PHẦN XIX: Thiên giới

Gần đây Liên nhi rất buồn bực, bởi vì quá trình tu luyện không thuận lợi. Bích Hải muốn nàng trở thành thượng tiên nhưng tu vi của Liên nhi mãi dừng ở cấp sáu, lâu rồi chưa bứt phá lên. Mỗi ngày nàng ngồi trong mật điện chuyên tâm hút linh khí, cuộc sống quá mức tẻ nhạt khiến nàng không chịu nổi. Liên nhi cảm thấy việc tu luyện này quá lãng phí và vô bổ, nàng không muốn làm thượng tiên, tại sao Bích Hải phải cố chấp yêu cầu cao như vậy?

Một đêm nọ hai người nằm trên giường, Liên nhi gối đầu lên ngực hắn lơ đãng nói:

- Thiếp không muốn tu luyện nữa, chán muốn chết, chẳng có gì thú vị cả!

Bích Hải buồn ngủ khẽ mở mắt, hắn vuốt ve cánh tay trần của nàng mà bảo:

- Đừng nản chí, ta sẽ giúp nàng. Ai cũng phải trải qua những khó khăn như vậy. Nhớ ngày xưa ta cũng mất mấy nghìn năm mới đạt tới cảnh giới Thượng Thần. Sư phụ nói không phải do năng lực yếu kém mà là vì tầm nhìn hạn hẹp, phải cởi mở tấm lòng, nhìn thấu sinh tử, thông suốt đạo lý mới có thể đem về thành tựu!

Liên nhi bĩu môi, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn đáp:

- Thiếp ngu dốt, không thể giác ngộ, cũng không muốn làm thượng tiên gì cả! Có chàng lợi hại như vậy, thiếp không lo bị ai bắt nạt!

Thấy nàng ỷ lại vào mình như vậy, Bích Hải không hề vui mà còn lo lắng trùng trùng. Hắn nghiêng người đối diện với Liên nhi nhẫn nại khuyên bảo:

- Cho dù ta tài giỏi đến đâu cũng sẽ có lúc thất thế. Nếu ta còn một hơi thở tất nhiên không bao giờ để nàng chịu thiệt thòi nhưng mà trên đời có trăm nghìn sự khó đoán trước, ta sợ đến một ngày không thể bảo vệ nàng nữa thì nàng sẽ gặp chuyện không may. Tốt nhất là bản thân đủ năng lực, không nên hoàn toàn dựa vào bất kì ai, kể cả ta!

Bích Hải có nỗi khổ nói không nên lời. Hắn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, sau khi vũ hóa ở Hảo Vọng đài được Tây Mẫu lưu giữ thần thức, Bích Hải nhìn thấy Thiên giới bắt giam và trừng phạt Liên nhi. Bọn họ tước đi đạo hạnh của nàng, bẻ gãy tiên mệnh của nàng, lưu đày linh hồn nàng xuống phàm giới. Mỗi khiếp số luôn nghiệt ngã, nàng sẽ chịu hình phạt không được ai trân trọng, vô duyên với con cái, hồng nhan bạc mệnh. Bích Hải đã dùng “thần quyết” làm lời nguyền chuyển kiếp theo nàng, hắn đánh đổi một nửa tu vi để sửa chữa vận mệnh cho nàng, có khi thành công cũng có lúc thất bại. Nếu may mắn, Liên nhi sẽ sống một kiếp đầm ấm yên vui, được bao bọc chở che đến khi chết già. Nếu bất hạnh, nàng phải lận đận cơ khổ, cho dù Bích Hải cố hết sức cũng không thể bảo vệ nàng trọn vẹn. Cho dù may hay rủi thì phàm kiếp của Bích Hải luôn theo bản năng yêu thương Liên nhi, làm hết sức mình để cho nàng bình yên và hạnh phúc...

Bích Hải hiểu rằng là Thần hay là người đều không hoàn mỹ, hắn không còn tự tin như trước kia, không dám nghĩ mình sẽ bên cạnh nàng mãi mãi. Vì thế hắn hy vọng Liên nhi đủ bản lĩnh tự vệ trước mọi khó khăn. Không chỉ là thượng tiên, Bích Hải kỳ vọng nàng có thể bước lên cảnh giới của Thần linh, ngang hàng với mình, thậm chí vượt xa mình, đến lúc đó nàng dư sức cao chạy xa bay, làm gì có ai bắt giữ tra tấn nàng được nữa?

Liên nhi không biết nỗi lòng của Bích Hải, cũng không nhớ chuyện quá khứ, nàng chẳng tha thiết gì về sức mạnh hay quyền lực. Bản tính của nàng là bản tính của loài hoa sen, trinh trắng thanh cao, giản dị hiền lành. Ước mơ của Liên nhi là mong muốn của muôn giống hoa cỏ, chỉ cần một mảnh đất màu mỡ, ánh mặt trời chan hòa và không khí tươi mát là mãn nguyện lắm rồi!

Ôn Nhân từng nói, hắn không tài nào hiểu được vì sao Bích Hải và hạt sen nhỏ có thể yêu nhau và đến với nhau. Hai người giống như bầu trời cùng mặt đất, chim với cá, nước với lửa, nhìn thế nào cũng không dung hòa được! Bích Hải xuất thân cao quý, sinh ra để làm một chiến binh, xứng với hắn phải là người tương tự Giao Diêu thần nữ – lộng lẫy và kiêu ngạo, cường đại và sắc sảo. Ôn Nhân thực sự thông cảm cho khổ tâm của Tây Mẫu, bà chọn cháu dâu không sai, sai là cháu trai của bà có gu thẩm mỹ khác thường!

Ý chí của Liên nhi không vững chắc, tu luyện không tiến triển, Bích Hải nghe lời Lục Sán khuyên bảo, cảm thấy tâm lý của nàng quá nặng nề gò bó, cần một đoạn thời gian nghỉ ngơi. Hắn dự tính đưa nàng ra ngoài chơi, sẵn tiện thu thập một số thảo dược quý. Tây Tây đọc nhiều tiểu thuyết diễm tình, tự cho là kiến thức phong phú nói với Bích Hải:

- Đế quân phải thường xuyên đưa Đế hậu đi chơi, mua sắm y phục đẹp, ăn thức ăn ngon, cưỡi ngựa trên thảo nguyện, ngắm mặt trăng tròn... Ngài phải tỏ ra chu đáo dịu dàng mới được!!!

Bích Hải sờ cằm tưởng tượng về buổi hẹn hò của hai người, lần đầu tiên cho rằng Tây Tây không ngốc như hắn tưởng. Thế là một ngày kia, Bích Hải đưa Liên nhi ra khỏi hồ nước. Nàng chạm chân xuống cỏ non xanh, hiếu kì nhìn cây cối núi sông, không ngờ bên ngoài rộng lớn và xinh đẹp như vậy. Hồ Nguyên Sinh thuộc địa phận phàm giới, trước tiên Bích Hải dẫn Liên nhi dạo quanh dân gian. Hắn không rành chỗ ăn chơi, may là Lục Sán đưa ra vài gợi ý hữu ích. Hai người không phải phàm nhân, tốt hơn hết không nên lêu lỏng trong phàm giới quá lâu, dễ làm sai lệch vận cách của người phàm mà cũng dễ khiến Thiên giới phát hiện. Bích Hải quyết định đưa Liên nhi đến “Tự Do Thành”. Giống như tên gọi, Tự Do Thành là một lãnh địa không có ai cai quản, nó là vùng đất hiếm hoi tiếp giáp cả Lục giới, là chỗ giao nhau của các trường phái đạo giáo. Vì địa lý có tính đặc thù nên không gian của Tự Do Thành cũng không giống nơi khác. Bất cứ ai bước vào vùng đất này, mặc kệ là yêu ma quỷ quái hay thần thánh phương nào đều đánh mất tu vi, trở nên bình đẳng như nhau, không phân biệt dòng giống xuất thân. Nhờ vậy mà Tự Do Thành trở nên bình yên trật tự cho dù rồng rắn hỗn loạn. Bên cạnh những người định cư, dân số Tự Do Thành phần lớn là người buôn bán. Ở đây mọc lên hàng trăm khu chợ sầm uất, hàng hóa có nguồn gốc từ khắp Lục giới, chỉ cần có tiền là không gì không thể!

Sự tồn tại của Tự Do Thành rất tự nhiên và không thể sụp đổ. Cho dù các giới có mâu thuẫn kịch liệt cỡ nào thì họ vẫn có nhu cầu trao đổi tài nguyên, thông thương qua lại. Vấn đề là cần một nơi để chiến tranh lắng xuống, người mua và người bán có thể ngồi lại trao đổi giá cả. Tự Do Thành thỏa mãn điều kiện đó, bước vào đây rồi thì không nói chuyện chủng tộc, không so vai vế đẳng cấp, chỉ có tiền trao cháo múc, người người hớn hở vui mừng.

Bích Hải đưa Liên nhi dạo qua những gian hàng đầy ắp châu báu lụa là, có nơi bán vũ khí thuốc độc, bán các loài linh thú hình dạng dị hợm, cũng có lắm gian hàng rao bán sản phẩm quái chiêu. Phía kia là cửa hiệu “Một thời danh tiếng”, cái tên nghe rất độc đáo. Ông chủ có chòm râu dê hài hước, nhiệt tình giới thiệu cho khách cái bát sành mẻ miệng mà ông cho là từng thuộc về Văn Thù Bồ Tát.

- Các vị phải tin tưởng tôi! Tôi làm ăn uy tín nổi tiếng trong vùng, làm sao lừa gạt người khác được? Cái bát này á, chất men được chế tác từ những người nghệ nhân ở xưởng gốm thiên đình. Văn Thù Bố Tát đã ăn cơm bằng cái bát này suốt mấy nghìn năm, cho tới khi nó bị mẻ một góc mới vứt đi!

Nói xong ông ta lại mở hòm gỗ bên cạnh, giơ lên một chiếc dép cũ mèm đứt quai:

- Nếu hai vị quyết định mua cái bát thì tôi sẵn lòng khuyến mãi thêm dép da trâu của Hậu Nghệ!!! Ông ta đã mang chiếc dép này trong lúc bắn rơi chín mặt trời!!! Đây đây, mọi người xem cho kĩ chỗ này, da bị lửa đốt cháy một góc, vì thế Hậu Nghệ mới phải bỏ dép lại chiến trường! Tèng teng~ và hiện nay nó đã có mặt trong cửa hiệu “Một thời danh tiếng” lừng lẫy của tôi! Ha ha ha ha...

Liên nhi đứng nghe ông chủ giới thiệu sản phẩm mà cười không khép miệng. Chẳng biết có thật là bát của Văn Thù Bồ Tát và dép Hậu Nghệ hay không nhưng cái cách chủ quán tự tin khẳng định có phần thuyết phục người mua. Lúc này hai khách hàng có vẻ quan tâm chiếc dép, bắt đầu cầm lên xem xét. Một người nhíu mày hỏi:

- Mùi gì kinh vậy?

Ông chủ búng ngón tay:

- Vị huynh đệ này mũi rất thính! Chẳng lẽ hai vị không biết lý do Hậu Nghệ ly hôn với Hằng Nga là do ông ta bị thối chân!?

-...

-... À...

Liên nhi chịu không nỗi, úp mặt vào ngực Bích Hải cười như điên. Bích Hải cũng mím môi nén cười, mắt nhìn hai khách hàng trả bạc cho chủ quán, đem cái bát mẻ và chiếc dép bốc mùi đi. Đời này có lắm chuyện không ngờ! Ông chủ bán được hàng, mặt cười như hoa chuẩn bị đón tiếp quý khách tiếp theo. Liên nhi không tính mua cái gì trong cửa hiệu đồng nát này, nàng nhìn Bích Hải rồi nghịch ngợm hỏi chủ quán:

- Ở đây có bán vật phẩm của Bích Hải Đế quân không?

Bích Hải liếc nàng một cái, đứng im không nói. Ông chủ râu dê vừa nghe thì tỏ ra thần bí nghiêm túc. Lão nhìn qua lại hai bên, phát hiện không có ai nghe lén mới thấp giọng đáp:

- Có! Tất nhiên là có! Nếu không phải cô nương đây xinh đẹp đáng yêu thì tôi cũng không muốn đem bảo vật ra... Cái này có trên dưới trăm người hỏi mua nhưng mà quý giá nên tôi không chịu bán!

Nói rồi ông đi đến kệ tủ cao trong góc quầy, cúi đầu lục lọi chùm chìa khóa có tới mấy trăm chiếc. Tìm được cái muốn tìm, ông bắt đầu loay hoay mở tủ. Bích Hải và Liên nhi đứng chờ, lát sau thấy chủ quán cẩn thận từng li từng tí nâng niu một cái hộp gỗ đi ra. Ông ta đặt xuống bàn nhẹ nhàng, trịnh trọng mở khóa hộp... Liên nhi bị động tác của ông chủ thu hút, cũng rất hồi hộp chờ xem...

- Chính là cái này! Chiếc vảy rồng có một không hai!!! Trong một trận đánh oanh liệt với Ma tộc, Bích Hải Đế quân đã đánh rơi chiếc vảy của mình. Tôi đã bảo quản nó rất tốt, vẫn sáng bóng xinh đẹp, hai vị cứ xem đi!

Bích Hải mở to mắt, nhìn chằm chằm vật phẩm được đặt trên lụa đỏ một cách trang trọng. Sau đó từ tốn mở miệng:

- Nếu ta nhớ không lầm thì nguyên thân của Bích Hải là bạch long cơ mà? Vì sao cái vảy này màu lam?

Ông chủ búng ngón tay:

- Bingo! Vị huynh đài này nói rất đúng. Chẳng qua anh nắm bắt thông tin chưa đầy đủ. Chuyện là thời ấy Thiên giới nổi lên trào lưu yêu chuộng làn da trắng, người người đi tắm trắng, nhà nhà đi tắm trắng. Bích Hải đế quân sau khi tắm trắng mới biến thành bạch long!!! Còn cái vảy này được lấy vào thời thiếu niên khờ dại của ngài ấy!

Bích Hải: “...”

Liên nhi: 囧

Ông chủ: (─‿‿─)

Cửa hiệu “Một thời danh tiếng” suýt nữa bị đánh sập, may là có Liên nhi quả quyết kéo Bích Hải rời đi. Nàng vẫn cười không khép miệng cho tới khi Bích Hải chịu hết nỗi lôi nàng vào ngách tường khuất trên con phố. Liên nhi bị đè lên, phía sau là tường đá lành lạnh, phía trước là thân thể hắn ấm áp. Nàng khúc khích né tránh nụ hôn của hắn, Bích Hải sốt ruột giải thích:

- Không được tin lão già bịp bợm đó! Ta vốn là bạch long, ai thèm đi tắm trắng cái quỷ gì chứ!? Nàng sờ đi, rõ ràng da của ta rất chân thật, chưa từng bị cái gì tẩy qua đâu!

Liên nhi cũng tận dụng thời cơ giở trò háo sắc, bàn tay nhỏ luồng vào trong áo, mơn trớn đến phần eo của hắn. Hai mắt Bích Hải tối sầm lại, người người qua đường không hề phát hiện trong một góc tối có đôi trai gái say sưa hôn nhau, chút yêu đương vụng trộm còn ngọt ngào hơn mật...

Đi chơi nửa ngày, Liên nhi mua được kha khá, đều là đồ vật nữ nhân yêu thích. Bích Hải hiểu ra niềm vui chi tiền cho vợ là thế nào, hào phóng không từ chối bất cứ thứ gì. Hai người đi qua cửa hiệu thú cưng, Liên nhi bị thu hút bởi một con chó lông trắng. Chú chó mới vài tuần tuổi, bé như cục lông nằm trong lồng sắt, tình trạng ủ rũ buồn bã. Liên nhi đưa ngón tay qua song sắt vuốt ve lỗ tai trắng mút của nó. Con chó khẽ cựa mình, giương đôi mắt ướt nhẹp nhìn nàng. Ánh mắt ấy ấm áp mà thân thuộc khiến Liên nhi ngây người. Con chó thân thiết liếm ngón tay, miệng kêu ư ử giống như oán trách vì sao nàng tới muộn.

- Hai vị tinh mắt quá! Đây là giống khuyển một sừng ở Bắc Cực, con này chưa trưởng thành nên sừng chưa mọc dài. Nếu hai vị nuôi nó từ nhỏ thì nó sẽ rất trung thành!

Bích Hải chấp tay sau lưng, im lặng nhìn Liên nhi và con chó làm động tác âu yếm. Hắn cứ tưởng sẽ mất một thời gian mới tìm ra Cực Quang Khuyển, không ngờ nhóc này tới sớm như vậy. Nhìn con chó, Bích Hải lại càng nhớ Tiểu Long Nhi của hắn. Không được, nhất định phải sớm bàn bạc với Liên nhi sớm ngày để thằng bé thụ thai...

- Bao nhiêu?

Bích Hải hỏi bà chủ. Người phụ nữ cười khiêm tốn:

- Sáu nghìn vạn đồng vàng tiền Thiên giới!

Liên nhi trợn mắt la lên:

- Không lầm chứ? Tại sao đắt như vậy?

Sáu nghìn vạn thực sự rất rất đắt, mấy đời cũng tích góp không đủ đâu! Bà chủ không hạ giá, nhất quyết bán sáu nghìn vạn. Liên nhi lưu luyến nhìn con chó, cuối cùng thở dài nói với Bích Hải:

- Thôi vậy... Chúng ta không có nhiều tiền như vậy...

Bích Hải sờ lọn tóc mềm mại của nàng, liếc nhìn bà chủ nói:

- Giữ lại con chó này.

Bà chủ gật đầu:

- Rất sẵn lòng, hẹn gặp lại quý khách!

Bích Hải đưa Liên nhi ra khỏi Tự Do Thành. Nàng có phần không tin Bích Hải sẽ kiếm được sáu nghìn vạn. Hắn đưa nàng lên Thiên giới, chính xác rơi xuống tầng trời thứ tám. Bọn họ lén lút không để ai phát hiện, thành công tới trước cổng Thiên Ngân Cung.

- Waoo, đây là chỗ nào? To quá đi!

Bích Hải ngước nhìn cung điện dát vàng tráng lệ, nói với Liên nhi:

- Ngân hàng Thiên giới, chúng ta thử xem có thể lấy bao nhiêu tiền. Hy vọng vừa đủ sáu nghìn vạn!

Hai người bước vào, bên trong mát lạnh, kiến trúc xa hoa, tiểu tiên đội mũ cánh chuồn lác đác đi qua đi lại. Thiên Ngân Cung thuộc quyền cai quản của Thần Tài, là nơi cất giữ tiền bạc lớn nhất Thiên giới. Nhân viên của Thiên Ngân Cung mặc đồng phục giống nhau, mô phỏng bề ngoài của Thần Tài với áo mão thêu nhiều thỏi vàng, mũ chuồn kết đồng tiền to hai bên. Phải nói rằng về phương diện này Thần Tài là gã tự luyến trầm trọng, tất cả tiểu tiên đều mang râu dê giống hệt ông ta. Chẳng lẽ chủ quán “Một thời danh tiếng” cũng là fan hâm mộ của Thần Tài!?

Bích Hải dắt Liên nhi đến bàn hướng dẫn, tiểu tiên dừng việc ghi chép sổ sách khách khí hỏi hai người:

- Các vị muốn chuyển khoản, gửi tiết kiệm hay là thanh toán hóa đơn???

Bích Hải nhíu mày không hiểu mấy thuật ngữ này, hắn nói đơn giản:

- Ta muốn lấy tiền.

- À, rút tiền thì mời đến phòng đệ nhị, cầu thang bên trái tầng một!

Bích Hải đến phòng đệ nhị, một tiểu tiên khác đón tiếp hai người.

- Xin hỏi số tài khoản của quý khách.

Bích Hải nhún vai:

- Ta không nhớ.

Tiểu tiên nhìn hắn một cái, lại nói:

- Vậy xin mời ngài xác định danh tính. Chỉ cần đặt tay lên bàn đá này...

Bích Hải nhìn bàn đá đẽo từ vân thạch xanh, do dự một chút rồi đặt tay lên. Vân thạch được đun luyện qua lò Hỏa Sơn, cảm ứng với Thần lực, những đường gân trắng lóe sáng.

- Ngài là chủ tài khoản số hiệu một sáu một năm mã màu đỏ. Xin vui lòng ghi nhớ bởi vì chúng tôi có tính phí xác nhận danh tính! Bây giờ mời ngài đến phòng rút tiền...

Thiên Ngân Cung có hệ thống kết giới phức tạp, qua mỗi cửa đều phải nhận dạng. Mã màu chia làm sáu cấp bậc, thấp nhất là màu trắng, cao nhất là màu đỏ. Thiên giới không xem trọng tiền bạc cho lắm, đặc biệt cái vị tiên nhân đạo hạnh cao, giữ chức lớn thì càng chú trọng pháp lực hơn. Tiền chỉ có ý nghĩa đối với các tiểu tiên và linh tinh mới phi thăng, bởi vì họ cần tiền để mua thuốc cùng vật phẩm phục vụ việc tu luyện. Những người này có tài khoản mã trắng, mỗi tháng tới rút lương. Còn như Bích Hải thì cả đời không quan tâm lương bổng, cái gì hắn cũng có, làm Nguyên soái thống lĩnh Thiên binh được Thiên đình trả lương theo kiểu tượng trưng, tiền rất nhiều mà chẳng xài tới, cứ để trong ngân hàng nghìn năm này qua nghìn năm khác. Kết quả tài khoản cứ phình ra, thành mã màu đỏ!

Tiểu tiên thấy khách hàng là chủ nhân mã đỏ chắc hẳn địa vị không thấp, thái độ kính cẩn hơn. Hắn đưa hai người đến kho bạc trong Thiên Ngân Cung. Ở đây có hàng trăm thùng gỗ khổng lồ bay lơ lửng, hình dáng như thùng ủ rượu hoa quả. Các thùng này đầy ắp đồng vàng, có sáu cái vòi làm bằng ống tre bịt nhựa thông. Hai tiểu tiên cai quản kho bạc đem bao bố ra chuẩn bị hứng tiền.

- Xin hỏi quý khách muốn rút bao nhiêu?

Bích Hải đảo mắt ngẫm nghĩ. Hắn không biết mình có bao nhiêu tiền, sáu nghìn vạn là con số rất lớn, có thể không lấy đủ.

- Rút hết đi!

Tiểu tiên mở nút nhựa thông, đồng vàng từ ống tre phụt ra óng ánh, rơi xuống bao bố bên dưới. Bao đầy thì dùng bao khác hứng tiếp. Ước lượng tài khoản đỏ sẽ có con số lớn, tiên cai quản kho bạc gọi thêm người, cho mở hết sáu vòi tre. Tiền chảy ra rào rào nghe vui tai, Liên nhi mở to mắt nhìn, cảm thấy chồng nàng giàu quá cơ! Hai người đợi lúc lâu, xem bao bố chất cao như núi mà tiền vẫn tiếp tục chảy. Sắc mặt tiên quản kho hơi khác thường, lại gọi thêm người mở cùng lúc năm thùng gỗ, tức là ba mươi ống tre. Núi tiền tiếp tục cao, ống tre tiếp tục chảy, cho tới khi năm thùng hết sạch.

- E hèm... Xin quý khách thông cảm chờ thêm một chút... Tiền vẫn chưa đủ, chúng tôi sẽ cố gắng làm nhanh!

Bích Hải cảm thấy thế này là quá nhiều rồi, tính mở miệng bảo ngừng nhưng trông thấy Liên nhi mở to mắt phấn khích thì đành thôi. Tiểu cô nương tham lam, nàng rất muốn biết rốt cuộc đức ông chồng nhà nàng có bao nhiêu tài sản!

Tiên cai quản sốt ruột nhìn tiền trong kho vơi đi từng phút giây, hắn không có quyền xem số danh tính khách hàng, nếu không hắn đã sớm kiểm tra vị tài khoản đỏ này là thần thánh phương nào. Cho dù là mã đỏ cũng không nhiều tiền như vậy! Hay là lừa đảo? Hoặc là hệ thống bị lỗi? Tiểu tiên suy nghĩ thoáng qua, khẽ nói với đồng sự thông báo cho Thần Tài.

Trong các chức vụ ở Thiên đình, quân đội được trả lương cao nhất mà Nguyên soái lại càng nhiều hơn. Bích Hải giữ chức khi còn trẻ, làm một thời gian dài. Bên cạnh đó hắn còn được phong Đế quân, hưởng bổng lộc cấp Đế quân chỉ thấp hơn Thần quân một chút. Đó là chưa kể Tây Mẫu và Ngọc đế rất yêu đứa cháu này, thích phát tiền tiêu vặt hàng tháng, cho dù hắn đã lớn thì tiền tiêu vặt cũng không cắt. Tiếp nữa, Bích Hải là con trưởng của Bắc Hải Long Vương, thế tử Long tộc chân chính, trước kia hắn độc thân có tiền sinh hoạt kha khá, từ ngày kết hôn thì tiền tăng gấp hai ba lần, cứ vậy chảy vào tài khoản. Vẫn còn, vẫn còn... Bích Hải chiến tích đầy mình, mỗi trận đánh thắng được ban thưởng vô số kể. Bao nhiêu nguồn thu mà không có nguồn chi, kết quả cũng dễ đoán!

Thùng gỗ thứ năm mươi tám chảy được một nửa thì ngừng lại, chúng tiểu tiên trong kho mệt bơ phờ, thất thểu vác bao tiền đến chỗ tập kết. Liên nhi đứng bên dưới há mồm ngước lên nhìn núi tiền cao tận mây xanh... Giàu quá đáng rồi nha!!! Bích Hải cũng rất bất ngờ, không biết tiền ở đâu ra mà lắm vậy. Thôi kệ, có hơn không, hắn tỉnh bơ thu hết đồng vàng vào túi càn khôn, cảm thấy túi càn khôn cũng suýt chịu không nổi, nặng trình trịch. Tiên cai quản nhìn kho bạc hoang tàn, thùng rỗng ngổn ngang khắp nơi, xúc động ôm nhau khóc. Một phần tư tài sản bị lấy sạch rồi, ngân hàng sẽ phá sản mất thôi~~~

Lúc này Thần Tài đang chảy mồ hôi đánh bạc với Ti Mệnh. Quái! Vận hên vô đối của ông chạy đau mất rồi, cả trận toàn thua! Ti Mệnh híp mắt cười không thấy bình minh, với số tiền thắng này chẳng những trả hết nợ cũ mà còn dư ra mua quần áo mới cho Tiểu Tức Tử đó nha!!! Hôm nay hoàng đạo tốt quá sức tưởng tượng luôn!!!

Bích Hải và Liên nhi rời khỏi Thiên giới cũng với tâm trạng hớn hở. Trong đầu nàng đang hưng phấn đếm chó. Một con hai con, một trăm con hai trăm con... Có bao nhiêu bán hết đi, nàng có nhiều tiền lắm! Liên nhi giả dạng thiếu nữ e thẹn, ôm cánh tay Bích Hải tha thiết nói:

- Phu quân đại nhân à, thiếp phát hiện mắt mình rất tinh tường, lấy chồng không chỉ đẹp trai tài giỏi mà còn giàu nứt khố đổ vách. Sau này thiếp thay chàng quản lý tiền bạc trong nhà có được không?

Bích Hải liếc nàng một cái:

- Không thể! Sắp tới nàng sẽ rất bận, không có thời gian đếm tiền đâu!

- Hả? Thiếp rảnh rang lắm cơ!

Liên nhi cho rằng Bích Hải chỉ kiếm cớ, ai ngờ hắn nói đúng thật! Long Nhi đến làm nàng thực sự bận, ngoài ăn với ngủ thì chẳng còn sức đâu đếm tiền nữa!