Tôi lo lắng nhìn Tần Ngữ đang trong cơn hôn mê, giọng nữ kia ma mị thốt ra từ phía sau màn trướng hỏi tôi: “Ngươi và hắn có quan hệ như thế nào?”.

Tôi nhếch môi: “Ta chỉ là tỷ tỷ của hắn”.

Đối phương nghe tôi nói thế, khẽ vén tấm trướng lên.

Dung nhan tuyệt sắc bất chợt hiện ra khiến tôi nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mềm mại mịn màng như cánh hoa đào, còn cả ánh mắt long lanh như nước hồ thu, một vẻ đẹp hoàn mỹ làm đắm say lòng người.

Mái tóc xanh như phủ khắp mặt đất, xung quanh tựa màn sương vấn vít phiêu bồng.

Nếu không phải đích thân tôi đang có mặt ở đây, tôi thực sự đã cho rằng đó vốn là một bức tranh thủy mặc vô cùng hoàn mỹ do họa sư giỏi nhất trên đời vẽ ra.

“Quá đẹp”, tôi cố nén nỗi kinh ngạc, khe khẽ thốt lên.

Bạch Tiếu Thiên liếc nhìn tôi một cái, nói: “Ngươi là nữ nhân, cảm thán cái nỗi gì”.

Tôi nhếch mép: “Là nữ nhân thì không được phép ngắm nhìn người đẹp hả”.

Xí, không biết quyền lợi được thưởng thức mỹ nữ và mỹ nam là của bất cứ người nào sao? Ai chẳng có lòng yêu chuộng cái đẹp cơ chứ.

“Cô là Ly Cơ?”, tôi mở miệng hỏi.

Ánh mắt cô gái kia lay động, nhìn tôi, khẽ nói: “Đúng vậy”.

Tôi mỉm cười, quả nhiên là Ly Cơ, giờ thì tốt rồi, để cô ấy đưa Tần Ngữ về là được rồi.

“Ly Cơ, cô nên biết cậu ta là chuyển thế của Phượng Tiên, hãy để cậu ta đi đi”, tôi vui vẻ nói với Ly Cơ.

Ly Cơ nhìn tôi một cái, khẽ mỉm cười.

Bạch Tiếu Thiên đột nhiên kéo tôi hét lên: “Cẩn thận!”.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức trông thấy một luồng sáng màu xanh vô cùng chói lóa đang lao về phía mình, Bạch Tiếu Thiên nhanh tay lấy từ trong ngực ra một tấm bùa chú, niệm dăm ba câu khó hiểu rồi vung tay chặn luồng sáng xanh đó lại.

Khi ánh hào quang sắc vàng phát ra từ bùa chú và luồng sáng xanh chạm nhau, hai thứ ánh sáng đều yếu dần đi, cuối cùng, cùng với lá bùa hóa thành tro bụi.

Tôi kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, cực kỳ ngớ ngẩn hỏi: “Nè! Tại sao cô lại đánh người vậy hả?”.

Bạch Tiếu Thiên lúc này đã hoang mang cực độ, tròn mắt nói: “Người ta muốn giết cô đấy”.

Tôi bốc hỏa, ả ta thật quá đáng! Tôi đâu có làm gì không đúng, tại sao lại muốn giết tôi.

Ly Cơ mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đẹp mềm mại kia mang ba phần khinh miệt, bảy phần chẳng nhận ra là gì nói với tôi: “Vì ngươi không có tư cách để bàn luận về chuyện của ta và chàng, một ngàn năm đã trôi qua, cuối cùng chàng cũng ở bên cạnh ta, sao ta có thể để chàng đi được”.

Tôi tự nhiên có chút đồng cảm với cô ta, dù sao cô ta vẫn còn yêu chàng trai kia như vậy.

“Haizzz, hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết”, tôi buồn rầu, cảm khái đọc một câu thơ.

Ai ngờ Bạch Tiếu Thiên bên cạnh lại vung tay cốc cốc mấy cái lên đầu tôi.

“A! Ngươi muốn chết hả! Ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh ta, cho rằng nữ hiệp ta dễ bắt nạt lắm hả?”

Trên trán Bạch Tiếu Thiên bắt đầu xuất hiện vô số vằn đen, gằn giọng nói: “Lại còn thề nguyền sống chết cái gì, chỉ cần ở đây năm năm thôi cũng đã đủ đổi mùi rồi!”.

Nói xong liền kéo tôi đến nhìn nữ nhân đang ở trong trướng kia.

Trên cơ thể Ly Cơ lấp lóe ánh sáng màu xanh, thứ ánh sáng đó từ mờ mờ ảo ảo đang dần trở nên rõ ràng. Tôi kinh hoàng bịt miệng.

Cảm giác lúc này so với cảm giác khi nãy hoàn toàn khác nhau, hiện tại nữ nhân này thật vô cùng đáng sợ.

“Tại sao? Tại sao ta phải ở nơi này khổ sở chờ đợi, còn chàng thì mãi mãi không tới? Chuyển thế luân hồi, chuyển thế luân hồi, Phượng Tiên, địa cung lạnh lẽo năm trăm năm, khổ sở chờ đợi một ngàn năm, chàng vẫn còn không muốn tha thứ cho ta sao?”

Luồng sáng sắc xanh dần biến thành màu đen, Ly Cơ duỗi tay ra bóp cổ Tần Ngữ, hét lên rằng: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau, Phượng Tiên, Phượng Tiên”.

Luồng sáng sắc xanh chói lòa phát ra, phóng thẳng về phía tôi và Bạch Tiếu Thiên, tôi bị gió thổi mạnh tới nỗi không cách nào mở mắt ra được.

“Tại sao lại thế này?”, tôi hét lớn.

“Cô ta quả là ác quỷ, nỗi oán hận đã khiến cô ta không còn như trước, cô ta sớm đã không phải là Ly Cơ của một ngàn năm trước nữa rồi”, Bạch Tiếu Thiên vừa chắn gió vừa gào lên.

Tim tôi chấn động.

Nói như vậy, chẳng phải Tần Ngữ sẽ bị giết sao?

Sao cô ta nói lật mặt là lật mặt ngay tức thì vậy?

Bạch Tiếu Thiên liếc nhìn tôi một cái, đột nhiên nghiêm túc nói: “Xin lỗi, ta đột nhiên nhớ ra hôm nay ta có một cuộc hẹn rất quan trọng”.

Tôi nhất thời túm chặt lấy hắn, chỉ sợ hắn thừa cơ chạy mất: “Ở quê ta, mọi người thường nói một câu: làm việc gì cũng không đến nơi, chính là thái giám. Hôm nay chưa xong việc, ngươi đừng hòng nghĩ chuyện rời khỏi đây”.

“Ta chỉ là kẻ qua đường, chỉ qua đường mà thôi.”

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Không cần tranh cãi nữa, các ngươi cùng xuống địa ngục mà tranh cãi đi”.

Bạch Tiếu Thiên xem ra cũng chẳng chạy nổi nữa, hít thở thật sâu rồi nói: “Ta sẽ đối phó với cô ta một lát, cô mau tìm cách tấu nhạc lên để cầu siêu cho cô ta”.

Tôi im lặng không nói, lúc này rồi ai còn tâm trạng mà đánh đàn cơ chứ! Nhưng có vẻ cũng chỉ còn cách đó.

Nhân lúc Ly Cơ đang mải đánh nhau với Bạch Tiếu Thiên, tôi chạy tới bên cạnh Tần Ngữ hạ một chưởng thúc hắn tỉnh lại: “Nhóc con chết tiệt, còn ngủ à, trời sập rồi, chết người rồi đấy”.

Tần Ngữ bị nện cho một cái lập tức ngồi dậy, giãy giụa hét lên: “A a a a a!”.

Tôi khẽ nói: “Nữ quỷ kia điên rồi, ngươi mau đánh đàn để ả ta tĩnh tâm thành Phật đi”.

Tần Ngữ vội nói: “Nhưng không có cầm phổ[1]”.

[1] Cầm phổ: Văn bản sử dụng ký hiệu để ghi chép lại những bản nhạc thường dùng cho đàn cầm.

Tôi cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Dùng máu thử xem”.

Lấy ra một con dao nhỏ, tôi cứa nhẹ lên tay Tần Ngữ: “Máu của ngươi chắc sẽ có tác dụng”.

Tần Ngữ bị dọa cho thót tim, đang định phản bác, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đàn phát ra ánh sáng, xuất hiện nhạc khúc, Tần Ngữ liền đánh đàn, nữ nhân kia lập tức bất động, thả mình lơ lửng giữa không trung, yên lặng lắng nghe cho tới khi khúc nhạc kết thúc. Lấp lánh ánh lệ nơi khóe mắt, Ly Cơ nói: “Hóa ra, chàng vẫn luôn ở đây đợi ta, cảm ơn các ngươi. Nơi này sắp sập rồi, các ngươi hãy mau chạy đi”.

Bạch Tiếu Thiên gãi gãi đầu, nói: “Rốt cuộc cô ta có ý gì?”.

Tôi cười, nói: “Không biết”.

Thực ra tôi đã hiểu ý của Ly Cơ. Tần Ngữ không phải là Phượng Tiên chuyển thế. Phượng Tiên thực ra vẫn luôn ở nơi này đợi cô ấy.

Địa cung rung chuyển rất mạnh, dọa tôi run lẩy bẩy, lập tức kéo tay Tần Ngữ hét lên: “Chạy thôi”.

Ba người cố sống cố chết chạy ra bên ngoài, ra được đến nơi, khắp mình đã toàn là bùn đất. Vừa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chúng tôi ai nấy đều mừng phát khóc, khóc vì dường như mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Ngay lúc đó đột nhiên tôi phát hiện, Giang Hoài Liễu đã ngồi chễm trệ trước mặt chúng tôi từ khi nào. Hắn nói: “Thượng Quan Tình, cô nương vất vả rồi”.

Trong lòng cất lên một tiếng cười lạnh. Quả nhiên hắn không hề tin tưởng tôi, có lẽ hắn đến là để lấy đồ. Rất tốt, dù sao cô nương tôi cũng không định đưa cho hắn bất cứ thứ gì.