Nơi đây có một đường hầm nhỏ mà chỉ có những đứa trẻ mới có thể chui qua,

khi chui phải cọ sát quần áo của mình vào những tảng đá ghồ ghề thì mới vào được. Và (Hố gấu)[note45553] là cách mà những thợ mỏ ở đây dùng để ám chỉ nó.

Sau khi đặt chiếc ba lô cũ nát bên cạch, tôi liền ngồi xuống và uống chai nước của mình thì bỗng tôi chợt nghe thấy tiếng thét to bên trong lỗ gấu.

“Mình đã tìm thấy một quả cầu kĩ năng rồi!”

“Đó là đủ để hoàn thành chỉ tiêu trong hôm nay đấy!”

Tôi đứng lên và nói to vào trong hố gấu.

Chiều sâu của Hố gấu không đến nỗi khiến nó hoàn toàn là một màu đen thui. Những bức tường xung quanh chúng tôi đang phát ra ánh sáng mờ nhạt bởi một năng lượng bí ẩn nào đó.

Đó cũng dường như là một đặc điểm của (Dungeons), nơi mà ma thú sẽ xuất hiện.

Nhưng có vẻ, dungeon chỗ tôi và lark có chút khác biệt so với phần còn lại. Nó là một trong tám nơi trên thế giới có thể khai quật được những quả cầu kĩ năng.

“Lark? Sao vậy?”

Không thấy câu trả lời tôi liền thò đầu vào và gọi chị ấy. Lark năm nay 13 tuổi và lớn hơn tôi 3 tuổi, chị ấy là đã từng là người trẻ nhất trong đám thợ mỏ cho đến khi tôi bị bán vào đây 3 năm trước.

Vậy nên, chị ấy luôn cư xử với tôi như người <Chị cả> vậy.

Dù vậy… nó cũng không thực sự quá tệ. Khi tôi nhớ lại những ngày tôi còn nghèo và hầu như chẳng có tý thức ăn nào để chia sẻ-- Hay đúng hơn là bị trộm vì sự kém cỏi của mình. Nên tôi thực sự biết ơn cái cách mà chị Lark đối xử với mình.Sau tất cả, tôi còn thậm chí còn không được đặt cho một cái tên chứ nói gì đến thức ăn.

Larc luôn cố gắng dành những công việc nặng nhọc. Chị ấy thường xuyên cho tôi một phần bánh mì của mình và không quên dặn tôi phải ăn nhiều hơn để còn phát triển. Chà, đúng là tôi khá là lùn vì bị suy dinh dưỡng.

Dù sao đi nữa, mỗi khi hoàn thành chỉ tiêu

< mỗi ngày 10 quả cầu kĩ năng> Lark luôn thoát ra khỏi hố gấu nhanh nhất có thể. Tuy nhiên, đến bây giờ chị ấy vẫn chưa ra ngoài…

“Có lẽ nào… là ma thú!?”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Đây là một khu mỏ chuyên khai quật các quả cầu kĩ năng. Vì vậy, chỉ một số

mạo hiểm giả và nô lệ của khu mỏ này mới có thể vào đây. Nhưng tất nhiên, chúng tôi không phải những người duy nhất ở dưới đây mà còn có cả ma thú nữa.

Những đứa trẻ như chúng tôi luôn phải chủ động khai quật các quả cầu kỹ năng trong các hố gấu. Nguyên nhân là một phần do khích thước cơ thể và ma thú cũng rất hiếm khi xuất hiện xung quanh đó.

Nói là vậy, nhưng không phải là chúng sẽ không bao giờ xuất hiện. Dường như trong quá khứ, những con ma thú mang hình dạng giống như con ốc sên đã xuất hiện trong các hố gấu, vì chỉ có 1 lỗi ra cho nên một nên đứa trẻ không may đã bị tấn công và tan ch*y…

“E-Em đến cứu chị đây!”

Trong khi hồi tưởng lại con sên đó, tôi cũng đã cầm lấy chiếc đục đang treo ở thắt lưng và trượt phần trên vào lỗ gấu trước, sau khi giữ vững người bằng cả 2 tay tôi liền đẩy toàn bộ cơ thể vào đường hầm.

Những người thợ mỏ như chúng tôi cũng đã được phép mang vũ khí. Họ bảo rằng không có vấn đề gì, bởi vì bị ảnh hưởng bởi ma thuật khế ước nên có vẻ chúng tôi không thể nổi dậy chống lại họ được.

Khi còn nhỏ chúng tôi cũng được phát cho một con dao bị sứt mẻ, Và <Chị cả> Larc chắc chắn sẽ không bao giờ đưa nó cho tôi. Đó là tại sao bây giờ, tôi chỉ có duy nhất chiếc đục này.

Tất nhiên là nó cũng được sử dụng như vũ khí rồi. Nó có thể khoét được đá, vậy thì ít nhất nó cũng có thể chọc thủng được mắt của một con goblin. Thực sự để mà nói thì tôi cũng chưa từng tận mắt thấy con goblin bao giờ cả.

*Ầm Ầm Ầm*

Tôi chợt nghe nghe thấy chấn động từ dưới mặt đất, khi đó tim tôi như thắt lại còn cổ họng thì nghẹn ứ lại trong hoảng sợ.

Nhưng tôi không thể bỏ chị Lark ở lại một mình được.

“Chị Lark em đến cứu chị -- Hả!?”

Trong khi đang cố bò bằng cẳng tay cùng đầu gối thì đột nhiên có thứ gì đó vừa ẩm, vừa mềm mại, bề mặt của nó còn được làm bằng vải áp vào mặt tôi.

“Này Này! Em đang làm cái quái gì ở đây thế?!”

“Addsbahdhub!?…..<Em đến để cứu chị>”

Đúng như những gì các bạn đang nghĩ, hiện tại mặt tôi đang bị chôn vùi bởi

a*s của chị Lark.

“Đ-Đừng mà có di chuyển, đồ ngốc. Nó nhột…pfff…Gyahahaha”

“Bgbdooff!?”

Chị ấy bắt đầu cười to hơn trong khi chân thì điên cuồng đạp lung tung. Vâng, và không may chân của Lark đã đạp đúng vào quai hàm của tôi. Khiến đầu tôi đập mạnh vào trần hầm…