Edit: Thiên

Beta: Thiên

Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyên quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư[1].

Lắc nhẹ ly rượu, ánh đèn thẩm thấu xuôi theo chất lỏng thượng phẩm màu đỏ tỏa ánh sáng mị hoặc.

Lấp lánh từng điểm.

Quả là một hình ảnh tràn đầy phong tình.

Ngưng, lại nhớ em rồi, thế giới bên kia thế nào?

Hoa Vũ ngồi trên ghế sô pha mềm mại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn xe cộ qua lại trên đường.

Hoa Gia, tập đoàn sánh cùng Hoa Hạ.

Cũng là một gia tộc truyền kỳ.

Dưới nỗ lực của bao thế hệ đã tạo ra Hoa Gia của ngày hôm nay. Có lẽ nó không chỉ là một tập đoàn kinh doanh đa dạng sản phẩm mà còn nắm giữ kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, tham gia mở dị không gian, là một trong số ít tập đoàn tinh anh có thể giao tiếp với Đầu Não, thành tựu rõ ràng nhất chính là sự xuất hiện của “Mộng Hồi Cổ Triều”.

“Cha, đây là báo cáo chiến lược mới nhất, ngài muốn xem trước không?

Người có thể vào mà không gõ cửa, chỉ có hắn.

Nụ cười lười biếng, ăn mặc tùy ý, tóc tai buộc đơn giản thành một chùm sau đầu, nhìn như thân thiết lại khiến người ta kính sợ xa cách.

Hoa Long Hàn, một trong những đứa con của ông.

Nghe nói mẹ hắn khi biết con mình có thể thừa kế họ “Hoa” buồn vui lẫn lộn đặt cho hắn cái tên này.

Long, biểu tượng của Hoa Hạ, mong muốn con trai mình tương lai sẽ tạo nhiều thành tựu cho Hoa gia?

Hàn, như tâm của bà, cùng nỗi lo về tương lai cho con.

Là một trong số nhiều “hồng nhan tri kỷ”, bà ta đích xác hiểu mùi vị của thất vọng và đau khổ.

Cười khẽ, không biết đang châm chọc những người đàn bà luôn hiểu rõ ông nhưng vẫn tranh nhau tới, hay châm chọc chính mình.

Hoa Long Hàn xem như may mắn. Dù sao vẫn hơn phụ nữ hết giá trị sử dụng bị ném đi, một sản phẩm phụ trong lúc mua vui mà lại được chính thức tiến vào Hoa gia.

Chẳng qua, không phải cũng là một bất hạnh sao?

“Để ở đó, có thời gian ta sẽ xem.” Hoa Vũ chỉ sô pha đối diện, “Ngồi đi, dường như đã lâu ta và con chưa trò chuyện.”

Hoa Long Hàn tùy tay thả xuống, tập giấy vừa dày vừa nặng phát ra tiếng vang nặng nề.

Ở trước mặt người cha này, Hoa Long Hàn ngược lại không chút căng thẳng, thả lỏng người dựa vào lưng ghế phía sau, khẽ cười nói: “Cha có vẻ thật thích loại giấy cổ này, mỗi lần đưa giấy tờ cho ngài đều phải dùng loại này.”

“Con giận ta lần nào cũng muốn con tự đưa tới?” Hoa Vu nửa đùa nửa thật.

“Không dám không dám, làm chân chạy vặt cho cha là vinh hạnh của con.” Khẽ khom lưng, làm một hành động lễ tiết của quý tộc thời Trung cổ, Hoa Long Hàn rất tôn kính nói.

“Được rồi, không phải con vẫn chơi trò ‘Mộng Hồi Cổ Triều’ kia? Sao không học Hoa Hạ cổ mình mà lại bắt chước phương Tây?” Hoa Vũ thưởng thức một ngụm vang đỏ, “Thú vị không?”

“Cũng không tệ.” Hoa Lòng Hàn nhắc đến trò chơi, trên khuôn mặt cuối cùng cũng có chút ý cười khác bình thường, tuy chỉ trong nháy mắt, “Không biết Đầu Não là quá thiên vị Hoa gia, hay là quá ghét đây.”

“Ha ha, tại sao nói vậy? Tuy Đầu Não mượn kỹ thuật của chúng ta mới liên lạc được với thế giới này, nhưng kỳ thật chúng ta không có đặc quyền gì, đó là thế giới mang quy tắc của game online, mỗi một người khi chơi hẳn đã rõ.” Hoa Vũ không đồng tình nói, “Nhưng con dường như khá mê mẩn thứ này, hiện thực cũng ít khi về… Ừm, hình như chỉ khi trong trò chơi là buổi tối mới về một lúc, thế này không biết đâu mới là trò chơi đâu mới là hiện thực.”

Nụ cười vẫn treo trên mặt, ánh mặt lại không chút tình cảm nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ muốn đâm thủng người: “Ta mong con tốt nhất làm rõ đâu là hiện thực, con và những người kia khác nhau, con phải sống ở thế giới này, không phải ở thế giới kia. Khi con mang họ này đã được quyết định như vậy rồi.”

Hoa Long Hàn nhún vai, như không mấy để ý đến khí thế mãnh liệt Hoa Vũ phát ra: “Đã biết, bên này con cũng không chậm trễ chuyện gì.”

“Cũng đúng, ta chỉ muốn nhắc một chút.” Hoa Vũ thu khí thế vào, như chưa có gì xảy ra, “Không biết có thứ gì khiến con mê mẩn như vậy, thật khiến ta cũng thấy hứng thú. Trước kia con có chơi game cũng không mê mẩn tới thế?”

Hoa Long Hàn biến sắc một chút, nhưng lập tức vừa cười vừa nói: “Ý ngài là?”

“Không có gì, con nên biết, hiện tại con đã không phải là người thừa kế, đương nhiên, năng lực của con rất có ích cho y, nên ta hy vọng con có thể chuyên tâm phụ tá y, đừng làm gì nguy hại đến y. Y không được học về kinh doanh bậc đế vương, cho nên đại bộ phận hẳn sẽ để con làm. Nhưng con không nên quá phận.” Hoa Vũ chậm rãi uống cạn ly vang.

“Cẩn thận những thứ quan trọng.”

“Con vốn không có hứng thú với vị trí kia.” Hoa Long Hàn bất đắt dĩ nhún vai.

“Ta biết, nhưng con phải ở lại.” Hoa Vũ nhìn ly rượu trống rỗng, như đang độc thoại, “Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Vâng, đã hiểu, con đi đây.” Hoa Long Hàn thở dài, chỉnh quần áo, nhàn nhã bước ra ngoài.

“Ngưng, anh đưa con em về, em sẽ vui chứ?” Ánh mắt Hoa Vũ mê mang, “Hẳn là không nhỉ? Vì em ghét nơi này… ghét anh…”

……..

“Ông già nói cậu gì mà khiến cậu mất hứng vậy?” Lệnh Hồ Phi nhìn Hoa Long Hàn bình tĩnh ngồi trên bàn, bắt chéo chân, kỳ quái hỏi.

“Hồ Ly, con mắt nào của cậu thấy tôi mất hứng.” Hoa Long Hàn vẫn mỉm cười.

“Hai con mắt. Đừng giả bộ với tôi, nếu không nhìn ra thì chúng ta quen nhau lâu vậy để làm gì.” Lệnh Hồ Phi liếc mắt.

Hoa Long Hàn thở dài, cúi đầu, lúc ngẩng lên đã thôi cười, “Ra tay đi.”

“A? Quyết định rồi? Không phải cậu không muốn?” Lệnh Hồ Phi kinh ngạc.

“Có quyền không nhất định có tất cả, nhưng không có lực lượng chắc chắn sẽ thua.” Hoa Long Hàn lạnh lùng nói.

“Không phải ông già kia uy hiếp bảo bối của cậu chứ?” Lệnh Hồ Phi chậc lưỡi, “Thật ngu ngốc, ách, chọc cho cậu giận là một chuyện rất ngu ngốc.”

“Chỉ vì ông ta không hiểu tôi mà thôi. Bất kể tính cách, hay lực lượng hiện tại.” Hoa Long Hàn bình tĩnh nói.

“Được rồi, đã quyết định vậy thì cậu cứ yên tâm đi.” Lệnh Hồ Phi làm tư thế “Cậu cứ để tim dưới bụng đi” (tức là không cần lo lắng, thả tâm đi), “Nếu không login cẩn tận y chờ sốt ruột.”

“Biết rồi, tôi login ngay.” Hoa Long Hàn nhảy xuống bàn, ngừng một chút, “Cậu cũng vậy, không phải để ý con mèo ngốc kia chứ?”

“Ha ha, yên tâm, chuyện tôi đơn giản hơn cậu nhiều.” Lệnh Hồ Phi đắc ý cười.

===================

[1]Bài thơ Tương Tư của Vương Duy:

Đậu đỏ sinh ở miền nam

Đến xuân lại nẩy thêm cành tốt tươi

Mong sao chàng hái cho nhiều

Bao nhiêu đậu bấy nhiêu tương tư.