“Morita-kun……cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ?”
Con tim đang đập thình thịch của tôi nhảy xổ ra bên ngoài.
Cô bạn học cùng lớp hiện ngồi ngay bên phải và đang nhìn thẳng vào tôi. Có thể thấy những tán hoa anh đào đang rơi từ cây anh đào ở khung cửa sổ đằng sau tấm lưng ấy.
Gió đung đưa tán lá trên cây. Chúng len lỏi vào từ khung cửa sổ, làm cho mái tóc của cô bạn cùng lớp—Torii Neneka lay động. Chắc chắn rằng cô ấy không nhuộm tóc, vậy mà hoàn toàn khác với mái tóc luộm thuộm của tôi. Mái tóc mảnh mai và nhẹ bổng đung đưa ấy thật đẹp khi ánh lên một màu nâu
từ ánh chiều tà.
Bên trong thư viện mà chúng tôi có mặt hiện tại không có học sinh đến mượn sách, cũng chẳng có học sinh đang học bài. Thủ thư thì cũng đang vắng mặt. Thành ra chỉ còn ủy viên thư viện là tôi và Torii-san.
—Có ngờ rằng mình lại nhận được lời tỏ tình từ Torii-san ở thư viện chỉ có hai người chứ.
Nói thật lòng, thì tôi đã có dự cảm rằng cái lúc mà mình được nói như thế này sẽ đến. Cũng có sự kỳ vọng rằng ‘nếu như mình được nói như thế này thì tốt quá’ nữa.
Thế cho nên bên trong não tôi đã nhiều lần lặp mô phỏng, cố gắng trả lời khi mà thời điểm như thế đến. Đã như thế rồi……vậy mà hiện thực khi mà Torii-san đang ở trước mặt tôi lại mang sự dễ thương có chút vượt trội hơn với lại Torii-san đã tỏ tình với tôi bên trong não.
Cú sốc ngoài dự tính ấy khiến tôi nghĩ bản thân mình đang làm vẻ mặt lẩn thẩn như thể là「Tớ đã chẳng nghĩ đến chuyện cậu lại muốn hẹn hò cùng với tớ……hay là cậu đã nghĩ như thế」vậy.
“Xin lỗi nhé……Do đột ngột nên làm cậu giật mình nhỉ.”
Làm vẻ mặt trông như hối lỗi, rồi Torii-san nở nụ cười.
Tôi lấy lại sự tỉnh táo từ biểu hiện đó rồi vội vàng nói.
“K-, không sao! Tớ chỉ bất ngờ một chút thôi, hoàn toàn không sao cả!”
—Nào nào, cái gì mà không sao chứ? Do chẳng đưa ra câu trả lời, lại còn thừ người ra mà Torii-san đã làm vẻ mặt trông như là hối lỗi đó!? Hỗ trợ cô ấy đàng hoàng hơn đi chứ! Tao ơi! Cơ mà, phải đáp lại cô ấy đã!
Những ngôn từ thốt ra từ miệng tôi khá ư là ngu ngốc nên tôi đã đá xoáy bản thân mình trong ý thức.
Mình phải đáp lại cô ấy.
Quyết tâm như thế, nhưng mà đầu tôi lại chẳng thể nghĩ được gì cả.
Càng vội vàng phải nói gì đó, lại càng chẳng thể biết được bản thân nên nói gì.
Câu trả lời cho lời tỏ tình chắc chắn đã được chuẩn bị sẵn, nhưng mà sự hoa lệ của nó đã bị xóa đi từ trong ký ức rồi.
……Sức công phá từ lời tỏ tình của Torii-san, chỉ như thế thôi nhưng đã thật là khủng khiếp.
Từ nãy cho đến giờ con tim tôi cũng ở trạng thái dị thường. Nó đang đập như là cái trống của người dân tộc đang nhảy múa hoan hỉ vậy.
“Tớ ấy nhé……nghĩ rằng có lẽ sẽ lại một lần nữa được ở bên cạnh của Morita-kun nên năm nay cũng đã lại trở thành ủy viên của thư viện đó. Lúc còn học năm hai, từ sau khi bắt cặp và bắt đầu công việc trực thư viện, tớ đã trở nên thích Morita-kun rồi……”
Khi mà tôi vẫn còn đang đứng hình mà chưa đưa ra câu trả lời thì Torii-san đã vừa nhìn cái quầy ở phía trước mắt, vừa bắt đầu kể rồi.
“Và nếu như Morita-kun cũng là ủy viên của thư viện, lúc đó tớ đã quyết định……rằng sẽ tỏ tình với cậu.”
Đôi gò má của Torii-san đã nhuộm một màu đỏ. Ngón tay mảnh mai của cô ấy không biết bao nhiêu lần vén tóc xung quanh đầu lên đôi tai.
Chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu được sự hồi hộp như sắp nổ tung của Torii-san.
“Chúng mình, cũng đã năm ba cao trung rồi, đã trở thành thí sinh luyện thi rồi, tớ đã nghĩ cũng chẳng phải lúc để yêu đương gì này nọ. Nhưng mà, vì đã là năm cuối rồi……vì có lẽ là năm cuối cùng có thể trải qua với Morita-kun dưới cùng một mái trường……nên tớ đã mong rằng sẽ có thể tạo ra những kỷ niệm cùng với cậu, dù là ở trong khoảng thời gian bị giới hạn đi nữa……”
Tôi mắt to tròn ấy nhìn tôi.
Chân mày của cô ấy đang rủ xuống. Trông như bất an vậy.
“Thế nên nếu được thì……cậu sẽ hẹn hò cùng với tớ chứ?”
Mình phải mau chóng đáp lại cô ấy.
Thôi thì gì cũng được. Đơn giản cũng được.
Chỉ cần truyền đạt được cảm xúc của mình là được rồi.
Tôi hít thở sâu lấy một hơi nhẹ. Rồi sau đó thổ lộ.
“Được……Nếu như cậu thấy tớ ổn thì từ nay mong cậu sẽ chiếu cố đến tớ……”
“……!”
“……Tớ cũng vậy, từ hồi năm hai đã thích Torii-san rồi, nên là tớ……hạnh phúc lắm.”
Biểu hiện bất an trên gương mặt của Torii-san biến mất đi và trở nên sáng rỡ.
Tôi cũng vậy, đã nhẹ nhõm khi cuối cùng có thể nói ra cái lời quan trọng ấy.
Torii-san nhìn tôi và nở nụ cười trông như hạnh phúc ấy dễ thương đến nỗi mà tôi chưa từng thấy trước kia.
Với tính cách lúc nào cũng điềm tĩnh và ôn hòa, Torii-san chẳng phải là loại con gái gây chú ý ở trong trường. Nhưng mà lại được con gái lẫn con trai bắt chuyện một cách tự nhiên, là người sẽ giúp ta được giải tỏa khi ở bên cạnh. Dù ai bắt chuyện cô ấy cũng đối xử dịu dàng, chưa từng thấy cô ấy nói xấu ai ở sau lưng cả. Ngược lại, do chỉ toàn thấy hình ảnh cô ấy trách mắng một cách ôn hòa những người bạn hay nói tục nên rất được lòng đám con trai trong âm thầm.
Lần đầu tôi nói chuyện với một Torii-san như thế là vào năm ngoái. Đó là lúc mà tuy chúng tôi khác lớp nhưng lại cùng trở thành ủy viên thư viện, ngẫu nhiên được bắt cặp với nhau, và bắt đầu trực thư viện vào cùng ngày trong tuần.
Sau khi thư viện thành phố lớn được xây dựng ở trước nhà ga, số lượng học sinh sử dụng thư viện trong trường giảm đi, và công việc của ủy viên thư viện hầu như là không có. Thế nên tôi và Torii-san tự nhiên mà nói chuyện như để giết thời gian, kể cho nhau về chuyện của bản thân rồi trong lúc ấy đã trở nên thân thiết.
Torii-san lúc 3 tuổi đã mất mẹ vì tai nạn nên đã luôn sống cùng với ba.
Tôi thì lúc mất ba vì bệnh lúc 5 tuổi nên đã luôn sống cùng với mẹ.
Phải, chúng tôi có điểm chung là mất đi một người thân máu mủ ruột rà từ lúc còn bé. Vì cảnh ngộ giống nhau nên tôi nghĩ chẳng mất ngần ấy thời gian cho đến khi chúng tôi tâm đầu ý hợp.
Và rồi tôi đã ngay lập tức yêu Torii-san.
Từ sau khi bắt đầu yêu đơn phương Torii-san, tôi đã luôn cố gắng quyết tâm mà thu hút cô ấy.
Tôi đã đọc hết toàn bộ tiểu thuyết mà Torii-san nói là thích, và đến trung tâm trò chơi để gắp lấy những nhân vật linh vật mà Torii-san thích, rồi cũng làm ra vẻ ngầu lòi như là「tớ chẳng cần đâu nên là cho cậu đấy」nữa.
Đã biết bao nhiêu lần tôi đã nói rằng ‘tớ thích cậu’ ở trong thâm tâm mình.
Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác như là tôi đã trở nên thích Torii-san trước khi Torii-san trở nên thích tôi. Ấy vậy mà, đã lỡ tốn kha khá thời gian để cái câu「tớ thích Torii-san」ấy được thốt ra, không sai bởi vì khi mà chính chủ ngay trước mắt tôi đã trở nên xấu hổ nếu nói ra những lời đó.
……Thiệt tình, đúng là chuyện thảm hại mà.
“Fưfư~……Tốt quá~……Tớ cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc lắm~”
Torii-san cực kỳ xúc động hay sao mà cô ấy đang cười với gương mặt như sắp khóc.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh ấy, tôi cảm nhận được tình cảm bên trong tôi hướng đến Torii-san dần dần dâng trào lên.
“Từ giờ trở đi……Xin hãy chiếu cố tớ nhé. Torii-san.”
“Ừm……! Ano, nếu như được cậu gọi tên thì tớ sẽ hạnh phúc lắm đó……?”
“Vậy thì……Neneka.”
“……Ừm, chiếu cố tớ nha. Taiki.”
Được Torii-san……Neneka gọi tên, lồng ngực tôi trở nên ngứa ngáy.
Được người mình thích gọi tên lại hạnh phúc như thế này sao.
Khoảng cách được thu hẹp, có thể cảm nhận thức được sự tồn tại đặc biệt của nhau.
Từ hôm nay trở đi hai đứa tôi sẽ là người yêu.
Tất nhiên vì là thí sinh luyện thi nên có lẽ sẽ chẳng thể hoàn toàn mà hẹn hò được.
Nhưng mà, học cùng với nhau thì thế nào. Nếu cả hai vừa động viên nhau mà vừa học thì chắc chắn rằng sẽ thi đỗ.
Sau đó thì thỉnh thoảng đi ra ngoài để xả hơi. Nếu được thì có lẽ nơi có thể học tập sẽ tốt không chừng. Viện mỹ thuật hay là viện bảo tàng sẽ là nơi học lịch sử. Thủy cung hay sở thú thì……sẽ trở thành nơi học sinh vật chăng.
Khi kết thúc thời gian của ủy viên hội thì chúng tôi vừa nói về chuyện đó, vừa cùng nhau tiến đến nhà ga.
Con đường mà tôi hay về hoàn toàn khác với mọi khi.
Cô bạn cùng lớp mà tôi thích đang ở phía bên trái này đã trở thành bạn gái. Chỉ thế thôi mà thậm chí tôi cảm thấy mùi vị của không khí cũng khác hẳn.
—Con đã có bạn gái rồi, ba ơi……
Tôi nói ra ở trong tâm khi hướng về phía bầu trời mờ tối,.
Liệu rằng bây giờ, ba có đang dõi theo hình bóng của tôi chứ.
—Nếu như ông ấy đang mỉm cười trên bầu trời khi khìn thấy mình đang hạnh phúc với cô bạn gái đầu tiên thì tốt quá.
Tôi đã cảm nhận được hạnh phúc đến nỗi như muốn tự hào với người cha đang ở trên thiên đàng.
E rằng ngày hôm nay chính là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi cho đến hiện tại.
----
Giới thiệu nhân vật:
※ Torii Neneka:
- Học sinh năm 3 cao trung, là ủy viên thư viện với Taiki.
- Lúc đầu cho thấy sự bối rối khi sống cùng với Taiki, nhưng dần dần bắt đầu trở nên vui vẻ.
(Thật ra có một mặt tinh nghịch nữa......?)
「Kể từ giờ cũng vậy, hãy dành nhiều thời gian hơn với nhau trong âm thầm nhé」
※ Morita Taiki:
- Một học sinh cao trung bình thường.
- Vì mẹ cậu tái hôn nên cô bạn gái Neneka trở thành em kế và sống cùng với cậu.
「Nếu bị em làm như thế, mấy ông thần lý trí nghiêm túc trong đầu anh sẽ hóa thành đám thích tiệc tùng mất」
※ Yuzuru
- Sinh viên đại học, người chị họ của Taiki.
- Do thời nhỏ sống gần nhà nên hay chơi cùng với Taiki.
- Nghi ngờ về mối quan hệ của Taiki với Neneka......?
「Sự thật là hai đứa đang giấu mọi người mà tán tỉnh nhau nhỉ?」