Lời tác giả: Tôi có một chút thời gian rảnh trước khi bắt đầu tập 2.

Đây là một câu chuyện ngắn về Remia, từ góc nhìn của cô.

--------------------------------------------------

Ánh nến giúp tăng cường độ tập trung. Ta biết một số phép có thể tạo ra ánh sáng nhưng không dùng chúng khi làm những việc liên quan đến giấy tờ.

Nó đã trở thành thói quen của ta từ khi ta nhận thấy cách này giúp nâng hiệu quả công việc lên đáng kể.

「Phù!」

Ta đặt cây bút lông xuống bàn, tựa lưng vào ghế. Sau khi lơ đãng nhìn trần nhà một lúc, ta trở lại với cuốn sách trên mặt bàn.

Ta tình cờ tìm thấy nó ở một góc sâu trong kệ sách. Ta thậm chí còn không nhớ nổi mình đã mua nó từ lúc nào.

Dựa vào hiện trạng khi được tìm thấy, có lẽ nó đã bị ta bỏ xó từ lúc mới mua đến giờ. Giờ ta bắt đầu hơi hiểu câu nói của Myura: "Việc sắp xếp rất là quan trọng". Còn nữa, ta sẽ cất khoảnh khắc hắt hơi như một ông già khi phủi bụi trên cuốn sách vào nơi tân cùng sâu thẳm trong kí ức của mình.

「Không thể ngờ nổi. Việc này cứ như được sắp đặt từ trước rồi ấy.」Ta không thể hiểu được.

Ta không thể nhớ được mình đã có cuốn sách này như thế nào. Thế nhưng giờ đây sau vài năm... không, chắc phải vài chục năm, nó trở nên hữu dụng hơn bao giờ hết.

Ta cầm tờ giấy da cừu chi chít ghi chú lên. Đối với người bình thường, đó chỉ là một đống hỗn độn của những kí tự. Nhưng đối với ta nó còn quý hơn

vàng. Đọc hàng nghàn trang sách, rút ra những điều quan trọng theo trực giác, ghi chép, và thành quả là mảnh giấy này.

Bề ngoài, nó là một đống chữ lộn xộn không hơn không kém. Ta dám chắc ngay cả người của Hoàng gia Pháp sư đoàn cũng không tài nào hiểu được.

Ngay cả ta cũng vậy. Chỉ là vừa mới viết xong nên mới hiểu được thôi.

「Rồi, giờ phải giải quyết đống này nhanh thôi. Có vẻ không còn nhiều thời gian nữa.」

Ta tự tin mình có trí óc khác biệt so với người thường. Nhưng có vẻ ta đã nhồi nhét quá nhiều thông tin vào đó.

Có lẽ ta đang quá tự cao.

Không, giờ không có thời gian để nghĩ về cái đó.

「Nếu không nhầm thì còn vài mảnh giấy trống ở... đây.」

Ta lấy thêm bốn tờ giấy da mới. Trong lúc đó, vài quyển sách rơi khỏi bàn nhưng ta mặc kệ. Theo như Taichi thì đó là "sự vô cảm có chọn lọc". Nghĩa của nó kiểu như "bỏ qua những thứ không cần thiết". Ta thích từ đó.

「 Lịch sử năm Altia thứ 4000... à, năm nay là năm nào nhỉ? Thôi, cái đó không quan trọng.」

Từ những dòng chữ viết vội, ta ghép các mảnh ghép lại với nhau, biến chúng thành một thể thống nhất, rõ ràng. Suy nghĩ cũng theo đó mà sắc bén hơn, những ý tưỡng cũng dần thực tế hơn.

Những gì ta đọc được từ cuốn sách này đều liên quan đến tinh linh. Và điều này có liên quan đến Taichi. Giọng nói cậu ta nghe thấy lúc đó khả năng cao là của tinh linh.

Trên thế giới, có vô vàn tinh linh từ cấp thấp đến cấp cao. Nhưng việc cảm nhận được tinh linh thông qua giọng nói rõ ràng là không hề bình thường.

Từ đó suy ra Taichi là một Tinh linh pháp sư. Ta sẽ nghiên cứu tiếp dựa trên kết luận đó.

Nhưng việc này cũng có rủi ro.

Có khả năng giả thuyết của ta bị phủ nhận hoặc không chính xác. Điều này xuất phát từ quyển sách cũ rích mà ta đang đọc.

Ta cảm thấy ham muốn khám phá đang trỗi dậy, cùng với đó là một nỗi sợ sâu thẳm.

Việc cả một quốc gia có thể bị toàn diệt là sự thật. Những gì ta đe nẹt Taichi cũng là thật. Với Taichi của hiện tại, nếu cậu ta dùng hết sức, kinh đô sẽ thất thủ chỉ trong ba phút. Cậu ta có thể chiếm Vương cung bằng cách đột phá thẳng vào từ cổng chính mà không cần kế hoạch lằng nhằng. Nếu cậu ta cố tình để pháp lực bùng nổ, kinh đô sẽ thành bình địa. Đó là lí do tại sao cậu ta có thể "đối đầu với một quốc gia và giành chiến thắng".

Cậu ta hoàn toàn có thể thay đổi cục diện chính trị.

Nếu những gì ta tính toán là đúng, nếu kinh đô có thể biến thành tro bụi chỉ với một đòn, vậy Vương cung chỉ còn là hang muỗi tép.

Ta ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ. Ánh sao đang nhẹ nhàng chiếu vào phòng.

「Thương đế ơi... Ngài định làm gì với thế giới này?」

Ta vốn không tin vào thần thánh gì cả, nhưng không hiểu sao miệng lại nói vậy.

May mắn là ta có quan hệ với Taichi. Cậu ta vẫn còn non trẻ. Trong phạm vi ảnh hưởng của mình, ta sẽ cố gắng hướng cậu ta đi đúng đường.

Giờ này chắc hai đứa nó đang ngủ để chuẩn bị cho nhiệm vụ ngày mai. Ta nghĩ đến hai học trò của mình và tiếp tục viết.

Đêm nay có lẽ ta sẽ thức trắng.

--------------------------------------------------

Lời tác giả: Chương này không nằm trong kế hoạch. Tôi viết nó bằng điện thoại trên đường về nhà và đương nhiên là không có cốt truyện cụ thể rồi (haha).

Nếu có gì kì cục, xin hãy nhìn nó bằng ánh mắt thân thiện.

Nhân tiện, Altia là lịch của thế giới này.

Cứ đà này tôi sẽ ra thêm một chương nữa kiểu như này.

Nên chọn ai đây...?