Năm 2 trung học ──
Vào cuối Tuần lễ vàng hay còn gọi tắt là GW, đó cũng là lần đầu tiên trong năm học lớp tôi đổi vị trí ngồi.
Vị trí chỗ ngồi của tôi - Ryuya Kageishi giờ đã bị đổi sang vị trí ở cuối hàng thứ hai tính từ phía cửa sổ nhìn vào.
Trong khi đang thả mắt theo bầu trời êm ả qua ô cửa sổ, mỹ nhân của lớp đi tới và ngồi xuống kế bên tôi.
Làn tóc vàng sáng chói, cùng với đó là hàng mi được chuốt đậm làm bật lên đôi mắt.
Cô gái đó có tên là Maika Akabane.
Tôi mỉm cười khi ánh mắt chúng tôi khẽ va vào nhau.
Sau đó cô ấy vui vẻ chào hỏi tôi.
“Rất vui được gặp cậu, kể từ bây giờ đây sẽ là ngôi nhà mới của mình đó nha! À mà, tên của cậu là gì ý nhỉ… chờ đã, mình sắp nhớ ra rồi. Là gì vậy ta? Chỉ một chút… nữa thôi, ah ra là vậy! Cậu gợi ý cho mình với được không?”
Thay vì thất vọng trước một cô gái còn không nhớ tên của tôi thì tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn.
“…Ơn trời.”
“Hửm, cái gì cơ?”
“À không, không có gì đâu. Tên tớ là Ryuya Kageishi, là một học sinh trung học bình thường mà cậu có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.”
“Ahahaha, cậu hơi bị hài hước đó ha, Kageishi.”
“Vậy sao.”
“Thế tên của tớ là gì? Cậu có biết không?”
“…Là Akabane Maika, đúng chứ?”
Cô ấy chớp mắt.
“Ehhh~ Kageishi thích tớ lắm cơ à?”
“Hả!? Tại sao cậu lại nghĩ vậy!?”
“Vì cậu nhớ đầy đủ tên của tớ thế kia mà.”
“Điều đó là lẽ dĩ nhiên mà. Chẳng phải chúng ta là bạn cùng lớp sao.”
Thấy tôi nói với vẻ mặt bối rối. Akabane liền nở nụ cười tinh quái rồi dùng tay đưa lên miệng che lại.
“Phải ~ Không ~ Ta ~? Đáng nghi quá đó nha~”
Ryuya nhún vai thở dài một hơi. Đó đúng là một sự hiểu lầm đáng hổ thẹn.
“Đừng có trêu tớ nữa. Tớ không hề nghĩ như thế đâu. Bởi vì… tớ đã có một người quan trọng đối với mình rồi, là người mà tớ sẽ cống hiến cả cuộc đời của mình cho người đó.”
Những lời tôi vừa nói làm cho đôi mắt của cô ấy trở nên lấp lánh.
“Ehh~! Ai vậy ai vậy~!? Là bạn học hay sao~!?”
Do đang được hỏi nên tôi không có ý định giấu giếm gì.
Sau đó, cậu lấy ra một tấm vải từ trong cặp ra. Trên tấm vải đó có in hình một cô gái trong trang phục biểu diễn đang đứng hát trên sân khấu.
“Hả… là Aotsuba đây mà”
“Huh!?”
Akabane bỗng dưng phát ra một giọng nói kỳ lạ.
“Có vẻ như là cậu cũng có biết về Aotsuba nhỉ? Đúng vậy, đây là một thần tượng có tên gọi là Tsubasa Aoi. Với khả năng ca hát vượt trội. Lời nói xuất sắc. Phong cách ứng xử thanh lịch. Cô còn chu đáo làm thỏa mãn tất cả các fan hâm mộ của mình và đốn tim họ một cách nồng ấm không chịu buông tha. Nhưng hơn tất thảy, giọng hát của cô luôn động viên giúp cho họ nỗ lực cố gắng không ngừng trong mọi công việc!”
Trong khi tôi nổi hứng nói quá nhanh thì─ Mặt của Akabane đỏ bừng lên.
“Phù ha! Cậu đang nói cái quái gì vậy hả!? Nói nhiều quá luôn đấy! Kiểu như cậu ám chỉ rằng ‘anh thích em’ lắm không bằng.”
“Ah…”
Tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình.
Sự hâm mộ của tôi dành cho Aostuba quả nhiên là to lớn quá mức để mọi người có thể hiểu được. Tất nhiên là tôi nhận thức được điều đó rồi.
Tôi đặt tấm vải in hình thần tượng Aotsuba lên mặt bàn học của mình.
“…T-trông nó kinh tởm lắm nhỉ. Tớ xin lỗi nhé.”
“Hể!? Aー không sao đâu mà! Mình không hề bận tâm đến chuyện đó, ngược lại mới đúng ấy!”
Ngược lại gì vậy nhỉ?
Ryuya đang thấy hối lỗi.
Không nên làm phiền người khác.
Việc hành động khi niềm đam mê ấy đang trào ra, ngay cả khi nói về Aostuba cũng không nên làm thế đâu.
Với tư cách là một người hâm mộ chân chính. Thì cũng không được làm như vậy! ── Tôi phải giải thích cho rõ ràng mới được.