Cứ tưởng lần diễn cuối của Momoka Aimi không thành công cơ. Mặc dù giới hạn thành viên câu lạc bộ người hâm mộ nhưng mà ít người tham gia hơn tôi đây nghĩ.
Tôi đoán đây là cái giá phải trả vì đã tung tin đồn vụ yêu đương này nọ. Dù biết chuyện đấy cơ mà vẫn buồn quá. Momoka là người nổi tiếng nhất trong Sakura Romance. Chắc là văn phòng người ta quyết định đặt nền tảng sẵn với mấy người kia để làm việc mà không có cô ấy.
Điều may mắn duy nhất là sự kiện bắt tay tại phòng hòa nhạc thuê. Tôi thấy đây kiểu như là biểu hiện lòng biết ơn với cô nàng vì đã dẫn dắt nhóm đó đến tận giây phút này đấy.
Một ngày bắt đầu với một lời chào từ cô ấy. Tôi ngồi vào chỗ được chỉ định và chỉ lắng nghe giọng nói cô nàng thôi. Theo quan điểm của Momo-chan, mấy thằng mặc vest sẽ được ngồi ngay trước mặt cô nàng. Nó buồn cười đến nỗi tôi nghĩ cô ấy có thể nhầm với bài giảng nào đó.
Dù sao thì cũng xin lỗi tôi rồi. Cô cúi đầu khiến người hâm mộ xót xa. Một người hâm mộ nào đấy nói rằng: "Cố lên!" và hội trường tràn ngập tên của Momo-chan. Dĩ nhiên là trong số đấy có tôi.
Đó là một lời chào mà không cần ca hát hay nhảy múa, nhưng đấy là nỗi nghi ngờ của chính tôi thôi. Tôi nghĩ rằng thận trọng quả là đúng đắn. Thật tệ rằng giờ sẽ không được nghe giọng nói ấy nữa đâu.
Ngay sau đấy buổi bắt tay đã diễn ra. Bây giờ tôi sẽ chuyển sang một phòng khác và chờ tới lượt bắt tay cô ấy. Để tận hưởng 10 giây cuối cùng, các otaku thần tượng đã cố gắng hết sức để giải mã tâm trí của người phụ nữ bằng đầu óc hiếm khi dùng.
Tôi là người cuối cùng, theo thứ tự những chiếc ghế đang ngồi. Điều đó có nghĩa là thời gian đợi có tận 1 tiếng liền. Trong thời gian đó thì tôi có rất nhiều thời gian rảnh. Nếu muốn thì nằm ngủ luôn tại đây cũng được.
Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về quá khứ. Tôi được cho là đã yêu Aimi Momoka, gặp riêng cô ấy, lấy thông tin liên lạc, và cuối cùng cô ấy rời nhóm.
Không phải là tôi không cảm thấy có trách nhiệm. Ngay cả khi báo cáo có không đúng sự thật đi nữa,
nếu tôi thuyết phục được thì cô ấy có thể đã không rời nhóm rồi. Tôi không thích chiều chuộng, nhưng vì yêu nên đấy là cảm xúc tôi có đó.
Kỳ lạ thay, tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với Sakura Romance. Thế nên tôi mới là người thành thật. Dù bây giờ tôi biết rằng đã quá muộn rồi.
Ầy dà, tự dưng thấy cô đơn vậy nhể.
Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện chưa bao giờ bình tĩnh nghĩ về nó. Về phần cuối của cô ấy. Từ giờ trở đi, có lẽ cô
sẽ sống hạnh phúc ở một nơi mà tôi không biết. Hợp với cô nàng đấy chứ.
Cô ấy không hợp với SNS. Cô không phải là người của công chúng. Nhưng vẻ quyến rũ thì thật áp đảo. Khả năng ca hát và vũ đạo của cô. Thật đáng tiếc khi cô ấy không thể tận dụng tối đa. Aimi Momoka là người nên đứng đầu trong trò chơi thần tượng.
"Araki-san! Đứng lên đi ạ!"
Tôi giật mình bởi giọng nói của một nhân viên nam.
Cái ông chú đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ tôi đây vội dụi mắt và nhìn quanh thì thấy mình chỉ có một mình trong phòng hòa nhạc rộng lớn.
"Bắt tay đi, Araki-san, đây là lần cuối đấy."
"Ầy. Tôi xin lỗi ......."
Có một lý do khiến nhân viên nhận ra tên và khuôn mặt của tôi. Các thành viên câu lạc bộ người hâm mộ được yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân. Bằng lái xe mà cô ấy nhặt cho tôi rất hữu ích. Nghe mỉa mai quá.
Tôi nhìn đồng hồ và thấy rằng đúng một giờ đã trôi qua. Có vẻ như chuyến đi đã diễn ra nhanh hơn mong đợi. Tôi lấy hành lý của mình và đi theo nhân viên. Tôi hơi bực mình vì mình đi nhanh quá, nhưng đành phải ngậm miệng lại, biết rằng đó không phải là nơi để nói như vậy, vì tôi đã ngủ mà lị.
Ngay khi rời hội trường, một vài người hâm mộ vẫn còn ở trong sảnh sau khi bắt tay với cô ấy. Tôi có thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt họ đang đắm mình trong ánh hào quang. Tôi hiểu cảm giác đó mà.
Đó cũng là một định mệnh kỳ lạ rằng tôi sẽ là người cuối cùng. Tôi là người chịu trách nhiệm cho bức ảnh gây ra vụ việc này. Tôi tự hỏi văn phòng sẽ nghĩ gì nếu họ biết điều đó. Ừm, không gặp bao giờ nên cũng chả quan trọng gì.
“Hành lý đây. Vệ sinh tay sạch sẽ nhá."
"Vâng ông êy."
Họ kiểm tra túi của tôi để chắc chắn rằng không có gì trong đó. Cô ấy đang bắt tay với một người hoàn toàn xa lạ, và có đủ loại người.
Luôn có mối nguy hiểm rằng một người nào đó không phải là người thích cô ấy sẽ làm tổn thương cô. Nếu ai đó mang theo một con dao, tính mạng của cô ấy thậm chí có thể gặp nguy hiểm. Nên đây là cách của mấy thành viên tham gia. Những gì nhân viên nói là tuyệt đối.
Giống với việc đi qua khu vực kiểm tra hành lý trên sân bay ghê. Mình được đưa trực tiếp đến một phòng riêng. Có hai nhân viên và một nhân viên bảo vệ. So với mấy buổi bắt tay hồi trước thì còn nghiêm ngặt hơn nhiều.
"A! Anh là người cuối đó à!"
Và sau đó -
Momo-chan. Chắc hẳn cô ấy rất mệt nhưng khi nhìn thấy các fan, cô ấy liền vui vẻ vẫy tay chào: "Đằng đó ơi!"
Tôi tiếp cận cô ấy mà không cần nhắc nhở và kiểm tra lòng bàn tay lần cuối. Nếu trên đó dính gì thì, đúng là một vấn đề lớn đấy. Sau khi vượt qua mà không gặp khó khăn gì, cuối cùng tôi cũng được nắm tay Momo-chan.
"Cảm ơn anh vì đã đến đây hôm nay nha."
Mái tóc đen của cô dài bóng mượt. Lại còn thơm nữa trữ. Cô trang điểm không quá dày, trông khá là nổi bật.
--Nhưng dù vậy, khuôn mặt của Yamamoto Miina vẫn đọng lại trong tâm trí tôi. Người trước mặt tôi lúc này chắc chắn là Aimi Momoka. Mặc dù trang điểm và kiểu tóc như nhau. Tôi không còn có thể nhìn cô ấy với ánh mắt ấy nữa. Nhận ra thì cũng quá muộn rồi.
"Ừm, vất vả rồi."
Tôi cố tỏ ra oai vệ để không bị chú ý, nhưng giọng thì run run không chịu được. Sự căng thẳng và cảm giác áp lực này chưa bao giờ xuất hiện ở mấy buổi bắt tay trước đây.
Bàn tay của Momo-chan thật mềm mại và thon thả. Điều này vẫn không hề đổi thầy, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Nhưng khi nghĩ rằng hôm nay sẽ là lần cuối cùng, tay tôi siết chặt hơn một chút. Tôi không muốn buông ra tí nào luôn ấy.
Hai tay cô nàng bao lấy bàn tay phải của tôi. Cô ấy làm hệt như thế với tất cả người hâm mộ của mình, nhưng vừa rồi trông như thể là đang độc chiếm tôi ấy, và tôi cảm thấy mình vượt trội kinh khủng.
"Thật vui vì anh đã đến đây."
"Em không sao chứ? Không mệt hả?"
"Ha ha. Em không sao đâu. Anh tốt ghê á."
Thông thường mỗi người có khoảng 10 giây. Nhưng hôm nay người ta thông báo là dài hơn khoảng 5 giây. Có là gì đi nữa thì thời gian vẫn ngắn quá
Momo-chan dù nói vậy, nhưng vẻ mặt của cô ấy có dấu hiệu mệt mỏi. Việc này làm tôi thấy tiếc cho cô nàng quá. Cô phải một mình bắt tay với hàng trăm người hâm mộ. Mới nghĩ tới thôi mà đã thấy nản rồi
Tôi thực sự muốn giao tiếp bằng mắt với cô ấy, nhưng vì quá mải mê nhìn vào đôi mắt lấp lánh ấy nên chả thể nói câu nào, nên là nhìn đôi môi cô nàng thôi cũng đủ khiến tôi thấy khập khiễng rồi
Tại thời điểm này, nửa thời gian dần trôi qua. Tôi chỉ có thể nói một hai câu nữa thôi. Nếu công bằng thì, tôi sẽ kết thúc bằng một lời cảm ơn.
"Em.."
À ừ, tất cả chỉ có thế thôi đây.
Tuy nhiên, những gì phát ra từ miệng tôi không phải là một lời cảm ơn hay một lời đánh giá cao.
"Thật sự em không muốn thành thần tượng ư?"
Tôi có thể thấy khuôn mặt hồng hào của cô ấy trở nên hơi hơi buồn. Biểu cảm của Yamamoto Miina hơi lộ ra ngoài. Nhưng chỉ trong chốc lát thôi, cô nhanh chóng thay đổi ánh mắt. Phải nói là tinh túy thật đấy
Tôi không muốn bỏ đi mà không nói gì vì tôi nghĩ đây là lần cuối cùng. Thế thôi. Không có lý do gì để ra vẻ ta đây tốt bụng rồi đưa cô quay lại nghề đó cả.
Ờ đúng rồi. Bởi vì tôi là người có liên quan mà. Tôi phải nói ra để khiến cô ấy cảm thấy tốt hơn thôi.
Nếu cô ấy không đáp lại lời của tôi, tôi sẽ cướp đi thời gian quý báu của người hâm mộ cô ấy. Momo-chan lắp bắp, như thể cô ấy muốn nói điều gì đó. Hành động này là một điều cấm kỵ đối với các thần tượng tại các sự kiện bắt tay.
"--Đến lúc rồi!"
Nhân viên thoát y nói
vậy và khẽ nắm lấy hai vai tôi. Đó là cái bắt tay cuối cùng giữa tôi với cô ấy. Tôi vẫn còn buồn và cô đơn vào giây phút khi tay cô rời khỏi tôi.
Tôi rời khỏi địa điểm khi các nhân viên giục rời đi. Ít ra thì vẫn có thể nói vài lời với cô ấy sau khi buông tay, nhưng tôi không nói gì thêm. Tôi không thể nói bất cứ điều gì.
Tôi biết đâu đó trong trái tim mình rằng đó có lẽ là điều cuối cùng cô ấy muốn nghe từ tôi lúc này. Cô thực sự không muốn bỏ cuộc, nhưng cô không thể làm việc mình yêu thích vì trái tim không thể theo kịp.
Việc mình thích và việc mình làm giỏi là hai thứu khác nhau một trời một vực.
Với mỗi người thì việc đấy cũng đúng thôi. Công việc mình muốn làm và công việc
phù hợp là hai việc khác nhau, chỉ được lựa chọn một thứ duy nhất thôi.
Làm mấy việc tệ quá đó Thần linh ơi. Làm sao mà Thần có thể ban cho cô ấy tài năng như vậy và rồi lại cho cô nàng tính cách không phù hợp thế cơ chứ?
Tôi tự hỏi liệu có thời gian cô nàng sinh ra không.
Đảm bảo từ lâu trong làng giải trí, cô ấy đã là một món quà trời ban rồi.
Phải nói là ghét cay ghét đắng luôn ấy trời. Đó là cách tôi đã đưa Aimi Momoka đấy.
Lời cuối cùng ấy nghe mới buồn làm sao. Một lời "cảm ơn" thì sẽ tốt hơn. Tôi không thể tin rằng mình đã hủy hoại ký ức đấy.
Rời khỏi nơi ấy, tôi thấy bầu trời đang dần hửng nắng
Nếu bầu trời trong xanh thì tôi đã không đa cảm như vậy. Cảm giác bàn tay mềm mại của cô ấy trên tay tôi dần tan biến trong không khí mùa hè.