Hôm nay là Hallowen nên ngày tháng trong chap này có thể cũng là ngày Hallowen hoặc sớm hơn một chút :D

Còn bác nào hói sao tui không dịch tên chương thì tí đọc xuống dưới sẽ biết :v, coi như chap này là quà đền bù vì bỏ bê các bợn cả tháng qua :3

Tiếp tục với câu truyện phục thù của main nữ nào :3

Trans & Edit: Tâm Vũ Nương

_______________________

Những đám mây tua cuốn bao trùm bầu trời giống như cánh của một con chim bồ câu khổng lồ.

Đi qua một cây cầu vòm bắc ngang một con sông lớn um ám và xám xịt bởi cơn mưa đêm qua, chúng tôi đi xuống một con đường nhỏ dọc theo một cánh đồng lúa yên bình lấp lánh ánh vàng óng ánh.

Chỉ vài phút sau khi tái hòa nhập vào đường chính, một thị trấn nhỏ đã hiện ra trong tầm mắt. Các chuỗi cửa hàng quen thuộc được sắp cho thẳng hàng theo một trật tự quen thuộc, như thể được đặt một con tem ở đó.

Chúng tôi dừng xe ở bãi đỗ xe của một tiệm bánh nhỏ và đi ra ngoài để duỗi cơ. Gió thu thổi vào và làm cho mũi tôi có cảm giác ngứa với mùi hăng hắc.

Ra khỏi ghế cạnh ghế lái, mái tóc đen dài của cô ấy nhẹ nhàng đung đưa, lộ một vết sẹo cũ dài khoảng năm centimet từ góc dưới mắt trái của cô.

Đó là một vết thương thẳng và sâu, như bị cắt bằng dao cạo. Cô tình cờ che nó lại bằng tay mình để tránh tôi nhìn thấy nó.

Cô không đưa ra lời giải thích nào, nhưng tôi có chút nghi ngờ rằng nó được gây ra bởi người sẽ là nạn nhân thứ ba của cô ấy.

Một vết thương trên lòng bàn tay, những vết bỏng trên cánh tay và lưng, một vết cắt trên đùi và trên mặt. Tôi nghĩ đấy là tất cả vết thương trên người cô.

Tôi gần như tự hỏi liệu có một cái gì đó về cô làm cho những người khác trở nên quá bạo lực không. Ngay cả giữa bạo lực gia đình và bắt nạt, hầu hết cái vết thương trông rất kì quặc.

Giống như một viên đá nào đó làm bạn chỉ muốn sút nó, hay một cột băng trên mái nhà mà bạn chỉ muốn bẻ, hay một số loại cánh hoa nào đó làm bạn muốn nhổ chúng ra từng cái một… Có những thứ tồn tại trong thế giới này, bất kể tàn nhẫn như thế nào, bạn chỉ cảm thấy muốn phá hủy chúng.

Có lẽ nó cũng giống cô gái này, tôi xem xét. Nó thậm chí có

thể giải thích cho cơn bốc đồng đột ngột muốn tấn công cô ấy đêm qua.

Tôi lắc đầu. Đó chỉ là lập luận ích kỉ của kẻ hiếu chiến. Một khái niệm mà chỉ toàn đổ lỗi cho cô ấy. Điều đó không thể nào đúng được

Không vấn đề về những tính chất của cô, không có lý do nào để làm tổn thương cô ấy cả.

Chúng tôi mua bánh sừng bò phô mát nóng hổi, bánh táo, sandwich cà chua, và cà phê cho cả hai người, sau đó thì im lặng ăn trên sân thượng.

Một vài con chim quây thành vòng tròn quanh chân chúng tôi vì những mẩu bánh mì rơi vụn. Phía bên kia đường, bọn trẻ đang đá bóng ở sân chơi. Một cái cây lớn ở trung tâm đổ bóng dài dặc trên thảm cỏ không xanh lắm.

Một người đàn ông với vẻ ngoài khoảng bốn mươi đội cái mũ xám xuất hiện từ cửa hàng và cười với chúng tôi. Ông ta có một mái tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh, và ria mép được tỉa tót gọn gàng. Cái huy hiệu trên ngực ông ta ghi “Chủ sở hữu”.

“Cậu muốn uống thêm café không?”

Chúng tôi đồng ý, và người chủ làm đầy li của chúng tôi bằng một bình chứa café.

“Cậu từ đâu đến?”, ông thân thiện hỏi. Tôi nói cho ông ta tên của thị trấn.

Tại sao?... Vậy chắc cậu đến đây để xem diễu hành hóa trang, tôi cược vậy? Oh, hay là cậu tham gia luôn?”

“Diễu hành hóa trang?” Tôi lặp lại điều ông ta nói. “Có thứ như vậy ở đây à?”

“Ah, vậy cậu thậm chí còn không biết hửm? Cậu may mắn đấy. Nó thực sự là cảnh tượng rất đáng xem. Thực ra là phải xem!. Hàng trăm người hóa trang và diễu hành xuống khu mua sắm.”

“Oh, vậy nó là buổi diễu hành Halloween?”, tôi nhận ra, khi nhìn thấy đại tây dương khổng lồ và quả bí ngô khổng lồ ở trong góc của quảng trường.

”Đúng vậy. Sự kiện này chỉ mới khởi xướng vào ba hoặc bốn năm trước, nhưng nó đã trở nên nổi tiếng hơn qua từng năm. Tôi bất ngờ khi có nhiều người thích hóa trang đến vậy. Có lẽ mọi người ai cũng có mong muốn trở thành cái gì đó khác mà họ không có cơ hội. Sau một thời gian dài, bạn sẽ chán ngấy khi lúc nào cũng phải trở thành bản thân mình. Ai biết được, có lẽ những người trong trang phục kệch cỡm vì họ có khuynh hướng phá hoại… Thành thật mà nói, tôi muốn bản thân mình tham gia vào lúc nào đó, nhưng chỉ là tôi không thể quyết tâm được.”

Sau những nhận xét nửa triết học, người chủ nhìn lại khuôn mặt chúng tôi một lần nữa và hỏi cô ấy với sự thích thú, “Mối quan hệ giữa hai người là gì?”

Cô liếc tôi, xin tôi trả lời thay mình.

“Quan hệ của chúng tôi à? Thử đoán xem.”

Ông vuốt ve bộ ria của mình trong khi suy nghĩ. “Một cô gái trẻ và người hầu?”

Một cách so sánh thú vị, tôi vỗ tay hoan nghênh. Chính xác hơn nhiều so với “anh em” hay “người yêu”, hơn cả sự mong đợi của tôi.

Trả tiền café, chúng tôi bỏ tiệm bánh lại sau lưng.

Đi theo chỉ dẫn của cô ấy, “Rẽ phải ở đây”, “Đi thẳng thêm một đoạn nữa”, “… Rồi rẽ trái”, chúng tôi đã đến căn hộ của mục tiêu cho lần trả thù thứ ba khi mặt trời đang khuất bóng.

Cảnh xế chiều lúc năm giờ tô điểm thị trấn như bộ phim mờ dần theo thời gian.

Không có không gian mở tại căn hộ, và không có nơi nào chúng tôi có thể đậu xe gần đó, vì vậy chúng tôi miễn cưỡng đậu xe trên một mảnh đất để tập thể dục trong công viên.

Âm thanh cao vút vụng về của tiếng kèn saxophone thực hành đến từ bên kia sông. Có thể đó là một thành viên ban nhạc của trường trung học cơ sở hoặc trường cao trung.

“Tôi có vết thương này trên mặt vào mùa đông năm hai ở trường trung học”, cô nói với tôi, cuối cùng cũng đề cập đến vết thương. “Đó là trong tiết học trượt băng mỗi năm một lần. Một trong những tên học sinh đầu gấu mà tại trường trung học nào cũng có, giả vờ mất thăng bằng và cố ý ngã vào chân tôi, làm tôi té nhào xuống. Hơn nữa, sau đó cậu ta còn đá vào mặt tôi bằng một phần của giày trượt. Tôi cá là cậu ta chỉ mong nó như là một trong những trò quấy rối nhỏ nhặt thông thường của mình. Nhưng giày trượt băng có thể dễ dàng cắt qua được cả ngón tay dù đang mang găng tay. Nên sân băng chuyển sang màu đỏ vì máu của tôi.”

Cô ngừng lại. Tôi đợi cô nói tiếp.

“Lúc đầu, cậu ta cứ khăng khăng là tôi bị vấp ngã, và vết thương ấy là do tôi. Nhưng ai cũng có thể nói rằng đó không phải là vết thương mà bạn nhận được do đơn giản là trượt té trên băng. Trong ngày hôm đó, cậu ta đã thừa nhận rằng mình là thủ phạm, dù nó đã được kết luận là một tai nạn. Dù cho rõ ràng là cậu ta đã đá vào mặt tôi một cách có chủ ý, và có rất nhiều học sinh đã chứng kiến cậu ta làm điều đó. Bố mẹ cậu ta đã xin lỗi và trả tiền an ủi cho tôi, nhưng cậu ta, người đã gây ra vết thương sẽ đi cùng tôi trong suốt quãng đời này, như một người vô can.

“Tôi ước mình mang theo giày trượt”, tôi nhận xét vu vơ. “Sẽ thật tốt khi gây ra cho cậu ta hai hoặc ba “tai nạn” như thế.”

“Thật vậy… Nhưng cây kéo sẽ làm tốt công việc của nó.” Tôi nhận ra là mình đã nhìn thấy cô cười tự mãn. “Tôi tin chắc anh ta sẽ khỏe hơn những người khác, nên tôi sẽ cần anh lúc đầu.”

“Hiểu rồi.”

Sau khi xác nhận rằng cô đã giấu cái kéo may vào trong tay áo của mình, chúng tôi rời xe.

Đi lên cái cầu thang bằng thép của căn hộ, bị gỉ sét màu nâu đỏ sau khoảng thời gian gần ba mươi năm, chúng tôi đứng trước căn phòng của người đàn ông, sau khi tốt nghiệp trung học, đã không tìm được một công việc ổn định.

Cô nhấn vào chuông cửa bằng ngón tay của mình.

Trong vòng năm giây, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân, núm cửa xoay, và cánh cửa mở ra từ từ.

Tôi tiếp xúc bằng mắt với người đàn ông vừa ló ra.

Đôi mắt trống rỗng. Một khuôn mặt màu đỏ khủng khiếp. Tóc quá dài, má thì hóp còn râu ria thì bù xù. Cơ thể gầy trơ xương.

Tôi nghĩ cậu ta làm tôi nhớ đến người nào đó, sau một khắc tôi nhận ra là tôi đang nghĩ đến bản thân mình. Và không chỉ riêng ngoại hình mà về tổng quát cậu ta còn thiếu sức sống.

“Yo, Akazuki”, Cậu ta nói với cô.

Đó là một giọng khàn. Và đây cũng là lần đầu tiên tôi biết họ của cô ấy là Akazuki.

Cậu dường như không bất ngờ về vị khách viếng thăm đột ngột này. Cậu nhìn vào khuôn mặt của cô, tránh không nhìn vào vết sẹo, và trông có vẻ buồn bã.

“Nếu cậu ở đây, Akazuki”, cậu tiếp tục, “Mình đoán mình là người sắp bị cậu giết nhỉ?”

Cô ấy và tôi nhìn nhau.

“Đừng lo, tớ sẽ không chống cự đâu”, cậu tiếp tục “Nhưng tớ có vài điều muốn nói với cậu trước. Vào đi. Tớ không giữ cậu quá lâu đâu.”

Cậu ta quay lưng lại với chúng tôi mà không đợi chúng tôi trả lời, và trở vào lại phòng trong khi để lại cho chúng tôi vô số câu hỏi.

“Giờ sao?”, tôi hỏi, tìm kiếm hướng đi.

Cô ấy lo lắng về tình huống chưa từng xảy ra này, và bồn chồn giữ chặt cái kéo trong ống tay áo của mình.

Cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng.

“Chúng ta chưa cần xử hắn vội. “Chúng ta sẽ lắng nghe hắn nói.” Cô dừng lại. Rồi giết hắn sau cũng không muộn.”

Nhưng nửa tiếng sau, cô ấy sẽ nhận ra sự quyết định của cô ngờ nghệt như thế nào. Nghe hắn nói? Chẳng phải quá trễ để giết hắn à?

Cô cảm thấy ít cảm giác nguy hiểm sắp xảy ra. Chúng ta nên giết cậu ta nhanh nhất có thể.

Bao gồm cả bố cô, cô đã thành công trong ba vụ trả thù tính đến nay. Tôi cho rằng thành tích đó làm cô tự mãn, và sau đó là bất cẩn.

Trả thù rất đơn giản, và nếu tôi cảm thấy như vậy, tôi có thể làm người nào đó chết đơn giản như vậy, đó là cách chúng tôi nghĩ.

Sau khi đi qua nhà bếp với cái cống hôi thối, chúng tôi mở cửa phòng khách. Mặt trời từ hướng tây làm tổn thương mắt chúng tôi.

Dọc theo bức tường của căn phòng khoảng 100 bộ vuông (Nương: khoảng 9,3 mét vuông)

là một cây piano điện, và người đàn ông đang ngồi trên cái ghế đẩu quay ngược đặt trước cây đàn.

Bên cạnh cây piano là một cái bàn đơn giản với cái máy thu bán dẫn cũ kì và một cái máy tính to lớn. Phía đối diện là một cái thiết bị khuếch đại tín hiệu điện hiệu pignose và cây Telecaster màu xanh bạc hà với cái logo được khắc axit.

Cậu ta có vẻ yêu thích âm nhạc, dù tôi nghì cậu ta là người làm việc trong lĩnh vực đó. Tôi không có bằng chứng nào để nói, nhưng những người sống bằng âm nhạc dường như có một bầu không khí

đặc biệt về họ. Người đàn ông này không có bầu không khí đó.

“Ngồi ở đâu cũng được”, cậu ấy nói với chúng tôi. Tôi chọn một cái ghế văn phòng, còn cô ngồi trên môt cái ghế đẩu.

Như thể đổi chỗ với chúng tôi (Nương: nãy tk này ngồi, bọn kia đứng, giờ thì ngược lại.), người đàn ông đứng trước mặt chúng tôi. Cậu ta làm một tư thế như sắp làm gì đó, sau đó bước vài bước về sau và chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.

“Tớ xin lỗi”, cậu ta nói, đặt tay lên sàn và cúi đầu.

“Hiểu theo một cách nào đó, tớ cảm thấy nhẹ nhõm. Này Akazuki, tớ biết cậu sẽ không tin tớ nhưng kể từ ngày tớ làm cậu bị thương, cô biết đấy, tớ đã lo sợ rằng ngày nào đó, cậu sẽ đến để trả thù tớ. Tớ không thể nào quên được khuôn mặt căm thù, khát máu mà cậu nhìn tớ ở sân băng. Tớ đã nghĩ “Yeah, cô ta chắc chắn sẽ trở lại để xử mình vào ngày nào đó.””

Mất một quãng ngắn để nhìn vào biểu hiện của cô ấy, cậu ta đặt trán lên sàn.

“Và bây giờ cậu đã ở đây, Akazuki. Điềm báo tồi tệ của tớ đã trở thành sự thật. Có thể cậu sẽ giết tớ bây giờ. Nhưng sau đó tớ sẽ không phải sợ hãi vào ngày mai nữa. Nó cũng không quá tệ.”

Cô lạnh lùng nhìn xuống gáy của cậu ta. “Đó có phải tất cả những gì cậu muốn nói?”

“Đó là tất cả”, người đàn ông trả lời, vẫn đang trong tư thế tạ lỗi.

“Cậu sẽ không phiền nếu tôi giết cậu bây giờ chứ?”

“…Vâng, không, chờ đã.” Cậu ta ngước lên và thu người lại. Từ phản ứng ban đầu của mình, tôi nghĩ cậu ta là người đàn ông dũng cảm, nhưng cậu ta không biết lúc nào thì nên bỏ cuộc. “Thành thật mà nói, tớ vẫn chưa chuẩn bị gì. Và tớ chắc chắn cậu muốn biết tớ đã tiên đoán rằng cậu sẽ đến như thế nào, Akazuki.”

“Vì tên tôi đã được bản tin thông báo như là một nghi can?”, cô ngay lập tức giả dụ.

“Không. Tất cả mọi người đã báo rằng chị gái cậu và Aihachi đã bị đâm.”

Aihaichi là tên của người phụ nữ đã làm tại nhà hàng.

“Chẳng phải là đủ thông tin rồi sao?”, cô nói. “Một người nào đó học trong cái lớp đấy có thể đoán ngay rằng tôi là thủ phạm sau khi nhìn thấy hai cái tên đó. Và cậu nghĩ rằng nếu tên giết người là người mà cậu nghĩ đến, cô ta có thể sẽ đến chỗ cậu tiếp theo. Không sai chứ?”

“…Well, vâng, cậu nói đúng.” Cái nhìn chằm chằm của người đàn ông trôi dạt đi đâu đó.

“Và khi cuộc trò chuyện này kết thúc. Cậu nói là sẽ không chống cự đúng không?”

“Nah, tớ sẽ không, nhưng… được thôi, với một điều kiện.”

“Điều kiện?”, tôi lặp lại. Điều này có thể gây rắc rối. Có sáng suốt không khi cứ đồng ý yêu cầu của cậu ta như thế này?

Nhưng cô ấy không cố gắng ngăn cản điều này. Cô tỏ ra thích thú với điều mà cậu ta nói.

“Tớ có một yêu cầu về việc cách mà mình muốn bị giết”, cậu ta nói, giơ ngón trỏ lên. “Tớ sẽ nói cho cậu mọi thứ về cách đó. Nhưng trước hết… hãy để tớ pha café đã… tớ chưa bao giờ chơi giỏi nhạc cụ, nhưng tôi nhận ra là mình thực sự giỏi trong việc pha café. Kì lạ đúng không?”

Cậu đứng dậy và đi vào bếp. Nhưng cái tư thế còng lưng nhìn thật khủng khiếp. Dù tôi có thể nhìn giống y như vậy từ phía bên kia.

Tôi tự hỏi cậu ta có ý gì khi nói “cách mà cậu ta muốn bị giết.” Liệu có phải cậu ta chỉ đơn thuần nói về phương pháp giết người? Hay cậu ta đã phác họa ra một cái chết hơi quá kiểu cách cho cái chết của mình?

Dù sao đi nữa, chúng tôi không có nghĩa vụ phải nghe nó. Nhưng nếu có kèm theo một yêu cầu nho nhỏ là cậu ta sẽ không chống cự, tôi nghĩ

nó cũng không quá tệ.

Tôi nghe tiếng nước chảy. Một lát sau, một hương thơm ngọt ngào thoảng qua

“Nhân tiện, anh chàng đeo kính râm, anh là vệ sĩ của Akazuki à?”, cậu ta hỏi từ nhà bếp

“Tôi không ở đây cho cuộc trò chuyện nhàn nhã. Chỉ để đạt được mục tiêu,” cô gắt, nhưng cậu ta lờ cô ấy đi.

“Hmm, bất kể mối quan hệ là gì, tôi vui vì vẫn có ai đó ngoài kia đi chung với kẻ giết người. Làm tớ cảm thấy thật đang ghen tị. Um… Khi tớ còn là một đứa trẻ, họ nói tớ hết lần này đến lần khác rằng, “một người bạn thật sự sẽ ngăn bạn lại khi bạn định làm gì đó sai trái.” Nhưng tớ không nghĩ như vậy. Điều mà tôi phải coi là đúng là ai đó phải ruồng bỏ bạn mình thay vào đó trở thành đồng minh của pháp luật hoặc đạo đức? Tớ nghĩ một người bạn tốt là khi tớ tính làm gì đó xấu xa, và họ tham gia với với tớ cùng trở thành người xấu mà không cần nói lời nào.” (Nương: đây mới là bạn tốt, tui có tí thiện cảm với anh rồi đấy :]])

Cậu ta mang ra hai tách café và một đưa cho cô ấy, một đưa cho tôi. “Cẩn thận, nó nóng lắm đấy,” cậu ta cảnh báo.

Ngay khi tôi chạm tay vào ly, tôi cảm thấy một cú đánh mạnh vào bên đầu tôi. (Nương: tui rút lại câu trên, tui sai rồi.)

Thế giới quay nghiêng 90 độ

Tôi nghĩ là mất một vài phút để nhận ra là cậu ta đã đấm tôi. Một cú đấm rất lực. Có lẽ là dùng dụng cụ, không phải là tay không.

Tôi lắng nghe khi nằm trên sàn, nhưng không thể nghe được bất kì thông tin có ý nghĩa nào trong số các âm thanh mà tôi nghe được. Tôi mở mắt, nhưng tôi không thể ghép các hình ảnh tôi thấy lại.

Điều đầu tiên mà tôi cảm nhận khi lấy lại ý thức là cơn đau do bị đấm, và độ nóng của café đổ trên cẳng chân tôi

Ban đầu, cơn đau không biểu lộ là một cơn đau, nhưng lại như là một cảm giác khó chịu bí ẩn. Với một phút chậm trễ, phía bên đầu tôi cuối cùng cũng cảm thấy như nó đã bị nứt. Tôi đặt tay mình vào khu vực bị đánh và cảm thấy âm ấm.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng chân tôi không nghe theo lời tôi, tôi nhận ra là cậu ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu. Người này đã cảnh giác, canh ngay thời điểm mà chúng tôi không đề phòng.

Tôi đã cố duy trì sự cảnh giác của mình, nhưng tôi đã bị phân tâm khi cậu ta đưa tôi tách café. Tôi nguyền rủa sự ngu ngốc của mình.

Cái kính râm của tôi đã văng ra, có lẽ là khi tôi bị đấm. Tôi dần dần có thể tập trung mắt của mình và ghép những mảng hình lờ mờ lại với nhau. Sau đó, cuối cùng tôi cũng hiểu nhũng gì đang xảy ra vào lúc này.

Cậu ta đang ngồi lên cô ấy, Cây kéo mà đáng ra cô sẽ đâm vào người cậu ta đang nằm chỏng chơ trên sàn cách họ một khoảng.

Cô bị khóa cả hai tay, cố chống cự, nhưng đã rõ ai là người đang có ưu thế.

Cậu ta nói với đôi mắt đỏ ngầu. “Tao đã luôn theo sau mày từ hồi trung học, Akazuki. Chưa bao giờ nghĩ tao có cơ hội như thế này. Mày vờn tao như mèo vờn chuột, và cho tao một cái cớ để yêu cầu tự vệ? Giờ nó là một lựa chọn dễ dàng, bạn tôi.”

Cậu ta giữ chặt hai tay cô ấy tì vào đầu cô ấy bằng tay phải, và với tay trái của mình, túm lấy cái cổ áo và xé toạc những cái nút áo trên cái áo blouse của cô

Cô không chịu bỏ cuộc vẫn vùng vẫy hết khả năng của mình. “NGỪNG ĐỘNG ĐẬY LẠI!”, cậu ta hét lên, đấm vào mắt cô ấy. Hai lần, ba lần, bốn lần

Tôi sẽ giết hắn, tôi thề. (Nương: lên lên lên lên!!!)

Nhưng chân tôi không đồng tình với ý nguyện của tôi, và tôi lại đổ sụp xuống sàn nhà. (Nương: …)

Sự trừng phạt cho chiều hướng tự giam-mình-trong-phòng của tôi. Sáu tháng trước, tôi có thể di chuyển ít nhất là tốt hơn một chút so với lúc này.

Âm thanh khiến hắn ta quay lại. Hắn nhặt cái gì đó từ điểm mù của tôi. Một cây baton có thể kéo dài với màu đen lộng lẫy. (Nương: giống cái cây mà thầy cô chúng mình hay kéo dài ra để chỉ trên bảng í)

Vậy hắn sẽ đánh tôi bằng cái đó. Thật là một sự chuẩn bị tốt.

Khi cô ấy chớp lấy thời cơ để cố gắng nắm lấy cái kéo, hắn ta vung cây baton xuống đầu gối cô ấy. Một âm thanh ảm đạm. Một tiếng thét ngắn. Sau khi xác nhận cô gái đã bất động, hắn bước đến chỗ tôi

Hắn ta đạp gót chân của mình lên tay phải, tay mà tôi đang cố gắng dùng đứng lên. Ngón giữa, hoặc ngón đeo nhẫn của tôi, hay có thể là cả hai, tạo ra một âm thanh ẩm ướt của tiếng đũa gãy răng rắc.

Hai chữ “ow”

tràn ngập tâm trí tôi hàng trăm lần, và tôi không thể di chuyển cho tới khi tôi tiếp tục từng ngón một. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống tôi, và tôi rên rỉ như một con chó.

“Đừng can thiệp. Chúng ta mới chỉ bắt đầu phần thú vị thôi mà.”

Sau khi cảnh báo, hắn nắn chặt cây baton và quất tôi hết lần này đến lần khác. Đầu, cổ, vai, tay, lưng, ngực, hông, ở khắp mọi nơi

Những khúc xương của tôi kêu lên cọt kẹt sau mỗi cú đánh, và ý chí kháng cự chậm rãi rời bỏ tôi.

Dần dần, tôi có thể xử lí cơn đau của tôi một cách khách quan. Tôi không cảm thấy đau đớn, tôi cảm thấy “nỗi đau mà cơ thể tôi cảm thấy.” Bằng cách đặt thêm đệm ở giữa,nó trở nên xa cách với tôi.

Hắn gấp cây baton lại, giắt nó lên thắt lưng mình, và từ từ ngồi xổm xuống, vẫn đang đứng trên bàn tay cựa quậy của tôi. Hắn dường như chưa mệt trong khi làm tôi tổn thương.

Tôi cảm thấy cảm giác ớn lạnh nơi ngót út của mình.

Khoảnh khắc mà tôi nhận ra cảm giác ấy có nghĩa là gì, mồ hôi tôi đổ như thác.

“Có một cây kéo thật sự sắc bén ở đây,” hắn thốt lên ngưỡng mộ

Hắn ta dường như được thắp sáng bởi sự phấn khích. Dường như là không thể ngăn các hành vị bạo lực của hắn nữa.

Những người trong tình huống như vậy không biết đến do dự. Hơn nữa, hắn đang ở trong tình huống mà hành vi bạo lực của hắn có thể xem là hành động tự vệ. Nếu cần, hắn có thể thoát tội với cái cớ đó.

“Đây có phải thứ mà mày định đâm tao không?”, hắn nói trong khi thở dốc.

Nói xong, hắn dồn lực vào phần tay cầm. Lưỡi kéo cắt vào phần thịt của ngón út tôi.

Tôi tưởng tượng ra cảnh nỗi đau sẽ kéo đến sau khi phần da ngoài bị cắt. Hình ảnh ngót út của tôi sẽ rơi khỏi bàn tay tôi như một con sâu bướm xuất hiện đằng sau mí mắt tôi.

Phần dưới cơ thể tôi mất đi sức mạnh, như thể tôi đã rơi xuống một vách đá. Tôi đã sợ hãi.

“Liệu có ai sẽ chú ý nếu một tên giết người bị mất một hoặc hai ngón tay không nhỉ?”

Có thể hắn nói đúng, tôi nghĩ.

Ngay sau đó, hắn dồn toàn lực nắm vào tay cầm của kéo.

Đó là một âm thanh khủng khiếp. Nỗi đau truyền thẳng đến não tôi, và cơ thể tôi như bị lấp đầy bởi hắc ín.

Tôi hét lên, tuyệt vọng vùng vẫy để thoát ra, nhưng chân của hắn vẫn ở đó cứ như bị tật. Tầm nhìn của tôi mờ dần, một nửa đã chìm trong bóng tối. Dòng suy nghĩ của tôi dừng lại.

Nó bị cắt rồi, tôi nghĩ. Nhưng ngón út vẫn còn trên tay tôi. Dù cho xương có thể nhìn thấy qua các vết thương ở bên cạnh và nó có màu đỏ đậm, lưỡi kéo của cái kéo may vá không thể cắt được nó.

“Aw, tao nghĩ là xương quá cứng để cắt bằng kéo nhỉ,” hắn tặc lưỡi nhận xét.

Dù cho cô ấy sốt sắng mài sắc các điểm,

có lẽ cô ấy đã không quan tâm đến những cái cạnh sắc đó

Hắn dồn sức vào cây kéo một lần nữa, cắt vào khớp thứ hai của ngón út tôi. Tôi cảm nhận được lưỡi kéo chạm vào xương mình.

Cơn đau làm não tôi tê liệt. Nhưng ít nhất nó không phải là cơn đau không xác định được. Nó không khiến tôi ngừng suy nghĩ.

Nghiến răng, tôi lấy chìa khóa xe từ túi của mình ra và để nó ló ra khỏi nắm tay.

Hắn nghĩ rằng hắn đã giữ được tay thuận của tôi. Hắn không biết là tôi thuật tay trái.

Tôi đẩy mạnh cái chìa khóa vào cái chân đang đè lên tay tôi. Sức mạnh đó thậm chí làm tôi ngạc nhiên.

Hắn rống lên như một con thú và nhảy ra sau. Trước khi hắn có thể với được cây baton ở thắt lưng, tôi nâng mắt cá chân của hắn lên và

ném hắn ta làm mất thăng bằng.

Trong khi ngã xuống, hắn bị đập mạnh vào gáy. Hắn sẽ không thể chống cự trong ít nhất là ba giây, và giờ là đến lượt của tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu. Bây giờ, tôi phải ngừng tưởng tượng, đó là chìa khóa để từ bỏ tất cả sự do dự.

Trong vài giây kế tiếp, tôi không thể tưởng tượng cơn đau của ngón út. Tôi không thể tưởng tượng được nỗi đau của hắn, tôi không thể tưởng tượng được sự tức giận của hắn.

Tôi ngồi lên người hắn và đấm hắn ta mạnh đến nỗi có thể làm gãy răng cửa. Sự va chạm của xương tách khỏi da vang khắp căn phòng với một nhịp điệu cố định.

Nỗi đau trong đầu và ngót út của tôi như đổ thêm dầu vào lửa giận của tôi. Nắm tay của tôi đã đẫm máu của hắn. Tôi dần mất cảm giác của cánh tay mà tôi dùng để đấm hắn. Nhưng vậy thì sao? Tôi vẫn tiếp tục giáng xuống cơn mưa đấm.

Chìa khóa là không do dự, chìa khóa là không do dự, chìa khóa là không do dự. (Nương: main điên cmnr :v)

Cuối cùng, hắn cũng ngừng kháng cự. Còn tôi thì hoàn toàn hụt hơi.

Tôi đứng dậy khỏi người hắn và đi lượm cái kéo cạnh bên hắn, nhưng tay trái tôi đã bị tê liệt vì đã siết tay quá chặt. Tôi cúi xuống và miễn cưỡng nắm nó bằng tay phải, nhưng các ngón tay tôi quá run rẩy để có thể tóm gọn nó.

Trong khi tôi đang mò mẫm xung quanh, hắn đứng dậy và đá vào lưng tôi, và đi đến lấy cây kéo.

Tôi thần kỳ né được cây baton đang

ngoặt về phía tôi khi tôi quay lại. Nhưng lại mất thăng bằng, tôi hoàn toàn không thể tự vệ cho đòn kế tiếp.

Hắn đá vào bụng tôi. Tôi mất hơi, nước dãi nhỏ ra khỏi miệng, và khi tôi ngước lên sẵn sàng cho một tràng baton sẽ tới trong vài giây, thời gian dừng lại.

Nó dừng lại như vậy.

Sau một lúc, hắn sụp xuống nền nhà. Cô gái cầm cây kéo vấy đầy máu trên tay nhìn xuống hắn một cách trống rỗng.

Hắn tuyệt vọng bò đến chỗ tôi, hoặc chạy trốn khỏi cô gái hoặc tìm kiếm sự giúp đỡ của tôi. Cô cố gắng đuổi theo nhưng sẩy chân và vấp ngã bởi vết thương ở đầu gối cô. Nhưng cô ngẩng mặt lên, và bất chấp bò theo sau người đàn ông bằng tay của mình.

Nắm chặt cây kéo bằng cả hai tay, đâm sâu vào lưng của hắn ta bằng tất cả sức lực của mình.

Lần nữa, lần nữa, lần nữa. (Nương: main nữ cũng điên cmnl rồi lol)

Thật là ồn ào bên trong bức tường xám xịt trong phòng của một khu chung cư. Tôi sẽ chẳng bất ngờ nếu cảnh sát xuất hiện.

Cả tôi và cô ấy đều nằm im bất động bên cạnh các xác của người đàn ông.

Nỗi đau và sự mệt nhọc của cả hai chẳng là vấn đề gì. Chúng tôi chỉ cảm thấy cảm giác quan trọng nhất là “chiến thắng trận chiến.” Thương tổn và kiệt sức chỉ là để lót đường đưa tới thành công đó.

Lần cuối cùng mà tôi cảm thấy hài lòng như này là khi nào? Tôi lục lọi kí ức của mình, nhưng tìm kiếm ngay cả trong mọi ngóch ngách và xỏ xỉnh nào cũng không tìm thấy trải nghiệm nào làm tôi cảm thấy như chiến thắng lần này.

Sự hài lòng mà tôi cảm thấy khi ném được một cú bóng hoàn hảo ở trận bán kết trong những ngày còn chơi bóng chày thật là tầm thường so với điều này.

Tôi không cảm thấy dù chỉ một tí hờ hững nào. Tôi cảm thấy như

mình đang sống.

“Tại sao cô không trì hoãn nó?”, tôi hỏi. “Tôi nghĩ cô chắc chắn sẽ trì hoãn ngay khi mọi việc chuyển hướng xấu.”

“Bởi vì tôi không thể hoàn toàn tuyệt vọng,” cô trả lời. “Nếu tôi bị tấn công khi một mình, nó sẽ được kích hoạt. Nhưng từ khi có anh ở đây, tôi không thể từ bỏ được hy vọng rằng anh có thể lo liệu được điều gì đó.”

“Well, yeah. Tôi đã làm được.”

“… Ngón tay anh ổn không?”, cô lí nhí hỏi. Có thể cô cảm thấy hơi có lỗi bởi những vết thương gây ra trên ngón út của tôi bằng kéo của mình.

“Không sao,” tôi mỉm cười. “Nó chỉ đáng là vết xước so với những vết thương mà cô đã nhận.”

Mặc dù tôi tuyên bố như vậy, thật lòng, tôi vẫn còn nghĩ về sự mờ nhạt của đau đớn. Nhìn vào ngón út mà hắn ta đã cố gắng cắt một lần nữa gần như làm tôi buồn nôn. Tất cả bị cắt nhỏ bởi cây kéo, nó giống như... một vật trông như ngón út.

Yosh, tôi nghĩ, đảo cơ thể đau nhức của tôi đứng dậy. Chúng tôi không thể ở đây mãi được. Chúng tôi phải trốn đi

Tôi nhặt cái kính râm và đeo nó lên, thận trọng với vết thương ở phía đầu.

Đưa vai cho cô gái bị chấn thương đầu gối, chúng tôi rời khỏi căn hộ.

Bên ngoài thật là ảm đạm, và còn lạnh lẽo. So với căn hộ chung cư đẫm máu, không khí có mùi như một ngọn núi tuyết.

May mắn thay, thậm chí không có một ai đi ngang qua chúng tôi trên đường đến bãi đậu xe. Nghĩ về việc khi tôi trở về, tôi sẽ đi tắm,

băng bó vết thương, và ngủ ngon lành, tôi lấy chìa khóa ra khỏi túi vào đưa vào xi lanh.

Nhưng chìa khóa dừng lại giữa chừng, nó không vừa với tất cả các rãnh.

Tôi nhanh chóng nhận ra tại sao. Khi tôi đâm nó vào chân hắn, nó va chạm với xương và bị biến dạng.

Tôi cố gắng ép nó vào, sau đó cố đặt nó lên cái gờ đường (Nương: mấy cái chỗ nhô lên trên đường để giảm tốc độ í) và đạp lên nó để làm nó thẳng ra, nhưng vô ích.

Quần áo của tôi và cô ấy đều dính đầy máu, và vài vết bầm tím và vết cắt đáng chú ý trên mặt chúng tôi. Ngón tay tôi vẫn đang rỉ máu, và cô ấy đã phải chạy bằng đôi tất đen của mình.

Niềm hy vọng của chúng tôi trong hoàn cảnh này là cái ví và điện thoại di động trong túi áo khoác của tôi. Nhưng chúng tôi không thể bắt taxi trong khi “ăn diện” thế này. Và đồ thay của chúng tôi đều đang mang trên người.

Tôi đá chiếc xe trong tức giận. Run lẩy bẩy vì đau và vì lạnh, tôi cố gắng tìm cách. Trước bất cứ thứ gì khác, chúng tôi phải làm điều gì đó với vẻ ngoài đáng ngờ này của cả hai.

Tôi không thể yêu cầu các vết thâm tím và vết thương được chữa khỏi ngay lập tức, nhưng

chúng tôi có thể ít nhất là thay đồ không? Hai người dính đầy máu và thâm tím khắp người như thế đi mua quần áo từ tiệm… Chúng tôi rõ ràng là sẽ bị tóm.

Chúng tôi không thể mua quần áo vì bộ dạng của chúng tôi. Trộm đồ từ nhà của người nào đó? Không, nó quá mạo hiểm khi đến gần một khu dân cư như này.

Tôi nghe tiếng nhạc cách đây không xa. Một âm thanh kì lạ, tuy là một bài hát vui tươi và ngớ ngẩn.

Tôi nhớ lại những lời của người chủ tiệm bánh.

“Hàng ngàn người mặc y phục diễu hành xuống khu mua sắm.”

Tối nay là một cuộc diễu hành Hallowen. (Nương: ý trời)

Tôi chạm vào khuôn mặt cô ấy, và dùng máu từ ngón út của mình, vẽ một đường cong màu đỏ lên má của cô.

Cô nhanh chóng đoán ra ý định của tôi. Cô xé ống tay áo của áo blouse, và dùng cây kéo để cắt lung tung các đường viền trên vai và chân váy. Tôi cũng dùng cây kéo để cắt cổ áo sơ mi và quần jeans

Chúng tôi trở thành những xác sống.

Chúng tôi nhìn đều ổn. Chính xác như những gì chúng tôi cố đạt được. Với việc bổ sung thêm quá nhiều sự phá hoại, những vết thâm và ngay cả những vết máu chỉ có thể được coi như là thứ trang điểm rẻ tiền

Điều quan trọng bây giờ là biểu hiện của chúng tôi.

“Nếu có ai đó đi về phía cô, hãy làm một khuôn mặt như thể muốn nói, “Dĩ nhiên là tôi biết là mình dị.”” Tôi giả cười như một ví dụ.

“…Giống vầy, hả?” cô nhếch môi lên thành một nụ cười gượng gạo.

Phản ứng của tôi đến muộn, bởi vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm thấy ảo giác rằng cô ấy đang thật sự cười với tôi. “Đúng vậy, hoàn hảo,” Tôi nói với cô ấy.

Chúng tôi đi xuống con hẻm dẫn đến phố chính. Âm nhạc dần trở nên rõ hơn. Tiếng ồn chồng chất không ngừng khi chúng tôi bước đến, cuối cùng nó to đến nỗi có thể cảm thấy trong dạ dày của tôi.

Chúng tôi có thể nghe hướng dẫn ở đây và ở đó hét lên từ những cái loa. Mùi kẹo ngọt thoáng qua.

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi chúng tôi ra khỏi ngõ là một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt nhợt nhạt. Trái ngược với nước da của anh, môi anh ta đỏ rực.

Má anh ta bị xé rách, nướu mở rộng. Cặp mắt nằm ở hốc mắt đen hoắm nhìn chằm chằm vào chúng tôi ở giữa nhũng kẽ hở của mái tóc xoăn.

Bộ trang phục tuyệt nhể. Người đàn ông miệng rộng dường như cũng nghĩ như vậy khi nhìn vào chúng tôi.

Anh ta mỉm cười với chúng tôi và hé miệng mình ra, rõ rằng rằng răng và nướu chỉ là được sơn cẩn thận trên má anh ta. Tôi mỉm cười đáp lại.

Chúng tôi cảm thấy tự tin hơn ngay lập tức, và bắt đầu tự hào rảo bước xuống phố. Nhiều người nhìn chúng tôi với vẻ không cởi mở, nhưng tất cả họ đều chấp thuận “trang phục” của chúng tôi.

Có tiếng nói ngưỡng mộ và tán dương ở đây và ở kia. Rất thật, họ nói. Vâng, thường thôi. Nó đều là những vết thương thật, vết bầm tím thật, máu thật. Cô kéo lê chân mình về phía trước trong đau đớn, nhưng thậm chí đó cũng chỉ là diễn dưới góc nhìn của họ.

Cuộc diễu hành hóa trang đã lên đường. Các vỉa hè tràn ngập khán giả, làm cho nó tiến một vài mét cần khá là nhiều quyết tâm, và họ chỉ có thể nhìn thấy một phần của cuộc diễu hành.

Vào lúc này, tôi chú ý một nhóm khoảng 20 người đang mặc trang phục liên quan đến các bộ phim kinh dị.

Dracula, Jack the Ripper, the Boogeyman, Frankenstein, Jason, Sweeney Todd, Scissorhands, cặp song sinh của The Shining… Có những bộ cũ và bộ mới.

Vì lớp hóa trang, tôi không thể nói chính xác tuổi của họ, nhưng tôi có thể nói rằng họ khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi. Mặc dù có một vài bộ trang phục có độ chính xác đủ sai với bản gốc, những người khác chỉ đơn giản là giảm thấp nguồn vật liệu.

Dọc hai bên đường là hai hàng đèn lồng dài vô tận, với đôi mắt được thắp sáng và miệng chứa đầy kẹo. Những cái lưới giống mạng nhện được mắc giữa các cây, và một vài còn nhện khổng lồ cũng treo ở đó.

Một nửa số trẻ em ở trên phố đang cầm những quả bóng bay màu cam, đội cái mũ ba sừng màu đen và khoác áo choàng phù thủy.

“Này!”

Quay lại khi bị vỗ vào vai, tôi nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt quấn băng.

Lý do duy nhất mà tôi không chạy ngay lập tức là vì tôi cảm thấy nó không phải là giọng nói mà tôi chưa từng nghe trước đây.

Người đàn ông tháo băng để chúng tôi thấy mặt. Đó là chủ cửa hiệu bánh, người đã nói cho chúng tôi và cuộc diễu hành Halloween.

“Hừm, cậu không phải là loại người như vậy. Cậu nên nói với tôi nếu cậu tham gia,” ông đùa, đẩy tôi một cái nhẹ.

“Chẳng phải ông là người nói vói chúng tôi rằng ông sẽ không tham gia?

“Ưm,” ông ấy cười với sự bối rối. “Cậu đã rời khỏi cuộc diễu hành này?”

“Yeah. Còn ông?”

“Đã có thời gian của tôi trong ánh đèn sân khấu. Tôi ngạc nhiên trước tất cả những người này. Tôi đã bước năm bước rồi đấy.”

“Năm ngoái có nhiều người coi như vầy không?”

“Không, đây thật sự là một bước tiến lớn. Ngay cả những người dân địa phương cũng khó có thể tin được.”

“Tôi luôn nghĩ là Haloween không có nhiều cơ hội ở Nhật, nhưng…” Tôi nhìn xung quanh. “Khi nhìn thấy điều này, tôi nghĩ nó

không phải trong trường hợp đó chút nào.”

“Mọi người đều thích giao tiếp ẩn danh, cậu biết đấy. Nó phù hợp với bản chất thật.”

“Ưm, liệu có của hàng quần áo cũ nào ở đây không?”, cô ấy cắt ngang. “Tôi vô tình để cái túi đựng đồ của tôi trên tàu rồi. Tôi không thể về nhà khi trông như thế này, nên chỉ là tôi cần mua vài bộ khác để mặc. Nhưng thật khó để chạm tay vào những bộ đồ mới với bàn tay dính sơn của tôi, ngay cả khi lớp sơn đã khô, nên tôi thích một của hàng bán đồ cũ hơn…

“Khá là không may nhỉ,” ông ta nhận xét, và suy nghĩ trong khi nghịch dải băng của mình. “Một cửa hàng bán đồ cũ… Tôi nghĩ nên có một cái cuối con đường có mái vòm ở đầu kia.” Ông ấy chỉ vào phía sau chúng tôi.

Cô ấy cúi đầu và kéo tay áo tôi.

“Cậu đang vội à?”

“Vâng, có người đang đợi chúng tôi,” tôi trả lời.

“Tôi hiểu rồi, tệ nhỉ, tôi muốn nói chuyện thêm chút nữa…”

Người chủ đưa bàn tay phải quấn băng ra cho một cái bắt tay.Xem xét các vết thương của mình, tôi do dự. Nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay ông ta. Không một phút chậm trễ, ông ấy mạnh bạo nắm lấy tay tôi, bao gồm cả ngón út.

Máu rỉ qua băng. Tôi chịu đựng và cười giả lả. Cô ấy cũng tình cờ bắt tay với ông ấy.

Con đường mái vòm đặc biệt đông đúc, và mất gần mười phút để đi đến shop quần áo khoảng 12 mét.

Đó là một nơi nhỏ với sàn nhà kêu lên cọt kẹt với mỗi bước đi. Chúng tôi nhanh chóng chọn đồ, đặt chúng vào giỏ, và đi đến quầy thanh toán. Cô ấy không phải chịu đau đớn trong khoảng thời gian này.

Người nhân viên đang đeo một cái mặt nạ trắng dường như đã quen với những người khách như chúng tôi, và hỏi “Anh có phiền không nếu tôi chụp một tấm?”

Tôi đưa ra một số lý do để từ chối anh ta và lấy ví ra, và được nói rằng “Oh, nó giảm nửa giá cho Haloween.” Hình như là giảm giá cho khách hàng hóa trang.

Chúng tôi muốn thay đồ ngay lập tức, nhưng trước tiên chúng tôi phải rửa sạch máu trên cơ thể của mình.

Nghĩ về phương hướng hành động tốt nhất sẽ là sử dụng một nhà vệ sinh đa chức năng, chúng tôi tìm kiếm các tòa nhà cho thuê và các cửa hàng bách hóa nhỏ, nhưng chúng đã được sử dụng ở mọi nơi chúng tôi quay lại. Có lẽ mọi người sử dụng chúng để mặc và thay trang phục của mình.

Mệt khi phải bước đi, tôi tự hỏi liệu chúng ta chỉ cần mua một body sheet (Nương: tui cũng chả biết là gì :v) và từ từ lau sạch thân mình với nó. Nhưng khi tôi ngước lên, giữa các tòa nhà, tôi nhìn thấy một cái tháp đồng hồ lớn trên mái nhà của trường trung học.

Nhảy qua hàng rào, chúng tôi đột nhập vào khuôn viên trường. Một khu vực tắm rửa ở sau tòa nhà, bao phủ bởi cây chết khô và không có ánh sáng, là nơi hoàn hảo để bí mật để làm sạch mình.

Nơi này là đã được coi là một khu lưu trữ, với nhiều tàn dư từ các lễ hội văn hóa nằm rải rác xung quanh. Một sân khấu kịch, trang phục hoạt hình, biển hiệu, lều bạt, những thứ tương tự.

Tôi cuộn áo sơ mi của mình lên và ngâm tay và chân mình trong nước lạnh đến tê cóng. Tôi lấy cục xà phòng hương chanh gần vòi nước, làm nó sủi bọt, và lau chùi vết máu.

Máu khô không thể chà sạch dễ dàng, nhưng tôi kiên nhẫn cọ rửa, và nó sớm đạt đến một mức độ nhất định về sự sạch sẽ. Bong bóng xà phòng thấm vào vết cắt trên ngón út của tôi

Nhìn sang bên cạnh mình, tôi thấy cô ấy đang cởi cái áo blouse ra và đang quay lưng lại với tôi. Đôi vai mảnh khảnh chi chít những vết bỏng của cô lộ ra. Tôi vội vàng quay lưng lại như cô ấy và cởi áo sơ mi của mình ra.

Răng tôi kêu lên lập cập bởi cái lạnh của việc phơi bày làn da đẫm nước của mình trước gió đêm. Vật lộn để cục xà phòng cứng sủi bọt, tôi lau sạch cổ và ngực của mình, và mặc cái áo sơ mi của cửa hàng quần áo có mùi giống cây.

Vấn đền cuối cùng là tóc. Máu đã đông lại trong mái tóc dài của cô ấy, và nước lạnh sẽ không thể rửa sạch nó. Khi tôi đang xem xét chúng tôi có thể làm gì, cô lấy cây kéo ra khỏi túi của mình. (Nương: no no no)

Giống như tôi nghĩ rằng cô sẽ không thể nghĩ ra điều đó, cô ấy cắt ngắn mái tóc dài xinh đẹp của mình. Trông như cô cắt đến 20 centimet ngay lập tức. Cô ném mớ tóc trên tay mình vào gió, và nó nhanh chóng biến mất trong bóng tối. (Nương: hic, về đâu mái tóc người thương :v)

Ngay khi chúng tôi hoàn toàn thay đồ xong, chúng tôi đã lạnh đến thấu xương. Cô ấy vùi mặt vào trong cổ áo của cái áo khoác len, còn tôi thì đang run rẩy trong cái áo khoác vải bông với phecmơtuya kéo đến tận cổ, chúng tôi rảo bước đến ga tàu.

Trên đường đi, cô ấy bỏ cuộc vì vết thương ở chân, nên tôi đã đi hết quãng đường còn lại với cô ấy trên lưng.

Trong khi cố gắng mua vé, giữa đám đông, tôi nghe thấy thông báo về chuyến tàu đến. Đi nhanh qua cầu thang, chúng tôi lên con tàu tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Đi bộ 20 phút sau và mua vé ngồi ở ga đó, chúng tôi chuyển sang tàu cao tốc. Sau khi ngồi trên tàu khoảng 2 giờ, chúng tôi xuống và lại lên xe lửa.

Đến lúc này, tôi đã đạt đến giới hạn kiệt sức. Không quá ba mươi giây sau khi chúng tôi đi đến chỗ của mình, tôi ngủ thiếp đi

Tôi cảm thấy sức nặng trên vai mình. Cô ấy đang dựa vào vai tôi khi cô ấy ngủ. Tôi cảm thấy nhịp thở nhẹ nhàng của cô, và hương thơm ngọt ngào mờ nhạt. Thật kì lạ, nó thật hoài niệm.

Vẫn còn một chặng đường dài để đến được điếm đến của chúng tôi, và không có lý do nào để buộc cô ấy tỉnh táo. Tôi sẽ giúp cô ấy không cảm thấy lúng túng khi cô thức dậy, nhắm mắt lại, và tôi giả vờ ngủ.

Trong khi ngăn mình khỏi ngủ gật, tôi bắt đầu nghe các trạm quen thuộc thông báo.

“Chúng ta gần tới rồi,” Tôi thì thầm vào tai cô ấy, và vẫn đang dựa vào tôi với đôi mắt nhắm, cô trả lời ngay lập tức, “Tôi biết.”

Cô ấy dậy được bao lâu rồi nhỉ?

Cuối cùng, cô ấy dựa vào tôi cho đến khi tôi đứng dậy khỏi ghế để xuống tàu.

Chúng tôi về đến căn hộ sau mười giờ khuya. Cô ấy tắm trước, mặc cái áo parka như đồ ngủ của mình, nuốt thuốc giảm đau, và chui vào giường trong khi đội mũ trùm đầu của cái áo parka.

Tôi cũng nhanh chóng thay đồ ngủ, thoa sáp lên vết thương và quấn băng bên trên nó. Tôi uống thuốc giảm đau với nước,

nhiều hơn so với đơn thuốc, và nằm xuống ghế sofa.

Một tiếng động đánh thức tôi dậy vào ban đêm.

Trong bóng tối, cô ấy đang ngồi bó gối ở đầu giường.

“Cô không thể ngủ à?”, tôi hỏi.

“Như anh thấy đấy, không.”

“Đầu gối cô vẫn đau à?”

“Chắc chắn là vẫn còn đau, nhưng đó không phải là một vấn đề lớn. …Ưm… Tôi chắc bây giờ anh đã biết rõ, nhưng tôi là một kẻ hèn nhát,” cô lẩm bẩm, vùi mặt vào đầu gối của mình. “Khi tôi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy hắn ở phía sau mí mắt tôi. Người hắn đầy máu, đá và đấm tôi. Tôi quá sợ để có thể ngủ… Nó lố bịch quá phải không? Khi tôi là kẻ giết người.”

Tôi tìm kiếm những từ thích hợp. Những từ kỳ diệu có thể làm dịu cơn bão lo âu và buồn rầu và giúp cô có giấc ngủ ngon. Nếu có những từ nào như thế.

Nhưng tôi thật sự không quen với những tình huống như này. Tôi không có tí kinh nghiệm nào trong việc an ủi mọi người.

Hết giờ. Một vài lời thực sự thiếu tế nhị thoát ra khỏi miệng tôi.

“Rượu nhẹ thì sao?”

Cô im lặng nhìn tôi. “… Không tệ,” cô trả lời và kéo mũ trùm đầu ra.

Tôi biết tốt nhất là nên tránh trộn thuốc giảm đau và đồ uống có cồn với nhau, cồn và vết thương cũng không phải là sự kết hợp có lợi.

Nhưng tôi cũng không biết cách nào khác để xoa dịu nỗi đau của cô. Tôi có thể tin tưởng vào đặc tính của hệ thống trung tâm thần kinh gây nên nỗi buồn hơn là lời an ủi của bản thân mình, với những gì tôi thiếu là

kinh nghiệm

sống và sự cảm thông với người khác.

Tôi làm hai tách hỗn hợp sữa nóng với rượu mạnh (Nương: ờ nhẹ ghê)

và mật ong trên bếp. Tôi hay tự làm cho mình một tách vào những đêm đông khi tôi không thể ngủ được.

Khi tôi đi đến phòng khách và đưa cho cô ấy cái tách, tôi nhớ lại rằng hắn đã làm tôi phân tâm bằng cách tương tự như vậy.

“Rất ngon,” cô lầm bầm sau khi hớp một ngụm. “Tôi không có ký ức tốt về đồ uống có cồn nhiều cho lắm, nhưng tôi thích thứ này.”

Cô nhanh chóng uống cạn tách của mình, tôi đưa cho cô ấy tách của tôi, và cô cũng vui vẻ uống nó.

Ánh sáng duy nhất là của cái đèn đọc sách ở đầu giường, nên tôi không nhận thấy khuôn mặt cô đã đỏ bừng vì say rượu.

Cùng ngồi bên một phía của giường, tôi chỉ đang nhìm chăm chằm vào cái kệ sách khi cô mở lời với tiếng nói ngọng.

“Anh hem hửm dì cở.” (Nương: anh không hiểu gì cả)

“Yeah, tôi nghĩ có lẽ cô đúng đấy,” tôi đồng ý. Đó là sự thật, tôi không thể hiểu những gì cô ấy nói.

“… Tôi nghĩ dây lờ khi anh sên ghi vài đửm,” (Nương: tôi nghĩ đây là khi anh nên khi vài điểm) cô nói với tôi, nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình. “Vìa tôi đang càn được ơn ủi, chỉ làn này thui.” (Nương: vì tôi đang cần được an ủi, chỉ lần này thôi.)

“Cô biết đấy, tôi vừa mới nghĩ về nó,” tôi nhận xét. “Nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào để làm điều đó. Là một người đã giết cô, chẳng có gì tôi nói sẽ có tính thuyết phục cả. Thực tế, cô sẽ nghe nó như sự kinh tởm hay mỉa mai.”

Cô đứng dậy và đặt cái tách lên bàn, nhẹ nhàng vuốt nó bằng ngón trỏ, và trở lại ngồi trên giường.

“Giờ tôi sẽ tạm thời quên vụ tai nạn đi, và trong lúc đó, anh ghi được vài điểm với tôi đấy.”

Dường như cô đang thật sự tìm kiếm sự an ủi từ tôi.

Tôi quyết định liều mình với loại nguy hiểm này.

“Có ổn không nếu là là một cách kì quặc?”

“Được, làm những gì anh thích.”

“Cô có thể thề cô sẽ không di chuyển cho đến khi tôi nói là tôi đã làm xong?”

“Tôi thề.”

“Cô sẽ không hối hận chứ?”

“…Có lẽ.”

Tôi ngồi lên đầu gối của mình trước mặt cô ấy và nhìn gần vào vết bầm trên đầu gối cô. Thứ lúc đầu là màu đỏ và sưng lên giờ chuyển thành một màu tim tím.

Khi chạm ngón tay vào ngay cạnh vết bầm, cơ thể cô run nhẹ lên. Tôi nhìn thấy mắt cô có màu cảnh giác. Giờ thì, cô sẽ tập trung vào từng chuyển động của tay tôi.

Sự căng thẳng dần dần giảm đi. Với sự thận trọng về nghĩa đen khi chạm vào chỗ đau của một người, tôi chậm rãi đặt từng ngón tay một lên vết bầm, cuối cùng bao phủ nó bằng cả lòng bàn tay mình.

Bây giờ là một tình huống mà tôi có thể, chỉ cần dùng một lực nhẹ, gửi một cơn đau đáng kể qua đầu gối cô. Lựa chọn đó phải thừa nhận là nó có sức quyến rũ riêng.

Dù cho cô ấy đang sợ hãi, cô giữ lời hứa của mình là không di chuyển. Cô mím chặt môi mình và quan sát những thứ đang diễn ra.

Đối với cô ấy, nó rõ ràng là những giây phút khó chịu. Tôi mạnh dạn kéo dài nó ra thêm chút nữa.

Khi sự căng thẳng đạt đến mức tối đa, tôi nói ra những lời nó.

Đau đớn ơi, đi đi.” (Nương: đây là lí do tui không dịch tên chương ấy, nghe chuối vkl ra)

Tôi rời tay mình ra khỏi đầu gối cô ấy và vẫy nó về phía cửa sổ.

Tôi làm nó với tất cả sự nghiêm túc mà tôi có thể tập trung được.

Cô nhìn hoài nghi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghĩ là mình đã thất bại rồi.

Nhưng sau một thoáng im lặng, cô bắt đầu khúch khích cười.

“Cái vậy? Thật ngớ ngẩn,” cô nói, thất bại trong việc giữ một khuôn mặt nghiêm túc. Không có bất cứ sự khinh bỉ nào trong tiếng cười của cô. Cô cười một cách trung thực, hạnh phúc, từ tận tim mình. “Tôi không phải là một đứa bé gái.”

Tôi cười với cô ấy. “Cô nói đúng, nó thật là ngu xuẩn.”

“Tôi đã rất lo lắng về những gì anh sẽ làm. Anh có phần mở đầu dài dòng, và chỉ như thế thôi á?”

Cô ngã ra giường và lấy tay che mình trong khi cười.

Khi tràng cười của cô kể thúc, cô hỏi “Vậy anh gửi nỗi đau của tôi đi đâu?”

“Tới những người không đối xử tốt với cô.”

“Well, thật may mắn.”

Cô lúng túng ngồi dậy. Mắt cô lờ mờ vì cười quá nhiều.

“Ưm, anh có thể làm lại lần nữa không?”, cô yêu cầu. “Lần này là trên cái đầu chứa toàn ký ức khủng khiếp này của tôi.”

“Dĩ nhiên. Bao nhiêu lần cô muốn.”

Cô nhắm mắt, tôi đặt lòng bàn tay mình lên đầu cô, và dịu dàng đọc lại câu thần chú ngớ ngẩn đó.

Không hài lòng với nhiêu đó, cô yêu cầu tôi thực hiện nó trên mỗi vết thương mà cô trì hoãn. Vết cắt trên lòng bàn tay, vết bỏng trên cánh tay và lưng, vết cắt trên đùi cô ấy.

Khi mà tôi đã niệm phép xong cho vết cắt dưới mắt cô ấy, cô trông rất thanh thản, tôi có thể hình dung được rằng nỗi đau của cô ấy đã được gửi đi đâu đó. Tôi cảm thấy mình như một phù thủy.

“Ưm, tôi cần phải xin lỗi về điều gì đó,” cô lẩm bẩm. “Tôi đã từng nói “không có ai từ tế với tôi, giúp đỡ tôi, không có đứa con trai nào tôi thích hoặc đã từng, không ai cả.” Anh nhớ chứ?”

“Yeah.”

“Đó là lời nói dối. Đã từng có ai đó tử tế với tôi, cũng giúp đỡ tôi. Một chàng trai mà tôi thực sự yêu.”

“Từng? Vậy, không còn nữa à?”

“Hiểu theo cách nào đó, đúng vậy. Và thực ra, đó là lỗi của tôi.”

“…Ý cô là gì?”

Nhưng cô không kể cho tôi phần còn lại. Cô chỉ lắc đầu, như thể nói rằng “Tôi đã nói quá nhiều.”

Khi tôi từ bỏ mong muốn muốn cô ấy nói ra,cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, nói với tôi “Tôi cũng sẽ làm điều đó với anh,” và dịu dàng thổi vào ngón út đang quấn băng của tôi. (Nương: thổi cho em nữa chị ơi huhu)

Đau đớn ơi, đi đi.

_____________________

Mây tua cuốn: 

Máy thu bán dẫn: là một bộ thu sóng cầm tay sử dụng mạch điện bán dẫn, nói cách khác là radio mini ấy.

Thiết bị khuếch đại tín hiệu điện pignose:

Logo được khắc axit (etched) hay còn gọi là khắc nóng: cái này tui cũng không rõ, thấy trên wiki là vầy. Phủ kín hai mặt của tấm kim loại bằng một loại sơn hay vecni để chống lại sự ăn mòn của axit. Dùng dao khắc có mũi nhọn để vạch, khía vào lớp phủ theo hình vẽ muốn có. Nhúng tấm kim loại vào dung dịch axit, những chỗ kim loại lộ ra sẽ bị axit ăn mòn. Tình thời gian cho đến khi sự thẩm thấu của axit vừa đủ độ sâu thì dừng lại. Rửa sạch lớp phủ trên tấm kim loại bằng dầu hỏa hoặc dầu thông, việc chế bản đã hoàn tất.

Cây Telecaster màu xanh bạc hà: là guitar điện, ông nào muốn biết thêm thừ cứ wiki nhá