Bốn tháng sau...
Tháng bảy đã đến, tại văn phòng tồi tàn nơi chiếc máy điều hòa đang phát ra những tiếng rên rỉ, đột nhiên tiếng hét đầy giận dữ của Kuroto cất lên.
“Cha!! Cha lại tự ý đi rút tiền của con nữa à!?”
Nâng cao tông giọng, Kuroto chất vấn người cha với vẻ khó chịu.
Phụt- Phun hết ngụm nước cam đang uống dở trong miệng, Takehiko đang ngồi ở ghế sô pha lấy cổ tay của bộ áo vest sang trọng lau đi khóe môi, hớt hải ngước mặt nhìn lên.
“À, không sao đâu Kuroto, chắc chắn ta sẽ lãi to. Dù gì thì cậu Kyle cũng đã đảm bảo rồi. Thế nên nhất định chúng ta sẽ lãi, nhất định là thế.”
Ánh mắt của Kuroto đắm màu phẫn nộ,
“Cha đi bán khống cổ phần bên Thorndark đúng không!? Con nhớ có bảo rằng sẽ không tham gia rồi mà!”
“Nhưng mà, tất cả thành viên của Chronos ai cũng đồng ý, chỉ có mình ta không tham gia thì có hơi...”
“Tiền cha dùng ấy là “Tiền Của Con”! Chẳng phải cha đã mất sạch tài sản rồi sao? Chưa kể còn rút ra số tiền lớn như thế...”
Tài khoản chính của Kuroto chính là tài khoản mà Takehiko đã mở khi cả hai đặt chân đến Gamelia, đó là lí do tại sao Takehiko có thể tự do rút tiền của Kuroto. Chuyện này đã từng xảy ra nhiều lần trước đây, nhưng do số tiền bị rút chẳng đáng kể là bao nên cậu đã ngó lơ. Thế nhưng lần này, hơn mười triệu đô đã không cánh mà bay, số tiền lớn như thế khiến cậu chẳng thể giữ im lặng được nữa.
“Dám lên mặt với đấng thân sinh của mình như thế à!? Vì không còn đồng nào trong túi nên ta mới phải đánh liều như thế đấy! Cứ yên tâm, nếu vụ này mà trót lọt, ta sẽ trả lại con hai mươi triệu! Cơ hội lớn thế này mà không nắm bắt thì đúng là phí phạm? Con cứ tin tưởng ở ta!”
Takehiko nạt ngược lại Kuroto, nhưng giữa chừng lại mỉm cười rồi dựng ngón cái lên.
Than vãn trong lòng tại sao mình lại có một người cha thế này, song Kuroto giấu đi cảm xúc của mình khi nhận ra JJ và những nhân viên khác đang nhìn hai cha con cậu với vẻ mặt thích thú.
Khi bán khống một lượng cổ phần, bên đầu tư sẽ không thể mua lại lượng cổ phần đó trừ phi giá chứng khoán giảm. Tức có nghĩa một khi đã bán đi, người bán bắt buộc phải chờ đến khi chắc chắn có lãi.
“Thời hạn mua lại là đến khi nào?”
“Để xem..., ngày tám tháng tám thì phải.”
“Sao cơ chứ!?”
Tức là còn chưa đầy một tháng nữa. Kuroto vội vã xác nhận lại biến động giá trị cổ phiếu của Thorndark trong tập tài liệu thị trường chứng khoán. Trong một tháng trở lại đây, giá trị cổ phiếu chỉ quanh quẩn ở mức bảy trăm đô, không hề có dấu hiệu suy chuyển. So với giá ba trăm rưỡi đô cách đây bốn tháng, giá trị cổ phiếu đã tăng lên gần như gất đôi sau khi được Kyle thu mua với số lượng lớn, nhưng hiện tại giá đã ngừng tăng và đang có dấu hiệu giảm dần.
... Hắn không định bán sao?
Nếu là Kuroto là Kyle, cậu sẽ bán hết cổ phiếu của Thorndark ngay lúc này. Nếu làm thế, Kyle chắc chắn sẽ lời được gấp đôi số tiền đã đầu tư, đồng thời cũng sẽ khiến giá trị cổ phiếu của Thorndark trên thị trường giảm mạnh, qua đó tất cả thành viên của Chronos đã tham gia bán khống cũng sẽ lãi lớn. Thế nhưng chẳng hiểu sao Kyle vẫn chưa có bất kì động thái nào. Nếu giá cổ phiếu không suy giảm trong vòng một tháng tới, tập đoàn Chronos sẽ dính phải thiệt hại nặng nề do bị ép phải mua lại cổ phần đã bán khống với giá cao.
“Tại sao Kyle vẫn chưa làm gì?”
Kuroto quay sang hỏi hội viên đầu tiên của Chronos, JJ.
“Anh ta bảo là còn tăng lên được nên vẫn giữ lại mà chưa bán đi. Thực lòng tôi cũng muốn anh ta bán nhanh lên, nhưng dù gì thì Kyle cũng là người đứng đầu, chắc chắn anh ta có suy tính gì đó.”
Đặt trọn niềm tin nơi Kyle, JJ nhàn nhạ nói.
Kuroto không khỏi cảm thấy bất an. Hai mươi tám ngàn cổ phiếu mà cha cậu đã đầu tư sẽ mang đến lợi nhuận cực lớn nếu thành công, nhưng kéo theo đó rủi ro mất trắng là không thể bàn cãi. Tuy nói thua lỗ cũng là một phần của việc đầu tư, nhưng do bán khống cũng đi kèm với nguy cơ lỗ vô hạn, nếu thất bại thì bên đầu tư phải gánh một khoảng nợ khổng lồ.
“Tôi đến chỗ của Kyle đây.”
Chỉ nói có bấy nhiêu, Kuroto đội mũ lên đầu rồi gọi một chiếc taxi,
“Cho ta đi với.”
“Đừng có theo con!”
Cự tuyệt cứ như thể người cha của mình chỉ là một gánh nặng, Kuroto một mình rời khỏi văn phòng.
Tại trụ sở trên tầng tám mươi lăm của Tòa Empire State, với nụ cười niềm nở trên khuôn mặt, Kyle mời Kuroto ngồi xuống ghế sô pha.
“Ông Takehiko đã bán khống giúp tôi tận mười triệu đô đấy. Đó là số tiền được chi lớn nhất Chronos. Cậu có một người cha tuyệt vời thật. Chẳng biết nên gọi đấy là quyết đoán hay vô tư đến mức ngó lơ tất cả những rủi ro nữa.”
Sắc mặt của Kuroto trở nên khó chịu hơn bao giờ hết,
“Ông ta chỉ hành động trước khi suy nghĩ mà thôi. Tôi cảm thấy không ổn nên mới đến đây bảo anh có bán thì bán nhanh đi.”
Kuroto vào thẳng vấn đề, nhưng Kyle chỉ lắc đầu tiếc nuối,
“Về chuyện đó, cái gã giám đốc quê mùa đầu têu vụ này ấy, đột nhiên tôi nhận ra rằng còn có cách khác để lợi dụng gã.”
“...?”
“Hiện tại có tổng cộng ba trăm ngàn cổ phiếu của Thorndark đang xuất hiện trên thị trường. Tôi đã chi tiền mua hết hai trăm chín mươi ngàn trong số đó. Vì chỉ còn thừa lại mười ngàn, thế nên giá trị cổ phần sẽ không thể giảm hơn được nữa.”
“...”
“Một khi đến hạn, Chronos buộc phải mua lại tất cả cổ phần đã bán khống. Do số lượng cổ phiếu còn tồn đọng trên thị trường quá ít, giá trị của cổ phần đó sẽ tăng vọt khi được mua lại. Nếu tôi bán hai trăm chín mươi ngàn cổ phiếu mình đang giữ ngay thời điểm đó ra, dù giá cả có cao đến mức nào đi nữa thì Chronos cũng bắt buộc phải mua bằng hết. Tức có nghĩa, toàn bộ thành viên của Chronos sẽ phải gánh khoảng lỗ vô hạn để có thể mua được cổ phiếu của tôi.”
Giữa lúc đang lắng nghe, sống lưng Kuroto dần trở nên lạnh toát. Đúng thật nếu Kyle cứ làm thinh như thế này, chẳng mấy chốc Chronos sẽ mất trắng và trở thành một trong những con nợ lớn nhất trong lịch sử của Phố Fall.
“NHANH BÁN ĐI!”
Bất giác, Kuroto thét lên. Song, thái độ điềm nhiên của một gã da trắng thượng lưu nơi Kyle vẫn tuyệt nhiên không suy chuyển,
“Là thế đó Kuroto à. Nếu là vì đồng bạn của mình thì lẽ ra tôi phải bán ngay lúc này, nhưng nếu không làm gì và chỉ ngồi đợi kì hạn đến, tôi sẽ kiếm được khoảng đâu đó từ ba trăm triệu đến cả tỉ đô. Phản bội bạn bè, cướp sạch mọi thứ của họ, thế là tôi lại bước thêm được một bước gần hơn đến danh hiệu ông vua của Phố Fall. Ôi, Chúa quả nhiên tàn nhẫn thật đấy, tại sao người lại đưa tôi hai lựa chọn khó khăn đến thế này? Thực lòng mà nói, dạo này tôi cứ trằn trọc mãi, đến độ phải hơn mười giờ tối mới chợp mắt được đấy.”
So với Kyle- người dửng dưng nói thế với vẻ chẳng chút phiền hà, sắc mặt của Kuroto dần trở nên tái xanh.
“...Này,... Đừng nói với tôi... Anh...”
“Một bên là những đồng bạn ở Chronos, bên còn lại là số tiền hàng tỉ đô. Thế nào, Kuroto? Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì lúc này?”
Nhìn sang Kuroto, Kyle mỉm cười sảng khoái.
Nụ cười ấy, cứ như thể đang nói rằng Kyle đã có quyết định của mình. Vẫn với khuôn mặt tái xanh, Kuroto từ từ đáp lại.
“... Tôi không phải là một kẻ đạo đức giả, nhưng tôi cũng sẽ không làm những hành động nông nổi. Một tên khốn chuyên đi lừa gạt, vơ vét tài sản của người khác để làm đầy túi tiền của mình thì còn thua cả súc sinh.”
Thế nhưng nụ cười tươi rói trên mặt của Kyle vẫn không đổi.
“Chuyện đó thì tôi thừa biết, nhưng đối với những con quỷ biến chất ở Phố Fall, những thứ thế này là thường thức.”
“Bộ anh không còn chút liêm sỉ nào à?”
“Dùng mưu để loại bỏ đối thủ cạnh tranh, cướp sạch tất cả từ tay họ. Đấy là kinh doanh.”
Lựa chọn của Kyle đã quá rõ ràng.
Kyle vẫn sẽ giữ nguyên không bán cho đến khi giá cổ phiếu Thorndark tăng chạm ngưỡng, sau đó lợi dụng các thành viên của Chronos để thu lợi hàng tỉ đô cho riêng mình. Mặc dù Chronos đã đồng ý lời thỉnh cầu trợ giúp từ Kyle và tham gia bán khống, nhưng đáp lại sự tín nhiệm đó, Kyle lại ép họ lâm vào tình trạng bị lỗ vô hạn và phải gánh vác một khoảng nợ khổng lồ. Đây tuyệt nhiên không phải là thứ mà một con người có thể làm.
...Tên này, quả nhiên là một con Quái Vật bị ám ảnh bởi việc mở rộng quyền lực.
...Một con Quái Vật lấy việc vơ vét ra làm lẽ sống...
Kuroto thất thần, dần dà chìm vào tuyệt vọng, quên luôn cả cách để cãi lại.
Thậm chí cậu còn chẳng đủ sức lực để ngẩng mặt lên.
Gã này là cái giống gì vậy?
Cái thành phố này bị cái quái gì thế?
“Kuroto, đây là bài học cuối cùng tôi dành tặng cậu. Không có định nghĩa [Tình Bạn] ở Phố Fall. Hết rồi, chúc mừng cậu đã hoàn thành tất cả các khóa học tại Đại Học Fall Street! Nếu là cậu, tôi tin chắc cậu có thể khởi nghiệp lại lần nữa. Đừng để chuyện này khiến cậu bị tâm lý, hãy đứng lên lần nữa và chống lại tôi. Tôi sẽ nghiêm túc đối đầu với cậu và khiến cậu chìm ngập trong nợ nần một lần nữa.”
Chẳng hề đoái hoài gì về việc mình vừa mới đẩy một người cộng sự đã hợp tác cùng nhau suốt bốn năm xuống đáy địa ngục, với nụ cười sảng khoái trên môi, Kyle ưỡn ngực tự hào như thể đây mới chính là lẽ sống thực thụ của những kẻ đi làm kinh doanh. Ý thức của Kuroto lúc này như đang tách ra khỏi cơ thể và bay lên không trung.
Tư duy của gã hoàn toàn khác xa với những lý lẽ thông thường, đến mức chẳng ai có thể lí giải nổi.
“Anh có còn tỉnh táo không?”
“Có lẽ tôi đã điên rồi, nhưng đồng thời lại cảm thấy rất vui nên sao cũng được.”
“Làm những chuyện như thế này mà còn cảm thấy vui được sao?”
“Ừ, vui lắm chứ, vui quá đi ấy chứ? Tôi đã sắp sửa trở thành vua của Phố Fall, bá chủ tài chính thế giới, kẻ giàu có nhất trên hành tinh này.”
Vung vẩy bàn chân đang bắt chéo, đôi mắt của Kyle lấp lánh ánh lên một tia sáng bí ẩn.
Kéo theo đó là một giai điệu lệch lạc được sắp xếp chẳng theo thể thức thống nhất nào truyền đến tai Kuroto, cuỗi thanh âm chẳng khác nào được phát ra từ một chiếc hộp nhạc hỏng, cứ như cái lần đầu tiên Kuroto gặp Kyle.
“Tôi không thể nào quên được Izaya.”
Đột nhiên Kyle đổi chủ đề nói chuyện chẳng liên quan gì đến hiện tại.
Tỏ ra khó hiểu, Kuroto nâng khuôn mặt mệt mỏi của mình lên.
“Dạo trước tôi đã cảm thấy rất ưng ý thái độ bất cần của người đó khi đến văn phòng này. Từng động tác, cử chỉ, lời nói cứ như thể đang tỏa ra ánh sáng ấy thật khó có thể cưỡng lại. Một người con gái thanh lịch, khảng khái và thông minh như thế, là một người đàn ông thì sao mà không có cái ham muốn độc chiếm cho được?”
Hắn ta đang nói gì thế?
“Hình như người đó là đệ nhất công chúa Hinoo thì phải. Một người gần như đã có tất cả như tôi đây, khi đã thấy một thứ gì đó khó chiếm hữu là lại càng cảm thấy phải đoạt lấy cho bằng được.”
Nhận ra những gì Kyle đang muốn nói, lại một lần nữa thâm tâm Kuroto như đang gào thét.
“Ê, đồ ấu dâm!”
“Gì thế đồ khỉ vàng khốn nạn?”
“Đừng có nhắc đến Izaya bằng cái mồm chết tiệt đó, tên xấu xa!”
Ha-ha-ha, Kyle ngửa mặt lên trần nhà, cười phá ra.
“Cậu đang ghen tị đấy à? Thật hiếm thấy. Quả nhiên, đến cả cậu cũng phải lòng Izaya rồi sao?”
Hà- Kuroto bật cười đầy ẩn ý như đang chế giễu.
“Bọn này chỉ là bạn thuở nhỏ thôi. Song, tôi biết rất rõ tính khí của cô ta. Thứ hạ lưu đắm chìm trong dục vọng như ngươi thì có nằm mơ mới lọt được vào mắt của Izaya.”
Phư phư phư- Kyle liếc xuống khuôn mặt giận dữ của Kuroto.
“Ra là thế, Kuroto à, có vẻ như chúng ta đang ở giữa một mối quan hệ tay ba ấy nhỉ?”
Hở? Kuroto thở ra một hơi không thành tiếng.
”Bá chủ tài chính Phố Fall, Đệ Nhất Công Chúa xứ Hinoo và một tên tội nhân không xu dính túi. Một mối tình bay ba xuyên quốc gia được tạo tác nên từ ba con người hoàn toàn khác biệt, cả về địa vị lẫn thân phận. Một câu chuyện tình tuyệt đẹp với quy mô lớn đến mức có thể bao phủ cả Đại Công Dương sắp sửa bắt đầu ngay tại nơi này.”
Nghe đến đây, Kuroto chợt nhận ra.
“Bớt lảm nhảm đi!”
“Câu chuyện đã bắt đầu rồi đấy, cậu có cảm thấy phấn khích lên chưa?”
“Chẳng có gì bắt đầu ở đây cả! Để ta nói cho ngươi hay, hoàng tộc không có quyền tự ý kết hôn, quyết định là nằm ở người đứng đầu hoàng tộc- tức Hoàng Đế nắm giữ. Izaya hoàn toàn không có quyền lựa chọn đối tượng. Vậy nên cái mối quan hệ tay ba nhảm nhí gì đó mà ngươi vừa nói, ngay từ đầu khả năng xảy ra đã bằng không rồi.”
Nghe Kuroto giảng về những hủ tục của Hoàng Gia, Kyle vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi,
“Mong cậu chớ quên là trong tương lai sắp tới đây, tôi có thừa sức ra lệnh cho Nhà Trắng theo ý mình. Chỉ cần chỉ tay một cái là tôi đã có thể hủy diệt cả Hinoo, tiện thể dẹp luôn mấy cái hủ tục rườm rà đó đấy.”
Kuroto dồn hết sự căm phẫn của mình, trừng mắt nhìn Kyle.
Rõ ràng đấy không phải nói ngoa. Với thắng lợi sau phi vụ với Thorndark, Kyle sẽ bước chân lên đứng đầu Phố Fall, từ đó dễ dàng điều khiển truyền thông, bù nhìn và cả những đoàn thể hoạt động vì lợi nhuận theo ý mình. Nếu chuyện đó xảy ra, hắn sẽ thừa sức tiếp cận và làm mềm lòng tổng thống, từ đó nhúng tay can thiệp vào các chính sách của nhà nước.
“Nếu ép được Hinoo đầu hàng trong cuộc chiến, tôi sẽ lật đổ luôn cái đám Hoàng Tộc đấy, và Izaya sẽ là của tôi.”
“...”
“Một tương lai đáng trông đợi quá đúng không? Với một kẻ quá buồn chán vì đã có tất thảy mọi thứ trong tay, còn gì thích thú hơn khi có một trò tiêu khiển tốt thế này?”
Nụ cười quái gở của Kyle hướng thẳng đến Kuroto.
Phát động một cuộc chiến tranh chỉ để độc chiếm mỗi mình Izaya, tiện tay san phẳng Hinoo. Đến một kẻ khờ cũng hiểu giấc mộng ấy ngô ngốc đến nhường nào, song, Kyle chẳng có vẻ gì là đang đùa vui cho có. Tận sâu trong đôi mắt màu ngọc bích của gã là nỗi ám ảnh theo đuổi Izaya đến cùng.
-- Hắn ta đang rất nghiêm túc.
-- Hắn thật sự muốn phát động một cuộc chiến quy mô lớn giữa hai quốc gia, chỉ để biến Izaya thành vật sở hữu riêng của mình...!
Thoáng chốc, hình ảnh Kyle đang trêu đùa thân thể ngọc ngà của Izaya hiện lên ngay trước mắt Kuroto.
Might is Right.
Quyền Lực là Chính Nghĩa.
Khẩu hiệu quốc gia của Gamelia như đang réo lên trong đầu Kuroto, kéo theo đó là huyễn ảnh màu sắc trong sạch của Izaya bị cái thứ màu ô uế của Kyle vấy bẩn.
Từ đó, trong tim Kuroto như đang bừng nắng hạ.
-- Tuyệt đối không cho phép.
-- Mình tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Khóe miệng của Kuroto khẽ nhếch lên.
“Ta nghĩ ngươi nên dẹp cái suy nghĩ đó đi.”
Nở một nụ cười không chút sợ hãi, Kuroto ghim thẳng ánh mắt của mình vào Kyle.
“Chỉ cần vẫn còn sống, ta sẽ không để cho ngươi được toại nguyện.”
Chẳng hề suy nghĩ sâu xa, lời nói cứ thế tràn ra khỏi cửa miệng.
Phư-phư-phư, Kyle nở một nụ cười cợt nhả đáp lại,
“Cứ như thế này thì cậu làm gì được cơ chứ?”
“Ta là Thiên Tài Vạn Năng. Chỉ cần nhìn thấy được con đường mình muốn đi, ta chắc chắn sẽ đi được đến đích.”
“Ô kìa, khẩu khí lớn thật đấy. Thế, cậu định làm gì để cản tôi lại đây?”
Được hỏi, Kuroto nói ngay câu trả lời đầu tiên nảy ra trong đầu.
“Ta sẽ lên nắm quyền chỉ huy quân đội Hinoo trong tay.”
“... Ồ, cách đó cũng hay đấy.”
“Nếu cứ để như thế này thì mọi chuyện sẽ xảy ra đúng y như lời ngươi nói, Hinoo sẽ bị lật đổ. Cái đất nước nhỏ bé, nghèo nàn đó cần một người anh hùng có thừa trí lực, nắm giữ tài hùng biện và sỡ hữu một sức lôi cuốn mạnh mẽ đủ để thu phục lòng dân cứu vớt. Tức có nghĩa ngoài ta ra, chẳng ai có đủ tư cách đảm đương vị trí đó.”
Những lời đầy vẻ tự mãn được nói ra tại đây lúc này, cứ như thể đã được nung nấu trong lòng từ rất lâu.
Nói cách khác, đó không hơn gì là những lời ba hoa.
Thế nhưng, nếu không nói những lời ba hoa đó ra, có lẽ cậu đã không thể chọc tức được Kyle.
Cứ như thể đang xem thường tên nhóc láo toét trước mặt mình, Kyle ngã người ra sô pha, châm lửa điếu xì gà.
Phù- Thở một hơi dài đầy khói, Kyle lại nở nụ cười chế giễu Kuroto.
“Trước đây cậu nói là cậu đã từng bị đuổi khỏi Hinoo vì âm mưu truất quyền kế vị của thái tử nhỉ? Nói cách khác, cậu là tội phạm, một kẻ bán nước và mất quyền công dân. Một kẻ như thế thì sao có thể đứng lên nắm quyền kiểm soát quân đội quốc gia được?”
“Dòng máu chảy trong ta là huyết thống của hoàng gia chính gốc. Ta có thừa điều kiện để tranh quyền. Chỉ cần chứng minh thực lực không cần bàn cãi, lôi kéo cả quan chức lẫn nhân dân về phía mình, ta dư sức biến giấc mơ đó hành hiện thực.”
“Tự tin quá nhỉ?”
“Từ một đứa trẻ mồ côi sống trong căn chòi xập xệ bước đỉnh của Phố Fall chỉ trong vòng bốn năm rưỡi, nhiêu đó đã đủ chứng minh rồi. Không có gì mà ta đây không làm được cả. Từ tổng tư lệnh hạm đội liên hợp, đến tổng tư lệnh quân đội. Ngay cả việc tự ngoi lên ngôi vị Hoàng Đế, đối với ta cũng dễ như nhau thôi.”
Vốn dĩ chỉ đang định thuận miệng nói theo tình thế hiện tại, nhưng giữa chừng thì Kuroto chợt nhận ra rằng những lời trên không hẳn là thiếu cơ sở.
May mắn thay, vào năm mười tuổi, Kuroto đã hoàn thành tất cả các khóa huấn luyện đặc biệt và đạt đủ điều kiện phục vụ trên quân hạm với tư cách thiếu úy dự bị. Trở về Hinoo, việc đầu tiên là phải gia nhập vào hải không quân, sau đó nhắm đến vị trí cố vấn tác chiến cho Bộ Tư Lệnh Hạm Đội Liên Hợp. Cuộc chiến với Gamelia chắc chắn sẽ được quyết định dựa trên việc phân thắng bại bằng những trận phi hành không chiến. Kuroto nghĩ, nếu một thiên tài như mình tham gia vào hoạch định chiến lược, lẽ dĩ nhiên mình sẽ gặt hái được những thành công nhất định. Sau đó mình sẽ tiếp tục thăng tiến trong quân đội, trở thành tổng tư lệnh hạm đội liên hợp, từ đó thu phục lòng dân, đá đít tên thái tử quèn Kazuma ra khỏi ngai vàng rồi trở thành Hoàng Đế. Nếu làm thế thì mình sẽ thâu tóm được hết mọi quyền hành trong tay.
Một giấc mộng hão huyền, vô nghĩa và quá nhiều lỗ hổng. Trên hết cách làm cũng hết sức mơ hồ.
Thế nhưng, lúc đặt chân đến Gamelia này, chẳng ai có thể ngờ được cậu sẽ trở thành nhà đầu tư trẻ tuổi đã gặt hái được nhiều thành công ở Phố Fall như hiện tại.
Trước mắt, cứ xem như đó là một giấc mơ lớn đi.
Sau đó chỉ việc nhắm thẳng đến đích mà đi thôi.
Tuy có thể sẽ không thành công, nhưng chí ít thì mình cũng có thể tiến gần hơn đến đích. Dù chẳng biết mình có thể tiến xa được bao nhiêu, thế nhưng nếu không thử thì sẽ chẳng ai biết được kết quả cả.
Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để Izaya bị làm nhục bởi tên khốn này.
Âu cũng là để đập tan một viễn cảnh mà ở đó, người Hinoo sẽ bị chà đạp bởi người Gamelia.
“Ừm, là thế đấy, rốt cuộc ta cũng đã tìm ra con đường mà mình muốn đi. Cảm ơn ngươi, Kyle. Tất cả là nhờ ơn ngươi.”
Cứ như thể một làn gió mới đang thổi qua từng thớ thịt của Kuroto. Hơi ấm từ lồng ngực cậu nhanh chóng lan tỏa ra tay chân, đến từng ngóc ngách của tâm hồn theo cơn gió. Nở một nụ cười chẳng chút sợ sệt, Kuroto tuyên bố lần nữa.
“Ta sẽ cứu lấy Hinoo bằng chính đôi tay này.”
“...”
“Ta sẽ xóa sổ hạm đội Gamelia khỏi thế giới này, bảo vệ tự do của Hinoo.”
Trái tim trong lồng ngực cậu nhảy múa khi nghĩ về tương lai đó.
Chẳng phải một nhà tài việc, đầu tư hay đầu cơ gì cả. Trở thành anh hùng của Hinoo, đấy là con đường mà ta nên đi.
Đấy là lý tưởng của riêng một mình ta.
Nụ cười cợt nhả mỗi lúc một đậm hơn, Kyle thở ra một làn khói trắng rồi vỗ tay không ngớt.
“Ra là thế. Nếu cậu trở thành người hùng cứu quốc, tôi sẽ trở thành tổng thống của đất nước này. Mối quan hệ tay ba này càng lúc càng thú vị nhỉ?”
“Hờ, ta không quan tâm. Nếu làm được thì cứ làm đi.”
“Cả cậu cũng vậy. Đừng có mà bỏ cuộc giữa chừng đấy. Một trận phi hành không chiến hoành tráng với một bên là anh hùng của Hinoo, bên còn lại là tổng thống Gamelia, cả hai quyết chiến để tranh giành quyền quyết định số phận của công chúa xinh đẹp Izaya. Cốt truyện này sao mà lãng mạn và hấp dẫn thế không biết. Trò này mà chơi thì chắc tận mười năm sau cũng không thể chán được mất.”
Lời qua thì phải đáp lại, Kuroto nói.
“Chừng nào vẫn còn tồn tại trên đời, ta nhất quyết không để ngươi chạm được một ngón tay vào Izaya.”
“Được đấy, nghe phấn khích phết, hãy cùng nhau khắc họa câu chuyện tình tay ba vĩ đại này vào lịch sử thế giới nào.”
Cảm thấy rằng mình sẽ bị ngốc dần đi nếu cứ ngồi đây đôi co với câu chuyện nhảm nhí của Kyle. Kuroto đứng khỏi ghế sô pha, đội mũ lên đầu, chợt cậu nâng vành mũ lên.
“Tạm biệt, Kyle. Lần sau nếu có gặp lại, ta rất mong được nhìn thấy khuôn mặt đang khóc lóc của ngươi, dám ta sẽ vui mừng mà thưởng thức cảnh đó lắm.”
“Tạm biệt, khỉ vàng. Lần sau nếu có gặp lại, tôi sẽ biến Izaya trở thành vật sở hữu của mình ngay trước mặt cậu. Lúc đó hãy khóc lóc mà chúc mừng cho tôi nhé.”
Sau khi lời qua tiếng lại cứ như thể đang cãi nhau kiểu trẻ con tiểu học, Kuroto quay lưng lại với Kyle rồi rời khỏi văn phòng. Chẳng hề ngoái đầu nhìn lại, cậu cứ thế bước lên thang máy, hướng thẳng xuống tầng trệt.
.
.
.
.
Trở lại văn phòng của mình, Kuroto thuật lại cho JJ tất cả những gì Kyle đang suy tính.
Trong cơn hoảng loạn, JJ đã báo tin cho tất cả các hội viên của Chronos qua điện thoại, song tất cả đã quá muộn. Vì chỉ còn duy nhất mười ngàn cổ phiếu còn lưu lại trên thị trường, họ không còn cách nào khác ngoài việc phải mua lại cổ phiếu của Kyle với giá chào bán.
“P-phải làm sao đây Kuroto!? Cứ tiếp tục như thế này, ta sẽ lại phá sản mất thôi!”
Trước mặt người cha đang hoảng hốt và JJ, Kuroto nhún vai.
“Còn làm gì được nữa đâu? Chúng ta buộc phải trả một khoảng học phí đắt giá cho bài học xương máu lần này. Đến nước này thì chỉ còn cách phải phá sản mà thôi.”
“Này này chủ tịch à... Như thế là không đẹp đâu...”
“Lí do mà Kyle lập nên cái tập đoàn tên Chronos hẳn là vì mục đích này ngay từ đầu. Tất cả chỉ là một trò bịp đầy tinh vi của Kyle, có trách thì trách hắn đấy.”
Với vẻ mặt tuyệt vọng, JJ lập tức gọi một vài đồng nghiệp trong Chronos đến chỗ Kyle, sẵn tiện giấu con dao xếp vào túi. Do có nhân viên bảo vệ ở lối ra vào nên ắt hẳn không thể mang hung khí vào được, chưa kể lực lượng vệ sĩ trên trụ sở của Kyle cũng không phải dạng vừa. Chắc chắn họ sẽ không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Trông các nhân viên giận dữ rời đi, Kuroto nhanh chóng thu xếp hành lí. Takehiko hoảng hốt hỏi ý định của cậu.
“Con trở về Hinoo đây. Con để lại tất cả đống tài sản cá nhân đã kiếm được ở Gamelia cho cha đấy, cha muốn dùng gì thì tùy cha.”
“Hả? Trở về? Về Hinoo á? Sao lại thế?”
“Có việc con cần làm ở đó. Ở đây giao lại cho cha đấy.”
Nói có bấy nhiêu, Kuroto gói ghém hành lí của mình vào trong một cái túi, đoạn đưa chìa khóa văn phòng lại cho Takehiko.
“Tức là ta có thể lấy toàn bộ mọi thứ trong két đúng không? Hiểu rồi, cứ giao cho ta. Ta sẽ kiếm lại gấp mười, thậm chí hai mươi lần số đó!”
Thắc mắc chẳng hiểu sự tự tin đó của cha cậu là từ đâu ra, nhưng Kuroto đã không hỏi. Theo những gì cậu nhận định, cổ phiếu của Thorndark sẽ tăng lên tận một ngàn bốn trăm đô, đủ để khiến số tiền bốn mươi triệu đô còn lại của Kuroto trở thành cát bụi. Trong cái rủi lại có cái may vì phần lỗ không nhiều đến mức phải gánh nợ, nhưng chẳng biết sau này cha mình sẽ sống ra sao, nói chung cậu cũng có chút bất an.
“Đừng có tự đặt mình vào nguy hiểm, nếu tình hình trở xấu thì cha cứ biến mất như lần tước là được.”
“Ừm, hiểu rồi, cứ để đấy ta lo!”
Chẳng hiểu sao cậu lại gửi đến người cha vô tư vô lo của mình một nụ cười khổ, đoạn nói lời chia tay ông. Kuroto bước ra ngoài đường, bắt một chiếc taxi rồi hướng thẳng đến ga Pennsylvania. Đón chuyến tàu xuyên lục địa đến San Francisco, từ đó cậu sẽ lên một con tàu khách, đi một chuyến hành trình dài khoảng mười lăm ngày, trở về nơi cố hương Hinoo.
... Đã đến lúc phải chia tay Gamelia rồi.
Cảm thấy bồi hồi lưu luyến, Kuroto nhìn khung cảnh những tòa nhà chọc trời đang chạy vụt qua bên ngoài cửa sổ. Bị đuổi khỏi Hinoo, vượt biên đến đây rồi trở thành một nhà đầu tư, sau đó gầy dựng khối tàn sản khổng lồ trong hơn năm năm rưỡi, để rồi mất trắng chỉ trong một ngày. Thế nhưng cậu lại nhận được rất nhiều thứ, trên hết còn tìm thấy một con đường mà mình nên đi. Nhìn lên khoảng trời dài thượt, bỗng nhiên những lời Izaya đã nói với cậu bốn tháng trước ùa về, cứ như đang văng vẳng bên tai.
[Đó chẳng phải là việc ngươi cần làm sao?]
[Nói cho những người Gamelia ấy biết rằng dân Hinoo cũng là con người giống họ.]
Ừ, đúng như lời cô nói đấy. Tôi sẽ sử dụng tất cả những khả năng của mình kể từ khi sinh ra vì mục đích đó.
“Cứ chờ đi Gamelia, ta sẽ cho các người thấy.”
Nụ cười ghê tởm của Kyle hiện lên trên bầu trời nhỏ hẹp, Kuroto bất giác nhếch mép.
“Đừng có xem thường dân Hinoo!”
Để lại những lời đó, chiếc taxi cuối cùng cũng đến ga.
Giác ngộ một chuyến hành trình mới sẽ lại bắt đầu từ đây, Kuroto không thể kiềm chế được niềm hân hoan của mình. Thậm chí cậu còn nhìn thấy hình ảnh chính mình đang dẫn dắt Hạm Đội Liên Hợp Hinoo đối đầu với Hạm Đội Đại Công Dương Gamelia trong trận không chiến, như đang hiện ra rõ mồn một phía bên kia bầu trời xanh thẫm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bài phân tích về thương vụ bạc tỉ trên nằm bên phần thảo luận nhé.