Lối vào khu mỏ là một hang động khổng lồ với vô số căn nhà được xây bằng gỗ. Những cái trên mặt đất là chỗ ở và cơ sở vật chất cho các nhà thám hiểm. Còn nơi mà chúng tôi, những người thợ mỏ sinh sống đã bị đẩy đến vùng rìa. Hơn nữa, nó được xây dựng thẳng đứng như thể bám vào vách hang vậy.
Có một cái cầu thang gỗ hẹp và mỏng không có lan can hay tay vịn nào và được đóng vào vách đá dựng đứng. Bất cứ ai khi nhìn vào nơi này sẽ nghĩ rằng (Mình đã nằm ngoài phạm vi của dungeon).Bởi các quy luật của dungeon như những bức tường sẽ tự động phát sáng hay sẽ dần dần lành lại khi bị hư hại thì ở đây sẽ không như vậy.
Những chiếc cọc gỗ đã được đóng vào tường trong nhiều năm hay thậm trí có thể đã chục năm. Đôi khi, nghĩ về việc chúng bị gãy, tôi trở nên khá là sợ hãi khi trèo lên chúng, vì vậy tôi cố gắng không nghĩ về nó nữa.
Và trên trần hang chúng tôi có một cái lỗ lớn cho nên bọn tôi thể nhận biết được ngày và đêm.Tất nhiên là nó còn có cả mưa nữa. Nhưng do những ngôi nhà của chúng tôi không được xây trên mặt đất nên hầu như bọn tôi rất hiếm khi bị dính mưa.
*Ầm Ầm Ầm*
Lại thế nữa rồi. Tôi có thể nghe thấy tiếng mặt đất đang rung chuyển và dạo gần đây nó còn xảy ra rất nhiều nữa. Họ nói rằng việc này xảy ra rất thường xuyên và có vẻ cũng chẳng ai quá bận tâm về điều đó rồi lại tiếp tục công việc.Chà, tôi nghĩ là họ đúng.
“Những chấn động đang giảm dần…”
“Oiiii, em đang làm quái gì thế? Đi thôi nào.”
Tôi và Lark lau người bằng chiếc khăn ướt rồi cùng nhau đi đến căng tin.
Có lẽ vì căng sử dụng lửa, hoặc vì nó cần nhiều không gian nên nó được xây dựng trên mặt đất, đối lập với bức tường. Trong không gian dài và hẹp, bàn ghế sắp xếp khá lộn xộn, hơi nước thì bốc lên từ cái nồi, khiến nó phả đầy nhà ăn mà không được thoát ra ngoài.
Món hầm được nấu với nhiều nguyên liệu đơn giản như khoai tây, cà rốt, hành tây và một ít thịt đã được nấu cùng với nhiều gia vị. Ngoài ra, còn có cả bánh mì, nhưng vì nướng trong lò cũ nên đôi khi sẽ cháy đen như mực. Mặc dù, hôm nay hình như nó không bị vậy nữa.
Hầu hết chúng đều là củ vì chúng tồn tại được trong một thời gian dài. Rất ít khi chúng tôi nhận được một số loại rau do những thứ đó không được ưa chuộng trong giới thợ mỏ cho lắm. Mặc dù,tôi sẽ rất vui nếu được ăn chúng vì có thể nhận được nhiều chất dinh dưỡng hơn từ việc ăn rau.
“Xin chúc mừng! Lark, nhóc đã làm rất tốt đó”
“Cuối cùng thì cháu cũng làm được rồi Lark. Để chúc mừng hôm nay ta sẽ cho cháu thêm thịt nhé.”
“Cuối cùng nhóc sẽ được rời khỏi nơi này! Xin chúc mùng”
Tin tức chị Lark mang về một quả cầu kỹ năng 6 sao-- [Shadow King ★★★★★★], đã vọt qua khỏi khu mỏ.
Lark thầm cảm ơn những người thợ mỏ với vẻ mặt khá phức tạp, khi họ lần lượt chúc mừng chị ấy.
“Cậu nhóc này, cậu gầy thật đó. Cậu nên ăn nhiều hơn đi.”
Một ông chú cường tráng, thản nhiên xoa đầu tôi từ phía sau.
“Dù sao thì cháu vẫn đang phát triển mà” Tôi trả lời bằng một giọng nhỏ, nhưng tôi đoán chắc rằng ông chú đó nghe thấy tôi do căng tin vốn vẫn rất ồn ào mà.
“Ara, con trai à. con phải ăn nhiều hơn đó. Đây, bác cho con thêm thịt này.”
Như thường lệ tôi được bác gái trong căng tin lấy cho thêm một ít thịt. Nhân tiện thì nô lệ ở đây ai cũng có 1 hình xăm ở cẳng tay và bác gái này cũng không ngoại lệ.
Tôi cùng chị Lark đi ra phía sau căng tin trong khi trên tay đang cầm 1 bát gỗ cùng chiếc chìa sắt. Chiếc bàn chúng tôi luôn sử dụng ngắn và khó sử dụng hơn cho người lớn. Nhưng lại rất phù hợp với chúng tôi.
“Ai cũng đang bàn về chị đó, Lark.Vì chị đã tìm thấy một quả cầu kỹ năng 6 sao. Nên cuối cùng chị cũng có thể hủy bỏ được ma pháp khế ước nô lệ rồi.”
Dù chúng tôi là nô lệ, nhưng chúng tôi vẫn được trả tiền công cho công việc mà mình làm. Tiền lương sẽ tăng lên theo số sao mà chúng tôi tìm thấy trong mỗi quả cầu và khi số tiền đạt đến một điểm nhất định, thời hạn phục vụ của chúng tôi kết thúc và trở thành thường dân.
Sau đó, chúng tôi có thể rời khỏi khu mỏ vừa tối tăm,vừa ẩm ướt và vô cùng nguy hiểm này.
Chà, một khi Lark đi thì… tôi sẽ nhớ chị ấy lắm đây, nhưng… những người thợ mỏ ở đây đều ở cùng một vị trí - vị trí của nô lệ - và luôn giúp đỡ lẫn nhau nữa.
Không chỉ có những nô lệ như tôi bị bán đến nơi này, mà còn có những tên tội phạm được gửi đến đây để chuộc tội cho tội ác của họ. Nhưng hầu hết mọi người ở đây đều rất hiền lành nên đôi khi tôi tự hỏi liệu họ có thực sự phạm tội hay không.
Một hình xăm có màu xanh trông giống như một chiếc vòng đeo tay là bằng chứng của cho nô lệ. Nếu có 2 hình xăm thì họ là nô lệ tội phạm.Còn Lark và tôi chỉ có một. Có Khoảng một nửa số nô lệ ở đây là nô lệ tội phạm.
Tôi sẽ ổn thôi ngay cả khi Lark rời đi.
Nhìn xung quanh căng tin ồn ào này có thể thấy được nhiều ông chú mặc bộ quần áo giản dị-- thỉnh thoảng có cả những bà cô, chị gái đi lại nữa. Và đa số mọi người đều có một cơ thể rắn chắc.
Nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ có Lark và tôi là những người duy nhất có thể chui vào hố gấu mà thôi. Nếu Larg đi mất, chắc chắn tôi sẽ phải chui vào hố gấu một mình…Điều này khá là đáng sợ đó nhưng vì một ngày nào đó tôi sẽ thoát khỏi đây nên tôi sẽ cố hết sức để vượt qua hoặc nếu có thể tôi cũng muốn có một bạn cùng trang lứa nữa.
“Chị không phải lo lắng cho em đâu chị Lark. Đây, chị thấy không? Em đã có được rất nhiều cơ bắp rồi này!”
Tôi cố gồng bắp tay của mình lên và khoe nó với Lark…Umm…không thể nhìn thấy nó. Chà, các bạn có thể tưởng tượng rằng nó có đúng không? Đúng vậy, đúng vậy, nó chắc chắn là ở đấy. M-Miễn là tôi tiếp tục tin tưởng câu nói <Có công mài sắt, có ngày nên kim> thì ắt hẳn sẽ thành công thôi.
“.….”
Lark vẫn không nói bất cứ lời nào kể cả ngay khi tôi khoe cơ cắp không hề tồn tại của mình.
“Lark? Sao vậy?”
“Hmmm? Aah… Chị chỉ nghĩ rằng… mọi người ở đây đều thật ngu ngốc.”
“Cái!?”
Đột nhiên chị ấy nói cái quái gì vậy.
“Hãy suy nghĩ kĩ về điều này…em nghĩ một quả cầu kĩ năng 6 sao đáng giá bao nhiêu cơ chứ?.. Thậm chí giá của nó còn gần bằng một đất nước đấy.”
“hehh,đ-điều đó là thật sao?”
“Cả em và chị đều là những người tìm thấy nó. Nhưng không phải rất bất công nếu người duy nhất được thả tự do là chị sao? Ít ra cả em cũng phải được thả nữa.”
“...Đó là vì chị đã chính là người nhìn và lụm được nó mà.”
“Đừng quên, chị và em đều được giao cùng 1 nhiệm vụ là đạt chỉ tiêu 10 quả cầu kĩ năng mỗi ngày ở hố gấu. Vậy nên đều phải nhận cùng một phần thưởng, Nghe chưa!. Tuy nhiên, gã khốn đó…”
Lark cũng yêu cầu thanh tra thưởng cho tôi.
Nhưng lão ta đã từ cối thẳng thừng và nói:
--Nếu cậu nhóc đó đi thì còn ai có thể chui vào hố gấu đó nữa?
Cho đến tận bây giờ, người ta cho rằng ở hố gấu chỉ có những quả cầu từ 1 đến 2 sao, nhưng tất cả đã thay đổi khi Lard tìm được quả cầu 6 sao ở đó.
Có lẽ họ sẽ không có ý định thả tôi tự do cho đến khi tìm thấy một đứa trẻ nữa có vóc dáng bé như tôi vậy.
Mặc dù biết điều đó, Lark đã nhe nanh của mình ra như một con thú hoang. Điều này thật hết sức kỳ lạ…Lark đáng ra phải bị ảnh hưởng bởi ma thuật khế ước giống như tôi, nhưng mong muốn của cô ấy rõ ràng lớn hơn tôi rất nhiều.
Chắc ma thuật khế ước này không quá mạnh. Tôi đã từng nghe rằng (nó không thể trì hoãn hoàn toàn nếu như ham muốn của bạn quá mạnh).
[Chị Lark, em ổn mà…Dù sao thì em cũng không muốn ra ngoài.]
[Chuyện quái gì đang xảy ra với em vậy hả?]
[Ouch]
Lark búng vào chán tôi với ngón tay giữa.
[Chết tiệt,mình biết ngay mọi chuyện sẽ xảy ra như này mà. Giá như mình giấu quả cầu 6 sao đó đi... đáng lẽ mình nên trốn khỏi khu mỏ này khi mình có thể...]
Nhìn vào hư vô,Larc nói:
[Thật là 1 sai lầm...6 sao...thứ sức mạnh như thế...]
Thứ duy nhất tôi có thể thấy ở cuối tầm của chị ấy là chùm mạng nhện dính đầy bụi bặm trên trần nhà.