Tư Đồ Ngạo nói với Mạc Tư Kỳ sẽ đi điều tra Nhậm vương phủ (tước hiệu của Hiên Viên Vô Song) nhưng Mạc Tư Kỳ lại không ngờ nàng lại dùng cách không giống ai để đi điều tra. Người ta muốn rình rập thì trực tiếp lộn vài vòng liền đậu trên nóc vương phủ của hắn để nghe trộm, nàng cư nhiên lại cải trang thành khất cái lê lếch trước cửa nhà người ta để nghe lén. Tường cao như vậy, cửa đóng lại chặt như vậy, có thể nghe ra được cái gì sao? Hắn không có mắc bệnh ở sạch nhưng mà hắn không muốn mặc cái giẻ thối không chịu được lại vừa dơ vừa rách rưới, mặc trên người nàng không sợ sẽ bị nổi mẫn ngứa hay sao?

Tư Đồ Ngạo biết nên cũng không kéo Mạc Tư Kỳ đi cùng.

Buổi sáng trời đẹp, nắng vàng ươm, Tư Đồ Ngạo ngồi một đống trước cửa Nhậm Vương phủ. Nàng ngửa đầu vào vách tường, ngước nhìn bầu trời xanh quang đãng, bàn tay bất giác đưa lên cao che đi mặt trời chói lóa, tia nắng xuyên qua kẽ tay chiếu trên gương mặt nhem nhuốt của nàng. Tư Đồ Ngạo cảm thấy thật nhàn nhã, không khí trong lành, bình yên. Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười cũng tỏa nắng.

- Ngạo à, sao nàng có thể xinh đẹp đến như vậy? Rõ ràng là khuôn mặt đã bị bôi bẩn rồi mà. – Mạc Tư Kỳ đi ra từ một khúc rẽ.

- Chàng đem mặt bôi bẩn cũng vẫn sẽ rất xinh đẹp. – Tư Đồ Ngạo trêu chọc hắn.

- Không cần trêu chọc ta. – Mạc Tư Kỳ đến ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn nàng nói tiếp: - Ngồi như vậy rất thú vị sao?

- Chàng có thể thử.

Tư Đồ Ngạo nháy mắt cười, nàng cũng chỉ thuận miệng nói chơi, Mạc Tư Kỳ lại đâm chiêu suy nghĩ, sau đó giống như nghĩ ra cái gì, hắn hớn hở chạy đi mất.

- Không biết lại bày trò quỷ gì đây? – Tư Đồ Ngạo thầm nói.

Rất nhanh sau đó Mạc Tư Kỳ đã trở lại để giải đáp thắc mắc của nàng. Hắn đem ra một tờ giấy to và một tờ giấy nhỏ có ghi chữ. Hắn trải tờ giấy to để lót mông ngồi ngay bên cạnh Tư Đồ Ngạo, lại trải ra tờ giấy nhỏ có ghi những chữ rất lớn: “Bệnh nặng quấn thân, cần tiền cứu chữa” nhưng thủy chung vẫn mặc nguyên bộ trang phục màu xanh nhạt rất đẹp mắt, từ đầu đến chân không vương một hạt bụi. Khuôn mặt rơm rớm nước mắt, bày ra bộ dạng ủy khuất.

Đến lượt Tư Đồ Ngạo choáng, có thể loại khất cái giống như vậy sao? Đây cũng quá cao cấp đi, có thể lường gạt được lòng tốt của người ta dễ như vậy sao? Đây là ăn mày kiểu Mỹ chắc?

Không bao lâu sau, một đại thẩm béo ục đi ngang qua nhìn thấy:

- Ai yêu… Nam tử này sao lại đáng yêu đến vậy a? Thật là đáng thương… Tới, tỷ tỷ cho ngươi một ít tiền, ngươi cầm lấy đi chữa bệnh nhé! – Đại thẩm béo ục móc hầu bao đem ra vài văn tiền cho hắn.

- Cảm ơn tỷ tỷ… - Giọng đáng yêu nghẹn trong nước mắt của Mạc Tư Kỳ

- Ây da… Không khóc, tỷ tỷ thương ngươi. – Nói xong rút sạch hầu bao cho hắn luôn. Trước khi rời đi còn không quên nói vài lời an ủi hắn nữa.

Tư Đồ Ngạo ngồi bên há hốc miệng, có thể loại thương cảm giống vậy sao? Đúng là hành nghề gì cũng đều phải có tư sắc.

Mạc Tư Kỳ nhướn mày ngụ ý: Thấy ta có giỏi không?

Tư Đồ Ngạo khiêu mắt: Chỉ là may mắn thôi!

Mạc Tư Kỳ: Nàng cứ chờ xem!

Không lâu sau đó lại tiếp tục có một tên mặt trắng, mặc quần áo tơ lụa đến, không chỉ cho hắn vài nén bạc còn tranh thủ giơ ra móng heo vuốt ve gương mặt hắn. Một lát nữa lại có một tên thư sinh chạy đến cho tiền. Lão nhân gia hai chân đi run rẩy cũng đến cho tiền. Nghĩa sĩ giang hồ cũng đến cho tiền… chẳng bao lâu sau, người người kéo đến chen chúc cho tiền… nam nhân có, nữ tử có, già trẻ lớn bé đều có,… Có những kẻ mặt rất dâm tà lại tỏ ra thánh thiện đòi giúp đỡ hắn; mấy ả góa phụ cũng muốn bao dưỡng hắn; còn có người còn muốn dắt hắn về làm nghĩa tế…đủ các thể loại.

Một bên tận lực rút hầu bao, một bên tận lực diễn vở bi kịch. Tư Đồ Ngạo bị người đến đá văng sang một bên, tức muốn trào máu.

Tối đến…

Tư Đồ Ngạo tẩy tháo toàn thân vài vòng mới hết mùi hôi, đang ngồi lau khô tóc.

- Ha ha… không ngờ ngân lượng lại dễ kiếm đến vậy nha! Tư Đồ Ngạo, thì ra đây là bí thuật của nàng. – Mạc Tư Kỳ ngồi trên bàn đếm từng cắt, hắn nói xong nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của nàng thì nói tiếp: - Thì ra nàng là làm giàu bằng cách này, chỉ cần ngồi không sẽ có những người rất tốt đến cho chúng ta ngân lượng tiêu xài.

Tư Đồ Ngạo không nói gì, nghĩ thầm: “Cho xin đi, có tên khất cái nào giống như chàng hay sao?”

- Ha ha… vàng có, bạc có, ngân phiếu cũng có, nếu sớm biết như vậy ta đã giải nghệ từ sớm để đi hành nghề này rồi. – Mạc Tư Kỳ cười híp cả mắt.

Tư Đồ Ngạo đầu xuất hiện vạch đen.

Mạc Tư Kỳ cảm thấy có điều gì đó, hình như nãy giờ chỉ có một mình hắn độc thoại, không khí có chút không đúng. Hắn dừng công tác đếm tiền, đi đến cạnh nàng, đoạt lấy khăn giúp nàng lau tóc.

- Nàng khó chịu trong người hay sao? – Mạc Tư Kỳ hạ thấp giọng.

- Không. - Tư Đồ Ngạo cũng không hiểu tại sao nàng không muốn nói chuyện.

- Là vì ta để người khác chạm vào mình hay sao? – Mạc Tư Kỳ nhỏ giọng như tiếng muỗi bay.

- Không biết. – Tư Đồ Ngạo lạnh lùng.

Nàng vừa nói là “không biết” chứ không phải là “không”, Mạc Tư Kỳ càng lấy làm chắc chắn. Nữ nhân này, bản tính độc chiếm cũng không thua kém nam tử chút nào. Mặc dù cảm thấy có chút gì đó rất ấm áp nhưng đối với biểu hiện của tên quỷ hẹp hòi là nàng, hắn bắt đầu đề cao cảnh giác, quyết thủ thân như ngọc.

Có một điều hắn còn không biết, đó không phải nàng chỉ đơn thuần có bản tính độc chiếm như một nam tử mà là bản tính cường quyền của một quân vương.

- Nàng không thích sau này ta sẽ không làm nữa, đừng có tức giận có được hay không? – Mạc Tư Kỳ dịu dàng ấm áp.

- Ta mệt rồi, ta muốn ngủ.

Tư Đồ Ngạo nói xong bò lên giường, đắp chăn đi ngủ, bỏ mặc Mạc Tư Kỳ. Hắn cũng rất khôn hồn đi khóa chốt cửa, dọn dẹp, thổi tắt nến, cởi bớt áo ngoài, buông rèm, leo lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai. Và rồi, cho dù lòng có chút không yên thì cơn buồn ngủ cũng làm mi mắt hắn khép lại.

Nửa đêm, Tư Đồ Ngạo mở mắt, nhẹ nhàng rời khỏi chăn, thay đổi y phục trắng muốt, bó sát người, phi thân ra ngoài cửa sổ, biến mất.

Nếu hỏi tại sao nàng mặc bạch y mà không phải hắc y thì điều đó Mạc Tư Kỳ cũng đã hỏi rồi, câu trả lời là: “Bình thường ta ghét những kẻ mặc bạch y giả vờ thanh cao, nên mặc hắc phục; lúc đi làm chuyện lén lút thì phải mặc bạch y là vì để cho nó nổi bật, khinh công ta cao như vậy, lúc trộm đồ không ai phát hiện sẽ rất nhàm chán, cái này gọi là tạo dựng tiếng tăm trên giang hồ”. Nhưng kết quả là vẫn chưa có ai phát hiện ra nàng, nếu có ngoại lệ nào đó thì chính là lần đụng độ cùng Đông Li Duệ Phàm ở Đông Li Quốc.

Nàng đêm nay đến Nhậm Vương phủ để “hỏi thăm sức khỏe” của Vô Song vương gia. Chẳng bao lâu, thân ảnh của nàng xuất hiện ở nóc vương phủ. Mấy ngày nay ngồi trước vương phủ, người ra kẻ vào không ít lại không có người nào đến đuổi nàng đi, điều đó chứng tỏ trong phủ có mật thám của nàng không ít nhưng ngược lại không có kẻ nào đến báo tin tức cho nàng thì điều này rất đáng ngờ.

“Nhậm vương phủ ám vệ trùng trùng điệp điệp như vậy, người thường không biết còn cho là hắn phế vật, kẻ có chút võ công tại sao lại nhận không ra thân phận thật sự của hắn?” – Tư Đồ Ngạo thắc mắc trong lòng.

Nàng dạo hết tất cả các phòng mà cũng không thấy hắn đâu, đang suy nghĩ liền vô tình phát hiện ra người nọ ở trong ngự hoa viên.

“Nửa đêm không ngủ ra đây làm gì?” – Tư Đồ Ngạo tiếp tục thắc mắc.

Ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến bên trong những cây đèn đá ở ngự hoa viên chỉ vừa đủ để nhìn thấy hình dạng của các vật. Tư Đồ Ngạo trông thấy một vườn hoa bát ngát xếp đặt trật tự, có thể nhìn ra một vài loại như: hải đường, lồng đèn kép, phong lữ thảo, cẩm tú cầu,… đều là những loài hoa không rụng lá, nở hoa quanh năm rất là đẹp, nếu là ban ngày nhất định sự rực rỡ của nó sẽ làm say đắm lòng người.

Tư Đồ Ngạo lại nhìn thấy những cây đào trơ trụi, đứng lặng lẽ... dưới gốc cây có một người mặc y phục màu bạc ngồi trên một chiếc ghế đẩy*, muốn tiến gần hơn để nhìn cho rõ người nọ.

Đôi mắt đó như hai vì tinh tú không giấu được vẻ thanh cao ngạo mạn, sống mũi xinh đẹp, đôi môi mỏng, khuôn mặt yêu nghiệt kinh động thiên nhân. Hắn có một vẻ mặt anh tuấn vô cùng, mị hoặc vô cùng, đẹp đến độ khiến người ta bị hớp hồn ngay từ lần gặp đầu tiên. Một sự kết hợp hài hòa giữa những nét góc cạnh mạnh mẽ của một nam tử cùng với những đường nét hài hòa, ôn nhu trên gương mặt của một nữ nhân, cương – nhu hòa hợp rất tốt. Tư Đồ Ngạo lần đầu tiên mới nhìn thấy nam tử đẹp đến như vậy. Quả thật, một khi nam tử xinh đẹp thì còn xuất chúng gấp mấy lần so với một nữ tử.

(*Ghế đẩy: xe lăn)

Tư Đồ Ngạo bỗng nhiên thầm cảm ơn trời đất vì đã cho nàng sinh ra làm con của mẫu hoàng và phụ hoàng, bởi vì mẫu hoàng của nàng có vẻ đẹp rất sắc xảo, mạnh mẽ kết hợp với phụ hoàng có vẻ đẹp yêu nghiệt phong tình, mà trong ba huynh muội thì nàng thừa hưởng trọn vẹn nhất vẻ đẹp hoàn hảo của cả hai người. Tư Đồ Ngạo có khuôn mặt trung tính, không nghiên về nam tử cũng không hoàn toàn nhu mì như nữ nhân, lại được phát huy đến giới hạn cao nhất của mỹ mạo, cho nên hiện tại đụng mặt tên kia mới không cảm thấy tủi thân mà chạy đi đâm đầu tự vẫn.

Chính vì cảm thấy quá may mắn nên rót lỡ thốt lên lời nói từ trong lòng:

- Đa tạ cha nương đã sinh con ra… đẹp quá…!

- Ai?

Âm thanh còn chưa dứt lập tức phi tiêu đã chạy đến gần Tư Đồ Ngạo, nàng không nhanh phản ứng chắc hẳn trên bụng đã xuất hiện vài lỗ thủng mất rồi.

- Mỹ nhân à, bình tĩnh… hắc hắc… không cần manh động như vậy đâu nha! – Tư Đồ Ngạo bị ép xuất hiện vẫn không quên bày ra bộ dạng bỡn cợt.

Xung quanh lập tức xuất hiện ám vệ trùng trùng.

- Tháo! Hết vui rồi!

Tư Đồ Ngạo vừa dứt lời liền bị tập kích, đánh tới đánh lui, nhảy tới nhảy lui liên tục mấy chục hiệp mới có thể áp đảo được cả đám hắc y nhân này. Đúng là chiến lược đánh lâu bền không phải sở trường của nàng nha, nếu không thương tiếc đám hoa cỏ ngũ sắc dưới chân thì nàng đã tung một chiêu kết liễu mọi thứ mất rồi. Nhưng mà nếu có thời gian để nhìn lại thì mới thấy được hơn nửa số hoa đều đã bị dẫm nát không thương tiếc.

- Xí… à quên, dừng lại đi, ta còn chưa có trộm hương chủ nhân các ngươi, các ngươi đánh cái gì mà đánh chứ? – Tư Đồ Ngạo vẫn nham nhở như cũ.

- Dừng! – Giọng nói vô cảm của Nhậm vương gia.

Bọn hắc y nhân lập tức trở về vị trí cũ. Lúc này Tư Đồ Ngạo mới chú ý đến tên vương gia đang ngồi ghế đẩy kia, rõ ràng tin đồn nói hắn tàn phế đã lâu thế nhưng mà cơ chân lại không teo tóp, đầy đủ thịt. Đây là đi gạt người sao, gạt ai chứ đừng hòng lừa đảo một người hiện đại như nàng. Nhìn xem, khuôn mặt hắn đẹp đến rung động lòng người như vậy lại vô cảm tuyệt đối, đúng nghĩa như tượng, không vui, không buồn, không giận, cho nên một chút cảm xúc cũng không có.

- Ngươi nhìn đủ chưa? – Hắc Giao, ám vệ thân cận bên cạnh Hiên Viên Vô Song.

- Cũng tàm tạm. – Tư Đồ Ngạo

- Ngươi là ai?

- Tiểu thâu tử. – (tên trộm tiểu tốt – Đông Li Duệ Phàm đặt cho nàng)

- Nam tử hay nữ tử? – Tự dưng hắn thắc mắc

- Nữ.

- Đến đây làm gì?

- Điều tra.

- Điều tra cái gì?

- Nhậm vương gia.

- Ai phái ngươi đến?

- Ham vui tự đến.

- … - Hắc Giao chính thức bí lời, đầu đầy hắc tuyến, tại sao đều trả lời hết cả rồi?

Hiên Viên Vô Song cũng rất kinh ngạc trước biểu hiện thành thật của nàng.

- Ngươi tra gì từ ta? – Lời vàng ngọc hiếm hoi của Vô Song.

- Nhan sắc của ngươi. – Tư Đồ Ngạo rất tự nhiên trả lời.

- Vô nghĩa. – Giọng lạnh lùng.

- Vui mà! – Giọng nói rất là ngây thơ, dễ thương.

Đến lược Vô Song cứng họng, nửa đêm có một nữ tử dám mò đến xem mặt hắn, có phải đang chê dương thọ quá dài rồi không? Cơ mà ban nãy hắn nghe được những gì, nàng ta đến đây lại còn ngông cuồng tự luyến?

- Tiểu cô nương, nửa đêm ngươi lại tới đây xem mặt vương gia nhà chúng ta, lại còn mặc trang phục nổi bật như vậy, có phải là quá xem thường vương phủ rồi hay không? – Giọng nói từ tính mà lão luyện của Chu Phúc, cũng là thuộc hạ của hắn.

Tư Đồ Ngạo bây giờ mới chú ý, tên này không phải đơn giản, mở miệng liền nói ra điểm mấu chốt, hợp tình hợp lý khép tội người khác. Đúng là “gừng càng già càng cay”.

- Ây du… lão nhân người nói đi đâu vậy? Ta là người sống có lý tưởng, lý tưởng của là là “đánh được thì đánh, đánh không được thì chạy, chạy không được thì cầu xin tha thứ”, đây là ta chuẩn bị để khi không còn đường lui liền giả ma giả quỷ hù dọa người khác a. – Tư Đồ Ngạo tự cho là phải.

- Phải không? – Vô Song mạc danh kỳ diệu đề cao giọng, rất hứng thú, người này quả nhiên là một tên cực phẩm vô lại.

- Ngươi cuối cùng cũng có một chút cảm giác giống người rồi nha. – Tư Đồ Ngạo không biết sợ chết, nói.

- Đừng có nhiều lời, đã bước vào vương phủ tuyệt đối không toàn mạng trở ra. – Hắc Giao hung hăng.

- Chỉ là tương đối thôi, bởi vì ta sẽ khiến cái tuyệt đối đó biến mất. – Nói xong nàng xoay người biến mất thật.

Trên dưới mọi người còn chưa kịp phản ứng, riêng Vô Song vương gia thì đột nhiên đánh một chưởng về phía sau nhưng giữa đường tay hắn bị giữ lại, rồi đột nhiên cảm thấy trên mặt mát lạnh. Nhìn lại trên tường thấy xuất hiện thân ảnh của nàng, nàng nói:

- Bị các ngươi làm hao tổn khí lực như vậy, phải bồi thường cho ta chứ. Nhớ đem vườn hoa khôi phục nguyên trạng, một buổi sáng đẹp trời nào đó ta sẽ đến thưởng ngoạn. Tạm biệt. – Nói xong liền biến mất.

- Không cần đuổi theo, các ngươi đuổi không kịp. – Hiên Viên Vô Song ra lệnh.

- Vương gia, người này xem ra võ công rất cao cường. – Chu Phúc

- Dò không thấy được. – Vô Song

- Chuyện này… Có cần thuộc hạ cho người điều tra hay không? – Chu Phúc cũng kinh ngạc.

- Không cần, chẳng phải nàng nói nàng sẽ quay lại hay sao?

- Thuộc hạ đã rõ, thưa vương gia.

Hiên Viên Vô Song vô thức sờ lên mặt, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi, đã từng xảy ra hay chưa?