Q. Cuộc sống thường ngày của học sinh thì ra sao?
A. Cơ bản thì chẳng khác gì so với những ngôi trường ở bên ngoài cả. Người ta thường hay miêu tả ngôi trường như là một ngôi trường nội trú dành cho những tên du côn cùng với những vị giáo viên khắc khe như là quỷ dữ vậy. Như theo lẽ thường, thứ Bảy là ngày nghỉ. Lao động khổ sai thì thay cho hoạt động câu lạc bộ. Vi phạm nội quy trường học thì đồng nghĩa với việc bị đánh cho gần chết. Những kẻ có ý định chạy trốn sẽ bị bắn chết... Chà, tôi cho là không chỉ có chút khác biệt không thôi đâu.
"Này, mày nghe thấy gì chưa? Trong đám năm nhất hiện giờ có vẻ như có một tên mà đã giết mười hai người rồi đấy."
"Mười hai sao!? Không đời nào. Làm sao mà chuyện đó lại có thể cơ chứ... Chết tiệt, tên đó là số một của năm nay sao?"
"Nhiều khả năng là thế. Và mười hai người một lúc đấy, tao nghĩ thế. Tổng số thì ít hơn Sát Nhân Công Chúa, nhưng dù sao thì cô ta cũng là kẻ giết người hàng loạt... Nhưng chắc chắn hắn sẽ là một đối thủ lớn cho cô ta trong phần ác độc, đúng không nào?"
"Đ-Đúng thế... Nhưng chuyện đó đã là quá khứ rồi. Nói về tính độc ác hiện giờ thì tao nghĩ chắc chắc tên này sẽ thắng."
"..."
Bị nhốt trong một buồng vệ sinh phủ đầy chữ graffiti, Kyousuke thì đang ngồi trên chiếc bồn cầu với hai đầu gối rút cao đến tận ngực mình.
Sau khi bỏ chạy trối chết, lảng tránh mọi người trong phòng vệ sinh nam trong dãy trường mới, hàng chục phút đã trôi qua. Trong suốt quãng thời gian này, các cuộc trò chuyện diễn ra ở phía bên kia của cách cửa buồng thì gần như đều là về Kyousuke cả.
Thành quả lớn lao của Kyousuke có vẻ như là đã lan truyền tới tận học sinh khối trên luôn rồi.
Bị ép buộc trái với mong muốn của bản thân mình để biết về một học sinh khối trên, người mà đã giết còn nhiều hơn con số mười hai nữa, Kyousuke thậm chí còn chán nản nhiều hơn nữa.
(... Hừ. Mình chẳng có cơ hội để mua bữa trưa rồi. Đói thật. Định mệnh đang đùa giỡn với mình chắc.)
Nắm chặt chiếc khăn tay dễ thương màu hồng, Kyousuke ôm cái bụng đang sôi lên của mình.
Còn có nhiều bài học và lao động khổ sai đầy khắc nghiệt hơn nữa đang đợi cậu vào buổi chiều. Sống sót với một cái bụng rỗng thì sẽ khó nhằng đây...
Ngay vào lúc này đây, trí óc của Kyousuke bỗng loé lên một câu hỏi. Lúc này là mấy giờ rồi thế?
Nụ cười đầy tàn độc của Kurumiya hiện lên trên đầu Kyousuke.
—Chết tiệt. Ngay tức thì, cậu cảm thấy sức sống của mình biến đi đâu hết.
Giờ nghỉ trưa thì đáng lý ra chỉ được chính xác một giờ đồng hồ mà thôi. Thậm chí là lại chẳng có đồng hồ đeo tay hay treo tường nào nữa và việc biết chính xác thời gian thì là chuyện không tưởng, điều này càng chồng chất thêm vào sự lo lắng và hoảng loạn của cậu nữa.
Trước khi cậu kịp nhận ra thì phòng vệ sinh đã trở nên yên ắng mất rồi.
"Chết chưa! Nếu mình không nhanh chóng quay về..."
Kyousuke mở tung cánh cửa và phóng ra ngoài, loạng choạng. Nhưng chỉ được nửa đường, cậu ngã ầm xuống ngay cổng ra. Kyousuke cuống cuồng ngồi dậy và lao đi một cách tràn đầy năng lượng trước khi lấy lại được thăng bằng một cách hoàn chỉnh.
"—Pu!?"
Đột ngột nhìn lên, cậu cảm thấy khuôn mặt của mình đổ vào một cảm giác đầy mềm mại. Tầm nhìn của cậu bị chắn một cách hoàn toàn.
Tất cả những gì mà cậu nghe được thì chỉ là một tiếng hét "Kyah!?" đầy đáng yêu. Mặc dù khuôn mặt cậu thì bị bao bọc bởi một cảm giác không thể nào miêu tả được và hương thoang thoảng của xà phòng, cậu ngay lập tức nhận ra rằng 'Ôi không'.
Như thể đẩy ngã người mà cậu đã đâm sầm vào, Kyousuke ngã xuống hành lang.
""...""
—Yên lặng.
Khuôn mặt của Kyousuke vẫn chìm trong cái vật thể đầy mềm mại và thơm ngào ngạt ấy.
Bởi vì cái cảm giác quá ư là thoải mái, mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, Kyousuke gần như là ngủ gục một cách trực tiếp. Vậy ra đây là thứ mà người ta gọi là trốn khỏi thực tại đây sao. —Aa, Ayaka. Onii-chan đây thật là mệt quá...
Ngay khi tâm trí của Kyousuke đang dần biến mất, cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ phía trên đầu mình.
"...Xin lỗi. Chẳng phải là đến lúc cho cậu tránh đi rồi sao? Khỏi ngực mình ấy."
Khó để giải thích, đó là một giọng nữ cao nghèn nghẹn nhưng đầy thanh thoát.
Ban đầu thì trí óc của Kyousuke thất bại trong việc xử lý những lời của cô ấy. Sau đó từ từ, sau một lúc, cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra.
(Ng-Ngực sao? Thảo nào nó lai mềm mại đến thế— THÔI CHẾT RỒỒỒỒỒỒỒI!?)
Kyousuke theo phản xạ mà ngẩng mặt mình lên sau đó ngay lập tức nhảy ra nơi khác và quỳ xuống, phủ phục trên sàn và dán chặt trán mình xuống hành lang.
"Cám ơn vì màn thết đãi!... Chờ đã, đó không phải là thứ đúng đắn để nói! Tôi đây đời đời cảm kích! ...Không, cũng không đúng! Tôi vô cùng xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi!!!"
Dưới ảnh hưởng của cơn hoảng loạn và sự phấn kích, Kyousuke nói nhầm liên tục. Liền ngay sau đó cậu cảm thấy mặt mình nóng lên hừng hực như thể đang bốc cháy vậy. Lần đầu tiên sau khi đến ngôi trường này, cậu thực sự cảm thấy muốn chết thật đấy.
Sẵn sàng để bị gán cho những cái tên như là 'Biến thái!' 'Sàm sỡ!', vân vân, cậu nhắm nghiền mắt lại trong sự cam chịu.
"Hừm. Không có chi, mình đoán dó là điều mình nên nói? ... Dù gì thì hãy ngầng đầu cậu và đứng dậy trước đã. Việc trò chuyện trong khi ngồi ở hành lang thì chẳng đứng đắn đâu, đúng không nào?"
Một giọng nói lịch sự vang lên từ bên trên.
Cảm thấy khó xử bởi lời đáp lại đầy bất ngờ, Kyousuke từ từ mở mắt mình ra.
"...Hở? À, ha... C-Cậu nói đúng...?"
Những gì đập vào mắt cậu trước tiên là một đôi dép đi trong nhà màu trắng. Tiếp theo là những đường cong của một đôi chân đầy đặn.
Dọc theo những đường cong mềm mại của đôi chân xinh đẹp, chẳng quá béo cũng chẳng quá gầy, tiếp đến là một chiếc váy ngắn màu xám, theo sau là một sự hẹp lại của những đường cong ở eo.
Từ một nơi nào đó, một tiếng động "shuko.." không mấy dễ chịu được nghe thấy.
"Tạ ơn Trời, thật là. Tất cả là do lỗi của cậu vì đột ngột nhảy ra ngoài, khiến mình giật mình đấy. Bởi vì cậu cứ ở lì trong nhà vệ sinh quá lâu, nên mình nghĩ rằng đã đến lúc đi gọi cậu. Thế rồi cậu lại đâm sầm vào mình... Mình mừng là chằng có ai bị thương đấy. Mấy em này thì thường cản trở mình, nhưng thỉnh thoảng cũng tiện lợi đấy chứ, đúng vây. Chị đã nhìn mấy em với cái nhìn khác rồi đấy, ngực của chị ơi."
Nói điều đó, cô gái đứng thẳng người lên cùng với một tiếng hét khe khẽ.
Được nâng đỡ bởi đôi tay đang bắt chéo của cô ấy, chúng lắc lư và rung lên, càng nhấn mạnh thêm sự hiện diện của chúng nữa. K-Khủng hoảng thật...
Mặc dù Bob mà Kyousuke có đụng mặt trước đó thì cả cơ thể cô ta to lớn một cách bất thường, nhưng chỉ có phần ngực của cô gái này đây thì to lớn một cách bất thường. Chẳng phải là chúng giống như dưa hấu hay sao—Kyousuke không thể nào không tự hỏi mình về kích cỡ của chúng.
Hơn nữa, bên dưới chiếc áo khoác không gài nút của cô ấy chẳng phài là một chiếc áo cánh mà là một chiếc áo parka xanh nhạt và một chiếc áo không tay sát nách màu đen. Phần nhô lên ra thì còn tăng thêm phần nhấn mạnh nữa.
(Khuôn mặt mình đã vùi trong đấy suốt vừa này đấy sao? C-Chết chưa...)
Một phần của chiếc quần của Kyousuke bắt đầu căng lên. Ngay vào đúng khoảnh khắc đấy, cô gái hỏi trong sự kinh ngạc.
"Nhân tiện đây, cậu có thể nhanh chóng đứng dậy được không? Cậu định ngồi ở đấy đến bao lâu nữa đây?"
"Hở? Ừ, xin lỗi..Nói theo cách khác thì tôi đã đứng lên rồi. Hahaha..."
"...Theo cách khác? Mình chẳng hiểu lắm, nhưng sẽ thật tuyệt nếu như cậu đứng lên theo cách mà mình đang đề cập đến."
"Xin lỗi, nhưng cậu có thể đợi một chút nữa được không? Tôi sẽ bắt nó xuống ngay đây."
"...Xuống? Không, mình muốn cậu lên cơ mà. Thế thì, hãy nói theo cách này vậy, trong khi cậu vẫn còn đang lên theo nghĩa nào đó, cậu không thể đứng lên theo nghĩa mình nói, có phải ý cậu là như thế không?"
"Ừ, cơ bản là thế... Vì thế như tôi đã nói, xin hãy chờ tôi một chút."
"Hồ... Không thể tránh được vậy. Mình sẽ chịu đựng một chút lần này vậy."
"Ồ, cảm ơn cậu. Mình sẽ bắt nó xuống nhanh nhất mình có thể đây."
...Nhân tiện đây, cuộc hội thoại này thì hoàn toàn điên khùng đấy. Cuộc trò chuyện này quá là ngu ngốc đến mức tôi thực sự muốn đào một lỗ mà trốn dưới đó đấy.
Kyousuke chịu đựng cảm giác đầy tồi tệ của mình và cố gắng làm dịu cảm giác hứng tình cùa mình, rồi sau đó cậu bình thản nhìn lên.
Ngay lập tức, cậu trông thấy khuôn mặt của cô gái.
—bị che lại bỏi một chiêc mặt nạ độc màu đen kịt.
"...Hả?.... Cái quái gì thếếếếếếếếếế!?"
Kyousuke nhìn lại lần nữa, một cách chắc chắn...Quả thật vậy, chẳng phải là ảo giác gì cả.
Khuôn mặt của cô gái thì hoàn toàn bị che đi bỏi một chiếc mặt nạ mà trông như là một chiếc mặt nạ độc vậy.
Một bình thở hình trụ thì vươn ra từ phần miệng trong khi phần che mắt thì lại được gắn chặt bỏi những miếng nhựa trong. Mái tóc bạc, gợi nhắc đến một con nước chảy, thì lại nhô ra từ phần hở của chiêc nón trên áo porka che trên đầu cô.
Thậm chí là đôi tai của cô ấy cũng bị che lại một cách hoàn toàn bởi chiếc tai nghe khổng lồ mà cô ấy đang đeo.
Một tiếng thở(?) nghe như "shuko..." phát ra từ phần miệng thoáng khí của chiếc mặt nạ độc.
"Trời đất. Hét lên khi thấy khuôn mặt của một cô gái... Như thế thì rất là thô lỗ đấy. Cho dù mình đây có xinh đẹp đến mức ngoài giấc mơ hoang dại nhất của cậu, thì cậu cũng không nên làm như thế chứ. Hừ!"
"...Xinh đẹp? Không, tôi đây chẳng thể thấy bất kì thứ gì cả đấy."
Bởi vì cô ấy đang đeo một chiếc mặt nạ đầy kì hoặc, nên việc thấy nét mặt của cô ấy là hoàn toàn không thể.
Bất kì ai khác cũng sẽ hét lên nếu như họ gặp phải con ngươi như thế này đây. Mặc dù Kyousuke đã chạm trán đủ loại kì hoặc ngày hôm nay, nhưng khi nói về ngoại hình thì sự bất thường của cô gái này đây chắc chắn là một đối thủ mạnh đấy.
Nhưng dù thế, Bob vẫn hơn cô ấy một chút. Kyousuke ước ao từ tận sâu trong tim minh rằng chẳng có dính líu gì đến cô ấy cả.
Tuy nhiên, cô gái mang mặt nạ độc này đay lại chẳng biết được Kyousuke đang nghĩ gì và nói:
"Ồ, nhắc mới nhớ, mình vẫn chưa giới thiệu bản thân nữa. Mình là Hikawa Renko, học sinh ở Lớp B Năm Nhất. Mình đã nghe những lời đồn về cậu rồi. Cứ cho là, cậu cũng đã để lộ ra số lượng giết là mười hai người luôn phải không?"
Có vẻ như cô gái mang mặt nạ này—Renko—thì cũng bị thu hút bởi những lời đồn của Kyousuke.
Tuy nhiên, Kyousuke phát hiện ra một vấn đề tiềm ẩn với cách chọn lời nói của Renko.
—Cũng đã để lộ ra số lượng giết là mươi hai người luôn phải không? Chuyện quái gì với cái cách nói chuyện nửa úp nửa mở thế kia?
Cậu nhìn vào mặt của Renko, nhưng chiếc mặt nạ độc lại giấu đi vẻ mặt của cô ấy một cách hoàn hảo. Phần che mắt thì lại giốn như những chiếc kính mát cùng với chất liệu chắn ánh sáng vì thế thậm chí là đến cả đôi mắt của cô ấy cũng chẳng thể nào thấy được.
Bên dưới cảm giác đầy khinh khủng này, Kyousuke thì bị dính với việc lục lọi trí não cậu về việc phải phản ứng ra sao.
"...Ồ? Nhắc mới nhớ, giờ nghĩ trưa sẽ sớm kết thúc. Giáo viên của lớp B thì rất ư là nghiêm khắc trong việc đúng giờ giấc. Mình rất tiếc nhưng mình phải đi đây."
Renko thở dài một cách tiếc nuối. Mặc dù bị nghẹn và khó có thể nhận ra, nhưng đó là cảm xúc duy nhất mà Kyousuke có thể nhận ra được từ âm thanh đó.
"Vì thế đây là yêu cầu cuối cùng của mình. Nếu được với câu, thì cậu có thể cho mình biết tên của cậu không?"
"Hửm... Tên? Tên của tôi sao. Chà..."
—Kyousuke cảm thấy khó xử. Vì cô ấy đã vào nhập học ngôi trường này thì không còn nghi ngờ gì nữa cô ấy cũng là một kẻ giết người bị kết án.
Lý trí của Kyousuke vang lên lời cảnh báo. Nhưng mặc khác...
"Nếu cậu không muốn thì cũng không sao, cậu biết chứ? Mình sẽ chẳng căm ghét cậu đâu, vì thế cậu cứ đi đi nếu như không cậu không muốn nói ra. Tuy nhiên, mình đây sẽ khóc xối xả một mình khi mà mình về đến lớp học và có thể sẽ chết đuối trong nước mắt của mình, tuy nhiên... cậu không cần phải đề cho điều đó làm cắn rứt lương lâm đâu. Bởi vì tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ quyết định của cậu mà thôi. Nói cách khác, cậu sẽ quyết định chuyện sống chết của mình, đó là vấn đề ở đây."
"...Này. Đó là một lời đe doạ trắng trợn đấy."
"Không, không phải là một lời đe doạ đâu. Cậu không hiểu được câu nói đùa được sao? Theo lôgic bình thường thì ai mà thực sự lại chết đuối vì nước mắt của chính mình được cơ chứ? Cậu thật sự nghĩ rằng quý cô này đây lai sẽ khóc nếu như bị đá bởi một đứa con trai, những tên như cậu sao? Mình đây có một trái tim vô cùng bao la và thanh khiết, có khả năng hiểu được câu nói đùa một cách nghiêm túc đấy, cậu biết chứ?"
"...Tôi hiểu rồi. Thế thì tôi đi đây."
"Hức...Phù...U oa...Hức...."
"Cô đang khóc thật đấy sao!? N-Này—"
"Phù... Hức... Gần đây thì mình đang bị di ứng mũi theo mùa thôi."
"Không đời nào, đồ đeo mặt nạ độc dối trá kia. Chẳng cớ bất kì cái gì phòng vệ trước phấn hoa tốt hơn cái thứ trời đánh này đây đâu."
"Nói đúng lắm. Cái cớ vừa nãy đó thì có hơi lố đà, foosh."
Foosh có lẽ là một tiếng cười.
Kyousuke thở dài và đứng dậy. Rõ ràng là cậu muốn thoát khỏi nhanh nhất có thể—nhưng mặc dù cảm thấy hơi khó xử, cậu vẫn thấy cô gái mang mặt nạ độc này đây thì thân thiện và dễ gần một cách không ngờ.
Có lẽ ẩn bên dưới bề ngoài đáng báo động kia, nội tâm cô ấy thì là một người mỏng manh nhưng lại bình tĩnh, ngây thơ nhưng thấu hiểu. Do đó, Kyousuke do dự.
—Mình có nên dính đến Renko ở đây hay không?
Vào khoảnh khắc đó, trong khi Kyousuke vẫn còn đang chống cằm chìm đắm trong suy nghĩ, Renko hét lên câu "Được thôi!" một cách đầy nặng lượng với cậu.
"Mình hiểu rồi. Thấy cậu có vẻ lo lắng, không thể nào tránh được vậy... Mình sẽ cởi nó ra."
"Ơ...Cởi nó ra? Cậu sẽ cởi nó ra sao!?"
Lời đề nghị đầy bất ngờ khiến cho Kyousuke nhìn về phía mặt của Renko trong cơn sốc.
Bị che đi bởi chiếc mặt nạ nặng nề, Renko gật đầu một cách chắc chắn.
“Đúng vậy, mình sẽ cởi nó ra. Đây là để thể hiện lòng chân thành của mình. Như thế có được không?”
“Ừ...Tôi nghĩ chuyện đó thì tốt đấy.”
—Chuyện này thật sự khiến mình ngạc nhiên đấy. Thật là một người thành thật một cách đáng kinh ngạc mặc dù lại là một kẻ giết người bị kết án.
Mặc dù cảm thấy khó xử bởi sự bất hợp lý giữa ngoại hình của Renko và tính cách bên trong, nhưng Kyousuke vẫn cảm thấy nhịp tim của cậu tiếp tục tăng lên.
“Umm, vì thế…M-Mình sẽ cởi nó ra vậy, được không? Chuyện này rất là xấu hổ, nhưng mình sẽ cố hết sức để chịu đựng!”
“Đ-Được thôi!”
Kyousuke phát ra tiếng một cách đầy lo lắng, nuốt ực nước bọt.
Giữa sự im lặng, trước hết Renko kéo chiếc mũ trùm của mình xuống.
Mái tóc màu bạc bóng mượt, mềm mại của cô ấy phấp phơ và rũ xuống, tỏa ra một hương thơm mùi xà phòng.
Sau đó, Renko từ từ cởi bỏ chiếc áo khoác của mình, rồi mở toạc phần phía trước của chiếc áo parka của mình ra. Được nâng đỡ bởi một miếng vải mỏng manh, ngực của cô ấy khẽ lung lay bởi sự tác đông. Thế rồi cuối cùng, cô ấy nắm lấy phần viền của chiếc áo không tay của mình bằng cả hai tay, quyết tâm—
“...Này này này, chờ ngay đó đã. Cậu đang làm cái quái gì thế hả?”
Thấy Kyouske hỏi bằng một giọng thì thầm, Renko nói “Hửm?” và nghiêng đầu mình.
Làn da của cô ấy thật quá nhợt nhạt đến mức nó gần như là trong suốt vậy. Với chiếc áo không tay bị cuốn lên đến mức chỉ dưới phần ngực của cô ấy, vòng eo mềm mại của cô ấy bị lộ ra với tất cả những vẻ lộng lẫy của mình. Bên dưới phần viền áo, một cái nhìn thoáng qua về phần ren đen của quần lót của cô ấy.
Trong khi Kyousuke hoàn toàn không nói không rằng gì được, Renko thể hiện sự bối rối của mình.
“Cậu hỏi mình đang làm gì sao? Tát nhiên là mình đang cởi nó ra rồi… Cởi quần áo của mình ra. Chiếc mặt nạ thì thật quá khó sử dụng nên mình chẳng thể cởi nó ra được, cậu có thể tha thứ cho mình nếu như mình chỉ kéo quần áo lên đến mức này thôi không?... K-Không đủ sao? Đ-Được rồi! Tiếp theo thì—”
"...Kamiya Kyousuke."
"Hửm? KA-MI-YA-KYO-U-SU-KE? Là gì thế? Ngôn Ngữ Ondul sao?” [1]
“Là tiếng Nhật đấy! Đó là thứ mà cậu vừa mới hỏi tôi đấy, tên của tôi! Lớp A Năm Nhất, Kamiya Kyousuke.”
“...Ơ?”
Trông thấy câu trả lời đầy bất ngờ của Renko, kỳ vọng của Kyousuke thì hoàn toàn bị ném thẳng vào sự hỗn loạn.
Ý cô ấy là gì khi nói cởi ra mà chẳng phải là chiếc mặt nạ độc cơ chứ...? Câu đó thật là quá gây hiểu lầm mà.
“Dù gì thì, hãy duỗi thẳng quần áo của cậu lại đi. Nếu cậu cứ để thế này, tôi phải nói sao nhỉ? ...Nó rất độc hại cho mắt đấy.”
“Độc hại cho mắt? Ơ? Vậy sao? Mình thì lại đang nghĩ rằng cậu sẽ bị ám ảnh bỏi ngực đấy, mình đoán nhầm rồi sao? Mình nghĩ rằng nếu như cậu vẫn từ chối nói cho mình biết sau khi thấy ngực của mình thì chắc mình sẽ để cho cậu bóp chúng nhiều như cậu thích đấy… Có vẻ như giờ thì chẳng cần thiết cho việc đó nữa rồi.”
“Ơ.”
Kyousuke chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình nhiều đến mức này trong suốt mười lăm năm sống của cậu.
“...Xin lỗi. Thật ra vừa nãy chỉ là tên giả mà thôi.”
“CẬU NÓI GÌ CƠ CHỨ!? Mình không thể tin được là cậu lại muốn là chuyện này chuyện nọ với ngực mình nhiều đến mức mà câu lại nói ra lời nói dối trắng trợn đến vậy sao? Mình hiểu rồi, vậy ra là cậu ám ảnh đến mức này đây…”
Lời nói dối mà Kyousuke vừa nói ra bằng cách chèn ép sự xấu hổ của mình thì lại bị lật tẩy một cách hoàn toàn.
Kyousuke chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình nhiều đến mức này trong suốt mười lăm năm sống của cậu. (Một kỉ lục mới đây)
“...Mình sẻ bỏ qua chuyện này trong lúc này vậy. Cậu ổn với lần này chứ, Kyousuke? Mình nghĩ rằng mình sẽ gặp rắc rối về phần mình đấy. Giáo viên lớp B là một tên biến thái cực dâm đãng. Nếu như mình trễ dù là một giây thôi, chắc chắn là chuyện này và chuyện kia sẽ xảy đến với mình đấy, thậm chí là việc~ như thế kia nữa kìa.”
Nghe thấy một sự thật kinh hoàng, Kyousuke cảm thấy nhịp tim mình tăng lên một cách chóng mặt.
Như thể là nhảy dựng lên vậy, Kyousuke nhìn vào ngực—Không, mặt của Renko.
“Việc~ như thế kia! Chính xác thì việc~ như thế kia là gì thế… Không chờ đã! Tôi cũng phải nhanh chóng quay trở về! Cậu chắc có thể qua khỏi với hình phạt như thế trong lớp của cậu, nhưng chậm trễ thì là nguy hiểm chết người trong lớp tôi đấy!”
“Ô chờ đã!? Mình cũng chẳng muốn chuyện đó~ xảy đến cho mình đâu… Chắc chắn là KHÔNG!!”
“Như tôi đã nói, chuyện đó~ là cái quái gì cơ chứ!?”
Kyousuke chạy một cách tuyệt vọng, phóng thẳng vào phòng học của mình. Một khoảng khắc ngắn sau, Renko cũng bắt đầu di chuyển.
Những chiếc loa trong hành lang bắt đầu rung lên, phát đi tiếng chuông reo báo hiệu bắt đầu giờ hoc.
× × ×
“Các ngươi có nghe ta nói không hả, lũ khốn khiếp kia? Nếu các ngươi không ngồi ngăy ngắn trước khi giờ học bắt đầu thì các ngươi chỉ đang thèm muốn giờ kỉ luật thôi đấy. Ta đã nhắc đến chuyện này rồi mà, đúng không? ...Các ngươi chuẩn bị rồi chuấn? Kukuku…”
Bên trong căn phòng học giờ hoàn toàn im lặng này đây, tiếng cười ngạo nghễ của Kurumiya có thể được nghe thấy.
Trong khi chơi đùa với chiếc ống thép của mình, cô ta chầm chầm bước xuống từ phía bục giảng.
“Lũ khốn các người có lẽ nghĩ rằng ta đây chắc sẽ nhắm mắt làm ngơ chỉ vì một lý do như ‘Chậm một giây thì chẳng là gì cả, đúng không?’ ‘Chuyện này không thể tránh được nên không sao mà.’ ‘Hôm nay là ngày đầu tiên nên không sao.’ Câu trả lời—”
Kurumiya dừng bước và cắt ngang lời nói của mình.
Sự thích thú trong niềm đau khổ người khác đè nặng lên trong sự im lặng, như thể một mũi tên đã được giương lên sẵn sàng bắn đi vậy, sự căn thẳng thần kinh và cơn hãi hùng cứ tăng lên không dứt.
Ngay khi sự im lặng tăng lên đến đỉnh điểm của mình, trong khoảnh khắc tiếp theo đó—Kurumiya bùng nổ.
“Câu trả lời là, tất nhiên rồi, KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!”
Một tiếng âm thanh đầy nặng nề, ảm đạm của cú vang chạm thẳng thừng được nghe thấy từ vị trí chéo sau lưng Kyousuke.
Theo sau đó là một tiếng hét đầy đáng thương, cậu học sinh bị đánh ngã sầm xuống cùng với chiếc ghế của mình, dẫn đến một tiếng đỗ vỡ ồn ào.
Không khí trong phòng học ngay lập tức trở nên căng thẳng, nhưng chăng ai có ý định phát ra tiếng động nào cả.
Không ai muốn chọc tức Kurumiya cả. Kyousuke hoàn toàn cũng cảm thấy như thế.
...Theo lẽ đương nhiên, Kyousuke thì hoàn toàn tự tin rằng cậu là người đang sợ hãi nhất trong lớp này.
Kyousuke đã ngồi xuống chỉ nội trong tích tắc trước khi buổi học bắt đầu mà thôi.
“Trời đất, tai của những tên khốn năm nay chỉ để cho trang trí thôi khong sao, HẢ!?” —Bụp.
“Buộc ta đây phải dạy dỗ hai tên khốn ngay trong ngày đầu tiên—Này!?” —Bụp.
“Mohican vào sáng sớm nay, giờ thì tên bỏ đi này…Các ngươi khinh thường ta là bởi vì ta là một cô gái xinh đẹp sao? Ngươi khinh thường ta, có đúng không!? Muốn cá là liệu ta có biến ngươi thành thịt băm không!?”
Bụp, bụp, bụp. Goosha!
“Ơ!?”’ “Gái đẹp...Ở tuổi này…” "Gueh!?" "Higyahhhhhhhhh!?"
Những lời nguyền rủa đầy lớn tiếng và âm thanh của những cú va chạm. Những tiếng hét và âm thanh của thịt tươi bay tới tấp và máu. Một buỗi diễn của bộ tứ nhạc cụ đầy bạo lực được hòa âm bởi bốn thứ âm thanh đó.
Kyousuke nhìn chằm chằm về phía trước, giữ lưng mình hoàn toàn thẳng, run lên hết lần này đến lần khác.
(Đó là những gì mình sẽ trở thành nếu như mình không quay về kịp lúc… Chút nữa là chết rồi.)
Nỗi sợ hãi và niềm nhẹ nhõm bay tới lui trong đầu cậu, đột nhiên cậu lại nghĩ đến thứ gì đó trong góc tâm trí cậu.
—Renko có quay về kịp lúc không?
Bởi vì cậu đã quá bận rộn với việc lo lắng về Renko, người mà cậu đã bỏ lại, ai mà biết được chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?
Nhưng thấy việc cậu chỉ chút nữa là không kịp thì chắc chắn là Renko hẳn đã…
(...!? Không đời nào, chẵng lẽ chuyện này hay chuyện kia hay chuyện nọ~ đang bị làm với cô ấy ngay lúc này!? Với việc cả lớp đang ngó, cặp ngực đó… Chết tiệt! Kyousuke, thôi đi, thôi tưởng tượng đi chứ! Nhưng mình tò mò quá, vô cùng tò mò… Không chờ đã. Cô gái đó là ở trong phòng học bên cạnh, vì thế mình chắc có thể nghe được thứ gì đó nếu như mình dỏng tay lên nghe—)
“Này Kamiya. Ngươi đang khúc khích về chuyện quái gì thế? Ngươi đang vui thích về việc bạn học của ngươi bị kỉ luật sao? Hừm… Ta hiểu rồi. Ngươi là tên đã thối nát đến tận cùng rồi.”
“...Hở? Vậy-Vậy sao?”
Ý thức cùa Kyousuke chỉ mới chuẩn bị đi xuyên qua bức tường và hòa mình vào thế giới ảo tưởng khi mà giọng nói trầm của Kurumiya lôi ngược cậu trở về. Không nắm rõ được tình hình của mình, Kyousuke đông cứng lại.
Đến khi mà cậu tỉnh táo hoàn toàn, cậu thấy Kurumiya đang đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm vào cậu một cách lạnh lùng, đã kỉ luật xong, một dòng máu chảy trên chiếc ống trên vai cô ta.
“...Hồ? Ngươi dám sử dụng từ ‘vậy sao’ để trả lời với quý cô này đây sao? Ta có thể bỏ qua cho ngươi vì đã lao thẳng đến chỗ mình chỉ vài giây trước khi giờ học bắt đầu, nhưng chẳng phải thái độ của ngươi trong lớp lúc này thì có hơi tự tại sao? Có vẻ như ta phải kỉ luật người một cách đàng hoàng mới được.”
“Ơ. Um… Xin hãy chờ đã! Ý em không phải là thế đâu—”
“...Hoho? Thế thì ngươi đang có ý định gì nào? Tại sao người lại thể hiện một nét mặt đầy hạnh phúc đến thế? Ta lắng nghe đây. Hãy giải thích và cầu xin một cách rõ ràng đi—Trước hết, đứng dậy đi.”
“G-Giải thích!? Em có thể hỏi một câu hỏi trước được không? Em có thể vẫn ngồi được…”
“Không đời nào. Ta chắc hẳn là đã có nhắc đến rằng việc chống đối là không được tha thứ, đúng không nào? Ngươi đang kinh thường ta sao?”
“Hả, nhất...nhất xin nhỗi...Puh! À… hiểu nhồi...Puh!?”
Bị chọt ống thép vào trong miệng, Kyousuke gật nhanh hết lần này đến lần khác.
...Chuyện quái gì cơ chứ? Cho dù cậu có muốn quay mặt mình đi, chiếc ống vẫn cứ đi theo sau đó. Đây là một lời đe dọa sao? Dọa cậu liếm sạch máu khỏi chiếc ống sao? Có phải là vì cô ấy không tha thứ cho việc bị coi thường sao? Một cách chơi chữ tồi sao? [2]
(Thời điểm thì thật là tệ hại, chết tiệt… Làm sao mà mình lại có thể minh bạch cho chính mình chứ?)
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tự thú một cách thẳng thắng rằng cậu không thể nào không mỉm cười khi mà tưởng tượng loại hình phạt mà học sinh ở lớp liền bên mà cậu vừa với gặp phải đối mặt, theo sau đó là sự thật rằng cậu không thể nào đứng dậy vì sự cương cứng từ những ảo tưởng đó, tất nhiên là như thế thì không có hiệu quả rồi. Chắc chắn là sẽ bị giết trong quá trình bị kỉ luật rồi.
Ngoài ra, Eiri là hàng xóm bên trái của cậu. Nếu như cậu đứng dậy thì sự thật về cơn cương của cậu chắc chắn sẽ bi bại lộ hoàn toàn mất.
Chỉ duy nhất lúc này thì Eiri lại không chăm sóc móng tay mình, thay vào đó, cô ấy lại liếc nhìn về phía tình hình của cậu với đôi mắt đầy ngạc nhiên. — Tuy nhiên, cho dù thế thì cũng còn tốt hơn trăm lần việc bị đánh nhừ tử cho đến chết.
Chuẩn bị tinh thần để sống phần còn lại của cuộc đời đầy đáng thương dưới cái nhìn đầy chế nhạo và kinh bỉ của những cô bạn trong lớp, Kyousuke chuẩn bị đứng dậy. Trùng hợp thay, ngay vào khoảnh khắc đó…
‘HẢ!? Chuyện đó~ sao… K-KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG~~!?’
Tiếng rên đầy yếu ớt này đây thì đến từ phía bên kia bức tường.
(...!? Giọng nói thất thanh này.. C-Chẳng lẽ…!?)
Cuối cùng đã xìu xuống sau vô vàn khó khăn, ‘cậu nhỏ Kyousuke’ lại đột nhiên hùng dũng trở lại, tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết. Vào lúc đó, nửa theo phản xạ, Kyousuke lôi cơ thể mình xuống lại từ giữa không trung, ngồi phịch xuống ghế.
“...Ta hiểu rồi. Ta cuối cùng~ cũng đã hiểu, Kamiya. Vậy ra đây là lựa chọn của ngươi sao, tên khốn?”
Lòng khoan dung của Kurumiya đã đến giới hạn tuyệt đối của mình. Cô ta bắt đầu bước xuống bục giảng thêm một lần nữa.
Quẳng ống thép bị xoắn sang một bên. cô ta lôi ra một cây mới mà có thể kiếm được ở bất kì đâu.
—Lần thứ hai. Cầm một vũ khí chết người trong tay, Kurumiya tiến đến Kyousuke.
(Ôi trời...mình sẽ bị đập bẹp như là tên vừa nãy mất? Nhưng chuyện này thì không thể tránh được vậy… Vì Renko đã chấp nhận hình phạt của mình, mình cũng nên thế… Chuyện quái gì thế này, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì mình cũng chẳng muốn bị giết đâu.)
Cố gắng lau đi vết máu tươi dính trên môi mình, mặc dù cố gắng giữ vững lòng tin của mình, nhưng Kyousuke lại không thể kiểm soát được cơn run rẩy của mình.
Đứng vững chãi trước mắt của cậu, đôi mắt của Kurumiya, mang theo một tia sáng đầy nguy hiểm, đã nhắm chặt Kyousuke vào trong tầm mắt mình.
“...Có bất kì lời trăn trối nào trước khi chết chứ?”
Được bao bọc hoàn toàn trong cơn thịnh nộ mà tương tự như là một ngọt lửa đang hừng hực vậy, Kurumiya vung thứ vũ khí chết người của mình.
Áp lực nặng nề của nỗi sợ hãi đè bẹp Kyousuke mạnh đến mức cậu thậm chí chẳng thể mấp máy đôi môi của mình nữa. Lặng yên, Kyousuke cúi đầu, nghiến chặt hàm răng mình.
“Hừm...Ta hiểu rồi. Trong trường hợp đó. hãy để ta tống ngươi qua thế giới bên kia ngay tức khắc—”
“Yahahhhhhhhhh, con khốn! Ta đã quay trở về từ địa ngục đây, bé con ơi! Yahahah!”
Đi cùng với tiếng hét the thé, cánh cửa trước của phòng học đổ ập xuống và một chàng trai phóng thẳng vào.
Giẫm lên cánh cửa sổ nhõ vỡ nát của cánh cửa, cười như man dại, tên này là—
“...Mohica. Ngươi quay trở về sớm đến thế sao, tên khốn kia? Có vẻ như là ngươi vẫn chưa được kỉ luật đủ rồi.”
Tên Mohican đỏ như máu được quấn đầy băng như là một xác ướp khi mà hắn thò đầu mình vào.
Với màn trở lại hoành tráng này sau khi bị đưa đi lên phòng y tế đã thu hút sự chú ý của Kurumiya khỏi Kyousuke.
Kurumiya hướng mắt nhìn về phía Mohican một lần nữa, những đường gân máu dày phình lên trên thái dương cô ấy.
“...Giờ là giờ lên lớp. Và ngươi thậm chí còn làm thế với cánh cửa… Ngươi đang coi thường ta sao? HẢ!? Làm náo loạn trước mắt ta, ngươi mong muốn quay về đến thế sao!? Đúng lúc lắn, giờ thì ta đang trong tâm trạng rất ư là không vui đây...Ta chẳng quan tâm liệu ngươi có bị thương hay không, ta sẽ chẳng nương tay đâu, vì thế hãy chuẩn bị đi!”
Chịu đựng ánh mắt giết người của Kurumiya, Mohica lên tiếng “Ồ!?” trong tích tắc, thu mình lại trong cơn sợ hãi nhưng ngay lập tức tìm thấy lại sự can đảm của mình trước đó và mỉm cười một cách đầy khó chịu.
“Yahahahaha! Đúng ý ta thôi! Ta cũng sẽ chẳng nương tay lần này đâu, bé con. Hãy để nỗi sợ hãi và cơn đau lan khắp cơ thể nhỏ bé của nhóc! Lần này ta nghiêm túc đấy, nhóc hiểu chứ!? Chuẩn bị đi! Yahahahaha!
Nét mặt của Kyousuke trở nên vô hồn khi cô ấy chầm chầm bước về phía Mohica, người mà đang cười không ngớt.
“...Hãy coi đây là một viên ngọc của sự khôn ngoan để mang về địa ngục như là quà lưu niệm đi. Những tên khốn coi ta là ‘lùn’, ‘bé’, ‘học sinh tiểu học’, ‘trẻ mẫu giáo’... Tất cả cuối cùng đều bị xử đẹp bởi ta mà chẳng có ngoại lệ đấy.”
Kyousuke đã hoàn toàn biết mất khỏi con mắt đỏ ngầu của Kurumiya.
“Oáp...Chà, chẳng phải thế này là quá tuyệt sao, Kyousuke. Cậu được cứu rồi đấy.”
Eiri nói với một tiếng ngáp dài.
Thay vì được cứu, thì chuyện này đúng hơn là chỉ kéo dài mạng sống của cậu mà thôi…
Ngoài ra vì lời kiêu khích đầy ác ý nên tâm trạng của Kurumiya càng lúc càng tệ hơn.
Từ lưng của cô ấy, một sát khí đen kịt có thể thấy gần như là đang bốc lên như hơi vậy.
Đối mặt thẳng với cô ấy, Mohican có lẽ chuẩn bị bắt đầu run lên, không thể nào kiềm chế được nỗi sợ của mình—Kyousuke nghĩ như thế…
“Yahahahaha! Thật là, chẳng phải bé con đây là một đứa nhóc đi nhà trẻ lùn tịt đấy sao? Ta đây thật chẳng thể nào tin được là nhóc là học sinh tiểu học đấy!? Bởi vì nhóc quá ư là thấp, nên ta đã nhận định sai hoàn toàn rồi! Xin lỗi nhé~”
“““.....!?”””
Tóc tai mọi người dựng đứng cả lên.
Sự hoài nghi hiện rõ trên mặt mọi người khi họ nhìn vào cậu bạn cùng với sự táo bạo không giới hạn của mình.
Eiri khẽ thì thầm: “...chắc chắn là thăng rồi.”
Kurumiya đông cứng lại, sau đó lại trở nên im lặng, rồi đôi vai của cô ấy run lên như vai Maina vậy.
“Ku... Kukukuku... Fuha... Fuhahaha... Hahhahahaha!”
—Cô ấy bắt đầu cười phá lên.
Như thể bị nhiễm bởi Kurumiya, Mohican cũng mở toét miệng mình ra.
"Yahaha.. Yahahaha... Yahahahahahhahaha!"
Hắn ta cười phá lên. Sau khi tiếng hét cùng tiếng cười hòa vào nhau…
“lya~, ta đây với tiếng cười giết chóc. Kukuku… Ta đã không cười nhiều như thế này trong một khoảng thời gian dài rồi đấy.”
Kurumiya lau đi những giọt nước mắt trong khóe mắt mình và bình thản ném đi chiếc ống thép.
Ngay lập tức, cô ấy tiến sát lại gần Mohican. Đứng trên mũi bàn chân mình, cô ấy đặt tay mình lên vài hắn rồi tắt đi nụ cười của mình:
“—Ngươi muốn chết một triệu lần, phải không?”
Để cho sức mạnh của mình bộc phát, cô ấy làm trật khớp vai của hắn trong tay mình.
“Yaaaaaaaaaaarrrrrrrggggggggggggghhhhh!?”
Đá Mohican với gót chân của mình, cô ấy tống hắn bay đi rồi sau đó đứng lên người hắn và lướt ánh mắt mình khắp gian phòng.
“Này, lũ khốn các ngươi. Buổi chiều nay đáng lý ra lúc đầu là buổi tham quan cơ sở vật chất ở khu vực lận cận trong khuôn viên trường, nhưng lại có sự điều chỉnh trong kế hoạch vào phút cuối. Đến khi hết thời gian cho phép, ta sẽ thể hiện đủ loại kĩ thuật tra tấn và thẩm vấn bằng tay không… Chà thế thì hãy bắt đầy với tứ chi trước. Đầu tiên, lấy móng của ngón trỏ và làm điều này—”
× × ×
“...Ôi trời, đã trễ thế này rồi sao. Ta nghĩ là ta đã quá mải mê rồi. Nhưng thành thật mà nói, ta vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn… Hừm. Ta sẽ cho ngươi qua ngày hôm nay vì ta đây cũng khá là bận bịu. Lũ lợn các ngươi, đừng có mà mê chơi không đấy.”
Trong khi nói, Kurumiya lôi chiếc áo trong của Mohican để lau bàn tay dính đầy máu của mình. Không nghỉ một giây phút nào từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, Kurumiya đắm mình hoàn toàn vào nhiệm vụ tra tấn, cuối cùng cũng thể hiện một vẻ đầy mệt mỏi.
Kurumiya thản nhiên quẳng chiếc áo trong bẩn thỉu sang một bên, rồi hướng về đống bị che trên sàn—Mohican đã bị biến dạng—cô ấy vung chiếc ống thép bằng cách sử dụng nguyên lý của một cú đánh golf.
Kèm theo một tiếng rên kì quái, hắn ta bay lên trời với đôi mắt đảo ngược ra tít đằng sau, Mohican cuối cùng rồi cũng nằm yên không nhúc nhít.
Đội ngũ y tế chực sẵn nhanh chóng dời đống bầy nhầy đó lên một chiếc cáng.
“...Tiếp theo, giờ đã là bốn giờ rồi. Giờ tan trường đến nhanh quá. Hai tiếng sau đúng chính xác 1800, hãy tập trung ở sân thể thao. Sau đó sẽ là lao động khổ sai đầy cực nhọc cho đến tận đêm…. Dù gì thì, ở nơi này đây, các ngươi có lao động khổ sai thay thế cho hoạt động câu lạc bộ hai lần một ngày, vào buổi sáng và tối. Hãy nhớ cho kĩ điều này đấy! Đến đúng giờ đấy. —Hiểu hết chưa?”
Cả lớp đồng thanh trả lời Kurumiya một cách rõ ràng và lớn tiếng: “Rõ thưa cô!”
Sau cảnh tượng tra tấn có thêm những tiếng hét từ địa ngục thì lòng trung thành và tôn kính được biết đến như là nỗi kinh hoàng đã được cắm sâu vào trong đầu của từng đứa học sinh.
“Kukuku…Một câu trả lời xuất sắc. Gặp các ngươi sau vậy.”
Gật đầu hài lòng, Kurumiya lấy những tờ giấy còn thừa, kẹp chúng dưới tay mình.
“...Ôi trời? Cảm giác như là mình đây quên mất chuyện gì đó đầy quan trọng vậy… Ôi chà, sao cũng được. Mình tốt hơn là nên quay về văn phòng lúc này thôi. Mình thèm sữa khuấy và bánh shortbread lắm rồi”
Một ly sữa khuấy và bánh shortbread sao. Cô ấy thực sự lại khá la đáng yêu theo những cách đầy lạ lùng đấy.
“...Không chờ đã. Mình cũng không thể bỏ được món bánh sô-cô-la nữa…Muumuu.”
Chống cằm, Kurumiya lưỡng lự trong khi rời khỏi phòng học. —Một chốc sau…
“M-MÌNH ĐƯỢC CỨU RỒỒỒỒỒỒỒỒI!... Mình gần như là tiểu ra quần luôn rồi đấy.”
Kyousuke kêu lên và đổ gục xuống bàn trong sự mệt mỏi.
“Xém tí xíu nữa thôi...Mình nghĩ rằng mình đã thành thịt băm rồi đấy.”
“Chuyện gì đó đầy quan trọng” mà Kurumiya đã quên mất thì tất nhiên là việc kỉ luật Kyousuke rồi.
Thấy những màn thể hiện cảnh tra tấn hết lần này đến lần khác, cậu lo lắng rằng liệu có phải đến lượt cậu hay không, run lên trong cơn sợ hãi. Kyousuke cuối cùng cũng có thể gạt tắt quả bom mà có thể nổ bất kì lúc nào trong tim cậu.
“...Chẳng phải thế là quá tuyệt sao? Nhờ vào sinh vật đơn bào đó mà cậu đã được cứu.”
“À, phải… Tất cả là nhờ vào tên đó mà tôi mới sống sót như thế này đây.”
Kyousuke bày tỏ lòng cảm kích đến với Mohican, người mà đã cứu cậu khỏi cơn khủng hoảng của mình.
Vĩnh biệt, Mohican. Cám ơn ngươi, Mohican. Hãy yên nghỉ đi…
“...Thế thì sao nào? Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì nào?”
“Tiếp theo? Ồ phải rồi, giờ đã là tan trường rồi. Mình nên làm gì đây…?”
Đối mặt với câu hỏi của Eiri, Kyousuke đứng dậy và lưỡng lự.
Sau khi Tiết Thứ Năm kết thúc và trước giờ lao động khổ sai thì vẫn còn đến tổng cộng hai giờ đồng hồ.
Học sinh thì được tự do làm bất kì điều gì mình muốn trong khoảng thời gian nghỉ này. Miễn là chúng thay quần áo và tập trung trước thời gian được chỉ định, bất cứ điều gì cũng được cả—Tình hình là như thế đấy.
Ngay khi Kyousuke vẫn còn đang lưỡng lự với về quyết định nên dành thời gian rảnh của mình như thế nào…
“...Ê nhìn kìa. Chẳng phải là tên đó đấy sao? Tên đã giết mười hai người đấy.”
Đột nhiên, giọng nói của một chàng trai chẳng hề quen biết có thể nghe thấy từ phía hành lang
Kyousuke cảm thấy sự sống bị rút sạch khỏi cơ thể mình. Một sự hỗn loạn có vẻ nhưng đang bắt đầu ở hành lang.
...Một linh tính. Kyousuke từ từ quay mắt mình sang.
“Geh!? H-Hắn nhìn sang đây kìa… Thật là một áp lực đầy đáng sợ. Tao đã nghĩ rằng tim tao sẽ ngừng đập đấy!”
“Này, mày gặp rắc rối rồi! Mày sẽ bị giết thôi! Quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót thì sao nào!?”
“Nói này, chẳng phải vũng máu đó là từ ai đó mà hắn đã giết sao? Cánh cửa cũng bị gãy luôn…”
“Chao, đáng kinh ngạc thật… Tao thật sự muốn bị giết và ăn thịt bởi tên đó đấy…Chụt.”
“Này! Ta đây mới là người kết liễu mạng sống và nuốt chững máu thịt của hắn! Không phải ta mà là chúng ta! Cánh tay trái của ta, Azrael, hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của ta… ‘Nhanh chóng ra tay giết hắn đi’ ‘Nhanh chóng xẻ thịt hắn đi’... Kamiya Kyousuke.”
“Cái quái gì thế?”
Những học sinh nghe thấy lời đồn về Kyousuke đều tập trung cả ở hành lang, nhìn trộm vào căn phòng học qua cánh cửa khép hờ và những khoảng trống giữa những thanh kim loại.
Dãy hành lang hẹp có vẻ như là đông đúc như là một chuyến tàu chất đầy hành khách vậy.
Những cái nhìn đó hoàn toàn tập trung vào một người duy nhất, Kyousuke. Áp lực đó thì chẳng phải là chuyện đùa đâu.
“...Chẳng phải như thế này quá tuyệt sao? Giờ cậu là nhân vật nổi tiếng rồi đấy.”
Eiri chúc mừng Kyousuke một cách đầy mỉa mai. Chuyện này thì chẳng có gì để có thể vui vẻ về cả.
Một lưu ý nhỏ là thủ phạm thật sự chịu trách nhiệm cho sự ồn ào này chính là Maina…
“Cầu mong cho hòa bình thế giới, cầu mong cho hòa binh thế giới, ui, mình lại cắn lưỡi rồi—”
Ôm chặt lấy đầu mình với đôi mắt nhắm nghiền, cô ấy đang cầu nguyện cho hòa bình thế giới.
Kyousuke thật sự mong xóa bỏ sự hiểu nhầm này sớm nhất có thể, nhưng cố gắng làm việc đó trong tình hình như thế này thì có thể làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
(Này này này, mình nên làm gì đây… Chuyện này hoàn toàn bế tắc rồi.)
Có lẽ là vì sợ Kyousuke hay có lẽ là kiềm chế hết người này đến người khác… Các học sinh chỉ đơn giản là quan sát cậu từ phía ngoài mà chẳng có bất kì người nào bước vào phòng học để nói chuyện cả.
Kyousuke muốn chạy đi càng sớm càng tốt nhưng hành lang thì lại bị chắn một cách hoàn toàn với việc chẳng còn chỗ để mà bước đi cả.
Đổ mồ hôi đầm đìa, Kyousuke chết trân tại chỗ. —Ngay vào khoảnh khắc ấy…
“Xin lỗi, có Kyousuke ở đây không? Kyousuke? Kyousuke…Mình tìm thấy cậu rồi.”
Trong giữa đám đông, một khuôn mặt với chiếc mặt nạ độc màu đen đột nhiên thò ra. Đó là Renko.
Miệng nói “xin hãy cho mình chút chỗ để đi qua” và “thứ lỗi”, Renko chen chút qua đám đông, không chút nao núng bởi những cái nhìn xung quanh, bước đi một cách đều đặn vào trong phòng học.
“Aa, xin chào lần nữa sau một buổi chiều! Cậu có vào lúc kịp lúc chứ? Foosh.”
“Tôi đoán thế...tôi chỉ chút nữa là không kịp rồi, nhưng,,,”
Đối lập với một Renko đầy sống động và tràn đầy năng lượng, Kyousuke trả lời với một giọng khẽ.
Những học sinh đang ồn ào ngay lập tức không nói năng gì, vểnh tai mình lên để lắng nghe cuộc trò chuyện của Kyousuke và Renko. Nhờ vào chuyện đó, việc nói chuyện thậm chí còn mệt mỏi hơn nhiều nữa.
Nhưng Renko chẳng thấy như thế. Không mảy may quan tâm đến việc ai đang lắng nghe, cô ấy tiếp tục:
“Phù. Tuyệt vời, cậu đã về kịp… Nhưng? Nhưng gì chứ?”
“Ồ không gì đâu…tôi đang nói đến cô đấy, umm…”
“Đúng vậy. Rất ư là không may, mình gần như là vào lớp trễ đến mười giây. Thế rồi—”
Renko thở dài với một tiếng “shuko”. Kyousuke nuốt nước bọt.
Giọng nói của cô gái mà cậu đã nghe trong giờ học cứ lặp lại trong đầu cậu.
“Giáo viên đến vào khoảng mười hai giây sau khi chuông reo, vì thế mình thoát nạn.”
“Tôi hiểu rồi, thật bi thảm làm sao… Ơ? Cô nói gì chứ? Cô thoát nạn sao?”
Lạ lùng thật—Tiếng rên đầy nữ tính đó, chẳng lẽ đó là ảo ảnh sao?
“Đúng vậy. Nhưng có một cô gái vào lớp trễ một phút. Thật là một cô gái đáng thương...Cô ấy đã trở thành nạn nhân hy sinh cho chuyện như thế đó~. Thật bi thảm cho một cô gái mà bự theo cả chiều ngang lẫn chiều dọc.”
“Cô nói gì...cơ chứ?”
...Một ảo tưởng mà đáng lý ra phải tuyệt hơn gấp trăm lần. Vào lúc đó thì hoàn toàn không phải là tình huống mà Kyousuke phải tưởng tượng ra cảnh Renko (hay đúng hơn là, ngực của cô ấy) bị trừng phạt trong khi hứng tình, cố gằng tìm cái lỗ để mà chọt nó vào.
Sau khi nghe thấy điều này, thay vì muốn thì một cái lỗ để mà chọt nó vào thì cậu muốn tìm một cái lỗ để mà tự chôn chính mình hơn.
“Cô ta nói rằng cô ta bị trễ là bởi vì cô ta đã quá chăm chú vào việc tìm một người nào đó. Giờ thì chắc cô ta nằm ở phòng y tế rồi… Nhưng có phải cậu là người mà cô ta đang kiếm không?”
“...Mặc dù tôi rất ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng tôi đoán là thế. Tôi không thể nghĩ đến ai khác phù hợp với miêu tả về cô ta cả.”
Ôm lấy đầu mình, Kyousuke rên rỉ.
“Chết tiệt, thật là… Con nhỏ Bob đó vẫn chưa từ bỏ sao?”
“...Chẳng phải thế này là quá tuyệt sao? Cậu rất nổi tiếng đấy, Kyousuke.”
Eiri nhận xét một cách đầy mỉa mai.
Nhanh hơn cả việc Kyousuke có thể quay sang bên, Renko hét lên “Oya?” và nghiêng đầu mình, nhìn vào Eiri, người mà vẫn còn đang chăm chú vào sơn móng tay mình.
“Cậu có phải là bạn của Kyousuke không? Rất vui được gặp cậu. Mình là Hikawa Renko từ Lớp B Năm Nhất. Mặc cho việc mình trông có vẻ như thế nào, nhưng mình thật ra chỉ mới mười sáu tuổi.”
“...Ý cô là gì cơ chứ, mặc cho việc cô trông có vẻ như thế nào? Khuôn mặt của cô thì hoàn toàn bị che mất rồi.” Thay vì phản ứng với yêu cầu ngớ ngẩn của Renko, Eiri chỉ đơn giản là liếc nhìn bàn tay đầy thân thiện mà Renko chìa ra và phớt lờ nó.
“.....Eiri.”
Trong khi phết lớp sơn móng tay phủ ngoài lên hình được xắp xếp một cách đầy cẩn thận trên móng tay mình, Eiri thông báo tên mình một cách cộc lốc.
Renko có chút sửng sốt rồi gật đầu và rút tay mình lại một cách đầy đơn giản.
“Ồ, xin lỗi xin lỗi. Mình có hơi ngốc trong việc đọc tình hình. Mình không nên yêu cầu một cú bắt tay từ cậu trong khi cậu đang bận với việc như thế… Foosh. Bởi vì mặt nạ của mình, tầm nhìn của mình thì rất là hạn hẹp.”
“...Việc gì đó như thế này? Ý cô là gì khi nói thế?”
Eiri nhìn lên và liếc nhìn một cách dữ dội vào mặt nạ độc của Renko.
“Hửm? Không, ý mình là móng tay của cậu rất là đẹp. Mình cũng thích kiểu này đấy.”
“....Tôi hiểu rồi. Chẳng việc việc chăm sóc vẻ thời trang bất kì khi nào chẳng có gì khác để làm là điều cơ bản cho con gái sao?”
Nghe thấy những lời đầy vô tư của Renko, Eiri nhún vai và tiếp tục đắm chìm vào nghệ thuật móng tay của mình.
Sử dụng dùng sơn móng tay màu đỏ làm nên và trang trí bằng những viên kim cương giả, những chiếc móng tay cảu cô ấy thì cực kì tinh tế và xinh đẹp. Những đường viền màu đen ở phần đầu móng tay cũng được tỉa một cách cẩn thận. Cả tác phẩm trông như là đến từ bàn tay của một bậc thầy vậy.
“Foosh. Đúng đúng vậy, trông đỏm dáng là sở thích của một cô gái! Nói này, Kyousuke—”
“Hửm? Chuyện gì thế? Tôi sẽ nói điều này trước vậy. Mặt nạ của cô thì không tính là thời trang đâu đấy.”
“Đúng vậy. Kyousuke, mình muốn hỏi liệu cậu có rảnh vào buổi chiều ngày mai hay không…”
—Chủ đề về khả năng thời trang thì bị gạt qua một bên một cách đầy uy nghi.
“Nếu ổn với cậu thì hãy ăn trưa cùng nhau nhé? Mình muốn rất nhiều thời gian để trò chuyện với cậu. Thật ra mà nói, ban đầu mình muốn nói chuyện sau giờ học...Nhưng có vẻ như là rất ồn ào. Ý cậu sao nào?”
Bữa trưa ngày mai sao? Ồ...Xin lỗi, Renko, tôi muốn tự mình ăn…”
“Nếu cậu đồng ý, mình sẽ để cậu chạm vào mình theo bất kì cách nào cậu thích, được không?”
“Bất kì cách nào mình thích? Khi nói theo bất kì cách nào mình thích, thì cô thực sự nói rằng bất kì cách nào tôi thích sao!?”
“Đúng vậy. Cậu có thể tận hưởng bề mặt láng mịn của chiếc mặt nạ theo bất kì cách nào cậu thích.”
“...Cô đang nói về thứ đó sao!? Như thế thì gợi ý hoàn toàn sai hướng rồi đấy…”
Kyousuke đứng dậy trong sự phấn kích để rồi ngồi xuống một lần nữa trong cơn thất vọng.
Eiri liếc nhìn cậu một cách thờ ơ.
“...Hả? Trí óc cậu đang lảng vảng đi đâu thế hả, tên sờ bậy kia. Biến thái.”
Đôi mắt của Eiri thì đang thể hiện một ý định đầy chế nhạo và nguy hiểm. Ngực của cô ấy—quả đúng vậy—nó thực sự như là một vách đá nhẵn trên bờ vực vậy.
So sánh với bộ ngực không lồ cảu Renko thì của cô ấy phẳng một cách đáng thương.
“...Cậu đang nhìn vào đâu thế hả? Muốn tôi giúp cắt bỏ nó đi không?”
“Cô mới phải là người coi chừng chỗ mình nhìn đấy chứ! Đừng có mà nói những điều cực kì đáng sợ như cắt bỏ nó, được không!?”
“...Chẳng việc gì lớn cả. Dù thế nào đi chăng nữa thì nó chỉ chỉ là một cây xúc xích Pork Bits còn sống và nhỏ xíu thôi mà, đúng không?”
“Tất nhiên không rồi! Nó tuy có thể không bự như là một cây frankfurter nhưng ít ra thì nó cũng là xúc xích hotdog chứ—”
Khi giọng của Kyousuke dần dần trở nên lớn hơn, cậu đột nhiên cho miệng mình lại với một tiếng “Á!”
Cậu có thể nghe thấy học sinh và giáo viên đang thì thầm với nhau. “...Hotdog?” “Không ngờ nó lại là hotdog!” Kyousuke cảm thấy như muốn sử dụng mong muốn tự kết liễu mình để đâm cơ thể mình vào tường và đập đầu vào đó vậy.
Renko thở dài với một tiếng “shuko.”
“Tại sao hai người đột nhiên lại bắt đầu nói về xúc xích cơ chứ? Nhưng...hai người có vẻ như là bạn tốt vậy! Mình cũng muốn tham gia. —Ồ phải rồi!”
Renko vỗ tay mình, khiến cho bộ ngực khổng lồ của cô ấy lắc lư đáp lại.
“Cậu cũng tham gia cùng bọn mình vào bữa trưa ngày mai luôn thì sao nào, Eiri? Những cuộc gặp gỡ thì cũng là một kiểu định mệnh đấy!... Thế nào? Cậu không thấy đây là một ý tưởng tuyệt vời sao? Foosh.”
Thái độ ngây thở của Renko thì không giống vẻ ngoài của cô ấy gợi lên chút nào cả, kết hợp với khối lắc lư không lồ thuộc động vật có vú đó, khiến cho Eiri đạt đến giới hạn của mình. Quay mặt mình sang chỗ khác với một nét mặt thể hiện rõ “Mình muốn trốn khỏi đây quá”, cô ấy nói với vẻ cam chịu:
“...Chà...chắc rồi. Tôi đây cũng chẳng thực sự bận tâm lắm…”
“Cậu ấy đã động ý rồi, Kyousuke. Tuyệt thật! Ôi trời, mình thật rất mong đến bữa trưa ngày mai đấy.”
“Ồ phải rồi… Này, chờ đó dả. Tôi vẫn chưa nói rằng tôi sẽ đi mà, đúng không?”
“Ơ? Cậu không đi sao, Kyousuke? ...Tại sao chứ? Hic hic hu hu.”
“Đừng có mà cố ý ‘hic hic hu hu’ ở đó với miệng cô, được chứ? Nếu cô hỏi tôi tại sai thì vẫn—”
Đối mặt với câu hỏi, Kyousuke gặp khó khăn trong việc trả lời. Nhắc đến lý do thì theo lẽ thường đó là bởi vì Kyousuke là một người bình thường, người mà chẳng có giết ai bao giờ, vì thế cậu chẳng mong muốn dính líu đến những kẻ giết người này. Nhưng cho dù thế, cậu cũng không thể nào nói cho họ biết một cách thành thật được.
(Bên cạnh đó, dựa trên tình huống hiện tại thì mình không thể nào mà tự mình ăn trưa một cách bình an được…)
Thấy đám đông học sinh tụ tập trước phòng học, Kyousuke cảm thấy tương lai của cậu trong quá ảm đạm.
Những cái nhìn của những người đó, những kẻ giết người, cảm thấy thật chua cay. Sợ hãi hay ngưỡng mộ thì cũng không sao nhưng trong số chúng lại có lẫn những cảm xúc đầy nguy hiểm như ghen tị, thù địch hay thậm chí là sát khí nữa.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Kyousuke cũng muốn tránh bị bắt gặp với những tên điên đó.
Cậu thật sự đang đối mặt với một khủng hoảng ảnh hướng đến tính mạng. Ở một mình, cậu có thể sẽ bị giết ngay lúc mà mất cảnh giác.
Trong trường hợp đó, có lẽ—
“...Ừ. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi.”
Kyousuke gật đầu và tính toán trong tim mình.
Kẻ giết người đứng đầu lớp A với sáu nạn nhân. Kẻ Số Một Mặt Nạ Độc không rõ lai lịch.
Mặc dù Kyousuke cảm thấy rằng chẳng còn có ai khó đối phó hơn hai cô gái này, nhưng nếu cậu có thể khiến họ đứng về phía cậu, họ có thể sẽ trở nên khá là đáng tin cậy đấy…
“Ơ? Thật sao!? Tuyệt vời! Mình thật là mừng. Hãy có một bữa tiệc vào ngay mai nhé! Foosh.”
“...Chẳng phải cậu rất miễn cưỡng trước đó đấy sao? Cuối cùng lại quyết định đi, thật là một tên thiếu quyết đoán mà.”
Nghe thấy câu trả lời của Kyousuke, Renko ngất ngây trong khi nét mặt của Eiri thì lại thả lỏng một chút.
Dù gì thì mình chỉ là khiến họ về phe mình thôi, không phải là làm bạn với họ—Đó chỉ là những ‘biện pháp’ để tồn tại mà thôi.
Kyousuke quyết định tiếp tục hòa thuận với những cô gái này.
× × ×
Luyện Ngục Trường Phục Hồi Chức Năng là một hệ thống nội trú hoàn toàn.
Lý do cho chuyện đó thì rất đơn giản, là để ngăn không cho học sinh trốn thoát.
Mặc dù Luyện Ngục Trường Phục Hồi Chức Năng được thành lập với mục đích phục hồi những kẻ giết người vị thành niên, nhưng vẫn còn có những giới hạn mà phân biệt rõ nó với những tổ chức giáo dục thông thường.
Ví dụ, khuôn viên trường thì bị đóng kín trong những bức tường bê tông với hàng rào. Bảo vệ luân phiên tuần tra hai mươi tư giờ và có vẻ là có quyền bắn những phạm nhân trốn thoát.
Vì bản thân ngôi trường thì được xây dựng trên một hòn đảo biệt lập, một cuộc vượt ngục thành không là chuyện hoàn toàn không tưởng.
Nhắc đến cơ sở giam giữ ở đây thì hệ thống an ninh là không có đối thủ.
—Nhưng suy nghĩ sâu hơn thì người ta không thể không thừa nhận rằng nhà trường cho phép một lượng tự do cá nhân đáng kình ngạc bên trong giới hạn của nó,
Việc quyết định rạch ròi xem liệu nơi này là nghiêm khắc hay là lỏng lẻo thì đã là không thể rồi.
Một trại giam nơi mà những kẻ giết người vị thành đã bị kết án được tập trung lại. Mọi thứ thì vẫn còn là một điều bí ấn cùng với sự hiện diện của nó. Người ta có thể hiểu được nếu như chỉ là những trẻ vị thành niên bị kết án, nhưng tại sao là chỉ là tội giết người cơ chứ?
Buổi giới thiệu nhập học hôm nay cũng chẳng giải thích điều này rõ ràng.
“Ôi chà, suy nghĩ mông lung cũng chẳng ích gì vậy...mình mệt muốn chết đây.”
Trong khi chịu đựng sự lăng mạ của Kurumiya, lao động khổ sai thì bao gồm cả nhỏ cỏ, sửa chữa và bảo trì ngôi trường, vận chuyển nhu yếu phẩm và những công việc chân tay khác. Sau khi hoàn tất bốn giờ đồng hồ lao động khổ sai, cả cơ thể và trí óc của Kyousuke hoàn toàn rụng rời.
Ném tờ giấy được phát trong buổi giới thiệu nhập học sang một bên, Kyousuke nằm xuống tấm nệm đã được chuẩn bị sẵn cho cậu.
Một khung giường đơn giản với một tấm nệm mỏng phía trên, chiếc giường đó thì khá là khó chịu để ngủ trên đấy.
Cánh cửa sổ cho thấy một bầu trời đêm màu xanh đậm thì có đầy những thanh kim loại như những cánh cửa sổ trong nhà trường.
Một phía của đường đi lại thì là một bức tường với hàng rào kim loại phía trên và bị khóa trái ở phía ngoài.
Căn phòng chật hẹp được xây bằng bê tuông thì cơ bản là chẳng có bất kì nội thất gì. Chỉ có duy nhất một chiếc bàn, một chiếc ghế và một giá sách nhỏ với một bồn vệ sinh kiểu phương tây ở trong góc.
Thoáng nhìn qua thì căn phòng theo phong cách buồng giam, nhưng đây thật ra lại là căn phòng trong kí túc xá của học sinh.
“Bỏ ba năm trời trong nơi chết tiệt này sao? Không đời nào, không đời nào mình có thể làm điều đó…”
Kyousuke bắt đầu càu nhàu, mặc một bộ trang phục trắng sọc đen.
Đây là ký hiệu của việc là một tù nhân. Khá phù hợp cho một kẻ giết người bị kết án, đúng không?
—Tuy nhiên.
“Ngay từ đầu thì mình chẳng có giết ai cả. Không ai cả.. Mình không có làm.”
Khoảnh khắc những lời nói đó buộc ra khỏi miệng cậu, cậu cảm thấy cơn giận dữ tăng lên, không thể nào kìm nén được, Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Kyousuke lại tự hỏi về lời cáo buộc của cậu, cảm thấy sự yếu đuối của mình và sự bất công của thực thế
“Argh, chết tiệt! Mình chẳng có làm gì sai cả, tại sao mình lại phải chịu đựng chuyện này cơ chứ…”
Kyousuke nghiến chặt hàm răng mình để kìm nén cảm xúc dữ dội đang tuôn trào trong trái tim cậu và quay người về phía giường cậu.
Sau khi bị bắt giữ, trước khi ghi danh vào ngôi trường này, cậu đã tự hỏi bản thân mình có chúa biết bao nhiêu lần.
Tại sao. Tại sao. Tại sao. Tại sao—Không có câu trả lời.
Còn có lao động khổ sai đang chờ đợi cậu vào buổi sáng. Khoảnh khắc cậu quyết định nhắm mi mắt mình lại, hình ảnh hiện lên trước mắt cậu là khuôn mặt của gia đình quý giá của cậu.
(......Ayaka.)
Mỗi lần cậu nhớ về người em gái nhỏ cậu đã bỏ lại sau lưng, một vết nứt sâu lại xuất hiện trong trái tim Kyousuke.
—Ayaka, em ấy giờ đang làm gì nhỉ?
Điều cuối cùng mà cậu thấy là khuôn mặt đầy lo lắng của Ayaka, khắc sâu trong trí nhớ cậu.
Kể từ ngày mà cậu bị bắt đi bởi vị thám tử, Kyousuke đã chẳng thấy lại được khuôn mặt của Ayaka.
Rung chuyển bởi những sự phát truyển như thể đang giữa những đợt sóng trong một vùng biển bão, Kyousuke thì bị chuyển thẳng từ tạm giam sang từ rồi sau đó bị đưa ra xét xử—Đến lúc cậu nhận ra thì cậu đã bị tống đến đây để nhập học ngôi trường này rồi.
Nhưng cô em gái cậu đang làm gì lúc này thế…? Chỉ với một chút suy nghĩ thôi thì cũng khá là dễ dàng để tưởng tượng rồi.
Với việc Kyousuke đang phải cam chịu kiểu đối xử này, Ayaka nhất định là người đau khổ nhất.
Ayaka chắc hẳn là đã bị tổn thương và đang khóc. Cô em gái nhỏ giấu mình trong căn phòng tăm tối, ẩn dưới một chiếc chăn, ôm chặt đầu gối mình, cả cơ thể run lên, không ngừng thổn thức. Kyousuke không thể tưởng tượng ra hết tất cả chuyện này một cách dễ dàng được.
Kể từ trong quá khứ, khi mà Ayaka phải hứng chịu những cuộc bắt nạt đầy ác ý ở trường, đó là cách mà em ấy cư xử vào mỗi đêm—
(......Xin lỗi.)
Thấy người em gái bình thường đầy vui vẻ và tràn đầy sức sống trong tình trạng đó, Kyousuke đã quyết tâm trở thành người mạnh mẽ hơn bất kì ai. Để bảo vệ Ayaka và ngăn cho em ấy khỏi việc bị tổn thương thêm lần nữa, để ngăn cho em ấy khỏi việc cảm thấy buồn thêm một lần nữa, Kyousuke kiếm tìm sức mạnh.
Bắt đầu từ dạo ấy, mặc dù thỉnh thoảng cậu có để cho Ayaka phải lo lắng, nhưng cậu chưa bao giờ cho phép em ấy bị tổn thương một lần nữa hay khiến cho em ấy buồn một lần nào nữa.
—Đó đáng lý ra phải là cách mà mọi chuyện diễn ra. Nhưng rồi mọi thứ đều bị đảo ngược, Kyousuke đã…
(Ayaka nói đúng. Nếu mình cứ tiếp tục hành động một cách thiếu thận trọng… Một ngày nào đó mình sẽ bị dính vào rắc rối vượt qua mức không thể trở về được. Anh xin lỗi vì người anh trai đây của em thật là một tên ngốc. Nhưng…)
Ánh sáng trắng xanh lan tỏa trên giường khiến cho Kyousuke nắm chặt tay mình lại.
(...Vẫn còn chưa kết thúc mà. Mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.)
Nếu như cậu có thể “tốt nghiệp” thành công, cậu có lẽ sẽ có thể quay về với thế giới bên ngoài.
Rồi cậu sẽ có thể gặp được Ayaka một lần nữa và bảo vệ em ấy,
Rồi cậu sẽ có thể xin lỗi em ấy,
—Vì thế.
(Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mình phải chịu đựng...Mình không quan tâm liệu tất cả họ đều là những kẻ giết người đang vây quanh mình, mình không quan tâm liệu mình đang bị nhắm đến bởi một giáo viên quỷ dữ, mặc cho việc bị ném vào tù một cách bất hợp lý, mình phải...sống sót trở ra.)
↑ Ngôn ngữ Ondul: từ Ondul xuất phát từ cách phát âm lấp của từ “hontou” trong Kamen Rider Blade và được coi là ngôn ngữ của người chết.
↑ Trong tiếng Nhật thì chữ liếm và coi người người nào đó là cùng một chữ.