Edit by M2P

*********

Phượng Minh cùng đám người La Đăng vội vàng chạy xuống.

Chính một khắc bước lên tảng đá sừng sững phía tây nam đảo Kinh Chuẩn kia, từ mặt biển xa xa, tiếng kèn đến từ đội thuyền Đồng quốc chợt vang lên, thanh âm qua mặt biển trống trải thê lương mà dội thẳng vào màng nhĩ.

Cho dù Phượng Minh đã có chuẩn bị tâm lý, vẫn là bị hoảng sợ, líu lưỡi nói: "Bọn họ cũng quá nóng vội khai chiến đi? Đội thuyền ba cột buồm mới vừa đến mà thôi, Trang Bộc thật sự là một chút cũng không suy nghĩ cho binh lính, nếu là ta, ít nhất cũng để cho binh lính nghỉ ngơi một vài ngày mới động thủ."

"Nghỉ ngơi vài ngày?" Khóe miệng Khúc Mại run rẩy một chút: "Thiếu chủ, cầu người không cần ở thời điểm mấu chốt mà nói giỡn được không? Thuộc hạ vừa mới còn được Thiếu chủ người khích lệ đến nhiệt huyết sôi sục mà chuẩn bị nghênh chiến mà."

Phượng Minh chột dạ hắc hắc cười hai tiếng, giải thích: "Ta nghĩ nhiệt huyết ta cổ vũ đến đúng thời điểm sẽ hiệu quả thôi."

Xa xa trên mặt biển, đội thuyền Đồng quốc đã muốn bắt đầu có động tác, phần đông chiến thuyền triển khai thế trận, giống như mở ra bốn cái miệng khát máu, dưới tình thế bắt buộc mà dào dạt khí thế hướng đảo Kinh Chuẩn chậm rãi tới gần.

La Đăng quan sát một hồi, nói: "Triều đình Đồng quốc tuy rằng đa số đều là phế vật, nhưng cũng có vài người là có bản lãnh thật sự, Trang Bộc chính là một trong số đó. Loại thế trận phản nhạn* này, thích hợp nhất dùng cho tiến công bao vây địch, đồng thời lợi dụng được ưu thế chiến thuyền Đồng quốc với binh lính đông hơn, không hổ là hộ quốc ngự tiền được Khánh Đỉnh lựa chọn."

Phượng Minh cười khổ: "Trong thời điểm thế này, ta càng hy vọng hắn chính là một bao cỏ!"

Bỗng nhiên, cậu rướn cổ hướng đội thuyền xa xa bên kia xem, hỏi: "La tổng quản, ba chiến thuyền lớn ở trung gian đội thuyền kia, có phải hay không chính là thuyền ba cột buồm nổi danh của Đồng quốc? Quả nhiên to thật nha! A? Như thế nào thân thuyền lại là màu lam?"

Mặc dù là thời khắc đại địch hiện thân, nhưng vừa nói đến thuyền, La Đăng khó tránh khỏi hứng thú, mặt mày hớn hở nói: "Thuyền ba cột buồm đúng là thân thuyền toàn bộ là màu lam, bởi vì vương tộc Đồng quốc cho rằng chính họ được hải thần chúc phúc ban pháp bảo, cho nên thân thuyền sẽ được sơn màu lam, hơn nữa mỗi một chiến thuyền ba cột buồm phía trước, trước khi xuống nước đều đã có nghi thức khẩn cầu với hải thần..."

"Thiếu chủ, hết thảy đã được chuẩn bị tốt!" Đang nói đến một nửa, Thôi Dương từ phía sau ba bước làm hai bước, nhảy lên chỗ họ đứng, suýt thì đứng không vững liền thở phì phò bẩm báo: "Dung Hổ đã mang một đám thị vệ Tây Lôi đi phụ trách lầu quan sát, Nhiễm Thanh mang theo Tiêu gia cao thủ phụ trách máy bắn đá, Thượng Tái Tư cùng Nhiễm Hổ phụ trách dẫn nhóm thợ thủ công vận chuyển bom đến chỗ các nỏ phóng"

"Tốt lắm." Phượng Minh chấn hưng tinh thần, gật gật đầu: "Đại khái hiện tại từng bộ phận đều có chuyên gia phụ trách, bất quá cả chiến trường vẫn cần phải có người ở giữa phối hợp. La tổng quản, chuyện này liền vất vả ông." Quay đầu nhìn La Đăng.

La Đăng vui vẻ lĩnh mệnh: "Thuộc hạ cam đoan sẽ không để Tiêu gia mất mặt."

Hắn lập tức xuống khỏi tảng đá rời đi.

Thôi Dương nhanh chân thay thế vị trí của La Đăng, đứng ngay ngắn bên người Phượng Minh: "Thiếu chủ, nỏ phóng giao cho thuộc hạ phụ trách nhé?"

Đầy lòng chờ mong nhìn Phượng Minh.

Phượng Minh sửng sốt, ha ha cười rộ lên: "Đương nhiên! Trừ ngươi ra, ta còn biết giao cho ai? Bất quá, ngươi có thể tìm thêm ít nhất bao nhiêu người sử dụng thành thạo nỏ phóng?"

Thôi Dương vui vẻ, vội vàng đáp: "Có ít nhất mười bảy, mười tám người, cam đoan mỗi người đều bắn thuần thục lại rất chuẩn xác!"

"Thật sao?" Phượng Minh mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá. Thôi Dương, ta hiện tại sẽ đem ngươi khai trừ khỏi Tiêu gia sát thủ đoàn."

"A?!"

"Sau đó lệnh ngươi đảm nhận chức trưởng quản đội pháo thủ Tiêu gia."

Thôi Dương sờ sờ trái tim vừa thiếu chút nữa bị dọa nhảy ra khỏi miệng, nhẹ nhàng thở ra: "Thiếu chủ, đừng ở vào lúc binh hung chiến nguy thế này mà giỡn thuộc hạ a." Lập tức lại lộ ra biểu tình nghiêm nghị, đứng thẳng thân mình, ưỡn ngực ngửa đầu, lớn tiếng nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh! Quyết không phụ kì vọng của thiếu chủ!"

"Trưởng quản pháo thủ Thôi Dương, ta hiện tại giao cho ngươi nhiệm vụ thứ nhất."

"Xin thiếu chủ phân phó!"

"Thấy đội chiến thuyền màu lam ở giữa kia không?" Phượng Minh chỉ tay.

"Thấy, đó là thuyền ba cột buồm của Đồng quốc."

"Chờ khi chiến thuyền vào tầm bắn, ngươi liền..."

"Dùng nỏ phóng hung hăng đánh nó!" Thôi Dương hưng phấn mà cắt đứt lời Phượng Minh, sắc mặt đỏ lên: "Thật tốt quá! Chúng ta có mười lăm nỏ phóng, toàn bộ nhắm ngay đầu não bọn chúng cuồng đánh! Thuộc hạ đi thông tri các vị huynh đệ đợi mệnh, này ba chiến thuyền ba cột buồm kia chết chắc rồi!" Nói rồi xoa xoa tay rời đi.

"Chuẩn bị -- bắn!"

Dựa theo kế hoạch của Phượng Minh, khi đội thuyền Đồng quốc tiến vào tầm bắn xa nhất của nỏ phóng, Thôi Dương đứng ở tảng đá cao, xả thẳng cổ họng phát hiệu lệnh mà cơ hồ toàn bộ đảo đều có thể nghe thấy, từ trên cao nhìn xuống mà phất tay.

Tốc! Bom bị lực bắn của nỏ phóng phóng tới giữa không trung, lướt qua khoảng cách gần bốn trăm mét, theo hướng đội thuyền ba cột buồm mà tới.

Tiếp theo,

Oanh!

Phượng Minh cùng nhóm chiến hữu đứng ở chỗ cao, bị tiếng nổ mạnh chấn động.

Phượng Minh ngạc nhiên: "Sao lại vang như vậy a?" đồng thời xoa bóp lỗ tai đáng thương.

Nhiễm Hổ vừa mới đem tân bom phân phối cho các nỏ phóng thủ, rồi chạy trốn khỏi nơi hung hãn đó cười nói: "Bẩm báo Thiếu chủ, đây là chiêu mới nhất Thượng thị vệ nghiên cứu ra. Xem xét đến tiếng vang cũng coi như là một loại công kích, cho dù không giết được địch nhân, ít nhất cũng sẽ dọa bọn họ nhảy dựng, cho nên chúng ta mới hướng đến chế tác ra loại bom mới như thế..."

Rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm!

Liên tục các tiếng nổ che đi hơn phân nửa lời nói của Nhiễm Hổ.

Trận này vì sinh tồn mà làm ra được vũ khí chiến tranh, tại lúc Phượng Minh không biết ra đâu vào đâu, lấy khí thế to lớn triển khai.

Mười lăm nỏ phóng kiểu mới hướng tới cùng một phương hướng, đối ba chiến thuyền ba cột buồm chẳng hay ho chút nào kia không lưu tình mà mãnh liệt tấn công.

Chính là phóng ra không phải là cự thạch cùng xà mâu mà trên chiến trường tầm thường có thể thấy được, mà là thành quả mới nhất mà Thượng Tái Tư cùng Nhiễm Hổ tỉ mỉ nghiên cứu chế tác ra - có được nhiều phát minh độc quyền, mang vào các loại tác dụng kỳ quái: Bom!

Hai thứ vũ khí sắc bén nhất đương thời được kết hợp sử dụng, hiệu quả quả không hề tầm thường.

Bom liên tiếp ở trên chiến thuyền nổ tung, cất tiếng nổ mạnh vang dền như sấm, phụt ra cả ánh thứ ánh sáng trắng chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng.

Ba chiến thuyền ba cột buồm vì chịu tập kích mà thân thuyền không ngừng trái phải lay động, bọn lính ở boong thuyền rối loạn chạy trốn, tiếng kêu sợ hãi thậm chí còn sắc nhọn truyền tới cả đảo Kinh Chuẩn đầu này.

Thượng Tái Tư không lãng phí thời cơ chỉ vào ba chiến thuyền lắc lấy lắc để trên mặt biển, hướng Phượng Minh - người lãnh đạo trực tiếp tiến hành "Thực địa dạy học".

"Minh vương thỉnh xem, chúng ta cải tiến phương pháp chế tác kíp nổ, dùng chiều dài kíp nổ khống chế thời gian nổ, cho nên đại bộ phận bom đều có thể thành công ở thời điểm phi đến trên thuyền địch mà nổ tung."

Phượng Minh lấy làm kỳ chậc lưỡi: "Trách không được mà, ta còn đang nghĩ thế nào lại nổ đúng lúc được như vậy."

Thượng Tái Tư nói: "Này bom chẳng những sẽ nổ đả thương người, sau khi nổ còn có thể bắn ra châm lông trâu."

"Châm lông trâu này chính là kiệt tác của nhóm sư phó thợ thủ công Tiêu gia a!" Nhiễm Hổ phi thường tự hào tiếp một câu.

Hai người này, một kẻ đến từ phe Tiêu gia, một kẻ đến từ phe Tây Lôi, lại kẻ xướng người hoạ dị thường thú vị.

"Chậc chậc, hiệu quả này so với ta tưởng tượng còn muốn lợi hại gấp mười. Oa!" Phượng Minh bỗng nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn một màn phát sinh ở ba chiến thuyền ba cột buồm: "Mau nhìn! Binh lính Đồng quốc nhảy xuống biển!" Thật bất khả tư nghị chỉ vào chiến thuyền đối diện.

Thượng Tái Tư vẻ mặt bình tĩnh: "Đã quên cùng Minh vương thuyết minh, bom trừ bỏ có châm lông trâu, còn có thể tràn ra khói độc. Đám binh lính này vì tránh đi khói độc, không thể không nhảy xuống biển."

"Độc này cũng không phải là khói độc bình thường, mà là do Diêu Duệ phu nhân, cũng chính là mẹ ruột của thiếu chủ ngài tự tay vì Tiêu gia sát thủ nghiên cứu phương pháp chế tạo, cam đoan hữu hiệu." Biểu tình Nhiễm Hổ càng thêm tự hào.

"Quá lợi hại! Mama quá lợi hại!!"

Trợn mắt há hốc mồm, đây là những uy lực đáng giá mà Phượng Minh được chứng kiến.

Bởi vì bận bịu sự tình, từ lần trước xem qua giai đoạn thực nghiệm bom xong, cậu cũng không có tiếp tục theo Thượng Tái Tư bọn họ nghiên cứu.

Ngay cả Phượng Minh cũng là lần đầu tiên chứng kiến uy lực thành phẩm mới nhất này.

Thánh mẫu Maria của ta a!

Ai có thể nghĩ đến cứ như vậy không trâu bắt chó đi cày lại chế ra bom, cư nhiên có thể có hiệu quả hoàn mỹ như vậy?

Thượng Tái Tư nhất định là Edison của thời đại này, mà Nhiễm Hổ liền tương đương với nhân vật Watson!

Ân? Watson là trợ thủ đắc lực của Sherlock Holmes, cùng bom không có quan hệ gì thì phải?

Mặc kệ nó!

Dù sao, Phượng Minh thầm vì có những cấp dưới lợi hại như vậy mà cảm thấy may mắn.

Đương nhiên phải may mắn rồi.

Thử nghĩ một chút, nếu hai người kia không hợp lực đối đầu quân đội Đồng quốc, hiện tại nhảy xuống biển chỉ sợ sẽ là Phượng Minh cậu a.

Không chỉ Phượng Minh, những người khác cũng phát hiện một màn trên ba chiến thuyền ba cột buồm này.

"Nhảy xuống biển rồi!"

"Tiểu tử Đồng quốc nhảy xuống biển rồi!"

Trên đảo Kinh Chuẩn sĩ khí mọi người càng thêm cao.

"Tiếp tục đánh a!"

Hai cánh tay áo của Thôi Dương đều quấn lên phía trên khửu tay, một bên thẳng giọng rống to: "Các huynh đệ! Đừng nương tay! Này sinh tử tùy chúng ta kiếm định rồi! Đánh đến bọn chúng gọi nương đi a!", một bên cả người đầy mồ hôi nhanh chóng đem bom nhập nỏ phóng đối đội thuyền cuồng bắn.

Mặt khác các pháo thủ không chút do dự theo cùng.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm oanh!

Lại một vòng liên miên không dứt,ba chiến thuyền ba cột buồm xa xa bị làm mục tiêu bắn cơ hồ hoàn toàn bị khói trắng bao phủ, chỉ lộ ra non nửa thân thuyền.

Loang loáng nào khói độc, nào tiếng nổ, nào kêu gào thảm thiết, đan xen vào nhau thành một cảnh tượng như địa ngục.

Không chịu nổi khói độc đuổi khắp boong thuyền, càng ngày càng có nhiều binh lính Đồng quốc nhảy vào trong biển, hướng chiến thuyền phụ cận, ra sức bơi tới.

Nhưng bên cạnh ba chiến thuyền này, những chiến thuyền loại nhỏ cũng không được an toàn.

Nỏ phóng cùng bom toàn bộ dùng trên ba chiến thuyền ba cột buồm, tuy nhiên việc Dung Hổ tỉ mỉ bố trí trên một trăm máy bắn đá cũng không phải là dùng để làm cảnh.

Thấy nỏ phóng đại triển thần uy, Nhiễm Thanh phụ trách máy bắn đá sớm đã tâm ngứa như bị mèo cào, đáng hận tầm bắn của máy bắn đá không xa được như nỏ phóng, không thể đối thuyền địch ở quá xa triển khai công kích.

Nhưng những chiến thuyền loại nhỏ chỉ cần dám hơi chút can đảm đột phá công kích ý đồ tiến gần bờ tây, chính là sẽ thành mục tiêu trong tầm ngắm!

Chỉ cần vừa tiến vào phạm vi tập kích, đội máy bắn đá tựa như bầy sói đói đỏ mắt gặp được thỏ con lạc đường, xử đẹp bọn chúng đến kêu cha gọi mẹ.

Từ khi Trúc Huyền đưa ra thiết kế cụ thể, nhóm thợ thủ công Tiêu gia đều tỉ mỉ chế tạo máy bắn đá, chia làm vài loại bất đồng, loại lớn nhất cần đến bảy, tám đại hán cùng nhau kéo dây thừng, có thể ném đến gần năm mươi kg đá tảng, ít nhất cũng có thể tung đến mười kg đá.

Trên trăm khối đá tảng như vậy từ không trung cuồng đánh lại đây, đây là loại trường hợp kinh tâm động phách thế nào a.

Tuy rằng độ chính xác không được bằng nỏ phóng, không phải là mỗi tảng đá đều có thể đánh đúng chỗ, nhưng cho dù chỉ có một phần ba trúng mục tiêu cũng đủ khiến chiến thuyền Đồng quốc không cách nào chịu được.

Chiến thuyền đều bị đánh đến thủng đáy thuyền, thân thuyền nghiêng ngả, không may thì ngay cả cột buồm cũng bị chặt đứt rồi chìm nghỉm, may hơn chút thì cũng vô pháp mà tiến thêm được nửa bước, chỉ có thể lập tức cụp đuôi cái đuôi chạy ra khỏi phạm vi tập kích nguy hiểm của máy bắn đá.

Cường hãn công kích lớn đến dọa người chấn động toàn bộ đội thuyền chiến Đồng quốc.

Từ thế trận phản nhạn tiến lên, giờ đây đội thuyền Đồng quốc bị đánh cho rời rạc, tan tác, mất đi khí thế ban đầu, hổ thẹn mà tạo thành một thế tuyến quanh co khúc khuỷu.

"Trang Bộc tìm đối thủ, tìm đâu không tìm lại tìm tới thiếu chủ của chúng ta, thật sự phải xem lại mắt nhìn của ngươi đi!" Khúc Mại bố trí nhân thủ đem máy bắn đá phân phối xong, bước nhanh tới, đứng bên người Phượng Minh cùng nhau xem cuộc chiến, cười đến toe toét: "Thuộc hạ đời này chưa từng được xem trận chiến đúng nghĩa làm người ta cao hứng như vậy, thiếu chủ mau nhìn! Thuyền ba cột buồm của bọn họ, boong thuyền rất nhanh sẽ thủng! Ha ha! Thực vui vẻ!"

Bị môi trường Tiêu gia bồi dưỡng ra thành một sát thủ bình tĩnh vô tình, nhưng lại bởi vì cảnh tượng kích động trước mắt hưng phấn như trẻ con.

Bất quá, cũng chẳng có ai trách hắn.

Bởi vì tâm tình Khúc Mại chính là đại biểu cho tâm tình của mọi người trên đảo Kinh Chuẩn giờ phút này.

Này vốn là một trận quyết chiến không cân sức, trầm trọng đến cửu tử nhất sinh, lại dưới sự lạnh đạo thần kì của chủ soái Phượng Minh, trận chiến đầu tiên liền cơ hồ đã sắp đạt được thắng lợi hoàn mỹ.

Không thể trách đội thuyên Đồng quốc vô dụng, chỉ là bọn chúng rất không may, gặp phải chính là đám người Phượng Minh, Trúc Huyền, Thượng Tái Tư... đoàn kết nhất trí hợp thể.

Đây là tri thức mới mẻ cùng sách lược tổng hợp lại cùng vận dụng.

Nỏ phóng cùng bom nhằm vào ba chiến thuyền ba cột buồm thật lớn lại rắn chắc, máy bắn đá lại chuyên môn đối phó với chiến thuyền loại nhỏ, xa gần song song công kích, làm cho chiến thuyền khổng lồ của Đồng quốc căn bản không thể tới gần bờ tây.

Nếu ngay cả bờ đều không thể tới gần, chiến thuyền Đồng quốc có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đối với Phượng Minh bọn họ căn bản không thể uy hiếp.

"Thôi Dương, như thế nào thuyền ba cột buồm nửa ngày cũng không chìm vậy hả?!" Khúc Mại xem đến nhiệt huyết sôi trào, đơn giản chạy tới chỗ nỏ phóng bên đó, xoa tay: "Nhất định là ngươi nhãn lực không tốt, đến, ta giúp ngươi bắn chìm nó!"

Thôi Dương làm sao lại cho hắn đoạt việc tốt từ tay mình, không khách khí trừng mắt: "Xuống địa ngục đi! Ngươi bắn chuẩn hơn ta sao? Thuyền ba cột buồm so với chiến thuyền bình thường tốt hơn nhiều, gỗ cũng là tốt hơn rất nhiều, nào có dễ dàng như vậy bắn chìm?"

Trong lúc nói chuyện, lại quen tay tặng một trái bom cấp thuyền ba cột buồm.

"Uy! Đều là huynh đệ, để cho ta bắn hai cái đã nghiền đi? Bằng không, ta giúp ngươi đặt bom thế nào?"

"Miễn! Khúc Mại ngươi vẫn là ngoan ngoãn cùng thiếu chủ xem cuộc chiến đi, không cần gây trở ngại bản đội trưởng đội pháo thủ anh dũng đối địch!" Thôi Dương đem Khúc Mại đuổi về bên người Phượng Minh.

Chiến cuộc vẫn tiếp tục nghiêng về một phía.

Đây thật là cảnh tượng khó có thể hình dung.

Bom xuất ra những bạch quang lóng lánh một đi không trở lại, trên không trung không ngừng chuyên chở thuốc nổ xếp thành từng chuỗi mà nhào lộn.

Nhưng bị đánh đến quay cuồng thì đội thuyền chiến Đồng quốc cũng không hẳn nhu nhược, ở dưới tình thế cường thế áp chế của bom cùng máy bắn đá, vẫn miễn cưỡng tập hợp một vài nhóm, ý đồ phát động một vòng tấn công mới.

Binh lính Đồng quốc không ngừng phóng ra cung tiễn, một trận lại một trận mưa tiễn cắt qua không trung mà rít gió, tên nhọn số lượng nhiều, cơ hồ có thể ngắn ngủi mà che đậy không trung, mong cản trở thứ ánh sáng kia.

Nhưng đây đều là phí công phản kháng, bởi vì tầm bắn của nỏ phóng thật sự quá xa.

Cho dù là Đống quốc sắp đặt thêm được thuyền ba cột buồm, cũng vô pháp mà tới gần được một nửa tầm bắn.

Những thứ khác như cung tiễn đừng mơ tưởng mà bắn tới trên đảo Kinh Chuẩn, toàn bộ đều không ngoại lệ mà rơi vào trong biển.

"A, thuộc hạ vốn đang nghĩ đây là là một hồi khổ chiến mà, trên người ít nhất cũng nhiều thêm tám đến mười vết thương, không nghĩ tới lại quá thoải mái như vậy. Chỉ có chúng ta đánh chúng, chúng đánh không tới chúng ta, thật sự rất thống khoái!"

Chỉ chốc lát, Dung Hổ cầm cung tiễn trong tay cũng đến đây.

Vừa đến nơi là biểu đạt bất mãn của hắn!

"Thật sự rất không thoải mái! Minh vương, thuộc hạ mãnh liệt yêu cầu đổi mới nhiệm vụ, đội thuyền Đồng quốc không thể tới gần, cung tiễn thủ một chút tác dụng cũng không có, thuộc hạ cũng chỉ có thể mang theo huynh đệ ở lầu quan sát phía dưới cùng người cỏ mà ngẩn người. Thỉnh Minh vương cấp thuộc hạ một chút sự tình làm, cho dù giúp Nhiễm Thanh bọn họ lăn đá tảng, hoặc là giúp Thôi Dương bọn họ đưa bom linh tinh cũng được, chỉ đừng cho thuộc hạ nhàn rỗi!"

Mọi người sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh Dung Hổ nghiêm trang cầm cung tiễn, bên cạnh là người cỏ mặc quần áo ngồi xổm, không tự chủ được mà phì cười.

Ngay cả Thượng Tái Tư vốn có chút nghiêm chỉnh cũng phải lấy tay xoa bụng vì cười mới có thể nói chuyện, đối Dung Hổ nói: "Làm huynh đệ đã lâu, ta liền giúp ngươi vội một chút chuyện đi. Thôi Dương bọn họ không kiêng dè mà bắn loạn xạ như vậy, bom rất nhanh sẽ dùng hết, may mắn chúng ta ở xưởng gỗ bên kia đã đem các nguyên liệu làm bom đều chuẩn bị tốt, chỉ cần hoàn thành bom nữa thôi."

Dung Hổ tinh thần rung lên: "Vậy ngươi còn không mau mang ta đi? Nga! Đúng rồi, ta đơn giản điều động hơn phân nửa cung thủ cùng đi hỗ trợ, như vậy có thể làm ra càng nhiều bom, bảo đảm Thôi Dương bọn họ không lo thiếu bom."

Đang muốn lôi kéo Thượng Tái Tư cùng Nhiễm Hổ cùng gấp gáp đi chế tạo bom, lại gặp La Đăng vội vàng lại đây.

Phượng Minh vừa thấy La Đăng liền nở nụ cười: "La tổng quản, sẽ không phải ngài cũng lại đây oán giận không có chuyện làm đi? Hiện tại Thôi Dương chiếm công tác nỏ phóng, Nhiễm Thanh đương nhiên cũng tuyệt đối không chịu bỏ nhiệm vụ với máy bắn đá, Dung Hổ vừa mới đoạt đi nhiệm vụ chế tạo bom rồi a. Ta xem không bằng mọi người ở trong này mở cái tiệc trà xã giao tốt lắm, vừa ăn lương khô, vừa một bên chờ đội thuyền Đồng quốc nhận thua rút quân, ngài có chịu không?"

"Thiếu chủ, nỏ phóng cùng bom quả thật phi thường lợi hại, khiến thiên địa biến sắc."

"A, ngài khoa trương quá, ta đều ngượng ngùng a."

La Đăng sắc mặt cổ quái: "Thiếu chủ, thuộc hạ nói khiến thiên địa biến sắc, kỳ thật không phải là khích lệ."

"Ách?" Phượng Minh sửng sốt.

La Đăng vươn một ngón tay, thật cẩn thận hướng bầu trời chỉ chỉ: "Thỉnh thiếu chủ nhìn xem sắc trời..."

Phượng Minh theo ngón tay La Đăng ngẩng đầu, nhất thời tất cả ý cười cương ở trên mặt.

Đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngẩn ngơ trừng mắt nhìn La Đăng: "Này... Ách... La tổng quản, bầu trời một màu đen kịt chính là..."

"Đúng vậy, là mây đen, thiếu chủ!"

"Ý của ngài không phải là..."

"Rất mau trời sẽ mưa, thiếu chủ."

"Có thể không phải là..."

"Không có khả năng, thiếu chủ." La Đăng thực đồng tình mà xem xét cậu, liếc mắt một cái: "Thuộc hạ phụ trách đội thuyền Tiêu gia, nhìn cả đời sắc trời, đối loại với loại trời mưa to này không có khả năng xem nhầm. Mây mưa to loại này thường thường bỗng nhiên hiện ra trên biển, ngay cả hải tặc cũng đều rất khó đoán trước, bất quá chỉ cần vừa xuất hiện, thời tiết liền tuyệt đối sẽ trong thời gian rất ngắn trở nên phi thường không xong."

"Mây mưa to?" Phượng Minh cơ hồ trợn trắng mắt, hôn mê qua đi.

Mưa to!?

Không thể nào...

Cậu rốt cuộc gặp phải cái vận khỉ gì vậy?

Rõ ràng cái gì cũng chưa có làm, lại bị oan uổng thành tội phạm giết người tội ác tày trời, còn bị đại quân đuổi giết.

Hiện tại, thế nhưng tại lúc chiến cuộc tốt lên lại chẳng biết tại sao có mưa to.

"Thượng thị vệ..." Phượng Minh ngây người một hồi, đem tầm mắt hướng Thượng Tái Tư còn chưa có rời đi.

"Có thuộc hạ."

"Ta nói ngươi, bom kia... " Phượng Minh cố gắng mang theo một chút hy vọng mà tươi cười: "Có thể hay không không thấm nước?"

"Minh vương, bom bên ngoài quả thật có thể không thấm nước..."

Phượng Minh cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Thật tốt quá!"

"... Nhưng là, kíp nổ không thể không thấm nước."

Phương thức nói chuyện của Thượng Tái Tư lúc nào cũng như vậy, thật làm cho chủ soái Phượng Minh này đây có xúc động muốn hộc máu.

Phượng Minh trái xem xét xem xét Thượng Tái Tư, phải nhìn Nhiễm Hổ một cái: "Cái kia... Kíp nổ không thể không thấm nước ý là..."

"Ý là... " Thượng Tái Tư cười khổ: "Một khi trời mưa, bom so với đá tảng còn vô dụng hơn!"

Lão thủy thủ La Đăng không có xem nhầm, trên đỉnh đầu bọn họ thật sự chính là mây mưa to thần bí.

Hơn nữa, uy lực nếu như theo lời La Đăng quả thật là rất mạnh.

Lão thiên gia trở mặt với tốc độ phi thường kinh người.

Một tiếng nổ lớn từ trong tầng mây có thể đem lỗ tai phá hỏng, tia chơp đỏ như máu nháy mắt đem không trung xé mở.

Mưa to trút xuống.

Mưa lớn đến mức tựa như có người ở trên trời liều mình rót nước xuống, giọt nước mưa nặng nề đánh vào trên mặt biển, rào rào như hoa nước, đánh cho mỗi người trên mặt phát đau.

Không lâu trước còn trời quang nắng sáng lạn, bỗng nhiên biến thành một màn ngập oán khí, như ác ma hận không thể tìm ai phát tiết, toàn bộ thiên địa đều vì nó mà âm u.

Cũng làm cho cảnh đại chiến trở nên âm u!

Thế cục một khắc theo mưa to phát sinh kia, Phượng Minh bọn họ tuyệt không muốn nhìn đến một màn hí kịch xoay chuyển thế này.

Dưới sự trợ giúp của lão thiên gia, thuyền ba cột buồm không cần ứng đối với thứ vũ khí mới đáng sợ là bom kia, nhất thời sửa lại trạng thái vừa rồi, lộ ra uy lực của bảo vật trấn quốc Đồng quốc.

Khói độc trên boong thuyền bị mưa tách ra, không còn uy hiếp, binh lính Đồng quốc nhảy thuyền đào tẩu ban nãy đều theo thuyền phụ cận trở lại trên thuyền ba cột buồm, tổ chức luân phiên công kích mới.

Mắt thấy thắng lợi đến tay cư nhiên không cánh mà bay, Thôi Dương bọn họ tức giận đến sôi lên, ở ngay trong tiếng sấm nổ, xả thẳng cổ họng rống to:

"Bom không nổ!"

"Đổi mâu! Nỏ phóng dùng toàn bộ mâu lớn!"

Một mộc mâu cực lớn xông lên giữa không trung, ở trong màn mưa xé gió đâm thẳng thuyền ba cột buồm.

Tuy rằng đều trúng mục tiêu, lại khó có thể phát huy tác dụng mạnh như bom, càng không thể đem thuyền ba cột buồm dày dặn kia bắn chìm

Quân Đồng quốc vừa mới bị đánh cho đến không ngẩng được đều hiển nhiên biết đây là được ông trời ban cho cơ hội, dường như mở ra cho họ một đường sinh sát tiến đến bờ tây đảo Kinh Chuẩn.

Dung Hổ sắc mặt xanh mét, trước tiên cầm cung tiễn trở về lầu quan sát đợi lệnh, tùy thời chuẩn bị chiến đấu gần.

Một lần nữa tạo đội hình, đội thuyền khổng lồ gia tốc tới gần, giống như hiện thân của tử thần.

Khúc Mại kéo Phượng Minh, lớn tiếng hô to: "Thiếu chủ, chúng ta lui ra phía sau một chút, đến nơi an toàn đi."

Phượng Minh nhìn địch thuyền dần dần mở rộng tới gần, cảm giác được trái tim gấp gáp nhảy loạn.

Nhưng tay chân lại dị thường lạnh như băng.

"Thiếu chủ!"

"Không, ta phải ở lại chỗ này xem xét tình huống, nếu không không thể đúng lúc điều chỉnh sách lược." Phượng Minh kiên định lắc lắc đầu, một lát lại há miệng mang theo chút cười khổ: "Lại nói, địch nhân nếu công kích được lên bờ, đảo Kinh Chuẩn căn bản sẽ chẳng còn chỗ nào an toàn."

Địch nhân càng ngày càng gần.

Thuyền ba cột buồm không hổ là chiến thuyền mà Đồng quốc kiêu ngạo nhất, phóng mộc mâu với mười phần công lực cũng chỉ có thể đem boong thuyền phá ra vô số lỗ hổng gồ ghề, nhưng lại không cách nào khiến chúng chìm nghỉm.

Giống như người khổng lồ trên người mọc khá nhiều gai nhọn, cước bộ tuy nặng nề, lại vẫn không hề sợ hãi dẫn số lượng lớn chiến thuyền nhằm phía Phượng Minh bọn họ - đảo Kinh Chuẩn!

"Các huynh đệ! Cùng ta liều mạng giết địch!" Nhiễm Thanh điên cuồng hét lên cùng một đạo sét đánh trên bầu trời đồng thời bùng nổ.

Mỗi người bọn họ ai cũng biết nếu để chiến thuyền của địch nhân tới gần thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Mặc kệ là nỏ phóng đoàn hay là máy bắn đá đoàn, mỗi người đều hận không thể chính mình có nhiều hơn hai tay, điên cuồng mà kéo dây thừng, phóng ra đá lớn và mâu lớn.

Không ngừng có chiến thuyền loại nhỏ bị đánh đến nghiêng ngả rồi chìm nghỉm.

Thuyền ba cột buồm thế nhưng vẫn gắng gượng xông đến trước mặt, có thân thuyền thật lớn của nó giúp che dấu, không ít chiến thuyền loại nhỏ nhờ đó có thể theo vào.

Song phương khoảng cách mỗi lúc một gần, mặt biển rung chuyển đến đục ngầu, đội quân Đồng quốc triển khai công kích hữu hiệu, hướng bờ tây tiến tới.

Lúc này đây, cung tiễn phía họ rốt cục cũng có thể bắn đến bờ tây đảo Kinh Chuẩn.

"Thôi Dương!" Phượng Minh nhìn xem hít một hơi, ngẩng đầu hô lớn một tiếng.

Bên chỗ nỏ phóng bên trái, Thôi Dương lập tức trả lời: "Có thuộc hạ!"

"Đội nỏ phóng các ngươi nhiệm vụ không thay đổi, tiếp tục đối phó thuyền ba cột buồm! Tuyệt đối không để cho chúng tiến gần hơn chút nữa!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

"Nhiễm Thanh!"

"Có thuộc hạ!"

"Ngươi bảo vệ đạo phòng tuyến thứ hai, chiến thuyền bình thường cách hơn mười lăm trượng kia giao cho ngươi! Chiến thuyền trong vòng mười lăm trượng ngươi không cần đối phó!"

"Hiểu được, Thiếu chủ!"

Đá tảng, mộc mâu, loạn tiễn, còn có cung thủ trên thuyền ba cột buồm bắn ra tên lớn, làm người ta không kịp nhìn.

Không trung âm u, cơ hồ giống như thứ vũ khí có thể đưa người vào chỗ chết.

"Cung thủ phụ trách chiến thuyền trong vòng mười lăm trượng, bắn hạ những người trên thuyền!"

"Thiếu chủ!" Nhiễm Hổ sớm đem cung tiễn của mình đeo ở trên người, bất chấp mưa to cao giọng nói: "Dung Hổ bên kia xạ thủ không nhiều lắm, thuộc hạ đi hỗ trợ!"

Dưới mưa to, bom không còn dùng được, hắn hiện tại ngược lại biến thành lực lượng dư thừa.

Phượng Minh gật đầu: "Ngươi đem theo cả những nhân thủ chế tạo bom bên kia đi hỗ trợ đi!"

"Các huynh đệ, toàn lực bắn thuyền ba cột buồm! Không bắn địa phương khác! Liền nhắm ngay khoang lái của bọn chúng mà bắn! Bắn nát khoang lái của bọn chúng đi!" Trong cuồn cuộn tiếng sấm, Thôi Dương kiệt sức khản giọng mà bạo rống.

Một lát lại thoải mái lạc quan tiếp tục bắn chiến, đảo mắt biến thành tiếp xúc chiến đấu như địa ngục.

Toàn bộ đảo đều đã bắt đầu chiến tranh.

Những nam nhân cường tráng nguyên bản được an bài vận chuyển đá tảng cùng mộc mâu giờ toàn bộ ra trận, đến lầu quan sát gia nhập đội ngũ bắn tên của Dung Hổ, tuy nhiên không bắn tên mà cầm lấy kiếm của mình, tùy thời chuẩn bị nghênh đón cuộc vật lộn gian khổ hơn.

Biết tình hình chiến đấu không ổn, nhóm thợ thủ công Tiêu gia không có võ công, thậm chí cả Thu Lam cùng nhóm thị nữ chân yếu tay mềm, cũng liều lĩnh tới, tiếp nhận hậu cần nhiệm vụ chờ vận chuyển vũ khí, cam đoan để Thôi Dương cùng Nhiễm Thanh bọn họ không thiếu đạn dược.

Công kích dưới mưa lớn mạo hiểm, mọi người vẫn giữ vững cương vị, nỏ phóng cùng máy bắn đá, còn có cung tiễn ở đạo thứ ba phòng tuyến mặt biển, cuối cùng cũng phát ra tác dụng to lớn.

Sau nhiều lần luân phiên cuồng đánh, nỏ phóng đoàn không phụ sự mong đợi của mọi người, bắn thủng khoang lái của một chiến thuyền ba cột buồm.

Tuyệt nhất chính là đội trưởng pháo thủ Thôi Dương, từ hắn phóng ra một mâu lớn, bất khả tư nghị mà bắn vào trong khoang lái của một chiến thuyền ba cột buồm, trực tiếp đem bánh lái đánh ra một cái lỗ lớn, khiến thuyền ba cột buồm dù muốn cũng vô pháp đi tới.

Nhưng Thôi Dương cũng vì thế mà trả giá lớn.

Toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm thuyền ba cột buồm để công kích mà bỏ quên phòng bị khiến hắn bị một mũi tên nhọn bắn trúng chân trái, tiễn thâm cập cốt, nhất thời máu chảy lênh láng.

Mất đi thuyền ba cột buồm che chở, số lượng chiến thuyền bị máy bắn đá bắn chìm nhất thời tăng lên.

Nhưng số lượng chiến thuyền Đồng quốc vẫn còn đang chiếm ưu thế, những chiến thuyền Đồng quốc có một chút may mắn khi tránh thoát được loạn thạch thế công của Nhiễm Thanh bọn họ thủy chung vẫn sẽ có cơ hội tới gần bờ tây.

"Bắn!"

"Tuyệt không thể để cho địch nhân cập bờ!"

Đội cung tiễn như lang như hổ dưới sự dẫn dắt của Dung Hổ theo lầu quan sát trên cao nhìn xuống, hướng bất kể địch thuyền nào tới gần bờ biển mà cuồng bắn. Địch quân cũng không cam lòng yếu thế mà phản kích, tiễn xạ như mưa.

Bỗng nhiên một tiếng gió xoẹt qua bên tai, Dung Hổ mạnh mẽ nghiêng đầu, một cây tiễn đã phi đến trước mắt, hung hăng đánh lên bên vai trái, đau đớn khiến Dung Hổ chau mày.

"Dung Hổ!" Thượng Tái Tư ở bên cạnh kêu lên sợ hãi, trì hoãn bắn tên chạy qua: "Ngươi có sao không?"

"Hoàn hảo." Dung Hổ đem mũi tên mắc ở mặt ngoài vải dệt nhổ ra, sợ hãi vỗ vỗ miên giáp trên người: "Ta đến hiện tại vẫn không rõ Minh vương là như thế nào có thể nghĩ ra món đồ thần kì này, nhẹ nhàng giống như những quần áo tầm thường khác, lại có thể ngăn trở cung tiễn."

Thượng Tái Tư thấy hắn không việc gì, mới yên tâm một chút.

"Không tồi, miên giáp này thật sự là bảo bối, sau khi dính mưa giống như dùng còn tốt hơn." Hắn vỗ vỗ bả vai Dung Hổ, vừa quay đầu sắc mặt lại đại biến: "Không tốt! Địch thuyền lại đến gần rồi!" Hắn chạy nhanh mà bắn ra cung tiễn.

Nhưng bất kể ngăn cản như thế nào, bọn họ dù sao cũng đang phải đối đầu với số lượng địch nhân lớn trong hoàn cảnh xấu, binh lính Đồng quốc trên tàu chiến loại nhỏ sau khi bị Dung Hổ bọn họ bắn chết hơn phân nửa, cuối cùng đi vẫn thành công lên được bờ tây.

"Giết a!"

"Vì Đại vương chúng ta báo thù!"

Binh lính Đồng quốc nhảy xuống khỏi chiến thuyền loại nhỏ, lội nước nhảy lên bờ.

"Quân Đồng quốc lên bờ." Đứng ở chỗ cao sắc mặt Phượng Minh nhất thời chìm xuống, trơ mắt nhìn cuộc vật lộn mà mình không hy vọng phát sinh.

Ở trên người mình mà đánh giá, bom, nỏ phóng, máy bắn đá.. từ từ hết thảy ưu thế đều đã dùng hết không còn sót lại chút gì, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng.

Mà nhân thủ của Phượng Minh không đủ ngàn người, tín mạng mỗi người đều vô cùng trân quý.

Tầm mắt hướng bờ cát bờ tây phía dưới, toàn thể những Tiêu gia cao thủ cùng xuất động, không để ý sinh tử mà nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, thừa dịp địch nhân bất ngờ mà hung hăng đánh chúng đến sứt đầu mẻ trán.

"Giết! Đều theo ta hướng tặc tử giết!" Đi đầu kia, chính là người nhiều ngày không có lộ diện, mà đến khi lộ diện liền mắt hiện hung quang, giết người như ngóe: Tổng quản Tiêu gia sát thủ đoàn - Lạc Trữ.

Đoản binh giao tiếp, mưa cùng máu tươi hỗn hợp cùng một chỗ, bắn ra chung quanh.

Hết thảy trước mắt, tựa hồ cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.

La Đăng mắt thấy tình thế không ổn, e sợ Phượng Minh có chuyện, vội vàng tới hộ giá.

Thấy Phượng Minh đứng ở chỗ mà cung tiễn địch nhân có thể bắn đến, chạy nhanh nắm lấy ống tay áo của cậu hướng một bên mà kéo đi, kêu lên: "Thiếu chủ, nơi này rất dễ dàng bị trúng tên, mau đứng lên phía trên này một chút..."

Tay lại nắm phải một khoảng không.

Quay đầu lại thế nhưng lại phát hiện Phượng Minh tay nắm chặt kiếm, giống như gió lao xuống.

"Nguy rồi! Thiếu chủ!" Khúc Mại ngay tại bên người Phượng Minh, lại không ngờ được Phượng Minh bất ngờ rút kiếm chạy xuống bờ tây, kéo cũng không kéo lại được, cầm kiếm chạy như bay theo ở phía sau, phấn đấu quên mình mà gia nhập cuộc vật lộn hừng hực khí thế ở bờ tây.

Khúc Mại huy kiếm đánh gãy những trường mâu hướng Phượng Minh đâm tới, kề sát bên phải Thiếu chủ vừa đánh vừa phòng vệ.

Dưới sự hộ vệ của hắn, Phượng Minh chẳng hề quan tâm, trường kiếm cuồng đánh, đảo mắt sát nhập trung tâm chiến trường chiến đấu kích liệt nhất.

Bức họa của Phượng Minh - trọng phạm lớn nhất Đồng quốc đã được truyền khắp đại quân Đồng quốc, địch ta nhất thời giao thủ, quân Đồng quốc ồ lên, đều kêu to: "Tây Lôi Minh vương! Tây Lôi Minh vương ở đây!"

"Giết hắn!"

"Vi Đại vương cùng Vương tử báo thù!"

Lạc Trữ cùng Tiêu gia sát thủ đoàn lấy ít địch nhiều, đã muốn cố hết sức, nhiều người trên người bị thương không nhẹ, giờ phút này bởi vì Phượng Minh hấp dẫn địch nhân, nhất thời áp lực giảm đi, được một chút thở ra.

Nhưng Phượng Minh bên kia đã sắp không ổn, binh lính Đồng quốc ào ạt phóng tới cùng đánh Phượng Minh, nháy mắt chung quanh cậu đều là địch binh, lọt vào trong vòng tròn của đao kiếm.

May mắn Khúc Mại trù tính quyết tử cùng cậu cùng nhau tiến thối, một tấc cũng không rời, gắt gao bảo vệ bên phải Phượng Minh, cũng kiệt lực ứng phó trước người cùng công kích bên trái, trong loạn chiến đã muốn phân không rõ rốt cuộc có bao nhiêu địch nhân.

Vừa mới chém một người máu tươi bắn ra mà ngã ra ngoài, bỗng nhiên hàn quang chợt lóe nơi khéo mắt, Phượng Minh vội vàng bứt ra trường kiếm trên người địch nhân, nhưng kiếm quang đã tới đến trước mắt, tránh cũng tránh không kịp.

Xong đời!

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phượng Minh trơ mắt nhìn thân kiếm hướng nhập phần eo chính mình.

Trong óc vừa mới tưởng ra hình ảnh bản thân phơi thây sa trường, lại bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ── miệng vết thương cũng không đau đớn như trong tưởng tượng.

Mũi kiếm mới tiến vào một tấc đã bị chặn ở bên ngoài.

Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng là miên giáp chính tay Thu Nguyệt may cậu mặc trên người đã cứu cậu một mạng!

Đại nạn không chết đúng là mừng như điên, lập tức dũng mãn toàn thân, ý chí chiến đấu của Phượng Minh nháy mắt tăng lên, tuy nhiên phía sau địch nhân vì không thể giết chết Phượng Minh mà điên cuồng tiến lên.

"Thiếu chủ!"

"Minh vương!"

Hai địch nhân phía sau đang muốn nhân lúc đánh lén, Thượng Tái Tư cúng Nhiễm Hổ cả người đẫm máu đúng lúc đuổi tới giải quyết nguy cơ phía sau Phượng Minh.

Khúc Mại không biết là nhiễm máu địch nhân hay là máu chính mình được huynh đệ đến tiếp viện, mới hoãn một hơi, xông lên đỡ lấy Phượng Minh, điên cuồng hét lên: "Thiếu chủ, người bị thương làm sao?"

"Không có việc gì!"

Không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục dấn thân vào trận vật lộn thiên hôn địa ám này thôi!

Dung Hổ ở trên lầu quan sát xem đến rõ ràng, nhìn Phượng Minh bị địch nhân một kiếm đâm trúng, gấp đến độ cơ hồ muốn hộc máu, nhưng hắn đang mang trọng trách ngăn chặn thuyền cập bờ, không thể đến bờ tây tiếp viện, chỉ có thể đem tiếng căm tức toàn bộ phát tiết trên người quân địch thừa cơ thuyền nhỏ tiến lại gần bờ, cung tiễn cuồng bắn, tiễn tiễn đoạt mệnh, đem nhân số địch nhân có thể lên bờ tiêu diệt đến ít nhất.

Túi tiễn của hắn sớm đã không còn, may mắn có chiêu "Người cỏ mượn tên" này của Phượng Minh, cung tiễn Đồng quốc cuồn cuộn không ngừng phóng tới, đem mặc xiêm người cỏ ghim vào như nhím.

Nhóm cung thủ trên người mặc miên giáp phòng ngự cung tiễn, chỉ phải cẩn thận mặt mũi không bị bắn trúng là tốt rồi, tính cơ động tăng nhiều, hơn nữa chỉ cần tùy tay tại trên người cỏ gỡ xuống tiễn đến là có thể hung hăng trả lại cho địch nhân, lực sát thương so với ngày thường lớn hơn không chỉ gấp mười.

Mùi máu tươi tràn ngập bờ tây, chém giết đã muốn tiến vào giai đoạn gay cấn.

Tiêu gia sát thủ đoàn có Phượng Minh bọn họ giúp trì hoãn, thở dốc một lúc lập tức tập hợp lại, mười người một tổ liên thủ đánh địch, đoàn kết đối kháng tựa như tổ kiến vọt tới binh lính Đồng quốc.

Tiêu gia kiếm thuật vang danh khắp thiên hạ - ma vương giết người nào dễ đối phó? Tuy rằng mỗi người cả người đều mang thương tích lại lấy một đánh trăm, thà chết không lùi nửa bước, dựa vào mấy trăm cao thủ đem địch nhân Đồng quốc vọt tới như thủy triều ngăn ở trên chiến thuyền bên bờ tây.

Chính là...

Mỗi người trong lòng đều hiểu được, thời điểm đem khí lực dùng hết, đến khi lại một đám viện binh Đồng quốc lên bờ, phòng tuyến sẽ bị công phá.

Đó chính thời điểm bọn họ bị quân Đồng quốc giết!

"Đến a! Muốn lấy được mạng Khúc Mại ta, trước lưu lại một trăm cái mạng Đồng quốc!" Khúc Mại một bên gào thét, một bên điên cuồng gặp người liền chém, chỉ cầu giết địch không để ý tới mình có bị thương hay không.

Phượng Minh song song, lấy tâm tình bi tráng tuyệt không khuất, ương ngạnh kéo dài thời khắc tăm tối sắp đến.

Chính lúc giết địch bất cần ngày mai, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Nhiễm Hổ mừng như điên hô lớn, "Hết mưa rồi! Hết mưa rồi!"

Đám người Phượng Minh chấn động, trăm người vội bớt thời giờ nhanh chóng ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời.

Thiếu chút nữa cao hứng mà nhảy dựng lên!

Nguyên lai ngay tại thời điểm mấu chốt ai cũng không rảnh bận tâm thời gì khác, thời tiết vừa mới vẫn mưa to như trút nước, cư nhiên không hề báo trước mà dừng hẳn.

Thời tiết trên biển thật sự so với tâm vua càng quỷ dị khó lường gấp trăm lần.

Lão thiên gia vừa mới rồi còn gào khóc om sòm, đảo mắt lại quyét sạch nước mắt, lộ ra khuôn mặt cực kì tươi cười.

Mưa gió đột nhiên ngừng.

Ngay sau đó, mặt trời hiện ra theo tầng mây, thiên địa âm u bỗng nhiên tỏa ánh sáng, binh khí phản chiếu ánh mặt trời, đâm vào ánh mắt mọi người như nở hoa.

Đám người Thôi Dương sửng sốt, nhất thời mừng rỡ, điên cuồng quát: "Hết mưa rồi! Bom! Con bà nó toàn bộ bom lên cho ta! Đánh đắm rùa thuyền của bọn chúng!"

Buông vũ khí xuống đất, nỏ phóng đoàn lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay ở túi lưới nạp bom, thống khoái mà hướng thuyền ba cột buồm trên mặt biển cuồng đánh.

Thuyền ba cột buồm vốn bị nhiều lần công kích, đã sớm không chắc chắn như lúc đầu. Triệu Vĩ vừa mới được Trang Bộc đề bạt làm chủ tướng đội thuyền ba cột buồm, lại thấy một đống một đống bom bay qua cuồng đáp thuyền ba cột buồm, quá sợ hãi.

Lão nương của ta a!

Quái vật lại tới nữa!

Mộc mâu còn chưa tính, ít nhất còn có giường nỗ có thể đánh nhau một chút, bom kia lại chỉ có đường chết thôi a!

Oanh!

Bom phi lên đầu thuyền, chợt bạo khai, lúc này tạc thương một nhóm binh lính trên boong thuyền.

Khói độc màu trắng nồng đậm tỏa ra bốn phía.

Biết rằng nếu cứng rắn cố chống đỡ, kết cục nhất định chính là thuyền chìm người chết, Triệu Vĩ che mặt, quay đầu hổn hển gào thét hạ lệnh: "Rút! Dùng mười chiến thuyền cỡ trung kéo một chiến thuyền ba cột buồm, đem tất cả thuyền ba cột buồm toàn bộ kéo về phía sau! Lập tức rút lui!"

Tam ngôi thuyền vừa rút lui, tương đương với việc chặt đứt bùa hộ mệnh của đội thuyền Đồng quốc.

Nhiễm Thanh đương nhiên không cam lòng, một trăm cái máy bắn đá điên cuồng phóng, đem tầm bắn tập trung vào những chiến thuyền loại nhỏ còn lại, hung hăng mà đánh khiến chúng trở thành chó rơi xuống nước.

Thuyền ba cột buồm mà Thôi Dương nhằm vào đang bỏ trốn mất dạng, dư hận của hắn đương nhiên sẽ phát tiết ở trên những chiến thuyền nhỏ, nỏ phóng với lực công kích cùng độ chính xác cực cao đối với chiến thuyền loại nhỏ mà nói là vũ khí trí mạng, cùng Nhiễm Thanh phối hợp lẫn nhau, không đến một lát, toàn bộ chiến thuyền Đồng quốc còn có năng lực chạy trốn đều cụp đuôi mà đào tẩu.

Trên mặt biển phụ cận chỉ còn đủ loại hình dạng cổ quái của gỗ thuyền trôi nổi, không còn bóng dáng một chiến thuyền Đồng quốc nào.

"Trợ giúp Minh vương! Giết a!"

Dung Hổ không cần quét sạch quân địch trên biển nữa, gánh nặng trên người giảm đi không ít, không nói hai lời bỏ xuống cung tiễn, rút ra bảo kiếm liền lao ra khỏi lầu quan sát, ở phía sau hắn, tất cả cung thủ toàn bộ đi theo, con ngươi rực lửa sát nhập về bờ tây.

Tiếng nổ mạnh mẽ lần nữa vang lên, chẳng khác nào cấp cho Phượng Minh bọn họ một liều thuốc kích thích.

Những tên binh lính Đồng quốc đã lên bờ tây gặp được chống cự đáng sợ như thế, phân nửa bỏ mạng, phân nữa đã sớm khiếp đảm, lại vừa nghe tiếng nổ mạnh rầm rầm ù ù, biết cục diện trên biển sẽ lại bị Phượng Minh nhất phương khống chế.

Nói cách khác viện binh của bọn chúng vô pháp tới rồi!

Nguyên bản là quân Đồng quốc vây hãm người, ngược lại giờ đây lại bị Phượng Minh, Tiêu gia sát thủ đoàn, còn có đoàn cung thủ của Dung Hổ đầy đủ sức lực vây quanh.

Nhìn thấy vây quanh dày đặc những lưỡi dao sắc bén, quân Đồng quốc quân nhất thời trái tim lạnh lẽo.

"Đầu hàng không giết!"

Không rõ ai trong đám người Phượng Min hô lên một câu này.

Một trận tĩnh mịch sau đó là trầm mặc, vũ khí trên tay binh lính Đồng quốc dính đầy máu tươi của mình lẫn địch, mang theo tuyệt vọng để lên bờ cát bờ tây.

Chiến trường an tĩnh lại.

Mùi máu mãnh liệt bao phủ toàn bộ bờ tây.

Trận huyết chiến này, từ trêu cợt của lão thiên gia mà lâm vào nghịch cảnh. Cũng bởi vì lão thiên gia ban ân mà có thể xoay ngược tình thế.

Bọn họ thắng!

"Hô!"

Phượng Minh thân thể mệt mỏi, không rảnh bận tâm dáng vẻ, hướng trên bờ cát chổng vó mà nằm, há to mồm hít lấy hít để không khí.

Phổi cơ hồ muốn thiêu cháy, ngực một mảnh đau rát nóng rực.

May nhờ miên giáp hộ vệ, cậu mới không có tại trận huyết chiến này mà chết đi, bất quá cánh tay, cẳng chân đều chi chít những miệng vết thương nhỏ như đeo huân chương.

Có điều, bên gáy trầy da, có thể thấy được nếu lúc ấy cậu không đúng lúc ngửa ra sau tránh thoát, nói không chừng động mạch chủ đã bị địch nhân cắt đứt.

Cậu không biết mình giết được bao nhiêu địch nhân, cũng không biết rốt cuộc đã trúng bao nhiêu kiếm của người khác, dù sao toàn thân cao thấp không có một chỗ nào là không đau nhức.

Thậm chí cũng không còn khí lực mà động đậy cả ngón út.

Giờ phút này, có thể như vậy mà nằm ở trên bờ cát hô hấp, cũng chính là một loại ban ân.

Nhưng là, những người khác lại không có mệnh tốt như cậu.

Dung Hổ sau kịch chiến giúp Khúc Mại bọn họ băng bó miệng vết thương, La Đăng không dám khinh thường, kéo theo một thân mệt mỏi tiến đến nơi cao giám thị địch nhân có hành động thêm bước nữa hay không.

Thượng Tái Tư gánh vác trách nhiệm dọn sạch chiến trường, phân công nhân lực một lần nữa bố trí chướng ngại cùng chiến hào trên bờ tây.

Binh lính Đồng quốc đầu hàng cũng cần an trí.

"Thiếu chủ." Thôi Dương đi đến bên người Phượng Minh.

Phượng Minh hổn hển thở một hơi, miễn cưỡng đỡ thắt lưng cứng ngắc đến phát đau mà ngồi dậy, vỗ vỗ cái đùi rắn chắc của Thôi Dương, ngẩng đầu suy yếu cười nói: "Làm tốt lắm, Thôi Dương. Nỏ phóng của ngươi thực chuẩn, nếu không phải ngươi đánh cho thuyền ba cột buồm không thể đi tới, quân Đồng quốc lên bờ sẽ càng nhiều, chúng ta đây nhất định phải chết."

Được Phượng Minh khen ngợi, Thôi Dương lại kỳ lạ mà trầm mặc.

Phượng Minh kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thiếu chủ... " Thôi Dương trầm giọng nói: "Lạc tổng quản vừa rồi trong chiến cuộc hỗn loạn, ngực trái cùng thắt lưng bị thương nặng, bất hạnh bỏ mình rồi ạ! Cùng chiến đấu đến bỏ mình còn có một trăm hai mươi hai huynh đệ nữa."

Biểu tình Phượng Minh nháy mắt cứng ngắc

g[1