Chia phần dịch cho đỡ cong gáy sách, xót lắm huhu
----------------------------------------------------------------
「......Kinh thật。」
Một không gian rộng lớn có thể chứa hơn một trăm người một cách thoải mái.
Vô số những chiếc đèn chùm lộng lẫy treo lơ lửng trên trần nhà.
Giữa một hội trường tráng lệ như được sử dụng cho các bữa tiệc của một tập đoàn lớn hay một chính đảng nào đó, Masachika lẩm bẩm với ánh mắt xa xăm.
Điều đáng kinh ngạc hơn là, bữa tiệc đang diễn ra không phải của một công ty hay chính đảng nào, mà tất cả các khách mời ở đây, bao gồm cả cậu, đều là học sinh trung học.
Ngoại trừ các nhân viên phục vụ đang bưng bê đồ ăn thức uống, và các đầu bếp đang bày những gian hàng nhỏ dọc theo tường, tất cả những người trong hội trường đều là học sinh của học viện Seirei.
Chẳng phải tiệc mừng sinh nhật của con trai hay con gái của gia đình giàu có nào đó đâu... Bữa tiệc này là của phó chủ tịch ủy ban kỷ luật Kiryuuin tổ chức, như một lời xin lỗi cho vụ ồn ào mà người em họ Yuu của cô đã gây ra tại lễ hội Shuurei vừa rồi.
Địa điểm thì... đương nhiên là một khách sạn siêu hạng.
「Quy mô này thì hơi quá rồi, Violet-senpai......」
Vừa lẩm bẩm như vậy, giọng nói của em gái cậu từ phía sau vang lên, nhỏ hơn một chút.
「Đúng vậy đó〜, quả nhiên là tập đoàn Kiryuuin tiếng tăm lừng lẫy.」
「Không không, trông em quen quá rồi thì phải?」
Masachika liếc Yuki, người đang mặc chiếc váy màu xanh tím trông thật hoàn hảo, tay cầm một ly cocktail không cồn sành điệu, với nửa con mắt nghi ngờ. Yuki, có lẽ vì để ý đến xung quanh, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tiểu thư, nhún vai đắc ý.
「Thì tại em cũng quen rồi mà.」
「À, ừm.........tiện thể, Ayano đâu?」
Masachika gọi Ayano, người đang đứng hơi khuất sau lưng Yuki, có hơi rụt rè.
Ayano giật mình rồi rụt rè bước lên phía trước trả lời.
「Dạ, em không quen với những nơi như thế này lắm.」
Địa điểm tổ chức đúng là một khách sạn nổi tiếng, nhưng được nghe đây cũng là buổi tụ tập của học sinh, và lễ phục của học sinh là đồng phục, nên ban đầu Masachika hơi lo và đã đến bằng đồng phục.
Sau đó, sau khi đưa thiệp mời, cậu được nhân viên dẫn đến một cửa hàng suit cao cấp nằm trong tầng hầm của khách sạn, và được chuẩn bị đầy đủ từ cà vạt đến giày tây.
Áo sơ mi thì lấp lánh nhẹ khi có ánh sáng chiếu vào, còn bộ suit thì vượt quá màu xanh navy, gần như là màu xanh dương. Cậu không phải trả tiền, nên có lẽ đây là trang phục được cho mượn. Chắc chắn là không dưới 200.000 yên.
「Anh mày đang run rẩy không ngừng vì lo lắng không biết sẽ ra sao nếu làm bẩn nó đấy.」
「À, ra là vì vậy mà anh không lấy đồ ăn hay thức uống gì sao?」
「Một phần đơn giản là anh cảm thấy lạc lõng quá, nên dạ dày co rút lại.」
Vừa nói vừa cố tình rùng mình, cậu nhận được ánh mắt kiểu “Con trai trưởng của nhà Suou cũ mà lại nói thế à” từ em gái mình.
Dù bị nhìn như vậy, nhưng, người ở đây cũng chỉ là Kuze Masachika, một chàng trai bình thường đến từ một gia đình trung lưu, và chính vì đã rời xa thế giới đó một thời gian mà cảm giác lạc lõng càng tăng thêm.
「Nếu biết Kouru và Dan[note66297] không đến, có lẽ mình nên chuồn thì hơn.」
「Nào nào, không thể nói như vậy được chứ~ dù sao cũng là thành viên hội học sinh mà, Kuzecchi.」
「......Nhìn cậu có vẻ đang tận hưởng quá nhỉ.」
Masachika giọng nửa đùa nửa thật với người vừa đáp lại lời lẩm bẩm của cậu. Là Nonoa, người đang khoe đôi chân dài thon thả từ chiếc váy ngắn, có cảm giác như trang phục của một thần tượng nổi tiếng vậy.
Biểu cảm của cô vẫn thờ ơ như mọi khi. Tay phải cầm một ly cocktail không cồn.