Cô gái ấy nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Hokuto, khẽ khịt mũi một cái. Bàn tay nhỏ nhắn đang cầm một mảnh ghép dạ sắc, bế tắc nhìn xuống bầu trời sao ở dưới sàn nhà.
“Khịt, ừm~, ch-chỗ nào đây ta……”
Đôi mắt to như sắp khóc kia, đã ngấn đầy những giọt lệ mặn chát suốt từ ban nãy tới giờ, mái tóc dài của cô cũng đã ướt sũng. Trên chiếc áo Blouse màu xanh da trời cùng chiếc váy màu hoa cải dầu lốm đốm vài hạt mưa, hai hàng lông mày tạo thành hình chữ ‘bát’, dáng vẻ kiếm tìm chỗ đặt mảnh ghép ấy đang dần biến mất.
Hokuto dùng ngón trỏ của mình,
“Đó là mảnh ghép còn thiếu của Thất Tinh Bắc Đẩu[note49829], nên là, chắc ở đâu đó quanh đây thôi”
Cậu dùng đầu ngón tay vẽ một hình tròn trên bầu trời đêm, đôi mắt ngấn lệ kia hướng về phía Hokuto, nghiêng đầu thắc mắc.
“Thất Tinh, Bắc Đẩu……?”
Ánh mắt cứ chăm chăm về phía Hokuto, khiến cậu cảm thấy căng thẳng,
“Ừm, Thất Tinh Bắc Đẩu mà mình nói, là một chòm sao có hình cái gáo. Là một mảng gồm bảy ngôi sao”
“Một, hai, ba”, cậu bắt đầu lên tiếng đếm. Sau đó cô gái ấy cũng khẽ môi đếm theo Hokuto.
Một, hai, ba……
Sau đó cả hai cùng đồng thanh,
“ “Bảy” ”
Cô gái cẩn thận đặt mảnh ghép có một ngôi sao lấp lánh trên nền dạ sắc, vào mép gáo của Thất Tinh Bắc Đẩu.
Mảnh ghép vừa như in, hai gò má trắng đẫm hạt mưa và nước mắt ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh, môi hồng như những cánh hoa mùa xuân bắt đầu mỉm cười. Hokuto chứng kiến hết cảnh tượng ấy, cảm giác như cô ấy đang cho một đống dâu tây đỏ vào miệng.
Trông thật tươi trẻ, pha chút chua chua ngọt ngọt.
Cái cảm giác này gọi là gì, cậu chỉ mới lên bảy nên vẫn không thể hiểu được……
Bên ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt lại.
Trong nhà trẻ chỉ còn lại hai cô cậu, rất yên tĩnh, thanh bình và ngọt ngào.
Không có lấy một chút muộn phiền.
Kể từ khi đó, cậu luôn tự nhủ bản thân phải bảo vệ cô gái nhỏ con, mít ướt và nhút nhát này.