Chuyển tập nên xóa chương bên chỗ WN kia nhé.

----------------

Dưới hội trường chính của Kiyomizu-dera.[note45001] Một nơi thờ phụng Bất Động Minh Vương.[note45002] Nhiều du khách tay cầm những chiếc hishaku,[note45003] múc lấy nước trong ao chảy xuống từ 3 dòng thác trên mái.

Một đặc trưng của Kiyomiyu-dera ở Kyoto, “thác Otowa”.[note45004]

Trong chuyến đi dã ngoại với trường, Chiho và tôi đến một nơi đã quá quen thuộc với những du khách đến thăm Kiyomizu-dera.

“Họ nói nếu uống nước ở đây thì sẽ được may mắn, anh nhỉ?”’

“Ừ đúng rồi. Mỗi dòng thác sẽ mang lại một chúc phúc riêng, lần lượt từ trái qua là “học vấn”, “tình yêu” và “sức khỏe”.”

“Nhưng nếu uống cả 3 thì sẽ mất hết tất cả đấy.”

“Lần đầu nhìn qua thì có vẻ là thế nhỉ.”

Tôi và vợ vừa nói chuyện, vừa cùng nhau tiến đến lối vào ngôi đền.

Nhìn vào 3 dòng thác, tôi khẽ rên rỉ.

Giờ thì, mình nên chọn cái nào đây?

Tôi không muốn làm người vợ cạnh nhà của mình thất vọng vì lựa chọn kì lạ. Ngay cả khi vẻ ngoài còn là một đứa nhóc, thì bên trong tâm hồn tôi vẫn là người lớn rồi, thế nên tôi không thể ngớ ngẩn kiểu “Tôi sẽ uống cả 3” như hồi tiểu học được.

Thoáng nhìn qua Chiho trong một chốc.

Tôi thì đang phân vân chưa biết nên chọn gì, nên đã quyết định quay sang xem vợ mình sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.

“Sau cùng thì, có vẻ thác “tình duyên” là phổ biến nhất nhỉ.”

“Có nhiều học sinh đi cùng trường quá, nên anh hơi ngại vì mình cũng lớn tuổi rồi.”

Tôi đã nghĩ em ấy sẽ chọn “tình duyên” cơ, vì dù sao cũng là phụ nữ mà, nhưng không.

Mà, người kết hôn với em ấy đang ngay cạnh rồi mà. Thế nên giờ chọn tình duyên để yêu ai nữa.

Nếu chọn thế thì sẽ thành ngoại tình mất đấy.

“Anh cảm thấy sau khi trẻ lại thì mình khỏe hơn nhiều rồi đấy.”

“Ừm. Với lại, sau này em cũng chẳng hề bị ốm nữa, nên phần “sức khỏe” là ổn rồi.”

“Vậy anh nghĩ nên chọn “học vấn” đấy. Anh sẽ cố gắng học tập từ giờ, và kiếm một công việc tốt sau này. Mục tiêu thu nhập trung bình năm sẽ là 10 triệu yên.”

“Thôi nào. Đừng đùa nữa mà, A-chan.”

“Anh đang nghiêm túc mà?”

Chiho lấy tay che miệng lại cười khúc khích, đôi vai lắc lư liên tục.

Sao em lại cười hả?

Dù có những kiến thức và trải nghiệm từ vòng lặp, điều đó không có nghĩa là cuộc sống này đã vào chế độ dễ rồi đâu.

Tôi bực mình khịt mũi, còn vợ tôi lau đi những giọt nước mắt và xin lỗi.

“Bởi vì là. A-chan, anh đã nói vậy khi Sugita được thăng chức mà.”

“Anh nói gì cơ?”

“Anh chả nói là “Tôi sẽ muốn dành thời gian cho gia đình mình nhiều hơn, thế nên tôi nghĩ mình chưa sẵn sàng để được thăng chức đâu.” còn gì.”

“…Ừ, có lẽ anh đã nói vậy.”

“Hiếm có ai chọn ưu tiên gia đình mình hơn việc được thăng chức lắm đấy.”

Em nói đúng rồi đấy.

Em hiểu chồng em quá mà.

Dù thế nhưng, sau khi cười tôi và khiến tôi bị sốc, Chiho nhẹ kéo tay tôi.

Cảm giác mát lạnh truyền đến từ những ngón tay ướt kia.

Nhưng nụ cười của vợ tôi thì ấm áp hơn tất thảy.

“Nếu anh đã là người quan tâm đến gia đình như vậy, thì chúc phúc quan trọng nhất chẳng phải đã được quyết định rồi sao.”

“…Hả?”

Đan những ngón tay vào nhau, em ấy kéo tôi đến dòng thác “tình duyên”

“Thanh xuân thứ hai này. Hãy cùng cầu nguyện để chúng ta có thể một lần nữa kết hôn nào.”

“…Chiho.”

“Nào, em nghĩ là “Sau này em đã kết hôn rồi, thế nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.” chứ gì? Đừng có bất cẩn thế chứ?”

Giữ lấy mái tóc tung bay trong gió hạ, Chiho quay người lại nhìn tôi.

Em mỉm cười như muốn trêu tôi vậy. Nụ cười ấy, tỏa sáng như ánh nắng, đã khiến tôi mạnh dạn thề rằng “Tôi chắc chắn tình yêu lần thứ hai của đời mình sẽ cực kì lãng mạn cho xem.”