“Không thể nào, thật đấy hả giời…?”
“Là thiệt đó. Cơ mà tôi không hề nghĩ lại có vụ tình cờ như này đâu.”
Tôi tự hỏi liệu mình có thể coi việc này là tình cờ hay không. Cơ mà tôi không thể nghĩ ra cách khác để bỏ qua chuyện này. Bằng mọi giá, tôi đành nuốt nước miếng và giữ nhịp thở ổn định. Cô nàng có nghe thấy hay không cũng chả sao.
“Ừm…Ừm, cảm ơn vì vụ bằng lái xe nha…”
“Phư phư phư, tôi có nghe anh nói đó nha.”
“À ừm, thì đấy. Hahaha…”
Lẽ ra tôi phải quen với việc gọi điện như này mới phải.
Có vẻ cũng lâu lắm rồi tôi mới thấy bối rối
thế này. Điều tôi hiểu lầm là việc mình đã quen với việc gọi điện cho người khác cơ, nhưng chuyện đó còn phụ thuộc vào người tôi bắt chuyện đấy. Đến phần quan trọng nhất thì tôi lại chả hiểu gì.
Ngay khi giữ được cái đầu lạnh rồi lắng nghe. Tôi liền nhận ra giọng cô nàng giống hệt người tôi biết.Giọng nói mà tôi rất muốn nghe ấy chính là của Momoka Aimi. Tại sao lại như vậy?
“Thật vui khi biết anh vẫn rất khỏe mạnh đó.”
Tôi có thể tưởng tượng ra được nụ cười dịu dàng trên mặt cô ấy. Vẻ mặt của một cô gái rất bình tĩnh ngày đó. Từ một tháng trước rồi. Dù biết nhưng lần nữa tôi lại nhận ra thời gian trôi đi nhanh như thế nào.
“Nếu cô đã nói thế thì, tôi cũng rất vui khi biết Momo-chan vẫn rất bình thường đấy.”
“Đúng vậy đó. Nhờ anh cả mà.”
Giọng cô nàng còn trong trẻo hơn hôm đó. Kể cả nếu không tràn đầy sức sống như hồi đó đi nữa thì sau khi trao đổi vài câu tôi thậm chí còn chả hề nhận ra Momo-chan. Cơ mà giọng cô trên điện thoại nghe cũng “lứng” thật đó.
Điều hòa thì mát, cơ
mà nhiệt độ cơ thể thì lại chả hạ tí nào. Dù không còn mồ hôi nữa cơ mà vẫn nóng quá. Trải nghiệm này chả dễ chịu gì sất.
“Ừm…số riêng đó hả?”
“Vâng. Là số riêng của tôi đó.”
“Gọi từ đó có ổn không vậy?”
Tôi liền hỏi câu rất đơn giản.
Dù đang nghỉ nhưng nhìn thế nào đi nữa thì việc thần tượng năng nổ này lại đi để lộ số điện thoại là điều cấm kỵ rồi còn gì.
Tôi không nghĩ Momo-chan là kiểu người muốn nghe người khác cảm ơn hay gì đó như thế đâu. Lợi ích của việc cầm điện thoại lên và để lại thông tin liên lạc là gì nhỉ?
“Nếu họ tìm ra được thì chả ổn tí nào luôn á.”
“Thế thì tại sao vậy?”
“Vì tôi muốn làm thế á.”
TÔi liền nuốt nước miếng vô họng. Lần thứ hai rồi đấy.
Không thằng cha nào không xúc động khi nghe chính miệng một người ngoài tầm với như Aimi Momoka nói như thế. Như thể cô ấy nói rằng mình muốn nói chuyện với tôi vậy. Không, đảm bảo là không phải như vậy. Có lẽ cô gái này chỉ cảm thấy tội lỗi vì đã kéo tôi vào chuyện này thôi.
"Vì tôi đã kéo cô vô chuyện này ư?"
|| "--Vâng. Đó là lý do tại sao tôi muốn xin lỗi một lần nữa đó."
Đủ rồi đấy. À không, ngược lại thì chả có gì mới đúng. Thật hổ thẹn vì đã nghĩ một điều kỳ lạ như vậy. Đó là điều hoàn toàn không thể.
"Không, không cần tiến xa tới mức đo đâu. Dù sao thì chuyện đấy đâu ảnh hưởng gì tới tôi.”
|| "......Nhưng chuyện ấy không khiến tôi ổn hơn đâu. Tôi thực sự mất trí rồi."
Momo-chan nói với giọng căng thẳng.
|| "Tôi không phải là một thần tượng, và tôi không đáng bị những người bình thường, kể cả người hâm mộ
nhúng tay vào chuyện này chỉ vì tôi muốn từ bỏ. Tôi thực sự ghét bản thân mình lắm."
Ừ nhỉ. Mình còn chả thể nói thế
Nhưng đúng là tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Bởi vì tôi hiểu bản thân hành động này đã đi quá giới hạn.
Nhìn kiểu này thì tính cách của Aimi Momoka có lẽ không phù hợp với thần tượng ngay từ đầu. Nếu có chuyện gì thì, cô nàng rất nhạy cảm với người bình thường . Việc tôi có thể nói chuyện với cô ấy như này là bằng chứng cho chuyện ấy đấy
"--Nhưng tôi thích Momo-chan như vậy lắm. Tôi nghĩ cô là một người dễ thương nhất trong ngành giải trí Nhật Bản đấy."
|| "Dễ thương mà là…điều để nói á"
Tôi đoán là cô ấy đã quá quen với việc nghe mấy lời này rồi. đảm bảo là
cũng có mấy thằng tiến tới cô nàng đấy. Tôi không nói dối.
Đối với một otaku thần tượng, thần tượng của họ luôn dễ thương nhất. Tôi thậm chí không muốn thừa nhận bất kỳ lời phản đối nào. Có những trận đấu vật nhàm chán đang diễn ra trên bảng tin, nhưng tôi thậm chí không thèm xem vì chán không chịu được.
"Nhưng cô bỏ nghề thật à?"
|| "...... Phải vậy đó. Giờ tôi không còn nơi nào để quay về nữa rồi"
"Không…phải thế!"
Trước khi biết chuyện đó, ngọn lửa trong người tôi đã vụt tắt. Lưng tôi đang tựa trên chiếc ghế sofa lúc đi mua đồ cũ, nhưng mông đau vãi chưởng. Có lẽ đã đến lúc phải thay đổi rồi.
Cái nắng mùa hè đang chiếu vào phòng. Nóng đến mức làm giảm tác dụng của điều hòa.
Chiếc điện thoại thông minh nóng bỏng chạm vào má tôi. Tôi cảm thấy như thể ý thức của mình đang nói rằng tôi không phải đang nói chuyện với Momoka Aimi. Chỉ là đang bị ảo thôi.
"Anh nghe bài hát mới chưa vậy?"
|| "......cái đó thì..."
Tôi lắp bắp. Cô ấy cũng nghĩ như tôi đây à.
--Momoka Aimi không hợp với bài đó. Cảm giác của một người với tư cách là một người hâm mộ thôi. Đảm bảo cô ấy cảm thấy thế hơn tôi. Cứ tưởng cô nàng cảm thấy gì đó khác khác cơ.
|| "Tôi không nghĩ mình sẽ phù hợp với techno-pop đó. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ đó là cách thể hiện bản thân siêu cấp lòng vòng đấy."
"Thể hiện?"
|| "Có nghĩa là trong nhóm đấy không có chỗ để cho tôi chen chân vô ấy."
Này là câu thoại tôi nghe được trong bộ phim nào đó đây mà.
Nghe cô nói vậy, tôi cảm thấy hơi khó chịu với lời tuyên bố ấy. Đối với một người nói rằng mình muốn từ bỏ việc trở thành một thần tượng, cô ấy có lẽ là đang thể hiện cảm giác mình là nạn nhân thì phải.
Biết rõ chuyện ấy rồi à? ...... Không, từ những gì tôi đã nghe về việc cô ấy muốn nghỉ việc cho đến nay thì có vẻ như không phải như vậy. Hay - cô ấy thực sự không muốn nghỉ việc nhỉ?
|| "Haha...... chắc là tôi chưa chuẩn bị tinh thần rồi."
"Không?" Tôi định nói vậy, nhưng rồi lại thôi. Nếu nói thì có thể nói câu nào đây? Cảm giác không còn đường nào để quay lại nữa rồi.
Cô ấy muốn bỏ nghề, và người hâm mộ phải chấp nhận chuyện ấy. Không thể để tình cảm của cô ấy trở thành con đường một chiều được. Tôi phải đối xử cô nàng với tư cách là một người hâm mộ. Tôi nói như vậy và rồi hắng giọng. Như muốn kết thúc cuộc trò chuyện sớm vậy.
"Dù sao đi nữa, tôi sẽ cống hiến hết mình cho Momo-chan. Tôi sẽ cống hiến hết mình đấy."
|| "Cảm ơn....... Anh Cheerleader tốt quá."
"Dĩ nhiên rồi."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày được nghe Momo-chan nói
rằng tôi rất tốt bụng đấy. Thực ra thì con người sẽ không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra trong thế giới này.
Cô ấy không biết tôi, và tôi chỉ biết cô
trên mạng. Nếu cô thấy tôi sống như Araki Goro, thì đảm bảo cô nàng sẽ không thể nói lời nào như thế.
Hắn là tay thảm hại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống trong tình trạng lấp lửng vì Momo-chan đã bỏ nghề mà không thèm nghĩ gì cả. Hắn
thậm chí còn cố gắng sống độc thân nữa chứ
"Thời gian nghỉ ngơi của cô thế nào rồi? Thích chứ?"
|| "......Vâng. Tôi cảm thấy như mình được tự do khỏi mọi thứ ấy."
"Ha ha. Tuyệt thật đó nhỉ."
Ước gì tôi cũng có thể nghỉ làm sáu tháng. Gọi đó là Chuyến đi đau lòng khi nghỉ hưu của Momoka Aimi và ở nhà mọi lúc cũng không phải là một ý kiến tồi đâu nha.
|| "Tôi đã ghé qua cửa hàng tiện lợi đó vào sáng sớm và tình cờ tìm thấy thứ đấy á. Thật vui vì lúc đấy xung quanh chả có ai cả."
"Tôi hiểu rồi. Tôi thấy biết ơn lắm đó nhá"
Có lẽ cô ấy muốn tránh bị nhìn thấy vì
đang nghỉ việc mà. Chắc thế. Ngay cả thần tượng khi đặt chân xuống sân khấu cũng là con người mà thôi. Tất nhiên họ muốn giữ kín cuộc sống riêng tư của mình. Nhờ có các cháu nên cô ấy đã không đánh mất điều ấy đó.
|| "Ừm, Araki-san?"
"Vâng?."
Momo-chan gọi tên tôi. Bất ngờ quá nên tim tôi lỡ mất một nhịp mất rồi. Tim tôi đập nhanh đến mức đau nhói luôn ấy.
Nghĩ tới đó thôi mà tôi thấy ảo lắm luôn ấy. Tôi là người bị nghi ngờ có tình cảm với cô gái thần tượng, tôi đã có cơ hội gặp gỡ cô, và cô ấy là người đã nhặt được bằng lái xe nữa chứ. Chuyện này quá hợp lý tới nỗi không thể thành sự thật được.
Không đời nào tôi có thể dựng lên mọi chuyện đâu. Cuộc sống hàng ngày bí ẩn này bắt đầu từ quyết định độc đoán của chính cô ấy đấy.
|| “Aimi Momoka là nghệ danh của tôi thôi.
"Ừm ừm tôi biết mà"
Momoka là một họ rất hiếm. Aimi thì có vẻ bình thường, nhưng tôi nghĩ đó hẳn là nghệ danh của cô, và chính cô ấy đã công khai điều đấy ra mà.
|| “Thật không công bằng nhỉ, giờ tôi mới biết tên của Araki-san đấy nhé?”
"Hả?"
|| "Tôi cũng sẽ cho anh biết tên thật--"
Đột ngột thế. Tại sao cô ấy lại tiến xa thế nhỉ? Không phải
cô ấy ám ảnh tôi đâu, nhưng nói với tôi thì có ích gì cơ chứ?
Tôi nghĩ vậy, nhưng
mồm thì vẫn ngậm chặt
"Tên tôi là Miina Yamamoto."
Không nghi ngờ gì nữa, tên dễ thương lắm luôn ấy..