"Haa haa haa ..."

Trong rừng, có một người đang cầm thanh katana, trước mặt người đó, có vô số những cặp mắt đỏ ngầu và cũng có vô số hắc ảnh bên trong làn khói độc.

Những hắc ảnh đó cầm kiếm, giáo, rìu, thương và các vũ khí khác và tấn công người kia.

==================================

POV của Nozomu

Mình cần phải tránh lưỡi kiếm đang vung xuống từ phía chính diện,hướng vào phía mạn sườn của đối phương, và lập tức di chuyển về phía đó.

Từ phía bên phải, một hắc ảnh khác vung ngang thanh đại kiếm của nó nhằm tấn công mình cùng với những hắc ảnh vừa bị vượt qua.

"Kuh !!"

Mình vốn đã nhìn thấu quỹ đạo của thanh đại kiếm, lập tức cúi người xuống để tránh nó, và dồn lực đầu gối.

Khoảnh khắc thanh đại kiếm lướt qua đầu, tôi đã giải phóng sức mạnh được tích trữ trong đầu gối của mình bật người về phía trước, vung katana về phía trước và chém vào hắc ảnh trước mặt.

Một hắc ảnh tay cầm giáo lao tới từ hướng ngược lại, nhưng tôi đâm thanh katana về phía đối thủ và chém nó.

"Chết tiệt ……"

Ngay cả khi chúng bị chém, cắt và hạ gục, những hắc ảnh đó cứ liên tục xuất hiện trở lại.

Trước khi tôi kịp nhận ra, môi trường xung quanh tôi từ lúc nào bị bao phủ bởi vô số hắc ảnh, và hoàn toàn không chừa ra chút khoảng trống nào để trốn thoát. Bị vô số hắc ảnh bao vây, tôi chỉ còn các lùi lại để kéo dài khoảng cách giữa bản thân và chúng.

Sự cách biệt về số lượng đã khiến cho thất bại không thể tránh được. Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã vô thức chạm vào xiềng xích vô hình đang kiềm hãm mình, chuẩn bị giải phóng nó.

Khoảnh khắc tiếp theo, những hắc ảnh xung quanh cùng lúc lao về phía tôi.

Tôi dồn sức đập mạnh bàn tay trái xuống đất với toàn bộ sức mạnh của mình nhằm tiêu diệt những hắc ảnh đang đến gần mọi hướng.

QI kỹ [Quang Diệt] <Light of Extinction>

Một cột ánh sáng nổ ra bao phủ xung quanh và đốt cháy những hắc ảnh đang điên cuồng lao tới, nhưng đúng như tôi nghĩ, nó chỉ có thể ngăn chặn chúng tạm thời.

"Gaaa!"

Một lượng lớn hắc ảnh vẫn chưa bị tiêu diệt, đã tổ chức một đợt phản công vì có những sơ hở trong phòng thủ của tôi. Bọn chúng đâm tới cơ thể tôi bằng đủ loại vũ khí mà chúng cầm trong tay.

Ý thức của tôi dần trở nên trống rỗng do cơn đau dữ dội và máu chảy ra khỏi vết thương từ khắp nơi trên cơ thể. Khi máu chảy ra ngày một nhiều, cơ thể tôi cảm giác lạnh đi và tầm nhìn trở nên tối dần.

"A-AA…"

Tôi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác cái chết đến gần dần len lỏi khắp cơ thể tôi.

(Không, ta từ chối…)

Mặc dù cơ thể tôi đang dần lạnh đi, nhưng sự cự tuyệt đối với cái chết cũng lớn dần và đột nhiên bắt đầu thắp lên ngọn lửa bên trong trái tim tôi.

Ngọn lửa rực rỡ với ý chí khao khát được sống đã đẩy tôi đến giới hạn của mình, cánh tay giật mạnh và phá vỡ xiềng xích trói buộc bản thân.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ cơ thể tôi căng tràn sức mạnh, và sức mạnh khổng lồ tràn ra lập tức thổi bay những hắc ảnh kia.

Ý chí mạnh mẽ khao khát được sống.

Máu vẫn chảy từ khắp cơ thể tôi, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi chém vào hắc ảnh sắp tấn công và tung ra một đòn chém ngang bằng cách sử dụng Qi kỹ [Vô Ảnh]<Phantom>. Tiếp đó, tôi đập bao kiếm vào sườn của hắc ảnh đang lao tới từ phía bên cạnh.

Xương sườn của hình nhân màu đen đã bị nghiền nát bởi bao kiếm, cơ thể của nó bị bẻ ngoặt, thổi bay, kéo theo một số hắc ảnh gần đó.

Hơn nữa, tôi đã dồn Qi lên bàn chân và thi triển [Thuấn bộ-Bán Nguyệt Vũ-]<Instant Move -Curve Dance>. Trước khi bị bao vây một lần nữa, tôi lướt qua các hắc ảnh theo đường cong bằng tốc độ cao và sử dụng Qi Ky [Vô Ảnh - Phủ -]<Phantom - Clad-> lên thanh Katana và liên tục chém các hắc ảnh.

Tôi phá vỡ vòng bao vây và không ngừng vung katana của mình trong khi chạy giữa đám hắc ảnh đó. Những hắc ảnh đó hoàn toàn không thể theo kịp các chuyển động của tôi và bị áp đảo chém hạ.

Cuối cùng, tất cả các hắc ảnh đã bị hạ gục toàn bộ, tôi hít một hơi thật sâu, để dây xích quấn quanh cơ thể một lần nữa.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc xiềng xích hoàn toàn bao phủ cơ thể. Những gì tôi nhìn thấy trước mặt đã thay đổi hoàn toàn.

"Hả?"

Tôi vốn cho rằng bản thân đang ở trong rừng, nhưng từ lúc nào không hay, tôi đã ở giữa đống đổ nát. Một tòa nhà quen thuộc sụp đổ và bốc cháy, nhuộm đỏ xung quanh. Đó lại là giấc mơ đỏ thẫm mà tôi vẫn thường mơ thấy.

"U-ue ..."

Một cảm giác buồn khủng khiếp dâng lên từ sâu trong cổ họng.

Vô số hắc ảnh nằm trên mặt đất, những thứ vừa bị chém, thứ màu đen đã dần chuyển thành màu đỏ trước khi tôi nhận ra.

Không, họ không phải là những hấc ảnh vô diện. Đồng phục với chủ đạo là màu trắng quen thuộc. Họ mặc đồng phục giống như tôi, họ cũng là học sinh của Học viện Solminati.

Toàn bộ đều bị chém bởi những đường kiếm sắc bén. Những gì tôi thấy trước mặt là do tôi, và nó tác động mạnh đến tôi.

"Gu-ge e ~ e ~ eee ~ e!"

Tôi không thể chịu đựng được nữa và phun ra toàn bộ những gì còn lại trong bụng . Tôi cúi xuống, ôm đầu như một đứa trẻ. Tôi không muốn thừa nhận nó, người gây ra thảm kịch này là tôi, không phải "kẻ đó"(Tiamat).

"A-AA"

Tuy nhiên bất kể tôi có nhắm mắt chặt đến đâu để phủ nhận nó, mùi máu tanh tràn ngập không khí, âm thanh của những ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, và âm thanh những tòa nhà đổ sập không ngừng nhắc nhở những gì tôi đã gây ra.

Khoảnh khắc mà tôi khụy xuống, tôi có thể thấy khuôn mặt của một người ngay trước mặt.

"U~!!!"

Trong bóng tối với ánh sáng mập mờ, khuôn mặt đó hiện ra trong tầm nhìn của tôi, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Tuy nhiên, thay vì một khuôn mặt với nụ cười tỏa nắng thân quen, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch vô hồn trước mắt tôi.

Rõ ràng là, cơ thể cô ấy, từ phần cổ trở xuống, đã không còn. Tôi là người đã cắt phăng nó đi.

"Uaaaaaaaaaa!!!!"

Tôi nhảy ra khỏi tấm futon và ngay lập tức lao vào phòng tắm.

"Ugu-Eu_Geeeee"

Tôi dùng hết sức lao đầu vào chậu rửa mặt và cố hết sức tống hết những gì trong dạ dày ra ngoài, nhưng chẳng có gì trong bụng tôi cả, chỉ có dịch vị bị tống ra ngoài.

Tuy vậy, cảm giác buồn nôn vẫn không hề biến mất, tôi uống nước trong cái bình cố làm dịu đi sự khó chịu đó. Sau khi uống xong, tôi lại tiếp tục nôn nó ra.

Sau khi lặp lại vài lần, cơn buồn nôn cuối cùng cũng giảm bớt, tuy nhiên, một cảm giác khó chịu khủng khiếp dâng lên trong cơ thể tôi, tôi ngồi xuống sàn và dựa lưng vào tường.

Đã 2 tuần kể từ khi chạm trán con hắc thú, nhưng tình trạng của tôi chỉ dần trở nên tệ hơn. Bằng một cách nào đó tôi cố gắng ngồi dậy và chuẩn bị tới trường.

Ánh mặt trời ấm áp buổi sáng trải khắp Arcazam.

"Fuuu..."

Trước khi rời khỏi kí túc xá, tôi hít một hơi thật sâu và áp chế cảm xúc hỗn loạn xuống. Thành thực mà nói, sắc mặt của tôi không được tốt cho lắm.

Sau rắc rối với con hắc thú, Iris và những người khác bằng một lí do nào đó vẫn luôn lo lắng cho tôi. Tôi đã gặp Lisa và Ken ngay trước khi vào khu rừng, sác ý dâng lên bên trong tôi qua từng giây vào thời điểm đó.

Tôi hoàn toàn không muốn những cảm xúc dơ bẩn đó bạo phát, nên vào thời điểm đó tôi đã chạy đi để thoát khỏi hoàn cảnh đó.

Mars, người đã ở cùng với tôi vào thời điểm đó, đã nói với Iris và những người khác. Sau khi Shina và bạn của cô ấy cùng với tôi đánh bại con hắc thú, và sau khi hoàn tất báo cáo với nhà trường, tôi đã được Iris và những người khác hỏi thăm.

Tuy nhiên, đến cuối cùng, tôi chỉ có thể cho họ một câu trả lời mơ hồ.

"... Là vậy sao"

"..................................."

Tôi vẫn còn nhớ, Irisdina và những người khác trông có vẻ cô đơn. Mars chỉ im lặng nhìn tôi mà không hề che dấu sự thất vọng của cậu ấy vì tôi đã không nói gì cả. Từ sau ngày hôm đó, chúng tôi cảm thấy khó xử mỗi khi gặp mặt.

Hơn thế nữa, ngay cả suốt buổi tập luyện ở trong rừng, ác mộng và những ác niệm giày vò tâm trí và bóp nghẹt trái tim tôi. Ngay cả khi tôi cố hết sức nắm nhằm phá những dây xích của [Áp chế năng lực] <Ability Suppression>, tay tôi hoàn toàn không thể di chuyển một chút nào.

"Chào buổi sáng Nozomu"

"Chào buổiiiiiiii sáng"

Tôi đã bị ai đó gọi và khi tôi quay đầu lại. Iris, Somia, Mars và Tima đã ở đó trước cả khi tôi nhận ra.

"Chào buổi sáng, Nozomu-kun"

"Yooo"

Tima và Mars cũng chào tôi sau Iris và Somia.

"Chào buổi sáng mọi người".

Tôi cố gắng đè nén ác mộng đêm qua vào sâu trong trái tim mình và cố giả vờ bình tĩnh, chào hỏi lại họ.

Dẫu vậy, giọng của tôi vẫn có chút cứng nhắc, gượng gạo.

"Đó là lí do tại sao mà Lansa-chan đã nổi cáu và dùng hết sức trách mắng cậu ta."

"Chà, chị không biết cô bé cảm thấy thế nào nhưng chị nghĩ họ đều có lỗi"

"Thật vậy sao ạ? Anh nghĩ mấy tên đó gieo gió ắt gặp bão thôi"

"Hahaha......"

"Nếu không phải lỗi là ở mấy tên đó thì cô bé Lansa đã không la mắng họ mà không có lí do gì."

Chúng tôi thường có những cuộc trò chuyện như vậy trên đường đến trường vào lúc sáng sớm. Somia-chan đang nói về bạn cùng lớp của cô bé.

Cô bé tên Lansa đã cảnh cáo mấy người bạn cũng lớp bởi vì họ đã quên mất nhiệm vụ của lớp, nhưng những cậu trai đó đã không nghe theo và bắt đầu trở nên mất bình tĩnh. Để đáp lại, Lansa cũng nổi giận. Có vẻ như sau đó nó đã trở thành một cuộc cãi vã lớn.

Iris nói ai cũng có lỗi, và Mars cho rằng những tên con trai kia đã nhận những gì chúng đáng phải chịu.

Tima mỉm cười với 2 người họ.

Tôi không thể kể những gì đã xảy ra trong khu rừng, và một vài ngày sau đó, không khí trở nên khó xử. Biểu cảm của chúng tôi cũng dần trở nên gượng gạo nhưng gần đây cuối cùng chúng tôi cũng có thể nói chuyện bình thường với nhau.

Có một thứ cũng thay đổi là....

"A!! Cậu ấy kia rồi! O~iiiii Nozomu-kun!!!"

Một giọng nói tựa như tiếng chuông ngân vang không gian.

Nhìn về phía người phát ra âm thanh đó, 3 người cùng mặc đồng phục trường Solminati bước tới.

Người đầu tiên là Shina Juliel, một cô gái Elf với mái tóc dài màu xanh được buộc gọn bằng một băng vải màu đen. Người bên cạnh là Mimuru. một cô gái Miêu tộc với tai mèo và nước da ngăm. Phía sau Mimuru là Tom, dáng người nhỏ và gầy hơn cả 2 người còn lại.

Có vẻ như Mimuru đã gọi tôi. Cô ấy khua tay để thu hút sự chú ý về sự hiện diện của mình, giống như khi cô ấy nhìn thấy người bạn thân của mình.

Đó là một thay đổi khác xung quanh tôi. Sau sự cố đó, họ bắt đầu nói chuyện với tôi.

"Chào buổi sáng, Nozomu-kun. Xin lỗi, Mimuru đột nhiên gọi to như thế".

"À, không sao mình cũng không để tâm lắm".

"Phải đó! Cậu ấy không phải người sẽ để ý những chuyện như thế. Shina vẫn bướng bỉnh quá điii~~".

"Đó là tại vì cậu mềm mịn như kem vậy, nên mình không còn sự lựa chọn nào khác".

"Mình đang gặp rắc rối đó. Nếu mình trông ngon lành đến vậy, mình sẽ bị tấn công và bị ăn bởi Shina. Làm người nổi tiếng thật khó khăn quá đi mà~~~".

"Mình đảm bảo với cậu, Mimuru, cậu rất nổi tiếng. Mọi người, còn nhớ tài năng nấu nướng của Mimuru chứ? Thứ mà cô ấy cho vào kem mịn không phải đường mà là muối và ớt bột. Thật là một món ăn kinh dị. Không một ai đủ khả năng để ăn nó đâu".

"Cái... Nó không hề tệ như thế!! Đúng là mình không hề giỏi nấu nướng. Nhưng dù vậy, mình chỉ bỏ nhầm muối thôi!!!."

"Nó cũng chẳng tốt hơn chút nào cả."

Mimuru đáp trả lại mà không nhận ra sự châm chọc của Shina.

Mặt của Tom bên cạnh tôi trở nên tái đi... Chà, hãy cứ giả vờ như không nhìn thấy gì đi. Lúc trong căn lều của sư phụ, nó có lẽ đã diễn ra như thế nếu tôi không nấu ăn.

"Chào buổi sáng. Cả ba người vẫn luôn như vậy ha".

"Chào buổi sáng. Nozomu-kun. Dù là ở trên lớp, Shina và Mimuru cũng luôn như vậy. Chà, dù vậy nó cũng là một điều tốt".

Tom cười trong khi nói vậy.

Shina và Mimuru vẫn châm choc lẫn nhau, nhưng dù đang tranh cãi, biểu cảm của họ vẫn rất vui vẻ. Sự gắn kết của hai người họ sau khi vượt qua sự cố đó thậm trí trở nên mạnh mẽ hơn.

"O, yaho Somu-chi! Em đang cảm thấy thế nào?".

"Vâng hôm nay em cũng cảm thấy rất khỏe!!".

Khi Mimuru nhìn thấy Somia, cô ấy đã mỉm cười và đập tay sau khi đến bên cạnh cô bé. Sau sự việc đó, Iris và những người khác bắt đầu nói chuyện với Shina, Mimuru và Tom vì cơ hội gặp họ cũng tăng lên.

"À, chào buổi sáng, Mars-kun. Về con dao tôi đưa cho cậu ngày hôm qua, nó thế nào?"

"Ồ, tôi có thể sử dụng kỹ thuật này khá dễ dàng, tuy nhiên vấn đề là sức mạnh. Nếu cậu khắc một pháp trận trên lưỡi kiếm, sức mạnh sẽ giảm xuống."

Tom đang nói chuyện với Mars và Tima về ma thuật. Mars đang học ma thuật với Tima, nhưng việc đó vẫn còn khó khăn.

Mars đã cố gắng hết sức, nhưng ngay cả khi cậu ấy có thể học được lý thuyết đằng sau một kỹ thuật, nó vẫn không hiệu quả khi áp dụng và sử dụng nó ngay cả trong thực chiến.

Mars thiếu khéo léo khi nói đến ma thuật, vì cậu ấy chỉ sử dụng các Qi Kỹ và đó là cách duy nhất để cậu ấy chiến đấu.

Khi cậu ta cố gắng sử dụng ma thuật trong chiến đấu hoặc vung kiếm, khả năng kiểm soát Qi Kỹ mà cậu ta áp dụng lên bản thân trở nên thiếu ổn định. Ngoài ra, Mars không hề giỏi trong việc điều khiển ma thuật.

Vì vậy, Tom đã đề xuất một phương pháp sử dụng thuật giả kim để vẽ trước một pháp trận rồi truyền ma lực vào đó để kích hoạt ma thuật. Điều này có thể giảm bớt gánh nặng cho Mars thay vì thi triển phép thuật từ đầu. Nhân tiện, thỉnh thoảng Iris cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.

"Nhưng vũ khí của Mars là một thanh đại kiếm phải không? Nếu dùng để phát triển một ma thuật hay thần chú mới, mình không nghĩ cậu cần phải suy nghĩ quá nhiều về sức mạnh..."

"Dù vậy, tôi là người tiên phong. Có thể có những lúc tôi cần thay đổi vũ khí của mình để chống lại đòn tấn công của đối thủ. Tuy nhiên, tôi sẽ không sử dụng con dao này ... "

Con dao được vẽ pháp trận ma thuật đã được bán rộng rãi trên thị trường, nhưng có vẻ như lần này nó chỉ là một bản thử nghiệm. Có lẽ Tom đang nghĩ đến việc áp dụng nó vào con dao của người yêu mình.

“Hmm… Khá là khó để khắc trực tiếp ma pháp trận lên thân kiếm… nhưng, tôi đoán sẽ không có vấn đề gì nếu cố gắng…”

Tom là một nhà giả kim, không phải thợ rèn. Mặc dù không gặp vấn đề gì với việc sử dụng ma thuật nhưng cậu ấy hoàn toàn là một người nghiệp dư về sức mạnh của vũ khí và cách sử dụng nó.

"Hmm. Đúng như tôi nghĩ, mình cần phải suy nghĩ thêm một chút. Cảm ơn, Mars và Tima."

"Không, cậu cũng đã giúp tôi mà. Thành thật mà nói, tôi gặp khá nhiều khó khăn khi sử dụng ma thuật trong khi chiến đấu."

“K-Không. Tôi mới là người phải cảm ơn cậu… Tôi không quen với việc thêm ma thuật vào vũ khí…”

Tima có kiến thức sâu rộng về nhiều loại ma thuật có thể học được như ma thuật tấn công, ma thuật phục hồi và ma thuật phụ trợ; tuy nhiên, có khả năng học nó và liệu nó có thực sự hữu dụng hay không lại là hai vấn đề khác nhau.

Cô ấy chỉ mới 17 tuổi. Cô ấy không thể bao quát hàng ngàn năm lịch sử và kiến thức về ma thuật. Điều đó là khó tránh khỏi, đặc biệt là khi cô không quen với ma thuật mà cô không thường sử dụng.

“Nhắc mới nhớ, Shīna-kun, tóc cậu dài quá, không biết cậu chăm sóc nó như thế nào vậy?”

"Ừm, mình lau tóc thật kỹ sau khi gội bằng nước. Mình cố gắng để tóc tự nhiên nhất có thể để không dùng lực mạnh. Hơn nữa, có vẻ như tóc mình rất dễ bị hư tổn nếu mình lau ngay sau khi gội. …Còn cậu thì sao, Irisdina-san?”

"Ừm. Người giúp việc của mình làm việc đó cho mình, nhưng đôi khi mình cũng tự làm. Nhưng mình vẫn thấy hơi lo, hình như gần đây tóc mình hơi hư tổn..."

Nói xong, Iris chải tóc mình bằng đôi bàn tay trắng nõn của mình.

Iris và Shīna đang nói về điều gì đó rất nữ tính. Tóc của cô ấy đen và rất bóng, và nói rõ hơn là tôi không biết nó bị hư ở đâu và như thế nào.

"Ừ, đúng rồi. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên tóc mình cũng có chút hư tổn."

Shīna cũng vén mái tóc dài màu xanh lam của mình và đưa cho Iris xem. Họ cho nhau xem tóc theo cách giống nhau nhưng tôi vẫn không hiểu nổi.

"Này Nozomu. Cậu cũng nghĩ vậy phải không?"

"…… Eh?"

“Thấy chưa, mái tóc này, có chút hư tổn…”

“Ừ, tóc mình cũng vậy…”

Họ đột nhiên bắt chuyện với tôi.

Iris và Shina đang nắm đuôi tóc của họ và đưa chúng ra trước mặt tôi, có vẻ như là về tình trạng tóc mà họ vừa mới nói trước đó.

Đen và xanh. Màu sắc khác nhau nhưng cả hai đều rất đẹp. Tôi cảm thấy tóc của Shina màu nhạt hơn một chút. Có vẻ như tóc của Shina mỏng hơn Iris.

Tôi nhìn thấy mái tóc của họ được bày ra trước mặt nhưng tôi vẫn không hiểu chút nào.

"Ừmmm... Mình xin lỗi. Mình không biết nữa ..."

"" Ha~a ... ""

Hai người sửng sốt và thở dài, cau mày bất mãn.

"Nozomu, cậu chẳng có mắt thẩm mỹ chút nào".

"Ừ. Chắc chắn là cậu chẳng biết gì về thẩm mỹ cả."

"Ừm... mình xin lỗi..."

Bởi vì họ không thích câu trả lời của tôi nên họ phàn nàn, và giọng nói của họ xuyên thấu tôi một cách kỳ lạ.

"Hmmm?"

Tôi đang cảm thấy chán nản nhưng đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của ai đó nên tôi quay về hướng đó. Một cô gái với mái tóc đỏ nhìn tôi từ trong đám đông.

"Lisa?"

Khoảng cách khá xa nên tôi không thể đọc được biểu cảm của cô ấy. Khi Lisa nhận ra ánh mắt hướng về phía bản thân, cô ấy nhanh chóng tránh ánh nhìn của tôi. Có quá nhiều người đến và đi khiến cô lập tức biến mất giữa đám đông.

"Nozomu! Nhanh lên!!"

"À-Ừ!"

Mars gọi tên tôi.

Bóng hình Lisa xoẹt qua tâm trí, nhưng Mars lại thúc giục và tôi vội vàng đuổi theo mọi người.

========================================

POV của Lisa

"Nozomu..."

Tôi nhìn thấy bóng dáng cậu ta khi tôi đang trên đường đến trường. Vào lúc đó, trong đầu tôi bùng lên cơn thịnh nộ, nhưng đồng thời, tôi nhớ ra điều gì đó.

Khoảng hai tuần trước, khi tôi cùng Ken rời trường, tôi đã gặp cậu ta, lâp tức tôi trừng mắt nhìn kẻ phản bội đó. Lúc đầu, cậu ta cúi đầu xuống và trông hơi khác so với bình thường; tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta cũng nghiêm túc nhìn về phía tôi.

Lúc đó, tôi cảm thấy đau đớn như thể ngực tôi bị xuyên thủng bởi ánh mắt dường như đang đáp trả lại cơn giận của tôi. Khi tôi nhận ra thì cậu ta đang nhìn về phía tôi. Cậu ta ở quá xa nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đó.

Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy cậu ta cùng với Iris-san và những người khác, tôi càng tức giận hơn và ngực tôi đau nhói.

Cậu ta đã phản bội tôi, và cậu ta đã bỏ rơi tôi…….

Do vậy, tôi vô thức siết chặt nắm tay và nghiễn chặt răng .

"Chào buổi sáng, Lisa. Có chuyện gì vậy?"

"!!"

Giọng Ken vang lên từ phía sau, tôi vội ổn định biểu cảm trên khuôn mặt, quay lưng lại với ánh mắt của người đó, rồi quay mặt về phía Ken.

"Không, không có gì đâu. Quan trọng hơn là cậu chậm quá!"

"Mình xin lỗi. Mình cần một chút thời gian để chuẩn bị."

Nụ cười của Ken vẫn như thường lệ. Tôi cảm thấy nỗi đau sâu thẳm trong lồng ngực mình được chữa lành bởi nụ cười không hề thay đổi trong suốt 10 năm tôi quen nhau.

… Hãy quên cậu ta đi. Ken đang ở đây. Dù không có cậu ta, tôi cũng không hề cô đơn...