— Phù thủy không cảm nhận được đau đớn.
Hẳn là phu nhân đã nghe lời đồn đại này từ trước nên bà đã sai người hầu chuẩn bị roi ngựa - một loại roi có đầu ngắn chuyên dùng để cưỡi ngựa.
Bà ta đứng trước mặt Noah, vừa vỗ tay vừa quất roi vào lòng bàn tay. Thật thú vị làm sao, không biết nên làm gì tiếp theo đây nhỉ? - Nụ cười ác độc của bà vang vọng khắp căn phòng.
Noah quằn quại, cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng đang giam giữ cô trên ghế. Đôi môi phát ra những tiếng rên rỉ: "ưm ửm", "gừ gừ" hệt như dã thú hoang. Cũng không rõ những âm thanh đó đang biểu thị cho sự tức giận hay sợ hãi nữa.
Mặc dù có thể cô đang la hét nhằm biểu thị điều gì đó, nhưng do bị chiếc nẹp miệng chặn lại nên không thể nghe rõ. Trên khuôn mặt cô hiện rõ sự phẫn nộ: đôi mắt mở to, má đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm về phía phu nhân và chúng tôi - những kẻ chỉ biết bất lực đứng im bên bức tường.
Thông thường, căn phòng này vốn dĩ là phòng phòng trang điểm dành cho những người hầu gái như chúng tôi đây. Trên tường có ba chiếc gương đặt song song nhau, trên bàn trang điểm là phấn son và lược chải tóc nằm lộn xộn.
Hiện tại ngoài những người hầu như chúng tôi ra, còn có cả quản gia, cảnh sát khu phố và cha xứ.
Tuy nhiên, mọi người đều im lặng, trong căn phòng chỉ còn lại duy nhất tiếng Noah giãy giụa trong dây trói.
Vậy là phiên tòa xét xử phù thủy do phu nhân tự ý tổ chức bắt đầu.
"Liệu ngươi có phải là phù thủy hay không, hãy để roi ngựa này xác minh." - Phu nhân nói.
Bởi phù thủy vô cảm với cơn đau; vì vậy nếu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, hãy hét lên. Nói xong, bà liền vén vạt áo hầu gái của Noah lên nhằm để lộ phần đùi.
Làn da trắng ngần của cô bị quất roi, cùng với tiếng thét đau đớn như tiếng ngựa hí vang lên.
Cô gái ấy... Noah cảm thấy rất đau đớn.
Đây không phải là diễn xuất mà là sự thật. Mặt cô ấy ngày càng đỏ bừng, nước mắt lăn dài trên má, giọng nói cũng biến thành tiếng khóc nức nở.
Tuy nhiên, phu nhân vẫn tiếp tục vung roi hết lần này đến lần khác.
Không thể nhịn nổi nữa, cha xứ đã từng chặn tay phu nhân.
"Hãy dừng lại đi thưa bà, các pháp sư sẽ đến ngay thôi, việc thẩm vấn phù thủy nên giao cho họ."
Mặc dù cha xứ đã khuyên nhủ, nhưng phu nhân vốn ngang ngược, bà đâu nghe lời ai ngoài chồng mình. Bà ta hất tay cha xứ ra, lại càng vung roi mạnh hơn nữa.
Đau không? Nếu muốn được tha thì hét to lên.
Tôi nhắm chặt mắt, không dám nhìn Noah đang nức nở khóc bởi vì vừa sợ vừa cắn rứt lương tâm khi đã tiết lộ bí mật của Noah cho phu nhân. Giá như tôi có thể bảo vệ cô ấy.
Noah vốn dĩ là nô lệ được ngài nam tước mua về cách đây hai tuần. Khi ấy trên người cô chỉ có duy nhất một tấm vải rách rưới, tay ôm chặt chiếc gương nhỏ trên ngực như báu vật.
Tôi từng nghĩ rằng nô lệ thường bị chà đạp và sống trong hoàn cảnh bần hàn.
Nhưng Noah lại không giống vậy.
Cô bé sở hữu một thân hình hoàn hảo không tì vết: làn da trắng mịn màng như sữa, tóc tai được cắt tỉa và chải chuốt gọn gàng, đôi mắt to tròn cùng với con ngươi đỏ rực như những viên ruby. Nghe nói, Noah chỉ mới mười hai tuổi; là một nô lệ cao cấp, chắc hẳn cô bé được bán với giá rất đắt.
"Thấy chưa, đẹp đấy chứ?", ngài nam tước khoe khoang, giới thiệu Noah trước mặt phu nhân như một món đồ cổ quý hiếm.
Nghe vậy, phu nhân liền tỏ ra tức giận, điều này cũng dễ hiểu bởi lẽ ngài nam tước vốn được cử đi mua gia vị, nhưng lại mang về hai túi tiêu và một cô bé nô lệ. Tuy nhiên, sau cùng do sự quyết định độc đoán của ngài nam tước, Noah bắt đầu làm việc trong dinh thự với vai trò người hầu gái.
Trong dinh thự bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại về thân phận Noah, đại khái như: Không biết liệu cô bé có phải tình nhân của ngài nam tước không nhỉ? Chắc hẳn ngài nam tước đã mua Noah về làm tình nhân sau chuyến đi và che giấu cô bé bằng thân phận hầu gái. Những lời đàm tiếu tục tĩu về một nô lệ không rõ lai lịch khiến mọi người nhìn cô bé bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trái ngược với những lời đồn đại đầy ác ý, Noah trong mắt tôi lại là một con người hoàn toàn khác. Cô bé luôn tự mình học hỏi những quy tắc trong dinh thự và cách ứng xử chuẩn mực dù đôi khi tỏ ra lạnh nhạt và khó gần. Tuy nhiên, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một tâm hồn e ấp và dễ rung động trước những lời khen ngợi giống như bao đứa trẻ khác.
Một lần nọ, tôi vô tình bắt gặp Noah giấu sữa và bánh mì trong bữa trưa vào túi tạp dề, lén lút trốn khỏi dinh thự. Tò mò về hành tung của cô bé, tôi âm thầm đi theo để xem cô bé sẽ đi đâu.
Noah dừng bước tại một góc khuất trong sân vườn. Nhìn qua khe hở, tôi phát hiện ra một gia đình mèo đang ẩn náu trong bụi cỏ rậm rạp, con mèo mẹ thì đang mang thai. Noah lấy sữa và bánh mì của mình để chia sẻ cho những chú mèo con.
Noah nhận ra sự hiện diện của tôi, vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng cuối đầu xuống và nhỏ giọng nói: "Làm ơn giữ bí mật này."