“Hừ. . . . . .”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, Vãn Vãn chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe, nháy mắt đã mất đi tri giác.
Vẫn ở cách đó không xa công chúa thấy thế không nhịn được nhíu mày, chuyện gì vậy? Người vừa mới uy hiếp họ là ai?
Là người của Hiên Vương phủ sao?
Cũng không hẳn, nếu như là người của Hiên Vương phủ, vậy vừa nãy thị vệ có thể cho hai người họ đi vào, sau đó sẽ. . . . . .
Chẳng qua là, trừ người của Hiên Vương phủ ra, nàng không nghĩ ra được còn có thể là ai nữa?
Dẹp đi, những chuyện này cũng không liên quan đến nàng? Chuyện nàng quan tâm chỉ có Hiên Vương, hiện tại nàng chỉ muốn tìm Hiên Vương mà thôi.
Tùy tiện kéo một đứa nhỏ, công chúa bảo nó truyền tin cho Lệ Thương, nàng tin tưởng Lệ Thương sẽ tới gặpn mình.
“Văn Văn, nàng. . . . . . . . . . . .”
Thật sự thấy công chúa, trong đôi mắt Lệ Thương mang theo chút kích động, sao nàng lại tới đây? Không phải nói muốn rời khỏi Đại Nguyệt quốc sao?
“Lệ Thương, ta biết huynh nhất định sẽ tới. . . . . .”
Bên trong căn phòng nhỏ hẹp, công chúa rót trà giúp Lệ Thương, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên.
“Nghe mọi người nói, ta còn không tin, ta còn tưởng rằng nàng đã trở về nước. . . . . .”
Lệ Thương lưu luyến nhìn công chúa trước mắt, đối với hành động của nàng, hắn dĩ nhiên nhớ, chẳng qua là. . . . . .
Chẳng qua là, hắn không quản được trái tim mình, hoặc có lẽ từ một khắc kia, từ lúc hắn thay thế Hiên Vương bái đường, bắt đầu từ thời điểm hai người phu thê giao bái, trái tim của hắn đã trao cho tân nương là nàng.
Nếu như, Hiên Vương thích nàng, yêu nàng, hắn sẽ không kiên trì, sẽ không có ý gì với nàng, nhưng từ đầu tới cuối Hiên Vương không thích cũng không có chút cảm giác nào với nàng.
“Ta đã trở lại. . . . . .”
Công chúa cúi đầu, bị Lệ Thương nhìn chằm chằm như vậy, nàng liền đỏ mặt, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn.