Tôi chờ đợi bên trong căn phòng tối đen như mực. Ánh trăng lờ mờ huyền ảo chiếu xuyên qua ô cửa sổ, nhưng rồi bị tấm rèm trắng chặn lại nên chẳng thể nào thắp sáng được căn phòng.

Đoạn thở dài sườn sượt, tôi bèn đặt tay lên ngực. Thình thịch, thình thịch. Tiếng đập buồn tênh đó như thể nói với tôi rằng mình vẫn còn sống.

“Lạnh quá…”

Tôi mò mẫm, tìm kiếm cái chăn mình đã đá xuống mà không hề hay biết. Rồi một làn gió thoảng vào trong phòng, mang theo hơi lạnh quen thuộc của những cơn gió đêm mùa xuân.

“...gió ư?”

Tôi vô thức hỏi. Dù sao đi nữa thì cũng thật lạ đời khi nghi ngờ trực giác của mình. Nhưng rõ ràng là vừa rồi đã có một luồng gió thổi vào phòng cơ mà.

…hừm. Nhưng chuyện đó cũng vô lý. Bởi vì trước khi đi ngủ, tôi đã đóng hết tất cả các cửa sổ lại, và thậm chí nếu cô y tá có vào đây, thì cũng chẳng lí gì mà cô lại đi mở cửa sổ của căn phòng đã được điều hòa không khí này. Nhưng thế thì, vừa rồi là gì mới được…?

Trong lúc tự vấn bản thân, tôi chợt trông thấy thứ gì đó di chuyển trước rèm cửa.

“Ai đấy…?”

Bóng dáng của một người.

Tôi không biết chính xác là ai. Tuy nhiên, tôi lại có thể chắc như đinh đóng cột rằng đó không phải cô y tá. Bởi họ lúc nào cũng cầm một chiếc đèn nhỏ trên tay cả.

Khi nghe thấy giọng tôi, cái bóng bèn tiến lại gần chiếc giường tôi đang nằm, từng bước từng bước một.

Tôi nghĩ ngay đến việc bấm cái nút bên cạnh gối để gọi y tá, nhưng bàn tay chợt trượt sang bên khiến tôi không thể chạm vào nó được. Trong lúc đang phải dò dẫm trên giường, bóng đen đó đã ở ngay bên cạnh tôi tự lúc nào.

“Chào buổi tối.”

Rồi một giọng nói trầm lắng, nhưng thật nhẹ nhàng cất lên bên tai tôi.

Vào khoảnh khắc đó, cơn gió thổi vào từ ô cửa sổ đang mở toang làm những tấm rèm tung bay.

“Hân hạnh được gặp, ta là Tử thần. Ta đến để lấy đi linh hồn của cô.”

Người thanh niên kéo chiếc mũ trùm đầu của mình xuống thấp hơn rồi nói bằng một giọng vô cảm.

Có phải anh ta vừa nhắc đến… Tử thần không? Có phải tôi nghe nhầm không? Nhưng rõ ràng anh ta đã nói là đến đây để lấy đi linh hồn của tôi mà.

Linh hồn này ư…

“Thế?”

“...hả?”

“Thế? Anh làm ngay bây giờ có được không?”

“Ờm…”

Có lẽ anh ta không thích thú với câu trả lời của tôi, hoặc có lẽ anh đã không ngờ được rằng tôi sẽ đáp lại như thế này, người thanh niên tự xưng là Tử thần ấy trông như đang bối rối và chẳng nói nên lời. Sau một hồi lúng túng, anh ta hỏi lại: “Cô tin ta ư?”

Không có lí do gì để tôi không…

“Chẳng phải chính anh đã nói thế sao? Hay đó chỉ là một lời nói dối?”

“Không phải dối trá gì đâu, nhưng mà–. Chỉ là ta nghĩ hầu hết mọi người đều sẽ không dễ dàng tin vào việc này.”

Hiển nhiên, nó quá đúng. Nếu một kẻ tự xưng mình là Tử thần, thì người ta sẽ chỉ nghĩ hắn là một tên đầu óc có vấn đề. Nhưng, nơi này là một bệnh viện, và tôi là một bệnh nhân. Tôi đã luôn có cái cảm giác rằng mình đang trên bờ vực cõi chết. Tại khu bệnh xá này, tôi đã thường xuyên phải chứng kiến cảnh người ta rời bỏ trần thế mà không một lời từ biệt. Căn phòng sẽ lại trống vắng im lìm, thế nhưng trước khi kịp nhận ra, thì một bệnh nhân mới đã xuất hiện tự lúc nào. Đây chính là một nơi như vậy đấy.

“Anh nói đúng. Nhưng tôi tin anh. Thế nên hãy mau chóng lấy linh hồn của tôi đi.”

“Tại sao ta phải làm vậy?”

“Vì tôi ghét nó. Tôi không muốn tiếp tục sống thế này nữa… vì ngay cả hoa anh đào lần này cũng không nở.”

“Hoa anh đào? Có hàng tá nở rộ ngoài kia-”

“Đủ rồi!”

Nghe thấy từng lời của tôi, vị Tử thần bèn nhìn ra sau lưng mình rồi chỉ tay vào khung cảnh ngoài cửa sổ nơi từng đóa hoa đang rộ lên. Tôi biết ở đó có hoa anh đào chứ. Tôi biết chứ, nhưng chúng không có ý nghĩa gì đối với tôi cả. Và rốt cuộc thì, chúng cũng chẳng phải thứ anh đào mà tôi hằng mong muốn.

Thoáng nhìn những bông hoa bừng nở bên ngoài khung cửa sổ, tôi liền nắm chặt lòng bàn tay và lặp lại lời nói của mình một lần nữa.

“Hôm nay anh sẽ lấy linh hồn của tôi chứ?”

“Hôm nay là không được.”

“Vậy ngày mai thì sao?”

“Ngày mai cũng không thể.”

Cái tông giọng vô cảm đó của vị Tử thần không khỏi khiến tôi bực bội. Nếu hôm nay và cả ngày mai cũng đều không được, thì chính xác là bao giờ hả?

Vị Tử thần dường như cảm nhận được rằng tôi đang không hài lòng, dưới chiếc mũ trùm, anh gãi đầu và ngạc nhiên hỏi.

“Tại sao cô lại muốn chết đến như vậy? Ta đã thấy có nhiều người van xin ta đừng kết liễu cuộc đời họ, nhưng cô là người đầu tiên bảo ta mau chóng lấy đi linh hồn của mình đấy.”

“...đủ rồi. Tôi chỉ muốn sớm đến thế giới bên kia thôi.”

“Tại sao chứ?”

“Nếu anh hỏi tôi tại sao, thì…”

“Cô có lí do chứ?”

Không biết tự bao giờ, vị Tử thần lại thản nhiên hỏi tôi câu đó.

Trời ạ, đủ lắm rồi. Thật khó chịu khi anh ta cứ luôn mồm hỏi tôi làm thế nào rồi tại sao về mọi thứ. Đã vậy thì…

“Nếu như tiếp tục sống, tôi có khác nào một gánh nặng không cơ chứ?”

“Gánh nặng sao…”

“...tôi chỉ đang làm phiền gia đình mình thôi. Tôi mong manh đến nhường này, nên họ buộc phải đối đãi với tôi như thể tôi là thủy tinh vậy.”

Tôi nói một tràng, và nhận ra vị Thần chết đang nín thở. Anh ta đến để lấy linh hồn của tôi cơ mà, vậy sao trông anh có phần sửng sốt hơn cả tôi thế kia? Dẫu không thể nhìn thấy mặt, nhưng qua thái độ, tôi có thể nhận ra rằng anh đang thương hại tôi. Tôi muốn anh ta phải dừng ngay trò đó lại. Vì tôi không phải là một đứa trẻ đáng thương. Hoàn toàn không. Tôi, với tâm niệm của riêng mình…

“Chết không hẳn là điều đáng sợ nhất, đúng chứ?”

“Ừm.”

“Bạn bè đều đã ra đi trước tôi hết rồi. Có lẽ họ vẫn đang chờ đợi ở phía bên kia. Tôi chỉ muốn mau chóng đến đó và gặp lại họ một lần nữa thôi.”

Trước khi nhận thức được, tôi đã buông tay ra khỏi tấm ga trải giường mà lúc nãy mình hãy còn cầm. Giờ đây trông nó nhàu nát chả khác gì khuôn mặt đang nghẹn ngào nước mắt này.

“Để ta xem…”

Cảm giác như thể anh ta có thể nhìn thấu tâm can tôi vậy. Duỗi thẳng tấm trải giường đã nhăn nheo, tôi hỏi vị Thần chết đang đứng trước mặt mình, “Thế? Chính xác thì khi nào anh mới chịu kết liễu tôi đây?” Rồi vị Thần chết ấy bèn hắng giọng, nói.

“Cô Sagara Mahiro. Mười sáu tuổi. Từ nhỏ đã mắc một căn bệnh tim và dành phần lớn cuộc đời mình trong bệnh viện. Đây là cô, đúng chứ?”

“Chắc vậy.”

“Được rồi. Như ta đã nói, cô sẽ sớm chết.”

“Nói tôi nghe chính xác là khi nào.”

“Trong vòng ba mươi ngày kể từ hôm nay.”

Trong vòng ba mươi ngày sao… vậy nghĩa là tôi chỉ có nhiều nhất chừng đó thời gian để sống.

Tôi nhìn ra xa xăm, qua ô cửa sổ nơi hoa anh đào đã chớm nở. Chắc chắn trong ba mươi ngày nữa toàn bộ số hoa đó sẽ héo tàn hết thôi. Hay nói cách khác, cuối xuân này cũng chính là thời khắc mà tôi lìa đời. Và cũng chẳng một lần được nhìn thấy cây anh đào đó.

“Ta tiếp tục nhé?”

“Vâng.”

Bên trong căn phòng tối tăm, đang mải mê ngắm nhìn tán anh đào ngoài cửa sổ, tôi chợt hoàn hồn lại khi nghe thấy giọng của vị Thần chết. Tôi không muốn anh ta phải trông thấy bộ mặt thiểu não này của mình. Giả vờ bình tĩnh, tôi nhìn về phía vị Thần chết.

“Trong vòng ba mươi ngày nữa, cô sẽ chết vì một nguyên nhân nào đó. Sau đó, ta sẽ dẫn linh hồn của cô qua thế giới bên kia. Thế là hết.”

“Này, anh nói tôi sẽ chết bất cứ lúc nào trong vòng ba mươi ngày tới, không phải như vậy là quá mơ hồ sao? Và thậm chí anh cũng chẳng thèm nói tôi sẽ chết vì cái gì. Không phải vì căn bệnh này sao?”

“Ta không thể nói cho cô biết chính xác ngày mà cô chết.”

“Tại sao chứ?”

“...vì trong quá khứ. Những người nghe được từ Thần chết ngày mà mình lìa đời, họ đã cố gắng tự tử trước cái ngày đó. Thế là nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ đã bị thay đổi. Một nỗi đau lớn đối với ta đấy.”

Vị Tử thần xoa nhẹ hai thái dương dưới chiếc mũ trùm, không biết anh ta đã nhớ về những gì. Trông anh dường như đã bị ảnh hưởng bởi nhiều vấn đề khác, nhưng tôi nghĩ, có lẽ đây là khía cạnh khá bất ngờ về một Tử thần thật sự.

“Đó là tại sao ta không thể cho cô biết ngày mà mình chết được.”

“Được thôi. Còn việc tôi chết như thế nào thì sao?”

“Cũng không nốt. Vì có thể cô sẽ thay đổi cách mình chết.”

“Anh keo thật đấy nhỉ. Thế thì đành vậy.”

Nếu như tôi không nhìn nhầm, thì có lẽ đây là những sai lầm mà vị Tử thần đã từng mắc phải trong quá khứ. Anh ta ngây thơ đến mức đó ư?

Rồi tôi chỉ tay vào trái tim của mình.

“Nhưng hãy cho tôi biết một điều. Có phải tôi sẽ lìa đời vì cái thứ chết dẫm này không?”

“Không.”

Trong một thoáng tỏ vẻ khó chịu, vị Tử thần vừa lắc đầu vừa lấy ra một vật nhìn như quyển sổ tay. Trong cuốn sổ có viết gì đó. Và phần gáy của nó có một ngôi sao bị vỡ. Nhưng tại sao lại vậy? Câu hỏi đó chợt lóe lên trong tâm trí tôi, nhưng tôi lại không quá bận tâm. Vì con người này không hiếu kì đến mức đó.

“Ừm. Thật oái ăm làm sao khi tôi lại không chết vì trái tim này, dù nó chính là nguyên nhân khiến tôi phải nằm viện một thời gian dài.”

Tôi bất giác cười. Rồi tự hỏi tại sao mình lại được điều trị như thế này. Tại sao mình phải chịu cảnh cô đơn trong suốt thời gian qua. Nếu như không chết vì bệnh tim thì tôi ở đây vì lí do gì cơ chứ?

Không, cũng không hẳn. Nếu tôi mà không ở đây thì vài người sẽ gặp rắc rối mất. Nếu tôi mà rời khỏi bệnh viện thì có thể sẽ làm phiền họ mất…

Cơ mà, tôi lại vui. Tôi sẽ không chết vì trái tim này. Tôi thấy vui vì biết mình sẽ không chết trong cái nỗi đau kinh khủng và tột cùng ấy.

“Cảm ơn anh vì đã nói cho tôi nghe.”

Dẫu không thể tiết lộ nguyên nhân thật sự, nhưng anh vẫn cho tôi biết mình sẽ không chết vì căn bệnh tim này.

Dẫu có đôi chút thẳng thừng, nhưng đâu đó anh vẫn là một người có trái tim nhân hậu. Vị Thần chết mà đến đây để lấy đi linh hồn của tôi, thật kì lạ khi nói cái vị ấy là một người tốt nhỉ. Tôi vô thức bật cười vì những suy nghĩ hồn nhiên đó của bản thân. Đăm chiêu một lúc, tôi bèn nhìn vào vị Thần chết đang không nói nên lời.

“Nè.”, tôi chợt cất giọng. “Có chuyện gì?” Vị Thần chết ngạc nhiên hỏi. Rồi như một đứa trẻ bị phát hiện khi đang nghịch ngợm, tôi khúc khích cười và nói.

“Thế, cho đến ngày hôm đó, liệu anh có thể cùng trò chuyện và làm bạn với tôi chứ?”

“Hở?”

“Nhờ anh săn sóc cho tôi nhé, anh Thần chết.”

Có lẽ lúc này vị Tử thần đó đang sửng sốt lắm.

Trái ngược với nụ cười tươi của tôi là một vị Tử thần đang không nói nên lời. Anh ấy chỉ “A…” rồi “Um…” một cách cứng nhắc. “Trông cậy vào anh nhé.” tôi lặp lại câu nói bằng một giọng có phần bí ẩn. Rồi như thể đã hiểu được ý của tôi, anh lầm bầm với giọng yếu ớt, “...ta cũng thế.”

Và đó là khởi đầu của câu chuyện tuy ngắn nhưng dài của tôi về ba mươi ngày được ở cùng với vị Thần chết ấy.