tự ngộ ra rằng từng đứa các người chỉ là miếng rác rưởi chẳng thể tẩy trắng không? —Ý ta là, tự nhìn lại xem các ngươi đang ở đâu nào? Cái trường này có khác gì bãi rác xã hội đâu, nơi mà người ta vứt bỏ thứ hàng thải các ngươi vào đây ấy. Một bãi phế thải, một cái chuồng cho lợn, và cũng là ngôi nhà chứa chấp những kẻ cặn bã ác quỷ và thấp hèn hơn con người! Các ngươi hiểu ra chưa?”
Nhưng những lời cay nghiệt mà Kurumiya nói ra lại hoàn toàn đúng, Kyousuke thầm nghĩ.
Dù có một số học sinh chỉ vô tình giết người, như cô bạn Maina đây, nhưng phần lớn bọn họ chia làm hai kiểu, một là có ý đồ mưu sát và hiểu rõ mình đang làm gì, hai là những kẻ xem nhẹ việc giết người nói chung. Và mình sắp trải qua cuộc sống học đường với mấy tên khốn này sao? Hoàn toàn bất khả thi! Nhưng cậu ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Những kẻ cùng lớp này thật sự quá xa lạ với cậu: từ ý nghĩ, tư duy, đến lý tưởng và phán đoán… Kyousuke chẳng thể nào hiểu được. Và cậu hoàn toàn không biết tại sao mình lại bị tống vào cái chuồng này với bọn chúng. Đây là một học viện dị hợm dành cho những đứa dị hợm cơ mà?
“Vậy đây là địa ngục sao?” - Kurumiya nói tiếp. “Không hề, đây là một quá trình luyện tội. Còn nơi để thanh tẩy những linh hồn nhơ nhuốc, bị nhuộm đen bởi tội lỗi của các ngươi chính là luyện ngục. Và nghĩa vụ của giáo viên bọn ta là đánh đập để cái bản chất xấu xí và xiêu vẹo của các ngươi nên hình hài chuẩn mực; là liên tục đục đẽo và chạm khắc cho đến khi các ngươi thành một thứ gì đó đẹp đẽ. Cứ tin tưởng nhé, bọn ta sẽ dùng mọi cách có thể á… he he he!”
Hijiri Kurumiya— một vị giáo viên kỳ dị trông nom một đám học sinh kỳ dị. Không nên chống lại bà giáo ác quỷ này làm gì cả. Dòng suy nghĩ của Kyousuke bị cắt ngang bởi tiếng gầm giận dữ.
“Nhất là ngươi đấy! Thứ quái vật tên Kyousuke Kamiya! Trong cái đám này, vết nhơ của ngươi là bẩn thỉu nhất. Ta định là sẽ nghiêm túc tẩy rửa ngươi đấy. Chà, hào hứng thật sự! Ngươi đã giết 12 người, vậy thì ta nên gắt với ngươi gấp 12 lần nhỉ? Ngươi nghĩ là ngươi sẽ chết trước hay phát điên trước đây?”. Mọi ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn về phía cậu.
“Ha… ha ha ha…” - Mình còn làm được gì ngoài cười trừ cho qua đâu chứ.
“Ê, thằng chó kia! Ngươi cười cái gì, hả!? Muốn bị phạt tới vậy có đúng không!? Nói nghe coi!?”
“Hả—!? Không, không phải thế! Nhầm rồi ạ!” - Kyousuke ngay lập tức xin lỗi. “Không phải như thế đâu ạ, nên cô bỏ cái ống sắt đó xuống đi… không cần phải đánh vô mặt em đâu ạ! Em xin lỗi, thật lòng đấy, em sẽ không gây rối nữa đâu, mong cô bỏ qua cho!” - Thôi mình rút lại lời. Đây không phải là lúc để cười!
Kurumiya khịt mũi chế nhạo Kyousuke đang quỳ lạy tại chỗ, rồi chậm rãi hạ ống sắt xuống. “Hừm… thôi được. Nhưng ta sẽ đặc biệt để mắt đến ngươi! Không biết ngươi định diễn cái kiểu nhát cáy đó đến bao giờ ha? Nhưng cố mà diễn hết mình đi… À, và cả những đứa giết người ghê tởm còn lại nữa! Ta là người phụ trách ở đây, và từng đứa các ngươi rồi sẽ phải quỳ gối trong thống khổ và kinh hãi trước ta! Niềm hy vọng bên trong các ngươi sẽ bị ta giẫm đạp! Các ngươi có thông chưa, nhưng tên cặn bã không chút giá trị kia? Chẳng có cái thứ gọi là ‘Nhân quyền’ ở đây đâu!”. Cô ta đập lòng bàn tay mình vào bảng đen, cơn sóng của sự lặng thinh lại ập vào lớp học.
Chiếc loa gần trần nhà rung lật bật, rồi một tiếng chuông khản đặc vang lên. “Hửm? Hết giờ rồi sao?”. Kurumiya nhăn nhó, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay thô cộc mang màu xám của thép súng. “Chắc là thế rồi… Thôi được, những con sâu kia! Đến giờ ra chơi rồi. Tiết kế tiếp bắt đầu sau 10 phút nữa, và nếu các ngươi không yên vị vào chỗ khi tiết thứ hai bắt đầu… Ta sẽ rất vui sướng khi được phá tan phá nát các ngươi đấy! He he he!”. Một nụ cười méo mó nở ra trên gương mặt ngây thơ đáng yêu của cô, một biểu cảm giấu đi sự bạo dâm bạo lực bên trong.
Kyousuke lặng im ngồi trong lo lắng tại bàn học của mình.
***
“...Chờ chút, cậu kia.” Khi Kyousuke đứng dậy, một giọng nói lạnh băng, sắt bén như dao, kêu cậu lại. Cậu trở về lại ghế ngồi của mình, miễn cưỡng nhìn về phía người nói.
“...Có chuyện gì, hả Eiri Akabane?”
“Eiri là được rồi.” - Cô gái trẻ ấy đáp lại. “Nói tôi nghe xem, cậu đã thật sự giết 12 người sao?” - Cô bình thản nhắc về chuyện đó. Đôi mắt hé mở một nửa ấy như chứa đựng dao găm, mặc dù cô đang phải cúi đầu tập trung sơn móng, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của Kyousuke. Ý định tra hỏi của cô có vẻ là để thẩm vấn chéo những lời cáo buộc về tôi, chứ không chỉ là một câu hỏi đơn thuần.
“A không… c-chuyện đó…” - Kyousuke ấp úng, đánh mắt tránh ánh nhìn dữ dội của cô nàng.
“Cho tôi xin phép” - một giọng nói khác cắt ngang. “Hai người cho phép tôi tham gia cuộc trò chuyện này được không? Tôi đã định nói chuyện với cậu vào giờ giải lao rồi, nhưng cậu lại bị người khác bắt chuyện mất rồi.” Một giọng nói tươi sáng và hòa nhã cất lên, Kyousuke nhìn về phía người nói, cậu bắt gặp một cậu trai có vẻ ngoài dịu dàng và xinh đẹp, mái tóc nâu sáng, nụ cười thân thiện. “Thật tuyệt khi được gặp gỡ hai cậu! Tôi là kẻ chuyên siết cổ, Shinji Saotome. Rất vui khi được học cùng lớp với hai kẻ sát nhân tuyệt vời như các cậu. Thật sự rất vinh hạnh.”
“Ừm… ok” - Kyousuke lẩm bẩm. “R-rất vinh hạnh.” Kyousuke nhìn vào cánh tay đang vươn ra của cậu ta.
Ngập ngừng một lúc, cậu lại đưa mắt vào Shinji rồi miễn cưỡng mỉm cười.
Khi bắt lấy bàn tay nhớp nháp và lạnh lẽo đến kỳ lạ của Shinji, Kyousuke cảm thấy một cơn ớn lạnh len lỏi qua từng lớp da, như có hàng nghìn con giòi bọ lúc nhúc khắp cơ thể cậu. Đôi tay đó của Shinji đã siết cổ hai cô gái đến chết.
“He he. Cảm ơn nhiều nhé, cậu Kamiya, và cô Eiri nữa—”
Cô ấy nhìn bàn tay giơ ra của Shinji, lộ rõ vẻ khinh bỉ. “Cậu bỏ cái bàn tay dơ bẩn đó ra được không?”
Trong một khoảnh khắc, vẻ ngoài rạng rỡ của Shinji bị khựng lại do lời xúc phạm của cô nàng, nhưng cậu ta nhanh chóng khôi phục lại, nở một nụ cười méo mó với cô. “Dơ sao, tôi á? Cậu ác quá à! Tôi có thể là một tên bạo dâm chính hiệu, và quả thật là thế, nhưng dạo này tôi đang hơi có thiên hướng khổ dâ—”
“Bị điếc hả?” - Eiri cắt ngang. “Cất cái tay đó vô lẹ đi, không tôi chặt nó luôn đấy.” Sau khi phun đống từ ngữ đó vào mặt Shinji, Eiri tiếp tục ngồi cắt móng.
Shinji không nói gì trong một lúc, rồi hạ tay mình xuống với một biểu cảm trống rỗng. Nhưng rồi cậu bật ra một nụ cười ghê rợn. “Rồi, hiểu rồi… thú vị thật đấy. Biết gì không, tôi cũng chẳng ghét những cô gái như cậu. Thế này chỉ khiến tôi muốn giết cậu hơn thôi! Hừm, giờ tôi thật sự muốn tìm hiểu cậu hơn đấy!” - Ánh mắt của Shinji mân mê đôi chân bắt chéo của Eiri rồi lần mò lên chiếc váy ngắn đến đùi của cô.
“...Rồi, sao cũng được, giờ cút đi được chưa?” - cô đáp lại, cố tình hạ chân xuống rồi lại bắt chéo lên. “Phiền phức thật.” Eiri ngáp, đôi mi dài rung lên một cách khiêu khích.
Shinji híp mắt lại, đưa ánh nhìn khỏi cặp đùi của Eiri rồi hướng về phía Kyousuke, cậu ta nhún vai. “Có vẻ tôi vẫn bị coi là kẻ chen ngang rồi. Còn làm gì được ngoài nhã nhặn rút lui đâu. Hai người nói chuyện vui nhé. Tôi sẽ gặp lại cậu sau, cậu Kamiya à… và cả cậu nữa, Eiri.” Cậu ta vỗ nhẹ lên vai Kyousuke rồi rời đi, phong thái vẫn vui cười và vô lo như thế… chỉ trừ cái ánh mắt rợn cả xương của cậu ta. Kyousuke rùng mình và mong rằng cậu ta chỉ đang tưởng tượng ra ánh mắt lạnh băng đó.
“...Rất là phiền luôn” - Eiri cay đắng cảm thán trong lúc nhìn bóng lưng Shinji rời khỏi lớp. “Phải chi hắn ta chết luôn đi.”
Kyousuke nhìn cô với vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ sệt. “Vừa rồi, cậu muốn hắn ta chết đi, Akabane này, không lẽ cậu định…”
“Eiri là được rồi.”
“...A-À, xin lỗi. Vậy, cô Eiri—”
“Tôi nói Eiri cơ mà?”
Nhìn thấy cô ta đang liếc ngang vào mình, Kyousuke bỗng lo lắng. Không đời nào cô nàng lại nổi giận chỉ vì cách gọi của cậu… nhưng cô gái này là “Sát nhân máu tươi”. Ai mà biết được cô ta nổi cáu vì cái gì?
“Ưm… E-Eiri?” - Kyousuke hơi giật nẩy chút. “Ừm, nói sao đây…? Hãy đối xử tử tế với nhau, nha?”
“Hửm? Nói cái gì vậy? Chúng ta đang rất tử tế với nhau mà?”
“À-À, phải rồi. Chà, nếu là thế thì cậu có thể đừng lườm tôi với ánh mắt hằn học đó mà hãy nhìn thẳng vào được không? Ý là, trò chuyện với tôi như người bình thường ấy? Hoặc ít nhất là đừng có liếc ngang dọc nữa! Nó làm tôi bị lo lắng.”
Eiri tặc lưỡi kêu một tiếng rõ khó chịu. “Cậu muốn gây sự hay gì?”
“Hả? Tôi đâu có điên! Nhưng cậu là người khởi xướng mà!?” - Kyousuke đáp lại. “Sao cậu nóng nảy quá vậy? Nếu cậu không tỏ thái độ với Shinji như lúc nãy—”
“Bớt nói nhảm được không?” - Biểu cảm Eiri trở nên nghiêm túc, như của một kẻ săn mồi. Đôi mắt nhắm hờ giờ đã mở to, lóe sáng như lưỡi dao rút vỏ.
“Ế! A, tôi nghĩ lại tôi lại lắm chuyện rồi, a…”
“Bộ cậu không nghe phần giới thiệu của nó hả? Hắn chỉ giết con gái thôi, hai người lận, và là một tên biến thái nữa. Chẳng có cô gái còn sống nào mà tử tế nổi với hắn đâu.”
“À-à thì, đúng, nhưng…” - Nhưng cậu cũng đã giết tận sáu người mà? Kyousuke nuốt ngược những lời đó trước khi kịp nói ra. Nếu không tính vụ thảm sát 12 người mà cậu bị cáo buộc, thì chuỗi sáu mạng của Eiri là cao nhất lớp đấy.
Cố kìm nén lại nỗi kinh hoàng vẫn đang lớn dần trong lòng, Kyousuke đổi chủ đề nói chuyện. “Nhân tiện thì, có một chuyện tôi cứ thắc mắc mãi… Ý Shinji là sao khi cậu ta nói là ‘thỏa mãn bản thân chút đỉnh’ vậy?”
“Hử.” Eiri nhăn mặt với cậu. “Cậu không nên hỏi tôi câu đó đâu.” Xoa nhẹ thái dương hai bên, cô đổi chân bắt chéo. Kyousuke không kìm được mà đưa mắt nhìn.
Ngồi trên ghế chỗ mình, chiếc váy của Eiri ngắn đến nỗi nó gần như mất đi công dụng của mình. Gần như mọi thứ đều bị lộ ra cả. Và Kyousuke cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng. Quần lót sọc đen trắng… phải không ta? Đến cả nội y của nữ cũng bị ngục viện kiểm soát! Kể vậy thì, đôi chân của cô ta thật sự đẹp… Nhưng mình không nên nhìn!!
Eiri thở dài khinh bỉ. “Cậu bị ngu à? Hắn ta… lạm dụng bọn họ, để thỏa mãn những sở thích và ảo tưởng bệnh hoạn của mình. Và những kẻ như hắn sẽ không làm chuyện đó trừ khi đối phương đã chết.”
“Ý-Ý cậu là…?” - Kyousuke cảm thấy như ruột mình đang bị chua chát bởi sự ghê tởm.
“Không đời nào tôi lại nói thẳng cái đó ra đâu.” Eiri lườm. Đôi mắt cô mở to, gương mặt đỏ lên không ngờ.
Kyousuke nhận ra giờ có muốn đổi chủ đề thì cũng muộn rồi. “X-Xin lỗi… tôi hiểu rồi. Thế thì đành chịu ha? Hắn ta quá là kinh tởm luôn.” Có lẽ Eiri không quá thô tục dù do ngoại hình có khiêu gợi đến thế.
Cô khịt mũi khinh thường. “Thật ha? Cậu hiểu ra là được rồi… đấy là nếu cậu thật sự hiểu.”
Eiri quay mặt đi. Kyousuke để mắt đến diện mạo tổng thể của cô. “Nhưng nếu hắn ta là người như vậy, thì cách làm của cậu là một ý tồi rồi? Tự nhiên lại đi gây thù với một tên nguy hiểm như thế?”
“Tồi chỗ nào?” - Biểu cảm của Eiri bất biến. “Nếu hắn ta định giết tôi, thì tôi sẽ giết hắn trước.” Sự tự tin của cô như là tuyệt đối.
“...Sao lại thế.” Nhưng hiển nhiên rồi, cô ta là kẻ sát nhân đứng đầu cái phòng toàn lũ điên này đây. Kyousuke tuyệt đối không muốn đối đầu với cô ta. Dù sao thì cậu cũng đã sống sót được tới giờ rồi.
“Phần lớn những học sinh ở đây chẳng hơn gì đám nhãi nghiệp dư cả, nhỉ? Nếu chúng định tiếp tục giết người theo kiểu vụng về như thế, thì tôi đây còn chẳng cần phải ra tay. Mấy đứa như thế sẽ được cái ống sắt tiễn qua thế giới bên kia hết. Giống như cái tên đầu Mohawk sáng nay ấy.”
“À thì, cô nói cũng đúng, nhưng mà…” Đừng có gọi là ‘đám nhãi nghiệp dư’ ở nơi mà bọn họ có thể nghe được chứ!
“Nếu một gã khó xơi như Mohawk còn bị giã cho như thế, thì một cô gái như cậu… Nè, kể cả cậu có là Sát Nhân Máu Tươi đi nữa, thì tôi cũng không muốn cậu thành ra như thế.”
Quai hàm Eiri buông lỏng đôi chút. “Đồ đần. Tất nhiên là thế rồi. Đừng có gộp chung tôi với thứ rác rưởi đó. Đó là xúc phạm đấy. Tôi biết chọn lọc kẻ mình đối đầu… và tất nhiên là chọn lọc cả người mình giết nữa.” Giọng cô nhỏ đi tạo thành tiếng thì thầm mờ nhạt.
Trước khi Kyousuke kịp hỏi thêm, Shinji đã xuất hiện ở cửa vào và đi thẳng đến chỗ bọn họ.
“Chậc. Sao hắn ta còn quay lại nữa?” - Eiri tặc lưỡi lần nữa, rồi quay lại cắt tỉa móng. Từng chiếc móng được sơn đỏ thẫm, cô đính từng viên hạt đá bằng cái nhíp trong tay. Cậu ấy làm thế cả trong giờ học luôn, thế mà mụ giáo kia chẳng cằn nhằn gì.
“Xin chào lần nữa nhé, cậu Kamiya” - Shinji hớn hở nói. “Trong lúc tôi đi vắng thì cậu với cô Eiri tiến được đến đâu rồi?”
“Đến đâu á?” - Trán Kyousuke nhăn lại. “Chúng tôi chỉ trò chuyện thôi.” Bộ tên Shinji này tưởng là hắn sẽ được thấy chúng tôi nắm tay hay gì à? Từ góc mắt, Kyousuke bắt gặp Eiri đang thoáng nhìn cậu.
Shinji bắt đầu nhìn xa xăm như một diễn viên trên sân khấu.
“Thôi nào, vậy là không được đâu, cậu Kamiya à! Khi gặp gỡ một cô gái đẹp, chúng ta phải chốt vấn đề trong vòng năm phút thôi! Mà trong cái lớp này, chuyện đó là bất khả thi rồi… À đâu, cái buổi tự giới thiệu đó mới là sai lầm. Bên lớp B chẳng ai biết gì về tôi cả, nên tôi đã ra đó để thử làm trò, nhưng… cậu biết không, chẳng được gì cả. Chẳng có một cô gái nào thỏa mãn yêu cầu hết! À, bên đó có một cô to con lắm, kiểu to như quái vật ấy, và thêm một đứa kì lạ đeo mặt nạ khí độc màu đen nữa, nhưng… có vẻ như nữ giới lớp ta là đỉnh của chóp rồi! Há ha!”
“H-Hể… tôi, ừm… tôi đoán là cậu cũng khá bận rộn đấy nhỉ” - Kyousuke khó chịu trả lời. Hiển nhiên là phải còn mấy lớp khác nữa ha! Nhưng mà mặt nạ khí độc á… có hơi quá ấy nhỉ. Nhưng cũng chẳng quan trọng gì… cậu hoàn toàn không muốn dây dưa với cái đám đó.
“Rồi rồi, mọi người vào chỗ chưa nào? Đứa nào chưa xong là thành thịt xay đấy nhé!” - Cùng với tiếng chuông rền rĩ, Kurumiya bước vào lớp học, ôm vài chồng giấy trên tay.
Kyousuke ngồi thẳng người trong khi hơi hoảng hốt. Bên cạnh cậu, Eiri lại gượng một cái ngáp khác, phong thái của cô vẫn bất biến dù cho vị giáo viên tâm thần của chúng tôi đã đến. Eiri Akabane, hửm…? Cô ta có vẻ bình thường hơn mình nghĩ, nhưng mà… Tất nhiên, nếu được thì cậu vẫn sẽ tránh xa cô nàng. Thôi mình đừng tiếp chuyện với cô ta nữa làm gì.
***
“...Này, Kyousuke?” - Eiri ngay lập tức bắt chuyện sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học gào lên. Kyousuke đang gom lại những tờ in do cô giáo phát, còn Eiri thì đang cất bộ làm móng của mình vào túi trang điểm của cô. “Có dự định gì cho bữa trưa không?”
“Ư, ồ, đồ ăn à. Phải rồi.” Kyousuke còn chẳng biết sau tiết vừa rồi là giờ nghỉ trưa. Còn về lời đề nghị của Eiri… sau những trải nghiệm từ sáng đến giờ, hiển nhiên cậu phải biết đáp trả như nào rồi. Nhưng mặt khác, Ngục viện cải tạo có vẻ là một ngôi trường bình thường hơn cậu tưởng tượng.
Mỗi ngày có 5 lớp giáo dục tổng quát, mỗi lớp dài 1 tiếng, và cứ theo thời khóa biểu mà học. Nhật ngữ, các môn xã hội, toán, khoa học, âm nhạc, hội họa, giáo dục thể chất, công nghệ, kinh tế gia đình, Anh ngữ… và thêm 10 lớp giáo dục công dân nữa. Cuộc sống thường nhật ở trường cải tạo có vẻ khá giống với những ngôi trường nằm ngoài lớp song sắt ấy. Từ ký túc xá và những bài kiểm tra, lớp bổ túc, cho đến kỳ thi bổ túc, mọi thứ giống hệt nhau.
Đến cả cái khuôn viên trường cũng bình thường nữa, nếu không kể đến những “Phòng huấn luyện”, một số căn phòng chuyên biệt, và những thiết kế nội thất đặc thù khác. Trốn ra ngoài thì rất khó, nhưng bù lại thì học sinh được tự do muốn làm gì thì làm ở trong khuôn viên trường.
Ví dụ như vào buổi trưa, các cá nhân được phép ăn trưa ở căn tin hoặc là từ những cửa hàng khác ở trong trường. Và trong cuộc đối thoại mới nãy của họ, Eiri có vẻ đang muốn mời Kyousuke đi ăn trưa.
Chẳng có thằng con trai nào mà không vui khi được một cô gái xinh đẹp như Eiri rủ đi cả, nhưng có một vấn đề. Đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn là một trong những tên giết người hàng đầu của lớp… chỉ đơn giản là một kẻ sát nhân thôi. Tuy nhiên, cái tên mà cô ta rủ đi ăn trưa lại là một kẻ đã thảm sát 12 con người.
Vấn đề không chỉ nằm ở lời tuyên án sai sự thật kia: Nếu cậu bất cẩn để lộ ra việc mình chưa từng giết một ai, tình hình hiện tại của cậu có thể xấu đi hoàn toàn. Kyousuke có thể sẽ bị giết ngay lập tức hoặc là sẽ “vô tình gặp tai nạn” tang thương. Lộ ra sự thật ấy chẳng khác gì tự sát cả, nhưng càng dành nhiều thời gian với một người như Eiri, cậu càng dễ mắc sai lầm.
“Nè, Kyousuke, nhanh lên. Ta chỉ có 1 tiếng thôi đấy.”
“À, xin lỗi… tôi đang có hơi biếng ăn. Chắc tôi sẽ đi đâu đó giết thời gian thôi.”
“...Ồ. Ừm thì, tôi cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng mà…” - Eiri khựng việc sửa móng lại, một số dụng cụ đã được cô cất đi, rồi cô hướng về phía Kyousuke. “Khi nào đổi ý thì cứ quay lại. Rồi, cậu đi đi.” Đôi má có hơi phụng phịu. Vậy là chối cô ta sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm sao?
Nếu đúng là thế, cậu cần phải rút lui nhanh. Kyousuke luống cuống rời khỏi chỗ ngồi. “À, ừm, tôi đi đây.” Nhưng cậu lại chẳng rời đi ngay. Không phải, là vì cậu ta muốn cảnh báo cô nàng một điều. “Mà nè, còn về cái thằng đó...”
“Thằng cha đó á? Ờm… kệ nó đi. Nếu nó dám gây chuyện thì tôi chiều nó luôn.” Kyousuke lo lắng về khuynh hướng ra tay của hắn, nhưng có vẻ Eiri chẳng để tâm đến chuyện đó.
“Thì tôi cũng nghĩ thế. Nhưng mà… cẩn thận vẫn hơn.”
Shinji đứng ngay bức tường ở cuối lớp học và nói chuyện với hai học sinh nam khác là Usami và Oonogi— một tên có cái lưng gù ghê rợn và người còn lại để kiểu tóc Dreadlock cùng với nước da ngăm đen. Đứng nói chuyện với nhau, nhưng đôi khi họ cũng liếc sang chỗ Kyousuke với những con mắt đầy mưu mô.
Như một người đàn ông, cậu chẳng thể để Eiri ở lại trong tình huống thế này được, nhưng bản thân là một công dân lương thiện bình thường, cái cảm giác muốn tránh xa một kẻ giết người có phần mãnh liệt hơn. Dù bị gọi là hèn nhát thì cậu cũng kệ.
“G-Gặp… lại sau?”
“...Ừm, rồi. Gặp sau.”
Bị nỗi sợ chiếm ưu thế, Kyousuke chấm dứt cuộc đối thoại với Eiri, cậu vẫy tay một cách hời hợt với Shinji và được đáp trả lại bằng một cú vẫy đầy hoan hỉ, rồi nhanh chóng rời đi.
Tạ ơn trời đã cho con trốn ra ngoài toàn vẹn. Nhưng dù có được vài khoảnh khắc ngắn ngủi để hít thở, thì Kyousuke biết rằng cậu vẫn chưa thể hạ thấp sự cảnh giác của mình. Hành lang mở ra trước mắt mang theo vài hàng cửa sổ dài nhét đầy song sắt. Giống như bề mặt tường ở lớp học, những bức tường này cũng bị bao phủ bởi chữ và hình vẽ chằng chịt.
Kyousuke sải bước về chốn hành lang đông đúc, cậu cố gắng tỏ vẻ tự tin, với hy vọng sẽ phần nào giấu đi sự kiệt quệ bên trong. Thật sự là thế sao? Rằng từng người ở đây đều đã từng giết người? K-khốn kiếp… Cậu cố không nhìn vào mắt của bất cứ ai.
Cơ sở vật chất tại Ngục Viện Cải Tạo được chia làm ba tòa nhà chính: hai tòa mới bốn tầng, và 1 tòa cũ hai tầng. Cái tòa cũ nằm đâu đó tách biệt khỏi hai tòa còn lại và gần như sắp thành cái tàn tích đến nơi. Đây cũng chính là nơi Kyousuke và những học sinh năm nhất khác bị giam giữ.
Phòng học thì ở tầng thứ hai, còn tầng trệt gồm có phòng y tế, cửa hàng nhà trường, và căn tin nữa— ngay cả đến ăn uống cũng bị tách biệt khỏi những học sinh năm hai năm ba. Và có vẻ như ngoại trừ những căn phòng đặc dụng như phòng gym và võ đường, thì đám năm nhất của cậu đang bị cô lập hoàn toàn. Sự thật là Kyousuke cũng có cảm giác rằng cậu vẫn chưa bắt gặp một đàn anh đàn chị nào cả.
Thật ra mình cũng đoán được tại sao tụi mình lại bị giam xa tới vậy rồi. Ngục Viện Cải Tạo là nơi để tôi luyện lại những tên giết người này. Bên trong bức tường này, mối nguy hiểm tiềm tàng nhất chính là những tên năm nhất chưa qua cải tạo. Đội ngũ học viện có lẽ đã cho rằng, nếu để bọn năm nhất tương tác với những người đã qua cải tạo thì sẽ gây ra một loạt những rắc rối khó đỡ. Nên họ phải nhét cái đám này vô một tòa riêng như một cách để che đậy cái đống rác thải này đi.
Ể!? C-con nhỏ đó! Đô con vãi! Như kiểu đô vật chuyên nghiệp ấy! Còn thằng cha kia nữa… người ngợm toàn hình xăm đến nỗi thằng chả như hóa màu xanh lá vậy!! Có vẻ như mấy người bên lớp B cũng toàn những tên ác quỷ kỳ lạ cả. Không có đứa nào mang ánh mắt vô tội cả— một số đôi mắt còn ánh lên vẻ ma mãnh, một số thì mờ mịt sau những lớp tội lỗi. Hử? Cái tiếng éo gì đây…? Tiếng bước chân!? Đừng nói là có đứa nào đuổi theo mình đấy nhé!
Kyousuke lướt nhìn xung quanh và nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu hạt dẻ đang dạy hết tốc lực trên hành lang— đó là Maina Igarashi, cô bé mít ướt lúc nãy, và cô đang tông thẳng về phía cậu với đôi mắt nhắm tịt, đầu ngã ra sau, cùng với tiếng gào khóc từ tận cùng lá phổi.
“Áaaaaaaaaaaaaaaaa! Thua, chịu thuaaa! Con muốn về nhàaaaaa!”. Rồi cô bé tự vấp chân mình và ngã chổng vó thẳng vào Kyousuke khi cậu vẫn đang quá bối rối không kịp tránh né. Cả hai sau đó tung bay.
“Ui da… là… là cậu đấy à, Igarashi?” - Kyousuke bị đau đầu dữ dội, cậu dần khôi phục lại rồi dò xét thiệt hại gây ra. “Ế!?”. Cách đó chừng 1 mét, Maina cắm mặt xuống lớp vải sơn lót sàn, còn mông thì chỉ lên trên. Chiếc váy bị tốc ngược cả ra khiến chiếc quần lót kẻ sọc đen trắng của cô bị lộ ra hoàn toàn, nhưng có vẻ cô chẳng quan tâm.
Những học sinh đi ngang qua đều phải nhìn lại và thủ thỉ bàn tán với nhau, nhưng Maina vẫn kiên định trong tư thế đó, chiếc quần lót vẫn bị lộ ra cho cả thiên hạ chiêm ngưỡng.
Kyousuke hồi tỉnh lại rồi chạy vụt về chỗ cô. “Này! Cậu ổn không? Đứng dậy nổi chứ?”. Trong lúc giúp cô bé đứng dậy thì cậu cũng sửa lại chỗ áo váy lộn xộn của cô.
“Ư hư…” - Maina rên rỉ, thở dài những tiếng não nề.
Kyousuke đang tạm thời yên tâm thì cô gái nhỏ lại gào lên khóc lóc. Thôi nào, đừng có khóc nữa! Cậu chà xát gáy đầu của mình như thể bất lực. “Ừm… cậu có thể nói tôi nghe cậu bị đau ở đâu được không? Thì nếu mà có bị thương, tôi sẽ dìu cậu xuống phòng y tế. Nếu cậu đứng lên được ấy. Còn không thì, tôi có thể cõng cậu…” Khi cậu đặt một tay lên đôi vai nhỏ nhắn ấy, Maina co cứng người lại.
“Ể ể!? …Hẻ? À… s-sin lỗi. Ì-ình ổn gồi” - cô khịt mũi, cố hết sức dụi đi những giọt nước mắt. Rồi cô chậm chạp đứng dậy, có vẻ chẳng bị thương tật gì. Nhưng có vẻ cô bé đang gặp rắc rối gì đó.
“Cậu kể tôi nghe có chuyện gì được không?” - Kyousuke yêu cầu cô. “Mấy tên khốn trong lớp mình định làm gì đó à?”
“Hửm? A-à…” - Maina đáp lại. “K-không phải thế, chỉ là c-c-cô gái mà g-giết sáu người ấy, tự nhiên bắt chuyện với mình. Cậu ấy bảo là ‘Có muốn ăn trưa chung không?’ N-Nhưng… nhưng mà đôi mắt cậu ấy sắc nhọn và đáng sợ lắm… nên mình đã phản xạ trả lời lại rằng ‘Mình xin lỗi’, và cậu ta càng lườm dữ dội hơn nữa… Mình tưởng cậu ta định giết mình, nên là—”
“...Nên cậu đã bỏ chạy à? Tôi hiểu rồi.” Kyousuke gật đầu với một nụ cười cay đắng. Cậu hoàn toàn thông cảm cho cô bé. Sát Nhân Máu Tươi— Eiri— thật sự có một luồng khí xấu xa bao quanh cô ta. Tất nhiên là cái hồ sơ tội phạm của cô ta chẳng cải thiện được chuyện đó tí nào rồi, nhưng tưởng tượng bị đôi mắt đỏ rỉ đó lườm vào đi, chẳng khác gì có một con dao đẫm máu chĩa thẳng vào người cả. Ai mà không muốn bỏ chạy cơ chứ?
Maina lấy ra một chiếc khăn tay hồng nhạt rồi vùi gương mặt lấm lem nước mắt của cô vào nó, rồi lại tiếp tục nói “Ôi… Mình không biết phải làm sao nữa… Mọi người xung quanh mình ai ai cũng đáng sợ. Mình không hề muốn bước chân đến đây chút nào, nhưng tại sao… thật tàn nhẫn… quá quắt…” Cô co cụm người lại rồi lại nấc nghẹn lên.
Kyousuke hạ tay xuống vai cô. “Tôi cũng vậy, Igarashi à… Tôi không hề muốn đến đây chút nào!”. Ngẩng mặt khỏi chiếc khăn tay, Maina nhìn cậu bằng đôi mắt ngấn lệ. “Những kẻ xung quanh tôi toàn là mấy tên giết người điên loạn, tôi chẳng biết bản thân nên làm gì nữa… Nhưng cậu thì khác! Cậu cũng giống tôi, cũng là một người bình thường. Hay nói cách khác, chúng ta là bằng hữu. Là bạn bè!”. Kyousuke nắm lấy tay của Maina và mỉm cười.
“P-phải! Chúng ta là bạn bè!”. Cô nắm lấy đôi tay cậu. “Cuối cùng… cuối cùng mình cũng tìm được một người bình thường! Tuyệt… thật tuyệt… oa… Oaaaa!”. Cảm xúc bùng phát, những giọt lệ đong đầy hạnh phúc đẫm ướt đôi mắt cô.
Sự nhẹ nhõm như ào vào lòng Kyousuke. Cuối cùng! Mình ít nhất cũng có được một người bạn bình thường trong cái địa ngục này. Cậu đã phải cố hết sức chỉ để không nhảy múa hân hoan tại chỗ. “Ha ha. Nè, lau sạch nước mắt đi nào? Chắc giờ mắt cậu mờ căm không thấy gì luôn ấy.”
“...Ế? À phải, mình không thấy gì thật. Khịt… Mình lau ngay đây! Ừm, ừm!”. Maina bỏ tay cậu ra rồi bắt đầu lấy chiếc khăn tay thoa nhẹ mắt. Động tác này làm Kyousuke nghĩ đến một loại động vật nhỏ nhắn đang lấy tay dụi mặt; khung cảnh ấy khiến cậu phải đem lòng quý mến. Nhìn gần thì Maina càng dễ thương hơn nữa. Kyousuke ngây ngất. Đôi má cô gái nhỏ trông thật mềm mại một cách quý phái.
“Được rồi! Khi nào cậu sẵn sàng thì chúng ta hãy cùng đi ăn trưa nhé! Căn tin hay cửa hàng nhà trường, chọn đi nào Maina? …Ồ, xin lỗi. Tôi lỡ gọi thẳng tên của cậu ra rồi! …À nhưng cậu có thể gọi tôi là Kyousuke là được rồi, nhé? Nói sao nhỉ… cậu có muốn tôi bảo vệ cậu không? Đâu có cách nào để trốn khỏi nơi này đâu? Vậy nếu ta cùng hội cùng thuyền, sao không trở thành bạn tốt nhỉ—”
“Éeeeeeeeee!? K-kakaka… kami… Kamiya Kyousuke!? Ể… ế!? Á trời ơiiiiii!!”. Co người cái rụp, Maina lấy ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Kyousuke.
“Hả…?”
Tầm nhìn của cô không bị nước mắt làm mờ nữa, Maina giờ đã nhận ra người đang trò chuyện với cô là ai. “Éeeeeeeeee!? Đ-đ-đừng… làm ơn đừng có giết tôi màaaaa! Cậu muốn tôi làm gì cho cậu cũng được! Làm ơn! Làm ơn đi, chỉ cần tha cho cái mạng này thôi! Tôi có một cái mạng thôi đóoooo!” - Cô gái lại gục mặt xuống sàn vải lát, khóc nấc và run rẩy trong sự kinh hoàng một cách đáng thương.
Kyousuke gấp rút nói, nhưng vẫn giữ chất giọng êm dịu nhất có thể. “À đâu có, cậu nhầm rồi. Tôi đâu có định giết cậu— Tôi chẳng định làm gì cả, thật đấy! Nên làm ơn, hãy bình tĩnh lại nhé? Tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi cũng hết chịu nổi cái chỗ này rồi, giống như cậu thôi. Tôi cũng bị kẹt lại cái nơi này nè, nhớ không? Cậu hiểu mà ha?”
“Ừm… phải” - Maina rít lên. “Tôi h-h-hiểu rồi. C-cậu giết bấy nhiêu người là vẫn chưa thỏa mãn đúng không?”
“Chuẩn rồi.” Kyousuke đảo mắt đi. “Tôi giết liền 12 người liên tục luôn, nhưng cậu biết tôi đã thấy thế nào không?” - giọng điệu có phần chua chát hơn cậu tưởng. “Tôi đang không biết là lần tới có thể tăng chuỗi xác này lên nữa không! Ừm, chắc chắn là phá được kỷ lục đấy. Nhưng rồi lại bị bắt, phiền quá đi! Chưa có thỏa mãn gì hết… Và cậu hiểu nhầm hết rồi nhé!”
“Éeeeeeeeee! Hắn tháo cái mặt nạ giả tạo đó ra rồiii!!”
“Mặt nạ gì đâu, đùa thôi mà! Mà hơn hết, ngay từ đầu thì—”
Vụ án sát hại 12 người đó, tôi bị oan mà.
Khoảnh khắc cậu suýt để lộ bí mật của mình, Kyousuke ngậm chặt miệng lại. Một số học sinh bị thu hút bởi sự náo động của cả hai mà đứng chung cụm lại và quan sát. Cậu không được phép để bọn chúng nghe thấy sự thật đó; nếu Kyousuke muốn giải thích mọi việc cho Maina, thì phải tìm chỗ nào đó riêng tư hơn mới được.
“Ý là, chuyện cũng phức tạp lắm.” Cậu lại vươn tay về bờ vai run rẩy của cô bé. “Hay giờ ta rời khỏi đây trước đã? Tụi mình cũng kéo hơi nhiều người đến coi rồi…”
“Hả!? L-làm ơn đừng có đụng chạm tôi! Chẳng đời nào tôi lại đi cùng cậu cả! Tại vì cậu là tên tội phạm suy đồi đã giết sạch 12 người màaaa! Áaaaa!”
Maina quay đầu rồi vụt chạy đi, dù bị vấp vài ba lần nữa rồi biến mất ở một ngã rẽ trong khi vẫn đang gào thét. Chiếc khăn tay màu hồng mà cô để quên khi vội chạy trốn đang lượn lờ đáp đất khi những tiếng chạy loạn xạ và tiếng khóc lóc của cô bé dần biến mất. Cả cái hành lang sau đó bị nhấn chìm trong sự im lặng đáng lo ngại, và rồi…
“...12 người? Thằng cha đó, hắn giết tận 12 người? …Đ-đùa đấy à?”
Sự im lặng chấm dứt, hành lang ngay lập tức tràn ngập tiếng học sinh bàn tán ồn ã trong phấn khích.
“12 người!? Ể, cái… thật luôn à?? Đúng là hắn ta có gương mặt hung hăng thật, nhưng…”
“Thằng chả trong lớp A đó. 12 người thì kinh khủng bỏ mẹ rồi? May mà mình học lớp B…”
“Nhiều đến thế sao… quá dữ! Nghe mà tưởng cậu ta giết chết con tim mình luôn rồi. Ớ hớ!”
“Hả—!? Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nào, tay trái của ta! …À, ta biết chứ. Chúng ta rồi sẽ chôn sống hắn. Nhưng thời điểm thì lại chưa chín muồi. Anh dũng, quật cường lên nào, hỡi Azrael!”
Tiếng la hét cứ tiếp tục kéo dài, và Kyousuke bất lực hoàn toàn. Tệ hết mức rồi… giờ thì ai ai cũng biết chuyện này! Hoàn toàn không phải là diễn biến mà mình muốn! Nhưng mà… bọn nó có vẻ… khiếp sợ mình.
Cậu nhặt chiếc khăn tay bị bỏ lại rồi ấn một tay lên cái trán đang nhức nhối của mình. Việc Maina hiểu lầm như vậy cũng không phải vô lý, nhưng giờ mọi thứ sẽ có phần khó khăn hơn cho cậu. Cái danh Đồ Tể Nhà Kho giờ đã nổi như cồn trong cái trường này rồi. Ít nhất thì nó cũng khiến cho những tên cặn bã vô lại không làm phiền cậu nữa.
“Ê! Này, này, đợi chúttt!” - một đôi bàn tay to lớn vỗ lên vai cậu.
Cái gì—!? Từ đâu ra vậy? Nhưng cái giọng đó… là nữ… hay là nam?
“Ê nèeeee. Tớ đang nói chuyện với cậu đấy! Chậc."
Kyousuke quay đầu lại nhìn cô gái to lớn ăn vận thời trang đường phố lòe loẹt. Cô ta cao phải trên mét 8, với đôi vai dài rộng, và bộ đồng phục bị cắt xẻ nhiều chỗ khác nhau, như để chứa đựng hết cái thân hình hộ pháp đó. Bên dưới mái tóc vàng cắt ngang đó, đôi mắt của thứ sinh vật đồ sộ này đang lườm thẳng vào Kyousuke, màu đỏ hồng nhuốm trên đôi gò má thô kệch đó thể hiện rõ sự hứng thú của cô. Cô gái này làm cậu nhớ đến một đô vật chuyên nghiệp, Bob Xpp.
“...Ể!?” - Kyousuke, hoàn toàn cạn lời, né xa cô ta ra.
Và như thế, cô gái nhìn giống Bob Xpp cùng với mái tóc Bob đó— cậu quyết định gọi cô là “Bob”— bước đến bằng đôi chân trông như hai khúc gỗ đó để rút ngắn khoảng cách với cậu. “Cậu nói tên mình là gì? Nếu được, thì cậu có thể trở thành bạn với tớ—”
“Thôi, tha.”
“Hả—?” - trước khi kịp lấy cánh tay to lớn đó nắm lấy Kyousuke, cậu đã cong đuôi lên chạy mất, chỉ có tiếng gầm khàn khàn nhưng mang vẻ tán tỉnh của cô với tới.
“Đợi tớ vớiii! Tớ vẫn chưa biết tên cậu màaaa!”