“Hừ. . . . . .”

Nghe công chúa vẫn nhắc đến Hiên Vương, Lệ Thương hừ một tiếng, nhưng cũng không hề ngắt lời.

“Khánh Vương, huynh biết Khánh Vương đi? Thật ra hắn rất thích Lộ Nhi, chuyện này huynh cũng biết đi? Hắn muốn báo cho Hàn Minh, nói cho y biết Hiên Vương sẽ qua đó. . . . . .”

Cho dù hắn tin cũng được, không tin cũng được, người mà nàng có thể báo cũng chỉ có Lệ Thương thôi.

Nếu như xác định bọn họ thật sự đến đó, nàng cũng sẽ chạy tới, nàng muốn đuổi theo ngăn cản.

Còn đối với Lệ Thương, nàng hoàn toàn tin tưởng, nàng tin tưởng Lệ Thương sẽ báo lại với Hiên Vương.

“Cái gì? Nàng nói. . . . . . Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. . . . . .”

Mặc dù đa phần công chúa nói đều là sự thật, nhưng. . . . . .

Nhưng quan hệ giữa Khánh Vương, Hiên Vương và Hoàng thượng vẫn rất tốt, làm sao Khánh Vương có thể sẽ làm như vậy?

Trên đời này, nói người nào phản bội Hiên Vương hắn cũng tin, nhưng nếu nói Hoàng thượng và Khánh Vương thì tuyệt đối không thể.

“Lừa huynh thì ta có lợi gì chứ? Lệ Thương, người khiến ta nhờ cậy cũng chỉ có một mình huynh, người ta tin tưởng nhất cũng chỉ có huynh thôi. . . . . .”

Công chúa thở dài, ánh mắt không cam lòng nhìn Lệ Thương, thấp giọng nói:

“Thật ra chuyện này vốn là cơ hội tốt, một khi hắn xảy ra chuyện, đối với Đại Hướng quốc ta mà nói, không có một chút nguy hại nào, ta nên im lặng, giả vờ chuyện gì cũng không biết mới đúng. . . . . .Nhưng. . . . . . nhưng ta không an tâm, ta không bỏ được, ta không muốn nhìn thấy chàng chết. . . . . . . . . . . .”

Trong mắt công chúa mang theo ưu thương, có lẽ làm như vậy là phản bội hoàng huynh, nhưng nàng. . . . . .

Nàng là nữ nhân, cũng có nỗi khổ của mình.

“Văn Văn. . . . . . Nói cho ta biết, đối với Hiên Vương, đến khi nào nàng mới có thể chết tâm?”

Nhìn bộ dạng khổ sở của Văn Văn, trái tim Lệ Thương rất đau, hắn không cam lòng nhìn công chúa, bỗng nhẹ giọng hỏi.