Đây là cuộc đời thứ hai của tôi.
Tên mới của tôi là [Liam Sera Banfield] - Nếu tôi nhìn vào gương, hình ảnh của một cậu bé với mái tóc đen tuyền cùng đôi đồng tử màu tím sẽ đưa mắt nhìn lại.
Hiện tại tôi đã lên 5.
Một ngày nọ, khi đang chơi trong phòng của mình, tôi đột nhiên nhớ lại tất cả ký ức từ cuộc đời trước đây.
Có rất nhiều loại đồ chơi phong phú được bày rải rác quanh phòng tôi.
"... Căn phòng này thật rộng."
Người hướng dẫn bảo rằng tôi sẽ được đầu thai vào một gia đình có quyền lực và danh tiếng.
Quả thực là anh ta đã giữ lời.
Chắc chắn rằng, theo những gì tôi nhớ, tôi có thể khẳng định rằng tôi đã được đầu thai vào một gia đình danh giá.
Nhà Banfield.
Đế chế liên thiên hà với cái tên Đế Chế Algrand hay Triều Đại Albanian.
Trong một đế chế như vậy, tôi được sinh vào nhà Bá tước cai quản một ngân hà.
Và tôi sẽ trở thành vị chúa tể tương lai của nó.
Không, tôi sẽ trở thành một bậc đế vương điều khiển toàn bộ dải ngân hà.
"Vậy là anh ta đã giữ lời."
Tôi có thể cảm nhận được một nụ cười đang trườn ra trên khuôn mặt của bản thân.
Tôi không biết liệu rằng tôi sẽ được tái sinh thành ai, nhưng việc này tuyệt hơn hẳn những gì tôi mơ tới.
Nếu anh ta làm thế với hy vọng rằng tôi sẽ trở thành một người tốt thì anh đã nhìn nhầm.
Sau cùng, lần này tôi chẳng hề có ý định trở thành người thiện lương.
Lần này, tôi hướng đến trở thành một bạo chúa tàn nhẫn.
Nhưng có một vài vấn đề, như...bạo chúa thì làm những việc gì?
Trong những bộ phim, họ sẽ áp bức người dân và những thứ đại loại như vậy, nhưng tôi phải làm gì?
Các ý tưởng khác hiện ra trong đầu tôi có lẽ bao gồm rượu cồn, đàn bà và cờ bạc?
"Liệu tôi nên chỉ đơn giản là tận hưởng những thứ xa hoa trong cuộc sống này?"
Nhưng điều đó không thật sự thể hiện được hình ảnh của một vị bạo chúa tàn bạo.
Liệu tôi có nên bắt chước những nhà chính trị thối rữa sử dụng thuế một cách lãng phí trong khi nhận hối lộ?
Thôi thì, mọi việc sẽ ổn miễn là tôi sống theo cách mà tôi thích.
"Dù thế nào đi nữa, việc này có vẻ sẽ rất vui… huh?"
Có thứ gì đó rơi xuống đầu tôi.
Đó là một bức thư.
Nó được bao lại một cách cẩn thận và đến khi tôi mở ra, tôi bất ngờ khi thấy đó là bức thư của người hướng dẫn.
"Sao anh ta không tới đây luôn ?"
Câu trả lời đã được viết trong bức thư.
Bức thư nói rằng anh ta gửi lời chúc mừng đến tôi vì đã đầu thai thành công. Nhưng cùng lúc đó, bức thư viết là tiếc thay, anh ta có chút bận rộn nên không thể tự đến.
Tuy nhiên anh cũng không thể để mặc tôi chết khô ở nơi này được.
Bức thư nói rằng anh sẽ sớm gửi vài viện trợ đến đây để giúp đỡ tôi.
"Viện trợ?"
Vươn vai sau khi đọc xong bức thư, phụ thân và mẫu thân tôi bước vào căn phòng cùng với một người hầu.
Cliff Sera Banfield.
Darcy Sera Banfield.
Họ tiến lại gần với nụ cười và trao cho tôi thứ gì đó giống như một chiếc đĩa thủy tinh.
Một tờ văn kiện nổi trên bề mặt của cái đĩa.
Những gì được viết trên đó là việc chuyển nhượng quyền thừa kế về chức danh, lãnh thổ những quyền khác cho tôi.
Tại sao họ lại đột nhiên đưa thứ này cho một đứa trẻ?
"Phụ thân, đây là?"
Rủi thay, tôi rất ít khi tiếp xúc với họ.
Nên tôi thật sự đang gặp chút rắc rối để hiểu được tại sao họ lại làm việc này.
Có lẽ đã sớm nhận ra sự bối rối của tôi, người đàn ông mà tôi chẳng thể quen với việc gọi là cha bắt đầu giải thích. Tuy nhiên, bản thân lời lý giải cũng đôi phần kì quặc.
"Liam, chúc mừng sinh nhật thứ 5. Quà của ta dành tặng cho con là trọn bộ nhà Banfield."
Trọn bộ.
Ông ấy vừa bảo rằng sẽ giao quyền canh giữ tất cả tài sản bao gồm cả lãnh thổ và những báu vật khác cho một đứa trẻ 5 tuổi.
Ông ấy bị điên à?
Nghĩ là vậy, nhưng cùng lúc đó tôi chợt nhớ về bức thư vừa đọc.
Nó đã biến mất khỏi tay tôi nhưng.... liệu đây có phải ý của anh ta khi nói gửi viện trợ?
Mẫu thân tôi, Darcy, đưa cho tôi một bản danh mục.
"Đây là món quà của ta, ta sẽ mua cho con một robot hầu gái để chăm sóc con. Nên hãy nhìn và chọn thứ con thích."
Darcy muốn mua cho tôi một con robot với hình dạng con người với trách nhiệm của một người hầu.
Một robot nhìn giống như con người... Vậy là một android?
Khi tôi mở bản danh mục vừa nhận được, một bộ sưu tập những hình ảnh được chiếu ra trước mặt tôi.
Và không chỉ là hình ảnh, videos và hình ảnh không gian 3 chiều được trình chiếu trên không trung. Thật sự gợi ra một rung cảm của tương lai.
“C-cái gì đây?”
Darcy mỉm cười và bắt đầu giải thích cách sử dụng nó.
“Cứ việc chọn một người hầu mà con thấy thích, con cũng có thể chọn cô người hầu dễ thương kia cũng được.”
Việc này như thể chọn một nhân vật trong game vậy.
Và nếu như thế thì…
Bên dưới mỗi android là một dãy nhưng con số, nhưng vì tôi không phải quan tâm đến vấn đề tiền bạc, tôi muốn chắc chắn rằng tôi không có gì ngoài những thông số kĩ thuật cao nhất.
Cuối cùng, tôi chọn một android với ngoại hình giống như một cô người mẫu Nhật Bản.
Mái tóc đen dài của cô ấy được cột thành đuôi ngựa xuôi thẳng xuống lưng, và tóc mái bên phải được nuôi dài hơn bên trái. Không cần phải nói, tôi đã chọn một android được ông trời ban phước.
Thậm chí bản mô tả còn nói rằng cô ấy hoàn toàn có khả năng xử lí ham muốn tình dục nếu cần.
Tôi nhìn lên.
Cliff đang mỉm cười với tôi.
“Đúng thật là đứa con của ta, con thật có mắt thẩm mĩ.”
“À, ừm … Con nghĩ là con thích ngực vì con vẫn còn nhỏ?”
Bố mẹ tôi có một nụ cười ấm áp và có chút trêu chọc mà họ có thể làm với một đứa trẻ mua một con robot với chức năng người lớn.
Đó đúng là một khung cảnh siêu thực nếu tôi thật sự nói vậy.
Quản gia đã có tuổi đứng sau họ - Brian, đưa đến những ánh nhìn mà có lẽ ông ấy đang có một cảm xúc phức tạp về tất cả những thứ đang xảy ra.
Tôi có thể cảm thấy được bản thân đang bị đốt cháy trong sự xấu hổ và nhục nhã.
Như tôi nghĩ, việc này khá khác thường, phải không?
Nhưng giờ tôi đã chắc chắn.
Có lẽ đây là viện trợ mà người hướng dẫn bảo rằng anh ta sẽ gửi tới.
Dẹp sự lo lắng về bậc phụ mẫu tầm thường của tôi sang một bên, tôi sợ những cô gái và cách họ sẽ phản ứng xung quanh tôi.
Không thể tin tưởng được những người phụ nữ bằng xương bằng thịt.
Nên tôi sẽ một con robot hầu gái thật sự là một món quà tuyệt vời.
Tôi sẽ không phải lo lắng về việc cô ấy sẽ phản bội tôi.
Dù sao đi nữa, tôi đã chọn một android với thông số kĩ thuật cao nhất.
Xác nhận lại nhưng chọn lựa của bản thân, tôi đã cài đặt cho cô ấy sẽ mặc một bộ trang phục nữ hầu cổ điển phương Tây.
Váy ngắn và những thứ như vậy là một đòn chí mạng.
Tôi đã phân vân giữa nên chọn váy cao hơn hay ngắn hơn đầu gối, nhưng tôi quyết định chọn cái dài hơn.
Tôi gần như không thể nhận ra sự thích thú của Darcy đối với những lựa chọn mình.
Này, có phải cô ấy vẫn ý thức được việc mua cho con trai một robot hầu gái với đầy đủ khả năng thỏa mãn nhu cầu tình dục, phải không ?
“Ồ, cô gái này khá đẹp đấy. Chắc chắn nếu chúng ta để android này trông Liam, thằng bé sẽ chắc sẽ an toàn.”
Tôi không thể không ngăn lại được cảm giác khó chịu với thái độ của phụ mẫu.
Lấy hết can đảm, tôi ngước lên họ và hỏi,
“Hai người sẽ đi đâu à?”
Cliff xoa cằm.
“Đế chế Algand—Ta đã mua một căn nhà ở thủ đô, và chúng ta dự định sẽ chuyển đến đó”
Tôi bắt đầu ký những tài tiệu điện tử mà sẽ chuyển giao các chức danh và lãnh thổ.
Và Darcy cho tôi xem thêm một tờ văn kiện khác.
“Đúng rồi, Liam, hãy ký vào đây nữa.”
Đó là tờ văn kiện nói rằng tôi sẽ gửi họ chi phí sinh hoạt đến thủ đô của đễ chế mỗi năm.
Họ cho tôi tất cả mọi thứ trong khi mong ước sống một cuộc sống thành thị đơn giản.
… họ thật sự là bậc phụ mẫu đáng thương.
Đứa trẻ của hai người là một người được chuyển sinh, thật là một sự thật hài hước đó là tôi đã có tâm hồn và trí tuệ của một người trưởng thành.
Tôi không biết người hướng dẫn đã làm gì, nhưng cặp đôi đáng yêu này đang giao cho tôi toàn bộ cuộc đời và tài sản của họ.
Tôi có thể miêu tả này như thế nào ngoài hai từ đáng thương?
Chúng tôi có thể đã không dành hầu hết thời gian để ở cạnh nhau, nhưng đó là điểu hiển nhiên rằng tôi sẽ gửi chi phí sinh hoạt cho cặp đôi đã cho tôi quá nhiều.
“Tất nhiên rồi!”
Chỉ có tôi là đang cười.
Tôi đang chuẩn bị lấy đi tất cả mọi thứ của bố mẹ, những người mà tôi chẳng hề thân thiết.
Dẫu vậy, tôi vẫn kí những văn kiện điện tử mà có vẻ sáng lạng cho tương lai của tôi.
◇ ◇ ◇
Một vài hôm sau.
Phụ huynh Liam cập bến cảng vũ trụ cùng với một người hộ tống.
Họ lên một chiếc tàu cá nhân cùng nhau, nhưng họ lại thực chất ra là ngồi cách xa nhau.
Việc đầu tiên là họ sẽ rời trạm tàu trên một chiếc tàu được trang trí xa hoa, nhưng rồi sau đó là một chuyến đi thẳng tới thủ đô bằng một chiếc tàu của đế quốc.
Điều này một sự chuyển biến lý thú cho một gia đình Bá Tước ở tỉnh lẻ.
Trong khi Cliff đang đọc báo địên tử, ông gọi tới Darcy.
Họ còn chẳng nhìn mặt nhau.
“Bà cho nó một con android, bà còn có biết được trách nhiệm của một người mẹ là gì không vậy?”
Ngược lại, Darcy ngồi đó và uống trà.
Tình yêu là một thứ không hề tồn tại giữa hai người bọn họ.
Mối quan hệ đó là giữa hai quý tộc trong một cuộc hôn nhân chính trị.
“Nó là đứa trẻ thừa hưởng gien của tôi. Bụng tôi đã phải trải qua bao nhiêu nỗi đau chỉ để sinh ra nó, tuy vậy tôi không thể nói rằng tôi cảm thấy bất kỳ tình cảm thực sự nào tới nó.”
Liam là kết quả của gien của hai người họ kết hợp với nhau.
Đó là tất cả những gì Liam là đối với họ.
Khi Cliff đặt báo xuống bàn, tới lượt Darcy bắt đầu cuộc trò chuyện.
“…ông có chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn khi mà để mọi thứ lại cho một đứa trẻ năm tuổi không đấy?”
“Nếu mà tôi nói là không, bà có tính ở lại không?”
“Tôi đang nghiêm túc đấy.”
Darcy tiếp tục sau khi uống thêm chút trà.
“Tôi sẽ chẳng bao giờ cưới ổng nếu tôi không thể có cơ hội tự do này, nhưng tôi không thể không cảm thấy có lỗi khi bỏ rơi một đứa trẻ không biết gì cả. Tôi cho nó một con android, vậy nó không phải là một chút khoan dung hay sao?”
Cliff cười lớn.
“Một quý tộc với một android ở bên, nó chắc chắn sẽ thành một trò cười của người ta mà thôi.”
“Ông sẽ không phản bội tôi, ít nhất thì tôi có thể tin tưởng ông về mặt đó, nhưng nếu có gì xảy ra với thằng bé thì ta sẽ bị ép về đó, ông không thấy điều đó sao?”
“Đừng nghĩ về điều đấy.”
Darcy cảm thấy lo lắng.
“Vậy ông hoàn toàn ổn với việc này à? Ông không hề cảm thấy day dứt với việc đẩy một đứa nhỏ năm tuổi vào một vị trí nham hiểm mà nó chưa hề sẵn sàng để đối đầu với như vậy?”
Cliff với ra lấy chai rượu.
Cuối cùng ông cũng tự do, và không thể không mỉm cười với cảm giác giải phóng mới này của mình.
“Điều này không hề mới gì cả, đã từng có những người thừa kế trẻ như vậy, bên cạnh đó chúng ta có sự cho phép của gia đình hoàng gia rồi. Có bao người cũng làm tương tự như chúng ta, nên bà không phải lo. Thời buổi này, không quan trọng là ai, chả ai muốn cai trị vùng đất biên giới như thế cả.”
Đế quốc chấp nhận việc áp đặt địa vị và tài sản lên một đứa trẻ năm tuổi.
Nhưng có lý do cho việc này.
“Đế quốc chẳng hề muốn dây dưa tới mấy vùng biên giới, chỉ cần có một người quản lí ở đó, không quan trọng nếu họ có bỏ bê công việc hay không.”
Đối với một đế quốc liên thiên hà, việc cai quản vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, đế quốc đã cố tránh việc sử dụng AI kể từ khi được thành lập.
Loài người đã một lần từng bị thống trị bởi chính AI mà họ tạo ra để phục vụ bản thân họ.
Và chính những con người thuộc đế quốc đã đứng lên mà chống lại sự đàn áp đó.
Từ đó, tầng lớp quý tộc không thể thấy thoải mái khi nhưng robot hầu và những thứ tương tự sử dụng AI ở gần họ.
Xu hướng của xã hội quý tộc là chỉ sử dụng chúng chỉ khi cần thiết, kể cả lúc đó chúng cũng không được ưa chuộng.
Darcy nhìn xuống tới cảng không gian mà họ đã xuất phát từ.
Hành tinh sở hửu bởi gia đình Banfield.
Một nơi ảm đạm mà chả được tiến triển gì.
Thêm vào đó, một khoản nợ khổng lồ.
“Nếu nó biết việc đó, tôi chắc chắn rằng Liam sẽ nổi đoá.”
Nồng độ cồn của cốc rượu Cliff chắc là khá cao, vì mặt ông ta bắt đầu chuyển qua màu đỏ.
“Tôi đang đẩy lãnh thổ của mình cho đứa con duy nhất của tôi và thoát chạy tới thủ đô đế quốc…”
Một nơi mà sẽ không ai hạnh phúc khi sống tại.
Nơi đó, là lãnh địa của gia đình Banfield.
◇ ◇ ◇
Gia thự chính của gia đình Banfield.
Một vị bá tước với tuổi đời chỉ có năm, tôi đã trở thành một người cai trị của một thiên hà.
“Giờ thì tôi là một kẻ nắm quyền lực, vậy thì tôi có thể gọi bản thân mình là một vị vua?”
Ở trong đế chế, cũng có rất nhiều gia đình ở tầm cỡ của gia đình Banfield.
Nhưng cho đến khi tôi vẫn ở trong lãnh địa của mình, tôi là một vị vua.
Một người với quyền lực tuyệt đối.
Brian mang những bản báo cáo cho tôi, người đang ngồi trong chiếc ghế quá khổ tại văn phòng cũ của cha tôi.
“Liam, người hầu máy của ngài đã có mặt.”
“Được, cho cô ta vào.”
“Như ý ngài- vào đi.”
Cánh cửa dẫn vào văn phòng mở ra, mà cô người hầu máy mà tôi thấy trong tờ quảng cáo bước vào.
Cách cô ta cử động hoàn toàn tự nhiên.
Nếu mà tôi không biết trước, không thể nào mà tôi có thể đoán được co ấy thực sự là một người máy.
Khi cô ấy tiến đến trước mặt tôi, nhún gối cúi chào, nhấc phần cuối của cạnh váy và cúi đầu.
“Rất vinh hạn được gặp ngài. Thưa chủ nhân[note19745], em là người hầu mới của ngài, tên của em là ‘Amagi’.”
[Amagi], đó là một cái tên của Nhật.
Không hề có lí do cụ thể tại sao, cô ấy chỉ được đặt tên như vậy
Trong khi đó, Brian đứng bên một cách lãnh đạm.
“Thưa chủ nhân, em định sống bên cạnh ngài và chăm sóc cho ngài, dẫu vậy, có vẻ như em sẽ phải bảo trì mỗi lần một tuần.”
“Bảo trì?”
Khi tôi nhing lại cô ấy, có lẽ Amagi đã giới thiệu xong, vì cô ấy đứng thẳng dậy và tiếp tục.
“Với bảo trì thông thường, em có thể hoàn tất trong khoảng 2 tiếng.”
“Bất ngờ thật, ta tưởng nó sẽ tốn nhiều thời gian hơn đấy.”
Thấy tôi kinh ngạc, Brian tiếp lời.
“Cho dù được gọi là bảo trì, nó thực ra chỉ là kiểm tra cơ thể tôi. Làm sạch và mấy thứ khác nữa, nhưng nếu có vấn đề nghiêm trọng gì thì chúng ta phải gửi cô ấy về với nhà sản xuất để sửa chữa.”
Để nghĩ về điều đó, không phải thật tuyệt vời khi tất cả những gì cô ấy cần chỉ là tự bảo trì trong hai tiếng giải lao mỗi tuần?
Trong sự tò mò, tôi vươn tay tới Amagi.
Cô ấy bèn tiến tời bên tôi và nhẹ nhàng bế tôi lên trước khi ôm tôi vào lòng.
Tôi có thể cảm nhận được ngực của cô ấy. Đó là một bộ ngực quá lớn để mà tôi có thể nắm lấy với bàn tay bé nhỏ của tôi.
“Mềm thật. Độ mềm mại mà tất cả những người đàn ông mong ước.”
Chúng cũng không hẳn quá mềm, ẩn chứa trong chúng vẫn có sự đàn hồi nhất định và cảm giác sờ vào nó thật tuyệt.
Brian trông có vẻ hơi bất lực.
“Ngài Liam, làm ơn kiềm chế việc làm những thứ đó nơi công cộng ạ.”
Brian là người đã phục vụ cho gia đình Banfield được rất lâu rồi, tôi từng nghe rằng trước đây ông ấy đã từng quản lí căn nhà.
Cho dù là một quản gia, nhưng có vẻ ông ấy không hề có đủ kĩ năng để quản lí cả căn nhà, nhưng ông ấy vẫn là một tài năng chưa được mài dũa.
Cho dù thế, tôi là chủ nhân ở đây.
Tôi đã sẵn ở một vị trí khó tin rồi, nên tôi quyết định từ bỏ tính trẻ con trong mình.
“Ta làm gì là việc của ta. Thôi vậy, tiếp tục báo cáo về lãnh địa đi.”
Brian chạm vào chiếc vòng tay của ông ta, và những hình ảnh bắt đầu nổi quanh ông ấy.
Chúng phản chiếu tình trạng của lãnh thổ bằng nhưng số liệu cùng với biểu đồ.
Có cả một tấm bản đồ được chiếu lên đó nữa.
“...Ta không hiểu tất cả những thứ này nghĩa là gì.”
Brian có vẻ hơi thất vọng về cái bầu không khí ‘như dự kiến’ này, nhưng ông ấy không biểu lộ gì trên khuôn mặt.
Dẫu vậy, điều này rất tệ.
Tôi không biết mình nên làm gì.
Trong khi tôi trầm ngâm suy nghĩ về đống rắc rối tôi đang gặp phải, thì Amagi, người vẫn đang giữ tôi cạnh trái tim cô ấy, tiếp lời,
“Em có chức năng có thể hành động như một thư kí. Chủ nhân, nếu có thể, ngài có muốn em trợ giúp cho ngài không?”
”Thật ư? Ta không hiểu bất cứ thử gì từ đống này, cô biết chứ?”
“Em khuyến khích việc ngài sử dụng kén tri thức. Trong khi ngài ở đó, em có thể tạm thời quản lí lãnh thổ.”
Nghe thấy điều đó, Brian bật ra những lời phản đối.
“Ngài Liam, tôi hoàn toàn phản đối điều này! Để lại việc quản lí cho một AI được coi là hủ tục ở Đế chế! Kể cả việc để cô ta trợ giúp cho ngài đã là hành động đáng ngờ rồi.”
Nhưng Amagi phản đối lại lời của Brian.
“Không hề có bất kì điều luật nào như vậy ở đế chế cả, đó chỉ là định kiến của xã hội thôi, cho dù có phản đối thế nào, tôi vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.”
Kén tri thức là một thiết bị tiện lợi.
Khi nằm trong dung dịch của kén, kiến thức bạn cần sẽ tự động chui vào não bạn trong khi củng cố cơ thể bạn.
Nếu đó là kiến thức tiểu học, bạn sẽ phải nằm bên trong kén trong vòng nửa năm.
Vấn đề là bạn không thể giữ lại cơ thể khỏe khoắn và tinh thần sắc bén nếu bạn không tập luyện và học tập sau đó. Vậy thì sống để làm gì nếu bạn bị mắc kẹt vĩnh viễn trong cái kén?
Dẫu vậy, tôi nghe rằng nó vẫn hiệu quả hơn việc học bình thường gấp nhiều lần.
Nhìn vào những con số và biểu đồ, tôi lại cảm thậy tôi bất tài đến nhường nào.
-Kiến thức hiện đại đến từ cuộc đời trước của tôi cũng không giúp tôi với những vấn đề nội bộ ở đây.
“Brian, chuẩn bị kén đi. Amagi, việc quản lí lãnh thổ trong lúc tôi ở trong kén giao lại cho cô.”
“Ngài Liam!”
Brian hét lên trong sự bất đồng, nhưng Amagi chỉ đáp lại với, “Xin hãy để mọi việc cho em.”
Có vẻ như là mệnh lệnh của tôi là những thứ duy nhất cô ấy nghe.
Điều này không tuyệt vời sao?
Tôi dịch tới để thuyết phục Brian
“Brian, nhìn vào sự thật đi. Tôi thực sự chẳng biết gì về điều này, vậy ông có thấy ổn với việc để tôi quản lý lãnh thổ với bản thân tôi như bây giờ?”
“Có lẽ là vậy, nhưng-“
“Nó chỉ mất một thời gian ngắn thôi, nếu ông hiểu rồi, vậy chuẩn bị kén đi.”
Trong bất kỳ trường hợp nào, nếu tôi có thể đùn đẩy công việc cho ai khác, tôi chắc sẽ làm vậy.
Xã hội có lẽ bãi bỏ AI, nhưng điều đó không quan trọng đối với tôi.
Nói vậy chứ, tôi vẫn đang trong một tình thế xấu.
Nếu tôi chỉ muốn đàn áp người dân, thì tôi không nghĩ tôi thực sự cần thiết việc trau dồi kiến thức.
Tuy vậy, hãy giữ điều này với bản thân hiện tại.
Cơ thể của tôi vẫn là của một đứa trẻ.
Việc đàn áp họ sẽ khó hơn cho tôi nếu họ suy yếu quyền lực của tôi do tuổi tác.
Tôi tiếp tục suy ngẫm về những điều như vậy trong khi nhìn chằm chằm vào ngực Amagi.
…
Trans: Moe Paradox, Monika no1 doki, SnowMist
Editor: Monika no1 doki