Ánh mặt trời của mùa thu nhiều mây chiếu qua cửa sổ, soi sáng hai cô gái trẻ đang được dẫn xuống một hành lang bởi một cặp hầu gái. Một người trẻ hơn mười tuổi chút và một người thì hơi già hơn, cả hai đều có những nét đáng yêu. Một người có mái tóc vàng bóng xõa xuống đến eo của mình, và cơ thể cô được bọc trong một chiếc váy màu hồng nhạt phủ lên tới vai, lộ ra phần xương đòn. Đôi mắt màu ngọc sắc tía của phản ngược lại sự căng thẳng, và sáng lên với những tính toán táo tợn.
Cô gái còn lại có mái tóc đen, buộc ở sau. Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt với những diềm vải tuyệt đẹp trên đó. Một nụ cười lặng lẽ trên môi, đôi mắt đỏ thẫm của cô hướng thẳng về phía trước, trái ngược hoàn toàn với đôi mắt điên cuồng như tên bắn của cô gái tóc vàng bên cạnh cô.
“Bình tĩnh một chút đi, Fal. Sao em lại bồn chồn vậy? “
Cô gái có mái tóc đen nhắc khéo cô gái tóc vàng với một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của mình. Người mà cô gọi là Fal thản nhiên trả lời, nheo mắt trước ánh sáng sớm chiều.
“Đề phòng là lẽ tất yếu thôi, Art-neesama. Dù sao thì đây cũng là lâu đài của Vương quốc Carvelle. Sẽ không có gì ngạc nhiên khi thấy gián điệp, kẻ giết người, hoặc sát thủ ẩn trong các bức tường hay bò về trần. “
“Ồ, em có một vốn từ ấn tượng nhỉ?”
“Người dì tuyệt vời của chúng ta đã dạy em tốt đó.”
Khi nghe sự ngưỡng mộ chân thành của Art, Fal ưỡn ngực tỏ vẽ hãnh diện. Cặp hầu gái ở phía trước của họ nhìn lại và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Artreia-sama, Falshella-sama, không cần phải lo lắng như vậy đâu. Carvelle sắp xếp vì hòa bình và thiện chí. Chắc chắn họ sẽ bảo vệ công chúa của mình. Mặc dù đây có thể là tự tin thái quá, chúng thần có thể sẽ bảo vệ hai người khi cần”
Những lời của cô hầu có lẽ là để trấn an hai cô gái. Cô hiểu khá rõ về sự giả dối của “hòa bình và thiện chí ‘đến từ Vương quốc Carvelle. Tuy nhiên, cô nghĩ những lời an ủi như vậy là đủ với trẻ em.
Fal và Art là những nàng công chúa của Vương quốc Parmia. Fal thì 10 tuổi còn Art thì 11. Bởi vì mái tóc của mình, Fal được gọi là “Hoàng Kim Mỹ Cơ” trong khi Art thường được gọi là “Hắc Châu Mỹ Cơ”.
Cả Parmia và Carvelle đều là hai vương quốc rộng lớn, nắm giữ quyền lực, đủ để được hát vang lên trong những bản nhạc ở bất kỳ nước nào khác xuyên suốt mảnh đất. Họ mới ký kết một hiệp ước hòa bình đầy hứa hẹn trong một khoảng thời gian ba năm dạo gần đây. Trong thời đại của chiến tranh, một hiệp ước như vậy mang rất ít ý nghĩa. Tuy nhiên, có một hiệp ước như vậy vẫn được xem là thích hợp hơn. Điều này được ủng hộ và gia cố the bởi những lời kêu gọi hòa bình từ các phe phái theo chủ nghĩa hòa bình ở các các vương quốc khác nhau.
Là một phần của hiệp ước, các nàng công chúa của Parmia sẽ sống dưới sự chăm sóc của Carvelle trong một quãng thời gian ;và sau đó, hoàng tử và công chúa của Carvelle cũng sẽ làm như vậy ở Parmia. Những vương quốc khác sẽ coi hành động này như là một bước tiến tới hòa bình, làm tăng thiện chí giữa các vương quốc khác nhau.
Do vậy mà Fal và Art đang ở trong những bức tường của lâu đài Carvelle. Hai nàng công chúa đang được dẫn dắt bởi cô hầu nữ của mình về phía phòng của Hoàng tử Luceide La’hal Carvelle. Hoàng tử đã được mười tuổi. Cùng tuổi với Fal.
“Trong buổi diện kiến với các quý tộc, chúng tôi đã không thể làm gì nhiều hơn ngoài chào hỏi. Sau khi nói chuyện về một vài thứ, chắc chắn tôi muốn biết thêm về Hoàng tử Luceide này. “
Fal bắn một cái nhìn lo lắng vào Art khi cô tiếp tục đi xuống hành lang.
“Chị có chắc chắn về điều đó không, Art-neesama? Em đã nghe đồn rằng Hoàng tử Luceide là một con hoang và mới chỉ được công nhận là Hoàng tử năm trước …. Em cũng nghĩ rằng lời chào của hắn ta đối với chúng ta có một chút bất nhã. “
“Đúng vậy. Tuy nhiên, chị không có một cái nhìn tiêu cực như vậy về cậu ta. Chị nghĩ rằng bản thân Hoàng tử Luceide cũng đang căng thẳng. Fal … nếu sợ thì em có thể ở sau chị. “
Mặt Fal chuyển sang màu đỏ bừng trước lời trêu chọc của cô chị gái, và cô ấy đột nhiên bắt đầu lắc đầu liên tục.
“Xin chị đó, Art-neesama. Có lẽ chị nên theo sau em. Em sẽ bảo vệ an toàn cho Nee-sama bằng cả cái mạng này ! “
Fal trả lời, bàn tay đặt chắc trên ngực. Cặp hầu gái thở dài nhỏ trước cảnh tượng đó.
Không giống như Art, với cách xử xự của một một công chúa điển hình, Fal mang tiếng là tự cao tự đại. Một danh tiếng như vậy ở Parmia thì không sao, nhưng đây Carvelle. Từ khi còn nhỏ, các nàng công chúa được trông đợi sẽ giữ một thái độ để không bị công chúng chế nhao.
“Công chúa, chúng ta đang ở gần phòng của hoàng tử Luceide. Hãy cư xử đúng mực. “
Trước những lời nói của hầu gái, thái độ của Fal đã thay đổi hoàn toàn. Cô bắn một cái nhìn đáng ngờ vào cái cửa hiện lên ở hành lang với vẻ thận trọng và khó chịu.
“Đó có thực sự là phòng của một hoàng tử? Tôi không thấy một người hầu ở cửa … “
Như Fal đã nói, không có ai ở cửa. Art và các hầu gái nhìn nhau bối rối, vì bình thường sẽ có người phục vụ ở cửa một hoàng tử để tiếp đón khách. Cũng lạ khi căn phòng của một hoàng tử bị ném vào một góc xa của lâu đài. Họ nghe nói rằng em gái của Luceide, phòng công chúa Constance được nằm trên tầng cao nhất.
“Artreia-sama, Falshella-sama, thần sẽ đi trước để chắc rằng hoàng tử Luceide đang không ngủ trong phòng của mình.”
Một trong những hầu gái nói với giọng xoa dịu khi cô hướng về cánh cửa của hoàng tử và gõ cửa một cách tao nhã. Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, lộ ra một cậu bé khoảng mười tuổi, với mái tóc màu nâu đậm và đôi mắt màu lam. Đó là Hoàng tử Luceide. Đôi mắt của hầu gái mở rộng ra; cô không nghĩ là hoàng tử sẽ tự ra.
“Tôi không nhận ra cô. Cô là ai?”
Hoàng tử Luceide nhìn hầu gái với ánh mắt nghi ngờ. Đột nhiên, nhìn vào cô hầu gái không nói nên lời, Art nhanh chóng bước qua. Fal vội vã đi theo chị gái của mình. Art là người đầu tiên tiếp chuyện với hoàng tử có vẻ đáng ngờ với một cây cung.
“Luceide-sama, tôi là Artreia, chúng ta mới chào hỏi nhau trong buổi diện kiến quý tộc lúc sớm hôm nay. Chúng tôi tới để xem cậu có có thể nói chuyện thêm chút “.
“Đi gặp chị gái của tôi nếu cô muốn một cái gì đó như thế. Tôi không có gì để nói với mấy người. “
Luceide trả lời thẳng thừng, mang một bầu không khí khó chịu trước khi khép cửa trở lại phòng. Tuy nhiên, trước khi cậu có thể đóng cửa, một Fal bối rối lao về phía trước. Đặt tay lên cánh cửa và giờ chân của mình về trước, cô trừng mắt với Luceide.
“Thái độ này với Nee-sama của tôi là sao? Tôi biết đây là Carvelle, nhưng từ chối cũng phải với giọng kính trọng chứ! “
“Làm như tôi quan tâm ấy!”
Luceide nổi đóa trước khi cố khép cửa lại. Tuy nhiên, giữ bình tĩnh, Fal không chịu rút lui dù chỉ là một bước . Với giữ vẻ kích động, Luceide ngập ngừng một chút trước khi giơ tay để đẩy Fal đi.
Có lẽ do ngập ngùng, động tác của cậu thiếu sự tự tin, hoặc có lẽ Fal lùi lại quá chậm. Dù bằng cách nào đi nữa, ngón tay của Luceide tóm vào phần ngực trên chiếc váy của Fal. Trước khi bất cứ ai có thể nói một từ nào, váy Fal bị kéo xuống, lộ ra phần thân trên tuyệt đẹp nếu có phần không thích hợp để phơi ra của Fal.
Hoàng tử ngồi bối rối trong giây lát trước khi rút tay lại, không rõ nên làm gì tiếp theo. Cậu không thể không nhìn chằm chằm qua tay về phía ngực bé của Fal. Fal ấp úng một thời gian ngắn, sau đó nhìn xuống cơ thể của mình. Trong thời gian đủ để bạn đếm đến hai, cô nhận ra những gì đã xảy ra. Khuôn mặt của cô đỏ bứng tới tận tai khi cô ôm chặt chính mình và ngã xuống đất. Với vai cô rung lên xấu hổ và giận dữ, cô ngẩng đầu lên lườm Luceide.
“Ngươi…..”
Với nước mắt trào lên trong khóe mắt , bàn tay trái của Fal nắm chặt ngực trong khi bên phải nắm chặt thành nắm đấm mạnh.
“ĐỒ ĐẠI NGỐC!”
Lời nói giận dữ của cô nhanh chóng biến thành một tiếng thét. Trong một chuyển động duy nhất, cô đứng dậy, bước về phía trước, và đấm sâu không thương tiếc vào má trái của Luceide. Hoàng tử bay ra phía sau, bệt xuống sàn nhà mà không có một chút vẻ nào.
“Đừng nghĩ chỉ phát đấm đó là xong! ĐỨNG LÊN! Ta vẫn còn một cái cho má phải! “
Fal gào lên, cơn thịnh nộ kinh khủng của cô được thể hiện qua tư thế của và ánh mắt của cô. Các hầu gái, những người lẽ ra nên làm gì đó trước diễn biến ấy, chỉ nhìn vào Fal và Luceide. Hoàng tử cũng khá sững sờ, nhưng những vẻ mặt của các hầu gái thì có phần nào đó kinh sợ và ngạc nhiên.
Công chúa đã đánh ai đó; không phải với một cái tát thẳng, mà với bàn tay của mình; và cho cậu bay một đoạn. Đây là một cơn ác mộng. Art vội vã chạy tới sửa xoạn lại váy cô em tức giận của mình, và cố hết sức để an ủi cô.
Trước những âm thanh ầm ĩ đó, những người lính của cả Carvelle và Parmia đã ngay lập tức đến xem chuyện gì đã xảy ra.
***
Suýt nữa nổ ra một tuyên bố chiến tranh . Các sứ giả của Carvelle và các quan chức của Parmia không thể bỏ qua nó như một lỗi lầm đơn giản của trẻ con được; và lấy mọi cơ hội để phàn nàn với quốc gia đối địch. Nhân tố chính giúp giải quyết tình hình căng thẳng này là công chúa Artreia. Cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc, và dù lời làm chứng có thể có lợi cho Parmia thế nào đi nữa, cô vẫn kiên quyết làm chứng một cách trung thực.
“Chắc chắn là hoàng tử Luceide đã khá thô lỗ với cô em gái của tôi. Tuy nhiên, theo ý kiến của tôi, cậu ta đã lãnh hậu quả rồi, và nó sẽ không tốt cho cả hai nước nếu chuyện này kéo dài ra. “
Kết quả đều không thỏa mãn cho cả hai phe, nhưng họ không thể cho phép sự cố bất thường này phá đi hiệp ước quan trọng của mình. Họ dùng những lời của Art như một cơ hội để tiến tiếp, và trường hợp xấu nhất đã được tránh khỏi.
Một ngày sau vụ việc, Luceide đã đến thăm phòng của hai nàng công chúa, và thành thật xin lỗi.
“Tôi không có lý do nào để đối xử với hai người một cách thô lỗ như vậy khi mọi người đã đến thăm phòng của tôi ……. Tôi chân thành xin lỗi vì hành xử theo cách đã khiến hai người bực hay khóc. Tôi cũng xin lỗi vì từ chối lắng nghe những gì các cô muốn nói. “
Cậu cúi đầu thật sâu trước Fal và Art. Cặp đôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa lớn, nghe lời xin lỗi của hoàng tử. Vào thời điểm đó, không có ai trong phòng ngoài Fal, Art, và Luceide. Art đã sắp xếp cuộc gặp mặt này để nhận được một lời xin lỗi đàng hoàng của hoàng tử. Tất nhiên, có một hầu gái và một sứ giả bên ngoài phòng, và họ chắc chắn sẽ nhảy vào can thiệp nếu có bất cứ điều gì xảy ra.
Fal nhìn xuống lưng của Luceide đang cúi với một cái nhìn giận dữ vô cùng. Sau khi có một đêm để bình tĩnh lại, cô chị giải thích với cô rằng hoàng tử không cố ý làm vậy, và cô hiểu. Mặc dù vậy, cơn giận của cô về phía cậu cháy âm ỉ trong thân tâm cô. Mặc dù vậy, khi cô nhìn thấy vết sưng đỏ trên má trái Luceide, cô cảm thấy hơi có lỗi.
Lời xin lỗi khá mơ hồ trong nửa đầu, trong khi nửa thứ hai dường như có sự chân thành thật. Fal thừa nhận nó và lắng nghe lời xin lỗi của hoàng tử, và việc của họ là tiếp nhận nó.
“Xin hãy ngẩng đầu lên, Hoàng tử Luceide.”
Luceide ngẩng đầu lên, và Fal đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Mặc dù cậu đã làm náo loạn, tôi cũng đã hơi quá đà. Không, tôi đã hành động thái quá. Tôi thực sự xin lỗi. “
Fal đột nhiên cúi đầu. Sau khi nhìn Fal một cách là lạ, ánh mắt ngơ ngác của cậu quay về phía Art. Công chúa tóc đen gật đầu với một nụ cười trên khuôn mặt của mình.
“Ổn rồi. Vậy sao chúng ta không làm một thỏa thuận? Tôi tin là một người nào đó từ lâu đài sẽ mang tới cho hai người một món quà xin lỗi sau này, xin hãy chấp nhận nó. Bây giờ, xin thứ được thứ lỗi. “
“Hoàng tử, đợi đã! Ừm, nếu cậu có thể đợi, tôi vẫn còn điều muốn nói “
Cúi đầu với một cái nhìn nhẹ nhõm trên khuôn mặt của mình, và chuẩn bị rời đi, Luceide bị ngăn lại trước lời nói đột ngột của Fal, cố sao cho nó nghe lịch sự. Hoàng tử tóc nâu đậm hạ mày và nhìn về phía công chúa tóc vàng.
“Này, nếu khó vậy thì không cần phải nói với giọng lịch thiệp đó đâu. Tôi cũng thích thế hơn. “
Phản ứng khá bất ngờ của Luceide đã khiến Fal nhìn như thể cô đang cầu chị mình sẽ làm gì đó. Art, chỉ nở một nụ cười, trả lời.
“Nếu đã vậy thì chị cho là ổn rồi. Nếu Luceide-sama nói không sao thì thôi chúng ta tận dụng điều đó vậy. “
“Nếu chi nói như vậy, Art-neesama.”
Hắng giọng mình nhanh, Fal quay về phía Luceide một lần nữa, với một giọng điệu mới.
“Hoàng tử, chúng tôi tới thăm cậu hôm qua để trao đổi vài lời với tư cách là đồng hương hoàng tộc. Tôi nghĩ làm vậy thì chúng ta có thể hòa đồng với nhau. Vì vậy, nếu cậu không phiền thì tôi có chuyện muốn nói. “
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, Luceide-sama.”
Với Art lên tiếng, Luceide ra vẻ hiểu chuyện, và bắt đầu lắc đầu.
“Cậu chả được gì nếu thân tôi đâu. Có thể cậu đã nghe cái này từ hôm qua nhưng tôi là một con hoang. Tôi sẽ cho cậu câu trả lời như đã nói hôm qua, và yêu cầu cậu tới chỗ chị dâu tôi cho việc đó. “
“Khi nói chị dâu, ý cậu là công chúa Constance?”
Fal hỏi để làm rõ chuyện. Luceide gật đầu. Hiện tại Vương quốc Carvelle có một hoàng tử và một nàng công chúa. Hoàng tử Luceide, và công chúa là Constance. Không giống như Luceide, Constance sinh ra là con của nhà vua và hoàng hậu Carvelle, và là hoàng gia chính gốc. Cô sẽ thừa kế ngai vàng nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như đây.
“Nhưng, ý nói cậu là một đứa con hoang thì việc thân nhau sẽ trở nên vô nghĩa là sao?”
Fal hỏi Luceide, người có một khuôn mặt như thể đã cắn vào một loài côn trùng cay đắng. Sau khi trông có vẻ choáng trong một giây, Luceide đáp lại bằng một cái nhìn vô vọng trên khuôn mặt của mình.
“Hầu như mọi người trong lâu đài này đều không thích tôi! Tôi được bảo tránh gặp hai người hôm qua nếu có đến thăm! Vị trí là một đứa con hoang không phải là để suy nghĩ về những điều không liên quan, mà là giữ im lặng và làm theo những gì được bảo.
Chả phải là một cuộc bàn luận giữa các thành viên hoàng gia! “
Fal và Art liếc nhìn nhau. Luceide mỉm cười mà không có chút vẻ quan tâm.
“Như tôi đã nghĩ, cậu không hề biết tý gì cả. Nếu biết cái gì là tốt cho mình, cậu sẽ tránh nói chuyện với tôi. Hai người có vẻ như là người tốt. Tôi sẽ không nói chuyện gây hại cho mọi người. “
Luceide nói vậy và hướng về lối ra. Fal, tuy vậy, tiếp tục nói như thể đó là chuyện thường.
“Mà này, Hoàng tử. Cái này hơi lạc đề chút, nhưng chính ra thì cậu có mối quan hệ gì công chúa Constance ? “
Fal hơi lo âu vì khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng Luceide không hề tỏ vẻ không hài lòng như khi nói về những người khác trong lâu đài, và thay vào đó chỉ cau mày và khoanh tay lại.
“Tôi thấy nó náo nhiệt và những bài phát biểu thì không mấy thoải mái cho lắm. Hơn nữa, nó còn biến tôi thành kẻ ngốc mỗi khi có cơ hội. “
Fal nếm trải một cảm giác bất ngờ. Trong buổi diện kiến với các quý tộc, Constance đã đến để chào đón họ. Cô có mái tóc màu lam và đôi mắt màu đỏ tươi, và nét mặt dễ thương. Cách cư xử của cô cũng dễ thương nốt, và cô ấy có vẻ giống như kỳ vọng cho một công chúa của Vương quốc Carvelle. Cô ấy chắc chắn không giống như kiểu công chúa nói xấu em trai mình hay chế giễu nó .
“Vậy nói cách khác, cô ấy ghét cậu?”
“Tôi nghĩ chắc là như vậy, nhưng nó nói theo một cách khác. Thành thật mà nói, tôi không hoàn toàn hiểu được cách nó nghĩ, nhưng miễn là không quá cực đoan thì nó làm gì cũng được.
Lần này Fal nghiêng đầu, không hiểu the bất cứ điều gì câu trả lời của Luceide.
“Tại sao cậu lại để cô ta thích làm gì thì làm?”
“Bởi vì tôi là anh trai của cô ta.”
Luceide trả lời sự thật hiển nhiên. Một hỗn hợp của sự ngưỡng mộ và ngạc nhiên thấy rõ ràng trong đôi mắt ngọc sắc tía của Fal .Luceide tiếp tục với cái nhìn thẳng thừng trên khuôn mặt của mình.
“Nếu cần phải mắng thì tôi sẽ mắng em ấy thôi.”
Fal nhận định rằng dường như họ không có một mối quan hệ xấu. Hiểu được điều đó đã là rất nhiều rồi.
“Vậy thì, Hoàng tử, xin hãy dẫn chúng tôi tới chỗ công chúa Constance. Tất cả chúng ta có thể nói chuyện với nhau, cả bốn người. “
“Cậu không nghe tôi nói gì sao?”
Thấy ánh mắt bực tức của Luceide, Fal chỉ lắc đầu với một cái nhìn nghiêm túc trên khuôn mặt của mình.
“Không được gì là ý kiến của cậu. Tôi có một ý kiến khác. “
“Đừng nói với tôi là cậu thông cảm ?!”
Kiếm tìm động cơ thật của Fal, Luceide nheo mắt. Công chúa tóc vàng một lần nữa nghiêng đầu.
“Sự cảm thông ư? Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng mình không cảm thông chút nào cả, nhưng đó không phải là lý do duy nhất “.
Với một nụ cười kiêu hãnh nở trên khuôn mặt của mình, Fal trừng mắt thẳng vào Luceide với đôi mắt màu ngọc sắc tía của mình.
“Tôi có hứng thú với cậu. Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên tôi gặp một hoàng tử con hoang từ vương quốc khác. Tôi muốn hỏi cậu về một vài thứ. Tất nhiên, cậu hỏi gì về tôi hay Art-neesama cũng được. Tôi thấy đây là một cơ hội hiếm có, cậu nghĩ sao? “
Hoàng tử Carvelle đứng trong ánh mắt của Fal, mải suy nghĩ, sau đó đột nhiên nhìn về phía Art.
“Chị nghĩ sao?”
Cho đến lúc này, công chúa tóc đen đã lặng lẽ đứng, nhìn những trao đổi giữa hai người kia với vẻ hài lòng trên khuôn mặt của mình. Cô bắt đầu mỉm cười.
“Tôi cũng khẩn cầu cậu, Luceide-sama. Chúng tôi mới chỉ chào hỏi với công chúa Constance trong một khoảng thời gian ngắn ở buổi diện kiến với giới quý tộc. Tôi cảm thấy rất muốn nói chuyện với cô ấy đàng hoàng, và cậu cũng có mặt ở đó. “
Luceide gãi mái tóc nâu đâm của mình và bắt đầu tỏ ra nhẹ nhõm.
“Được rồi. Tôi sẽ đưa hai người về phòng của Constance “.
***
Các nàng công chúa của Parmia dành tháng cuối cùng của mùa thu trong lâu đài Carvelle. Sau khi mùa đông khắc nghiệt đã trôi qua, và sau khi mặt đất bao bọc trong ánh sáng của mùa xuân, đã đến lúc cho Luceide và Constance dành thời gian ở lâu đài Parmia. Bốn người vui vẻ chờ cuộc tái hợp, và rồi Luceide và em gái của mình một tháng trong Parmia.
Trong khoảng thời gian tổng hai tháng, Fal và Art, và Luceide và Constance, nói chuyện và học được nhiều điều từ nhau.Luceide hầu như bỏ qua sự tinh tế của mình là một Hoàng gia,
cách cư xử và hành vi mà cậu được dạy chưa bao giờ vỡ lẽ, nhưng cậu đã học được khá nhiều điều anh không biết tới từ Fal và Art.
Tạo vương miện từ hoa, huýt sáo với lá trên miệng, và ném đá phẳng qua ao để xem chúng đập vào mặt hồ hết lần này đến lần khác.
Luceide và Constance lần lượt kể với Fal và chị gái nhiều câu chuyện mà họ đã nghe từ người chú của mình. Những câu chuyện về kho báu lớn bị nhốt trong mê cung đầy nguy hiểm, cuộc chiến sinh tử với lũ quỷ, Đối phó với cư dân huyền ảo, và cuộc gặp gỡ với con rồng khủng khiếp.Luceide sẽ kể những câu chuyện này với sự chân thực đến mức Fal, Art, và thậm chí Constance hóng đợi từng lời. Fal và Art đã cố dạy Luceide về lịch sử và nghi thức của các nước khác nhau, nhưng nó chả thu được kết quả nào. Họ đã , tuy nhiên, hiểu nhiều hơn về sự ra đời và sự trưởng thành của Luceide .
Cho đến mùa xuân năm đó, cậu sống với mẹ mình tại một trong những khu ổ chuột ở thủ đô của đế quốc.Một tháng sau khi mẹ cậu mất trong một tai nạn đáng tiếc, một sứ giả từ lâu đài xuất hiện, và Luceide đến để biết rằng cha mình là một người đàn ông mà cậu chưa bao giờ gặp trước đây, nhà vua của Carvelle. Hơn nữa, Luceide đã được công nhận là một hoàng tử của Carvelle.
“Thật xui xẻo khi mẹ cậu đã qua đời, nhưng không phải là nó khá là may mắn khi cậu được công nhận là một hoàng tử?”
Nghe Fal nói những lời này, Luceide nở một nụ cười mỉa mai và quay về phía công chúa.
“…. Tôi cho là như vậy, do tôi không còn đói hay chịu khổ trong cái lạnh.”
Vào thời điểm đó, Fal không thể dễ dàng nắm bắt ý nghĩa trong lời của Luceide. Hơn bất cứ điều gì khác, bóng tối trong giọng nói của Luceide làm cô rùng mình .
Dù sao thì, sau quãng thời gian chơi cùng, bốn người bắt đầu hứng thú với nhau, vượt qua địa vị của mình. Đặc biệt là, Fal và Luceide. Ngay cả khi cãi nhau liên tục , họ sẽ sớm làm hòa và tiếp tục chơi với nhau. Fal sẽ thể hiện sự nhiệt huyết của mình, kéo Luceide từ nơi này đến nơi khác, và Luceide sẽ vui vẻ theo sau.
“Tôi thấy mình ghen tị với những hoàng tử và công chúa từ những câu chuyện được tự do đi bất cứ nơi nào họ muốn với nhau, không phải cậu cũng thế sao, Luceide?”
“Chúng ta nên đi đâu đó một lúc. Chúng ta sẽ có một cuộc phiêu lưu như cậu nghe về trong các câu chuyện. Tớ được tự do đi bất cứ nơi nào mình muốn, và nếu có gì cậu muốn làm thì cậu có thể thoải mái đi cùng mình “
“Cậu có chắc là nên nói vậy không? Tớ sẽ thực sự làm điều đó! “
Hai người họ có một lời hứa trẻ thơ với nhau. Tuy nhiên, thỏa thuận này sẽ trở thành một cái gì đó độc đáo trong quãng thời gian nhanh hổi mà họ trải qua cùng nhau.
Hai vương quốc, chỉ nghĩ về bản thân, tận hưởng hiệp ước không dễ gì này trong một thời gian ngắn. Hiệp ước được vẽ lên vì lý do chính trị đã bị phá vỡ sau một năm cũng vì lý do chính trị. Parmia và Carvelle lại một lần nữa rơi vào sự thù địch. Fal và chị gái của mình đã không còn có thể dành thời gian với Constance hoặc Luceide.
Bảy năm đã trôi qua kể từ khi bốn người họ chia tay. Bây giờ là tháng 10 năm 1051. Parmia và Carvelle lại một lần nữa chiến tranh. Falshella D’Alphelt Parmia và Luceide La’hal Carvelle sẽ đương đầu, và cả hai người bọn họ đã có nhiều kinh nghiệm tham chiến.