Con người sống trong xã hội này, có thể đoạt được bao nhiêu tự do?

Tất nhiên, hầu hết mọi người đều bị cái bận bịu bám lưng gặm nhấm hết rảnh rang.

Bởi thế nên, tôi không có nhiều sở thích sau giờ làm hay tuần lễ lắm.

Và cứ thế, tôi bỏ môn cầu lông tôi hay chơi trước khi kiếm được việc làm, giờ tôi thường thư giãn ở nhà, thưởng thức tiểu thuyết.

Miễn là cái thể loại truyện đó không nặc mùi BL có hai tên đực rựa cọ đuýt vào nhau, cư dân mạng thực sự có thể vui vẻ đọc truyện thể loại tình cảm fantasy với chút hơi hướm shoujo dễ thương.

“Ê? Vãi…đùa nhau à.”

Nhưng tới cả tôi cũng tồn tại một cái công tắc kích động.

Không, phải là loại công tắc kích động dành cho hầu hết các độc giả mới đúng.

Đúng thế, NTR.

“…”

Đúng là phần mở đầu của tiểu thuyết có hơi trợn trạo, nhưng đối với một tác giả thiếu kinh nghiệm, nó cũng có phần khá hay, trả tiền để đọc các chương mới cũng không phải là vấn đề. Nhưng tôi tí nữa thì ói ra máu.

Đặc biệt là, cuộc gặp gỡ với nữ chính đã cải thiện được không khí trong truyện, vẫn còn đen tối, bi kịch nhưng cũng có phần dịu dàng, ngọt ngào.

“Hầy…”

Tới cả nữ chính bị bỏ rơi đã tự hi sinh bản thân vì sự sinh trưởng của nhân vật chính, cũng chưa bao giờ bị đối xử như thế này.

Tôi giương những ngón tay run lẩy bẩy của mình nhấm vào bảng vốn chỉ có 10 bình luận, giờ đang quá tải.

Đây mới chỉ là tiểu thuyết đầu tay của tác giả, chẳng phải gã đó nên nhận thức rõ ràng cái thứ phát triển tình tiết này không chỉ tự tay hủy hoại hoàn toàn mạch truyện, mà còn bị độc giả chửi cho hói đầu chứ?

Cái tên biên tập viên sinh ra để làm gì vậy?

Có lẽ là do tiểu thuyết này chưa được nổi tiếng cho lắm, nên hắn mới chấp thuận cái phân cảnh đó, để thu hút thêm chút ý à?

Tôi không biết nữa.

Tôi không hiểu nổi…

Một tên cư dân mạng như tôi không biết phải làm gì ngoài cắn răng chịu đựng trước cái thứ phát triển này.

Tôi cảm thấy như bị phản bội, chỉ còn biết im lặng như tờ vậy thôi.

Có lẽ gã đó nhận thức rất rõ.

Bởi, không giống bất cứ thời kỳ nào khác, cái phần nhận xét các tác phẩm của những tác giả thời này chẳng viết cái gì bên trong đó cả, chỉ là một khoảng trống không.

Nói chung là, nếu có chuyện gì đó tệ xảy ra, hầu hết các độc giả cũng chẳng mấy phản ứng mà tiếp tục đón chờ chương mới.

Tác giả có thay đổi tình tiết tới mức nào thì gã ta cũng sẽ phải viết thêm chương mới, cốt là để bộc lộ ý định dẫn dắt mạch truyện.

Nhưng tôi không muốn đợi thêm chap mới chút nào.

Trước khi tác phẩm đầu tay của gã chưa trở nên nổi bật và trở thành tiểu thuyết trả phí, tôi có thấy những bình luận của gã còn ngây thơ không biết phải bắt đầu từ đâu. Và tôi lúc nào cũng động viên gã ta đừng bỏ cuộc.

Ngày tôi có tài chính, tôi sẽ gửi cho gã một chút tiền ủng hộ, tôi trân trọng

bộ tiểu thuyết đó như là cuốn tiểu thuyết tự tay tôi viết ra, như là một kho báu.

Như ngày hôm nay, tôi đã viết một bài sớ nhận xét dài 5700 chữ trong bình luận, trên các diễn đàn, review sách, nhưng thực sự thì, tôi chỉ làm thế như một phương thức dồn nén nỗi thống khổ trong thâm tâm đang nghĩ tên tác giả là một cái bao cát.

Thi thoảng, gã ta còn cảm ơn tôi hay thậm chí là trả lời lại bình luận của tôi, nên chắc chắn tác giả nhớ nickname của tôi.

‘Hắn ta không thể không biết được.’

Không biết gã có thể hiểu chút nào về nỗi thống khổ của những độc giả sau khi đọc xong đoạn NTR này không nữa. Nhìn thấy những độc giả lúc nào cũng động viên hỗ trợ gã, giờ lột da hắn bằng đá cùn.

“Phù…”

Tôi trải lưng lên giường, thở dài một hơi phiền phức, nhắm mắt lại để quên đi những thứ đó, trấn tĩnh lại tâm trạng chua chát của mình để mai còn đi làm.

-

Mười ngày đã qua.

Trong quãng thời gian đó, cuốn tiểu thuyết rác rưởi bậc nhất ‘Vùng vẫy cùng nhau sống sót’ không có chút dấu hiệu sẽ ra thêm chương mới.

Không có thông báo Tạm ngưng, và đây cũng là tác phẩm đầu tiên của gã, tôi nghĩ gã sẽ cứ thế mà nhẹm đi cái vấn đề này.

‘Được rồi…’

Thôi thì, cứ coi như đây là bài học kinh nghiệm cho tác giả cũng tốt, rồi thay đổi bút danh để làm bộ tiểu thuyết mới.

Vết nhơ của mấy tên tác giả tự NTR nữ chính trong tác phẩm của chính mình cũng dơ bẩn không khác gì mấy tên bỗng dưng biến series tiểu thuyết lâu năm đang yên đang lành hóa thể loại BL.

-

“Ugh…”

Ngày thứ Bảy, sau khi uống xong với vài người bạn đã lâu không gặp, tôi thả cơ thể ngấm rượu của mình lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Tôi thực sự mong cái cơn nôn nao này sẽ đỡ vào ngày mai.

‘!’

Cũng may là, mong ước của tôi đã thành sự thật, tôi mở mắt ra, không còn chút dấu hiệu đau đầu hay say sỉn nào.

Tôi không biết diễn tả cơn sốc của mình thế nào trước tầm nhìn sống động, rõ ràng này nữa.

Người phụ nữ tóc xanh như xuân thì nằm dưới tôi, đang rớt nước mắt cố gắng không khóc ra tiếng, ra sức tỏ ra bình thường.

‘Điên rồi!’

Tôi sợ chuyện ngày hôm qua tôi về nhà chỉ là ảo giác, chứ thực ra tôi thành tội phạm tấn công tình dục rồi!

Tôi cố gắng mường tượng những gì xảy ra trong tâm trí, rời khỏi người phụ nữ, nhưng cơ thể tôi chẳng hiểu sao lại chẳng thể chuyển động.

[Đồng bộ hóa – Đang tiến hành 11%]

‘Gì cơ?’

Và rồi, cùng với âm thanh kỳ lạ bên tai, cơ thể bắt đầu di chuyển mặc cho ý chí của tôi. Đi ra phía cửa sổ, tôi đưa xì gà lên miệng, sử dụng lửa đèn để châm thuốc.

“Euphemia El Lauren Louerg.”

Tôi tao nhã hít vào thở ra làn khói trắng.

Miệng tôi cử động như có ý chí riêng.

‘Đây là…’

Đây là giấc mơ ư?

Khi tôi nhận ra cô gái đang rách rưới nằm trên chiếc giường đó là Euphemia El Lauren Louerg, tôi đã tự coi đây chắc hẳn là một giấc mơ.

Bởi đó là họ và tên đầy đủ của nữ chính xuất hiện trong ‘Vùng vẫy cùng nhau sống sót’.

[Đồng bộ hóa – Đang tiến hành 33%]

‘Nhưng mà…’

Đáng lẽ mình phải tự di chuyển được trong Lucid Dream chứ, mình nhận ra đây là mơ rồi mà?

Thêm nữa là, dù có là thể loại giấc mơ kiểu gì, chứng kiến cảnh nữ chính đáng thương khỏa thân trước khi NTR thực sự khiến tôi khó chịu.

Cứ như cơ thể này vừa là của tôi vừa cũng không phải, và cái tên đang hút xì gà có lẽ là kẻ đã NTR lấy nữ chính – Ferzen Von Schweig Brutein.

Không, vì tôi đã cưới Euphemia lẫn kế thừa được cánh danh Bá Tước Louerg, tôi giờ phải là Ferzen Von Schweig Louerg.

[Đồng bộ hóa – Đang tiếng hành 64%]

“….”

Tôi cố gắng bơ đi, giọng nói đều đều liên tục về thứ đồng bộ hóa đó vẫn làm tôi cảnh giác.

Nếu lên tới 100% thì sẽ thế nào?

Trông không có vẻ gì là tôi sẽ tỉnh dậy từ giấc mơ cả. Hay là tôi sẽ chiếm quyền kiểm soát cơ thể của Ferzen?

Nếu có thể thì, tôi sẽ mở cửa sổ ra, nhảy xuống tự sát, và tỉnh dậy.

“Sử dụng ta như một con búp bê làm ngươi kiêu ngạo rồi sao? Vậy sao ngươi không làm cho tới cùng đi?”

Ferzen được miêu tả như một quý tộc, chất giọng của hắn rành mạch, nghiêm trang.

“Búp bê không khóc.”

Hắn nói ra những lời đó, quay ngược ra hướng cửa sổ, tiếp tục hút xì gà. Nhưng tôi phải nói là, phản chiếu trên tấm cửa sổ thật sự quá là ấn tượng.

Sao một bộ tóc bù xù rối mù lên lại trông phong cách như vậy được, trông như mấy kiểu tóc thời thượng ấy?

[Đồng bộ hóa – Đang tiến hành 83%]

Để mà nói riêng về vẻ bề ngoài thì, tới cả nhân vật chính cũng không tài nào sánh nổi.

Tên tác giả đó có chút lương tâm sao, hay là gã nghĩ để cho một thằng đụt cận trĩ đi NTR thì có phần hơi quá?

Không.

Nếu hắn mà có lương tâm, hắn đã không đẻ ra cái lựa chọn NTR nữ chính đó.

[Đồng bộ hóa – Đang tiến hành 91%]

“Người ta hay nói là con người thường hay nghĩ nhiều nhất lúc nằm trên giường.”

[Đồng bộ hóa – Đang tiến hành 98%]

Đồng thời, Ferzen, đã hút xong xì gà, đứng dậy và rời khỏi phòng với không chút hối hận.

[Đồng bộ hóa – Đang tiến hành 100%]

[Đồng bộ hóa hoàn thành]

Tôi đi ra ngoài hành lang lạnh lẽo, tối tăm tới đáng sợ không một bóng người, tôi nghe thấy tiếng đồng bộ hóa đã hoàn thành, và giờ tôi đã có thể chi phối cơ thể của Ferzen.

Tôi không chỉ sử dụng được mỗi mắt mà toàn bộ những giác quan của cơ thể khác.

-bùm!

-bụp!

“Ha!”

Tôi mở cánh cửa đóng chặt cạnh hành lang, cảm nhận gió đêm vùng Louerg, khu vực tồi tệ nhất phía bắc, bỗng chợt cảm thấy lạnh phổi, nên tôi nhanh chóng đóng cửa lại.

“Ah!”

Rồi, những tinh thể băng bao quanh cửa sổ cứa vào tay tôi, những giọt máu rớt xuống sàn kéo theo một cơn đau nhói.

“….”

Đây thực sự là Lucid Dream à?

Cơn đau thực quá, tôi chẳng dám nghĩ tới chuyện nhảy xuống để giết Ferzen, rồi tỉnh dậy khỏi giấc mơ nữa.

Cứ thế, tôi đứng im giữa hành lang, không nói một lời.

Đã trôi qua bao lâu rồi?

Đột nhiên, những ký ức ấu thơ ùa về tâm trí tôi.

Nhứng ký ức của bản thân tôi, Seo-jin Lee, và ký ức tuổi thơ của Ferzen khắc ghi lên nhau.

Cứ tuần tự như vậy, quá trình lặp đi lặp lại, đảo nghịch ký ức giữa Seo-jin Lee và Ferzen cho tới khi mọi thứ đã hoàn thành.

Mà nhân tiện, tôi, Seo-jin Lee, đã 27 tuổi.

Ferzen được miêu tả là 24 tuổi.

Dù cả hai chỉ cách nhau có 3 tuổi, cơ mà cái cảm giác nhân cách của Seo-jin Lee nuốt chửng Ferzen trước khi bị đồng hóa thành một thứ gì đó khác vẫn rất lạ.

“….”

Thực ra thì, thế không có nghĩa là nhân cách của Ferzen đã bị xóa sổ.

Để nói cho chính xác, tôi nên nói là tôi chấp nhận và hấp thụ nhân cách đó.

Tôi có thói quen dùng răng cắn ngón trỏ trong tình thế xui xẻo, nhưng giờ tôi đang cắn môi theo tật của Ferzen.

“Ah…”

Tôi vẫn còn đang tính toán một lúc lâu, tìm cách đối phó với tình thế này, ánh trăng đẩy xa đi bóng tối, dịu dàng xuyên qua tấm cửa sổ hành lang, làm nổi bật lên những dòng chữ nổi trong không trung tôi chưa từng nhìn qua trước kia.

[Tài năng]

*▮▮▮▮ Tử thi.

*▮▮▮▮ Tử thi.

*▮▮▮▮ Thư pháp.

*Dung mạo ▮▮▮▮.

[Đặc tính]

*Kẻ ▮▮▮▮.

*Cố ▮▮▮▮.

*▮▮▮▮.

[Khả năng Đặc biệt]

*???

*Số▮▮▮▮.

Không phải là Hangul.

Đế chế - Ernes.

Trong ký ức của Ferzen, đặc biệt là phần hiểu biết liên quan tới thế giới, đã dần bị đồng hóa, nên những dòng chữ lạ lẫm này…

“Bong…”

Nghe thấy tiếng Chuông Giao Thừa, giờ đang là Giao Thừa năm mới, tôi nhìn vào ‘Bảng Trạng Thái’, tôi hô lên “Bảng Trạng Thái”, nhưng không có phản ứng.

“….”

-Kẹt!

Tiếng gió cắt sắc lẹm như muốn xắt thịt tôi bất cứ lúc nào.

Tiếng gió không kéo dài như thế, nhưng tai tôi đã đông cứng lại rồi đây, tôi cảm thấy cơ thể mình rã rời.

Tôi buộc phải thừa nhận thôi.

Tôi đã trở thành phản diện của ‘Vùng vẫy cùng nhau sinh tồn.’

Tôi đã trở thành con thứ của Marquis gia tộc Brutein, tên khốn cướp mất nữ chính từ nhân vật chính, Ferzen Von Schweig Brutein.

“Haha…”

Tôi là thằng ghét NTR mà, giờ lại còn cái này nữa.

Tôi không nghĩ gã đó lại chuyển thành thể loại NTL để tặng tôi đấy.

Có lẽ là do tôi đã coi thường hắn.

Hơn nữa là, thời điểm hiện tại còn không phải là khởi đầu của mạch truyện để tôi sửa đổi tên Ferzen nữa cơ. Bọn chúng bỏ qua mọi thứ cho tới cái đoạn hắn đã làm đủ thủ đoạn rồi.

Phải chăng tác giả viết ra câu truyện này là Thần?

Tôi không biết.

Nhưng có một thứ tôi chắc chắn, tôi hối hận tôi đã trở thành cái thứ này.

Cơ mà, tôi không hối hận về những lời lẽ thô bạo về phía tên tác giả trên phần bình luận, tin nhắn hay là nhận xét.

Không, vẫn còn một thứ tôi hối hận.

Trong phần bình luận, trên diễn đàn và phần nhận đánh giá, tôi bộc lộ cảm xúc của mình nhưng chưa hề đi quá giới hạn.

Đáng lẽ ra tôi phải chửi cả tổ tiên dòng họ, đào cả mả tổ nhà thằng tác giả lên.

“Mình chẳng sai chút nào.”

Như tự nhiên, tôi lẩm bẩm bằng tông giọng của Ferzen và chầm chậm đóng tấm cửa sổ hành lang lại.

Dù là Thuyết Đa Vũ trụ có thật thì, cũng sẽ không tồn tại bất kỳ một thế giới nào tôi ủng hộ Nữ chính bị Phản diện NTR đâu.