Lúc khoẻ mạnh hay lúc ốm đau.

Lúc hạnh phúc hay lúc buồn thảm.

Lúc dư dả và cả lúc nghèo đói.

Ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta.

– Đó chính là lý do tại sao… em đã chọn tin tưởng giao phó lại tất cả cho anh.

--------------------------------------------------------

– Mối tình đầu của tôi… là một thi thể.

"_"

Với nhịp đập lẫn hơi thở đều dần tắt lịm.

Kuga Mushiki, không thể hiểu được những cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực, đứng chôn chân tại nơi ấy.

Cậu đâu phải là một tên sát thủ cuồng máu thịt, cũng chẳng phải là một kẻ có hứng thú gì với tử thi.

Ít nhất thì, cho tới bây giờ, cậu chưa từng lấy mạng bất kỳ ai, cũng chưa một lần thu thập những bức hình về xác chết. Trái lại, có thể nói rằng, cậu cũng mang cảm giác kiêng dè với những thứ thế này như bất kỳ con người bình thường nào khác.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc ấy, cậu lại không cách nào rời mắt được khỏi 'cái thứ' đang hiện diện trước mặt mình.

Ở đó, một cô gái với thân thể nhuốm đầy máu tươi đang nằm ngửa ra trên nền đất.

Cô chắc độ mười sáu hay mười bảy tuổi gì đấy.

Dẫu nét dễ thương của trẻ thơ còn vương lại trên khuôn mặt, cô vẫn tỏa ra một sức quyến rũ đến mê người.

Dưới ánh đèn đường, làn tóc màu bạc pha lẫn sắc hoàng kim toả sáng lấp lánh.

Còn đôi mắt cô thì đang nhắm nghiền, khiến người ngoài nhìn vào chẳng thể nào biết được màu sắc mà chúng đang mang. Nhưng điều đó chỉ càng làm nổi bật sống mũi cân đối cùng làn môi cuốn hút của cô, càng làm hiện rõ lên cái vẻ đẹp vượt xa những gì thuộc về nhân loại, khiến người ta liên tưởng đến vẻ đẹp của một con búp bê làm bằng sứ.

Cuối cùng, như để tô điểm thêm cho dung mạo ấy, một sắc đỏ thắm như hoa hồng đang không ngừng trào ra từ lồng ngực cô.

Cảnh tượng đó…

Thật kinh khủng.

Thật tàn nhẫn.

Cũng thật dị thường–

Một cảnh tượng đẹp đến nỗi khiến cho những người được chứng kiến phải choáng váng sửng sốt.

A, ra là vậy. Không còn gì phải nghi ngờ nữa.

Nói cụ thể hơn là, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, với thiếu nữ đang nằm trước mặt kia, Mushiki đã–

— Phải lòng một người con gái.

"....., A-anh, là–"

"...!!"

Một lúc sau.

Mushiki cuối cùng cũng định thần lại nhờ giọng nói yếu ớt như thể sẽ tan biến bất kỳ lúc nào đó.

Đúng vậy. Cô gái đang nằm dài trên sàn, đã nói những lời ấy với cậu trong nỗi đau đớn khôn xiết.

– Cô ấy... vẫn còn sống.

Mushiki cảm thấy thật hổ thẹn vì đã vội vàng mà đưa ra kết luận sai lầm.

Nhưng hơn cả vậy, cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết được rằng vẫn còn sự sống đọng lại bên trong cô ấy.

"Cô có ổn không? Ở đây đã có chuyện gì thế!?"

Bờ vai của Mushiki run rẩy, cậu quỳ xuống bên cô gái rồi cất lời.

Ngay cả bây giờ cũng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc cậu quay cuồng điên đảo.

Tuy nhiên, khao khát muốn cứu lấy cô gái ở trước mặt, khởi nguồn từ ý thức trách nhiệm của bản thân, đã khiến cậu níu lại được chút bình tĩnh cuối cùng bên trong mình.

Cô gái mở mắt ra một cách cực kỳ chậm rãi.

Cặp mắt ấy, cứ như đến từ cõi thần tiên, phản chiếu biết bao sắc màu, từ tốn nhìn lên dung mạo của Mushiki.

"... Ha ha—, hiểu rồi…. Vậy là, lại nữa sao… Aah… Nhưng cũng tốt thôi… em mừng vì cuối cùng anh đã xuất hiện…"

"Ể…?"

Không hiểu nổi ẩn ý đằng sau những lời nói của cô gái, nét mặt của Mushiki nhuốm đầy sự bối rối.

Có lẽ việc mất máu đã làm ý thức của cô trở nên mơ hồ. Không một ai có thể đổ lỗi cho cô cả. Cô cần phải nhận được sự chữa trị phù hợp ngay lúc này, bằng không thì…

Tuy nhiên, lại không có bất kỳ dụng cụ y tế nào ở đây, mà dù có đi chăng nữa, thì Mushiki cũng không có đủ kiến thức y học để sử dụng chúng. Kể cả khi họ muốn gọi một xe cứu thương, điện thoại cũng đã ngưng hoạt động được một lúc rồi.

Điều đó có nghĩa là, Mushiki không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiêng cô mà chạy thẳng một mạch tới bệnh viện.

Tuy nhiên, trong cái thế giới đã hoàn toàn bị biến đổi này, cậu có thể mang cô đi đâu kia chứ?

"–!"

Vào khoảnh khắc ấy, Mushiki ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên khi cậu nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt truyền tới.

Cậu không biết chúng thuộc về kẻ nào, nhưng đúng là thật may mắn bởi họ đang thiếu nhân lực trầm trọng và không thể làm bất cứ thứ gì. Mushuki sắp sửa quay đầu lại và hỏi xin sự giúp đỡ.

Song,

"...! Không ổn. Chạy đ—"

"—a—"

Trong vòng một tích tắc sau khi thiếu nữ thốt ra những lời đó.

Cảm thấy một cơn đau rát bỏng xuất hiện nơi lồng ngực, Mushiki trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

Cậu nhìn vào ngực mình. Ở đó là một đoá hoa y hệt với cái đã bung nở trên người thiếu nữ.

Cậu cuối cùng cũng hiểu ra.

— Rằng lồng ngực của cậu đã bị xuyên thủng bởi kẻ vừa xuất hiện đằng sau.

"Ự, a…"

Tới lúc nhận thức được điều đó, cơ thể cậu đã không còn có thể di chuyển một cách bình thường nữa rồi.

Tầm nhìn của cậu bắt đầu nhấp nháy, tứ chi thì tê rần.

Cơn đau nhói tước đi tất cả các giác quan của cậu, tới nỗi chỉ nội việc hít thở thôi cũng trở nên thật nặng nề.

Cuối cùng, đến cả việc giữ nguyên tư thế ấy cũng thành không thể, Mushiki đành bất lực đổ gục xuống kề bên thiếu nữ.

"..."

Từ tiếng bước chân, Mushiki có thể luận ra rằng kẻ vừa đâm xuyên cậu đã rời đi.

Trong khi đáng lý ra Mushiki phải ngay lập tức đuổi theo kẻ thủ ác, cậu thậm chí còn không nhớ nổi ngoại hình của hắn ta.

Máu tươi trào ra từ cổ họng khi cậu ho, thứ chất lỏng chảy qua má cậu rồi rơi vãi xuống nền đất.

Ý thức của cậu cũng tan dần bởi cơn đau đớn quặn thắt.

Xúc giác của cậu như bị bao phủ bởi một lớp màng, vị giác biến mất, khứu giác trì trệ, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.

Dẫu tất cả giác quan đều mờ nhạt như thế, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được một điều, kể cả khi có rất mơ hồ đi chăng nữa.

Rằng thiếu nữ nằm bên cạnh, đã vận chút sức lực cuối cùng mà bò qua chỗ Mushiki rồi nằm đè lên người cậu trai.

"... Em xin lỗi. Rốt cuộc là em đã kéo anh vào chuyện này."

Nhưng… giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, em chẳng thể làm được gì nữa rồi. Vậy nên, em sẽ ở bên anh… cho tới giây phút cuối cùng.

Thiếu nữ cất lời, đoạn cho bàn tay lên má của Mushiki—

Rồi phủ lên đôi môi của cậu bằng đôi môi của chính mình.

"_"

Huyết dịch của thiếu nữ, và cả huyết dịch của chính bản thân cậu.

Một nụ hôn đầu gớm ghiếc mang vị máu của cả hai hòa quyện vào nhau.

Dẫu vậy, Mushiki, với cơ thể đang dần mất hết giác quan, cũng không thể hồi đáp lại một cách tử tế.

Thần trí cậu đang trên bờ vực tan biến.

Với phần thính giác ít ỏi còn sót lại, cậu nghe thấy những lời thầm thì của thiếu nữ.

"– Thế giới của em, xin giao phó lại cho anh."