Đi hơn mười ngày, càng xa biên giới, chung quanh càng hoang vu.

Mặc dù không đến nỗi chó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng. . . . . .

“Aiz, tại sao lại như vậy chứ?”

Lộ Nhi thở dài, thật ra trong lòng nàng cũng rõ, biên giới bên này thường xuyên chiến loạn, bách tính muôn dân chạy trốn lâu rồi.

Mà chỉ còn những người không sợ chết ở lại, bọn họ cũng không có được một cuộc sống tốt!

Ai biết lúc nào sẽ lại đánh giặc, miệt mài bận rộn làm ăn, chỉ cần đánh một trận chẳng phải là cái gì cũng mất sao?

“Lộ Nhi, Bảo Bảo, là chiến loạn. Đại Hàn thường quấy rầy biên cảnh chúng ta, cho nên. . . . . . . . . . . .”

Hiên Vương thở dài, quan trọng nhất là, Hoàng thái hậu vẫn không chủ trương phát động chiến tranh, mà bọn họ cũng không tiện ra tay với Đại Hàn, dù sao trong lúc này vẫn còn có một nước cường thịnh như Đại Hướng nữa.

“Bảo Bảo, xem ra thế giới này cần phải thống nhất . . . . . .”

Lộ Nhi thở dài, cái gì mà tiềm long tinh hạ phàm chứ, lời tiên đoán thiên hạ sẽ phải thống nhất chứ, nàng thấy đó căn bản là lừa người.

Phân chia đã lâu sẽ phải thống nhất, đây chỉ là điều tất nhiên trong lịch sử, có điều là cổ nhân không hiểu thôi.

“Đúng vậy, thiên hạ thống nhất thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. . . . . .”

Bảo Bảo cũng thở dài, giờ khắc này, hắn thật sự hiểu rõ tại sao mình lại mang theo trí nhớ kiếp trước.

Hắn, vốn không phải là vì tình cảm, mà là vì. . . . . .

“Đúng vậy, Bảo Bảo, những chuyện này đều phải dựa vào con rồi!”

Lộ Nhi ha ha cười, nàng tin tưởng con trai mình, nó nhất định có đủ khả năng thống nhất loạn thế này, cho dân chúng nơi này có một cuộc sống thật tốt.

Mà nàng, làm mẹ của nó, cũng sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp con, để cho con trở thành một đấng mình quân.

“Lộ Nhi, Bảo Bảo mới lớn chừng này thôi. Chúng ta vẫn nên suy nghĩ chuyện trước mắt đi. Sắp đến Đại Hàn rồi, chúng ta trực tiếp thượng kinh?”